Edit: Bảo Uyên

Beta: melbournje

***

Trong lòng Lâm Vu là một khoảng yên tĩnh, cô quyết định đặt quyển sách này ở trên giá sách là vì chất lượng của nó đặc biệt tốt. Cho dù khi lớn lên cô không đọc lại nữa, cô cũng sẽ không đưa cho ai khác.

Một đoạn kí ức khi còn nhỏ không tính là đẹp đẽ mấy, mà ngay lúc này mấy đứa trẻ khi xưa một lần nữa tập hợp ở một chỗ.

Sự việc thật sự là trùng hợp giống như có kịch bản sẵn vậy.

Tất cả mọi người đang chờ đợi câu trả lời của cô, không khí vô cùng yên tĩnh.

Lâm Vu có chút xấu hổ, lỗ tai đỏ ửng lên, tựa như bí mật nhỏ của mình bị phát hiện. Cô nhìn qua bọn họ, chậm rãi nói: "Quyển sách này nhìn thật đẹp, nếu mà vứt đi thì khá tiếc, cho nên lúc đó tớ liền mang về. Tớ chưa từng nghĩ đến đây là tên của cậu."

Khuất Thần mở miệng: "Tên của chúng tớ đều là thầy dạy tiếng anh mẫu giáo lấy cho đấy, tớ gọi là David."

Lâm Vu chuyển chủ đề:"Khuất Thần, cậu khi còn bé để đầu dưa hấu, dáng vẻ rất đáng yêu đó."

Một câu nói của cô, liền dễ dàng hóa giải sự lo lắng của họ. Đúng vậy, cô quá lương thiện. Không nỡ để bọn họ tiếp tục khó chịu.

Khuất Thần khóe mắt kéo như ra: "Đừng nói chuyện này nữa. Lúc ấy tớ vì muốn mua đồ chơi nên mới đáp ứng với mẹ là cắt quả đầu kia, thật là quãng thời gian đen tối mà."

Bọn họ đều nhớ tới mùa hè năm ấy, khi cả đám đang chơi trò chơi, thì gặp Lâm Vu gầy gò nghèo khó nên mới xa lánh.

Bây giờ những kí ức không vui kia cuối cùng cũng tiêu tan.

Tần Hành im lặng đứng ở đằng kia, mười ngón nắm chặt, khắc chế tâm tình của mình. Chỉ là bên trong đôi mắt kia vẫn ẩn giấu đi từng tia từng tia tiếc nuối và hối hận. Thời gian ở nhà trẻ, có rất nhiều bé gái thích cậu, nhưng cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, kiêu ngạo, làm cho ai cũng không giám đến gần. Thế nhưng không nghĩ đến, Lâm Vu cũng từng là nạn nhân.

Lúc trời chạng vạng tối, mặt trời dần dần xuống núi, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống dần.

Một nhóm người người chậm rãi đi bộ một bên đường. Trong hồ nước, hoa sen nở rộ, trong không khí mang mùi hương nhàn nhạt.

Thật trùng hợp, Lâm Vu cùng Tần Hành đi sau cùng với nhau.

Tần Hành nhịn không được nói: "Khi còn bé tớ không thích người khác đụng vào sách của tớ, ai cũng không được, mẹ tớ nói tớ đặc biệt bá đạo." Hai con ngươi thanh minh, bên trong thâm thầm mang theo vài phần áy náy.

Lâm Vu ôm lấy khóe miệng: "Hồi bé có biết cái gì đâu mà."

Tần Hành trầm mặc trong chốc lát, khẽ thở dài một tiếng. "Về sau khi tớ có con, tớ nhất định sẽ giáo dục tốt cho nó, từ nhỏ phải dạy nó khiêm tốn, nếu không..."

"Nếu không cái gì?"

Tần Hành: "Nếu không sẽ bị người khác ghét bỏ chứ sao."

Truyện được up tại wattpad melbournje

Lâm Vu nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật tớ không có ghét các cậu. Chỉ là giữa người và người đều có một vòng tròn tách biệt, người bên ngoài không phải cứ tuỳ tiện là vào được." Lúc cô đến Nhất Trung mới biết được, giàu với nghèo khác biệt rất to lớn. Cô chưa từng có nghĩ tới muốn đi đến vòng tròn của ba bọn họ. 

