Editor: _fanbaoyuan_ + melbournje

Beta-er: melbournje

***

Tiết cuối của thứ 2 là Âm Nhạc, Tần Hành, Khương Hiểu, Tôn Dương đi tìm Trương Cần xin nghỉ, mọi người trong lòng đều không chắc, lo lắng Trương Cần không chịu đồng ý.

Trương Cần nhìn qua mấy người thiếu niên, hỏi: "Chủ ý của người nào?"

"Em!"

Ba người trăm miệng một lời.

Trương Cần cầm bút, trầm mặc một hồi, "Chú ý an toàn!"

"Trương lão sư, cám ơn ngài!"

Khương Hiểu kích động thiếu chút ôm lấy hắn.

Trương Cần cười, "Nói dùm Lâm Vu, chiếu cố thật tốt chính mình."

"Trương lão sư, ngài yên tâm, chúng em nhất định thay thầy chuyển lời. Vậy bọn em đi nhé!"

"Mau đi đi. Đi sớm về sớm. Ban đêm về đến nhà thì cho tô itin tức."

Trương Cần trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng.

Đào Mạn nói ra: "Trương lão sư, nếu chủ nhiệm biết chắc muốn tìm ông tâm sự."

Trương Cần trầm ngâm nói: "Nếu tôi không để bọn nó đi, mấy người này khẳng định len lén đi, còn không biết lại muốn ồn ào xảy ra chuyện gì. Kỳ thật tôi cũng ngoài ý liệu, mấy đứa trẻ kia lại có ý nghĩ như vậy. Nói thật, làm thầy của bọn chúng, tôi rất kiêu ngạo. Cái tuổi này, có được một tình bạn đơn thuần."

Đào Mạn ngơ ngác, "Khó trách Hách chủ nhiệm nói học sinh lớp 2 có cá tính, tôi nhìn thì cùng thầy cũng có quan hệ, thầy quen nhiều lắm."

Bà cười, đáy mắt lại là mơ hồ khen ngợi. Trương Cần không được tự nhiên sờ mũi một cái, "Đào lão sư, về sau đám trẻ lớp tôi còn xin bà chiếu cố nhiều hơn!"

Ba người cầm giấy nghỉ phép thuận lợi ra trường, rất nhanh gọi một chiếc taxi.

"Chú à, đi bệnh viện Đông Lăng, phiền chú nhanh lên!"

Khương Hiểu cảm thán, "Trương Cần cũng thật không tệ."

Tần Hành nhẹ cười, trước mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, lông mi thâm trầm. Khương Hiểu vỗ vỗ cánh tay của hắn, "Cậu chớ suy nghĩ quá nhiều. Lâm Vu không phải nói mẹ cậu ấy không có chuyện gì sao."

Tần Hành á một tiếng, "Tháng sau cậu ấy muốn tham gia tranh tài hóa học cả nước."

Khương Hiểu: "Cậu ấy không có mềm yếu như vậy."

Tôn Dương cũng nói ra: "Đúng. Lâm Vu là nữ sinh lợi hại nhất mà tớ từng thấy."

Hắn ngồi ở vị trí phụ lái, ôm balo của mình.

Khương Hiểu hỏi: "Balo của cậu đến cùng đựng cái gì? Thắc mắc muốn chết."

Tôn Dương ngu ngơ nắm tóc, "Tớ để cho ta mẹ đã làm một ít đồ ăn, sau đó Tiêu Vi cũng đưa cho tớ để mang cho Lâm Vu."

Khương Hiểu: "Tất cả mọi người nghĩ cùng nhau đi. Tớ để cô tớ mua dịch dinh dưỡng."

Tôn Dương hỏi: "Tần Hành, cậu mang theo cái gì?"

Tần Hành: "Không mang."

Tôn Dương khinh bỉ hắn: "Vậy mà trước đây Lâm Vu giúp cậu trau dồi lịch sử."

Tần Hành đảo mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, hắn mang theo một tấm thẻ ngân hàng, là tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn. Chỉ là hắn có thể đoán được, Lâm Vu chắc chắn sẽ không muốn. Một đường thông thuận, ba người đến bệnh viện nhân dân, sắc trời đã dần dần đen.

Đông Lăng là bệnh viện phía đông của Tấn thành, ngoại ô huyện, 30 năm trước, từ sát vách thị vạch đến Tấn thành, bất quá phát triển kinh tế kém xa Tấn thành, mà quê hương Lâm Vu càng kém.

Ba người rất mau tìm đến, Khương Hiểu một mực tại gọi điện cho Lâm Vu, đáng tiếc không ai tiếp.

Tần Hành: "Cậu ấy khẳng định không có thời gian nhìn điện thoại, hỏi quầy lễ tân đi."

Lâm Vu chính bồi tiếp Lâm Sam tản bộ, Lâm Sam đã khá nhiều. Hai mẹ con đang khi nói chuyện, cô ngẩng đầu, chớp mắt xa xa liền thấy ba người kia, đồng phục quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, một khắc này cô thật không cách nào nói rõ tâm tình của mình.

Khương Hiểu thấy được cô, lập tức bước nhanh hơn, xông lên.

"Lâm Vu —— "

Lâm Vu nhìn qua bọn hắn, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, "Các cậu sao lại tới đây?"

"Chúng tớ tới thăm dì."

Ba người lễ phép hô một tiếng, "Chào dì ạ —— "

Lâm Sam cũng là một mặt kinh ngạc, "Các cháu là bạn học của Lâm Vu à."

Lâm Vu giới thiệu nói: "Đây là Khương Hiểu, ngồi cùng bàn với con. Đây là Tôn Dương, Tần Hành, hai người bọn họ thì ngồi đằng sau."

Lâm Sam uốn lên khóe miệng, "