Tần Hành nói bằng giọng hơi khẩn trương: "Vậy tớ hiện tại là tiến đến vòng tròn của cậu sao?"

Lâm Vu dừng lại, chớp mắt kinh ngạc, rất nhanh hóa thành một tia ý cười, "Tớ không có vòng tròn đấy." Cho dù ai đối với cô tốt, cô đều sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với họ. Là Khương Hiểu, là Tôn Dương, hay là Tần Hành cũng thế.

"Lâm Vu, lúc đó cậu nhìn thấy bọn tớ, có phải hay không rất chán ghét tớ—— chúng tớ..."

Lâm Vu biểu lộ chân thực, cô xưa nay không biết nói dối. "Không, không có chuyện này. Tớ chỉ là muốn cùng các cậu làm bạn học, không cần lên tiếng, thậm chí các cậu cũng không chú ý tới sự tồn tại của tớ."

Tần Hành trong lòng phức tạp. Hắn quay người, đưa tay phải ra, trịnh trọng nói: "Như vậy thì bạn học Lâm, chúng ta làm quen lại từ đầu đi."

Lâm Vu hất cằm lên, đối mặt mỉm cười, hơi hé ra đôi lúm đồng tiền, cô cũng đưa tay phải ra.

"Chào bạn học, tớ là Tần Hành."

"Chào bạn học, tớ là Lâm Vu."

Nơi phía xa, nhiều dãy núi kết hợp thành một khung cảnh tuyệt đẹp, bầu trời là một mảnh hồng hồng xanh xanh của buổi chiều tà, ánh nắng như cát bình thường vung vãi tại một nơi hẻo lánh, hết thảy đều rất đẹp.

Bởi vì ngày thứ hai mọi người muốn đi leo núi, đêm hôm đó, Lâm Vu dẫn bọn họ ở nhà khách.

Ba nữ sinh ở một phòng. Ba nam sinh, Khuất Thần cùng Tôn Dương ở một phòng, Tần Hành một mình ở một phòng.

Khuất Thần cười hì hì: "Chờ đến lúc học đại học thì có thể dẫn cậu về nhà chơi rồi. Đến lúc đó cũng sẽ không cần cùng nam sinh ở một gian."

Thẩm Nghi Đình trừng mắt liếc hắn một cái, "Khuất Thần, cậu lại nói hươu nói vượn gì vậy."

Khuất Thần thảnh thơi quá: "Cấp ba nói không yêu đương, đại học cũng thế. Tần Hành, cậu thật sự làm thế sao?"

Tất cả mọi người mong đợi nhìn qua hắn.

Tần Hành lành lạnh nói: "Đợi khi nào thích hợp."

Khuất Thần: "Nữ sinh đại học đều trang điểm, cũng sẽ biết cách mặc quần áo, không giống các cậu hiện tại. Tần Hành, yên tâm đi, cậu thích gái đẹp, lên đại học có rất nhiều gái đẹp đấy."

Tần Hành nhìn lướt qua Lâm Vu, gặp cô nhếch miệng đầy ý cười. Hắn bực bội nói ra: "Tớ về phòng đây."

Khuất Thần: "Ngủ ngon. Sáng ngày mai 4:30 tập hợp dưới lầu nhé."

Ba nữ sinh cùng một chỗ, không tự giác liền mở nhạc.

Thẩm Nghi Đình: "Lần này khi trở về tó muốn bắt đầu học thêm. Môn vật lý quá khó."

Khương Hiểu: "Tại sao cậu phải miễn cưỡng chính mình như thế? Học văn cũng rất tốt. Lớp chúng ta có mười mấy người thi tuyển văn đấy."

Thẩm Nghi Đình: "Tớ không muốn cùng bọn họ tách ra."

Lâm Vu cũng hiểu được, cô là không muốn cùng Tần Hành tách ra.

Khương Hiểu thở dài một hơi, "Thế này sẽ rất mệt."

Thẩm Nghi Đình cắn cắn góc môi, "Các cậu sẽ không hiểu. Tần Hành chính là động lực của tớ, tớ không sợ."

Khương Hiểu nhéo nhéo mi, "Khó đấy!"

Lâm Vu lúc này mở miệng nói: "Muốn học tốt thì phải nắm được phương pháp, anh Nghi Hành không phải giảng cho cậu giảng qua rất nhiều sao, cậu đối chiếu vào phương pháp của anh ấy mà làm."

Thẩm Nghi Đình một mặt thất bại, "Những phương pháp đó cũng chỉ là nhìn người khác."

Lâm Vu nói không được nữa.

Thẩm Nghi Đình: "Được rồi! Tớ có thể lên trường đại học khác ở Bắc Kinh để học, dù sao cũng cùng một thành phố."

Lâm Vu nhẹ giọng nói ra: "Ngủ đi."

Sáng ngày thứ hai trời chưa sáng, mấy người liền xuất phát lên núi. Ngày đó, bọn họ cùng nhau nhìn mặt trời mọc, chụp được rất nhiều ảnh. Xế chiều hôm đó, mấy người bọn họ về luôn Tấn Thành.

Lâm Vu tiễn bọn họ đến cửa thôn, một mực nhìn lấy chiếc xe biến mất trong tầm mắt.

Cô đã rất nhiều năm không có buông lỏng chính mình như thế, lúc về đến nhà, bà cô ngồi ở đằng kia, phe phẩy quạt. "A Vu, Tần Hành cùng Đình Đình có quan hệ rất tốt phải không?"

"Hai nhà bọn họ quan hệ rất tốt."

"Điều kiện gia đình Tần Hành nhất định rất khá nhỉ."

Lâm Vu không nói chuyện, "Bà, bà hỏi cái này làm gì?"

Bà nói: "Bà chẳng qua là cảm thấy bạn học của con đều rất tốt, đều rất hiền lành."

Lâm Vu lên tiếng, "Bọn họ rất chiếu cố với con, lần trước con rớt tiền, là Tần Hành giúp con tìm trở về."

"Mất tiền ư?"

"Tìm được rồi ạ."

"Con phải cẩn thận một chút chứ."

"Bà, bà yên tâm đi."

Bà cô đau lòng sờ lấy tóc của cô.

Ngày nghỉ rốt cục trôi qua thật nhanh, một kì nghỉ hè hai tháng cứ như vậy trôi qua.

Lâm Vu lúc này cũng là đến sớm, liền đi đến Tấn Thành, bởi vì trường học còn chưa có khai giảng, cô liền đến chỗ Triệu Ngọc Tuyền ở đó chơi hai ngày, ban ngày vừa vặn giúp đỡ chị ấy trông cửa hàng.

Triệu Ngọc Tuyền một bên vội vàng lên Taobao, một bên lại trông hàng, bình thường chị ấy là một người thật bận rộn.

Lâm Vu gặp chị ấy bận rộn như vậy, hỏi: "Chị Tuyền Tuyền, làm sao không thuê thêm một người đến ạ? Như vậy sẽ nhẹ nhõm hơn."

Triệu Ngọc Tuyền: "Tuyển một người một tháng muốn 3000 tệ tiền lương, tiền này để phân chia cho mấy nhà trong thôn thì tốt hơn bao nhiêu."

Lâm Vu cười, vậy mà người già trong thôn còn âm thầm nói Triệu Ngọc Tuyền hẹp hòi. "Chờ em thi đại học xong, em tới giúp chị trông tiệm."

"Được ngay. A Vu, em phải học tập thật giỏi, về sau thành tài, mời mẹ cùng bà em vào trong thành phố, ở căn phòng lớn luôn."

Lâm Vu mỉm cười, kỳ thật chỉ cần người một nhà sức khỏe tốt thì ở đâu cũng tốt.

Vào ban đêm, Lâm Vu nhấn nghe điện thoại Tần Hành. "Chừng nào thì cậu trở lại?"

Lâm Vu: "Tớ đã trở lại."

Tần Hành: "... Ở nhà của chị kia sao?"

Lâm Vu: "Ừ, ngày kia đến trường học."

Tần Hành trầm mặc một chút, "Lâm Vu, nếu như chúng ta không chung lớp sao?"

Lâm Vu: "Vậy cũng không có sao, đều ở chung một dãy nhà mà.

Tần Hành: "... Không sao, cậu mau đến nhé. Ngày kia gặp."

Lâm Vu: "Được, hẹn gặp lại."

Triệu Ngọc Tuyền hướng về phía cô nháy mắt mấy cái, "Nam sinh sao?"

Lâm Vu gật đầu.

Triệu Ngọc Tuyền: "Tiểu A Vu trưởng thành rồi, có thể giao cho bạn trai."

"Chị Tuyền Tuyền, chị nói vớ vẩn gì thế?" Cô một mặt ngượng ngùng.

"Mười sáu tuổi, chừng hai năm nữa là có thể kết hôn. Chú nhà của chị không phải thế sao."

Lâm Vu: "Em chưa nghĩ xa vậy."

"Loại chuyện này, vấn đề không phải em có muốn hay không. Thuận theo tự nhiên đi. Tiểu A Vu không phải thẹn thùng."

Lâm Vu: "Em đi đọc sách đây."

Ngày 28 tháng 8, Nhất Trung chính thức khai giảng. Sáng sớm, bảng tin ở trường đều bu đầy người, tất cả mọi người đang nhìn danh sách chia lớp mới.

Lâm Vu về trước ký túc xá, quét dọn vệ sinh.

Dì quản lý ký túc xá nhìn thấy cô, cười nói: "Con vẫn còn ở lớp 2 đấy."

"Lớp 2 vẫn là thầy Trương dạy sao ạ?"

"Đúng vậy."

"Kia thật là quá tốt rồi. Dì, Khương Hiểu có tới không?"

"Mới vừa lên."

"Cậu ấy ở phòng nào ạ?"

"302, sát vách con."

Sát vách cũng rất tốt. Cô tươi cười, "Vậy con đi lên trước."

Đợi cô đến ký túc xá, Khương Hiểu đã trải xong ga giường, ở ký túc xá đợi cô.

"Tớ vừa định điện thoại cho cậu đấy." Khương Hiểu một mặt hưng phấn, "Lâm Vu, chúng ta vẫn ở chung một lớp!"

"Cậu đã đi xem qua danh sách?"

"Tần Hành nói cho tớ biết, chúng ta đều chung một lớp."

"Tần Hành biết sao?"

"Đúng. Hình như là mẹ cậu ý tìm Hách chủ nhiệm hỏi thăm."

Lâm Vu hồ nghi, "Thế mà hôm trước gọi điện thoại cậu ấy không có nói cho tớ."

Khương Hiểu: "... Có thể là muốn cho cậu ngạc nhiên. Chớ để ý, tớ giúp cậu trải ga giường đã, chúng ta tranh thủ thời gian tới phòng học, tranh chỗ ngồi đi."

Lên năm hai thì thay đổi chỗ dạy, thành viên lớp cũng một lần nữa thay đổi.

Tám lớp, năm vị trí đầu của là lớp khoa học tự nhiên, ba lớp còn lại khoa văn.

Bảng thông báo bên kia vẫn còn vây chặt như người giã cối.

Thỉnh thoảng có người cao hứng hô: "Tớ vẫn còn được ở chung lớp với cậu rồi."

Lâm Vu cùng Khương Hiểu đi vào phòng học lớp 2, phòng học đã tới hơn phân nửa người.

Tôn Dương vẫy tay, "Chỗ này —— "

Hai cô đi qua. Lâm Vu cảm khái, "Còn giống như là vị trí cũ nhỉ."

Tôn Dương chỉ chỉ sát vách, "Tớ giúp Tần Hành chiếm được, cậu ấy một tí nữa mới đến."

Lâm Vu nhìn mọi người trong phòng học, có mấy khuôn mặt xa lạ, còn có mấy khuôn mặt quen thuộc cũng không ở chỗ này. "Tiêu Vi ở lớp mấy?"

Tôn Dương nói: "Lớp sáu, cậu ấy cùng Tưởng Nam ở một lớp."

Lâm Vu: "Vậy cũng còn tốt, cuối cùng có người chút quen."

Tôn Dương quệt quệt khóe môi, "Quên đi. Tưởng Nam ích kỷ như vậy, sẽ không quan tâm Tiêu Vi đâu."

Khi đang nói chuyện, Tần Hành đeo cặp sách đi vào phòng học, hắn mặc áo thun màu trắng, quần thường màu đen, đầu còn mang theo một cái mũ. Ngày đầu tiên liền hù người.

Hắn trực tiếp đi đến vị trí cạnh Tôn Dương, để cặp sách xuống, ánh mắt hững hờ nhìn về phía Lâm Vu."Thật đúng là tình cờ! Chúng ta ở chung một lớp!"

Lâm Vu: "Làm sao không có sớm nói cho tớ?"

Tần Hành: "Muốn cho cậu một bất ngờ." Khóe miệng của hắn tràn đầy ý cười.

Tháng tám, hắn cố ý ở trước mặt mẹ mình nói một chút về việc chia lớp. Mẹ hắn quả nhiên để ý, cùng Hách chủ nhiệm liên hệ một chút.

"Con trai, con ở lớp 2, thầy Trương vẫn là chủ nhiệm lớp các con. Đình Đình cùng Khuất Thần cũng ở lớp 2."

Tần Hành: "Khương Hiểu cùng Tôn Dương thì sao ạ?"

"Vẫn thế."

"Là sao ạ?"

"Hách chủ nhiệm nói, lớp các con hầu như xin tuyển vào khoa tự nhiên nên không có gì biến đổi mấy, chỉ có cá biệt mấy người đổi lớp thôi."

Tần Hành nhẫn nhịn nửa ngày, "Mẹ hỏi lại kỹ càng một chút, Lâm Vu có phải hay không cũng học ở lớp 2."

Mẹ Tần "Ờ" một tiếng, "Sao không nói sớm? Con bé ở lớp các con ngay đầu, mẹ nhìn thấy danh sách, nhớ rất rõ."

Tần Hành: "... Cậu ấy là đối thủ mạnh nhất của con."

Mẹ Tần mặt không thay đổi gật gật đầu: "Mẹ biết, Lâm Vu học tập rất lợi hại."

Tần Hành: "... Vâng."

Tần Hành đĩnh đạc ngồi ở đằng kia, một mặt hài lòng, cũng không biết cao hứng cái gì, nhìn giống như đứa ngốc vậy.

Tôn Dương yếu ớt nói: "Tần Hành, cậu không chùi ghế một tí hẵng ngồi sao? Hai tháng này trên ghế toàn bụi thôi." Hắn vừa mới lấy ra khăn lau.

Tần Hành lập tức đứng lên, áo sơ mi trắng đã sớm đen sì vì bụi.

Lâm Vu mím môi, lấy ra một miếng khăn giấy, lau bàn của hắn. "Rất bẩn."

Tần Hành chậm rãi bình tĩnh trở lại, hai con ngươi lóe ra ánh sáng dìu dịu.

Tôn Dương ném đi một mảnh khăn lau cho hắn, "Chính cậu tự lau cái ghế đi, để Lâm Vu có ý tốt giúp cậu lau bàn là đủ rồi."

Tần Hành có chút nhíu mày, cũng không nói chuyện, để cho người ta đoán không ra hắn đang suy nghĩ gì.

Lâm Vu muốn đi giặt khăn lau, Tần Hành sau đó đuổi theo cô.

"Lâm Vu ——" hắn hạ giọng kêu cô một tiếng, "Lâm Vu, tớ sẽ học đại học B."

Lâm Vu quay đầu, bím tóc đuôi ngựa vung thành một đường cong, cặp mắt đen nhánh kia xoay chuyển, "Đại học B cũng rất tốt." Đó chính là trường cũ của ba cô. 

Tần Hành: "... Lâm Vu, hẹn gặp ở đại học B."

................

Tác giả có lời muốn nói:

Trong hôn lễ, người chủ trì hỏi: Hai người tỏ tình nhau lúc nào?

Lâm Vu: Thi xong đại học.

Tần Hành: Ngày khai giảng đầu tiên của năm hai, tôi định nói "Hẹn gặp lại ở Thanh Hoa" nhưng lại đổi thành "Hẹn gặp lại ở đại học B".

Lâm Vu: Đấy là thổ lộ à? Không phải cổ vũ khích lệ học tập sao?

Tần Hành: Em đã thấy tôi cổ vũ nữ sinh nào chưa?

Lâm Vu:...

Người chủ trì: Chú rể rất lãng mạn a, a ha ha ha.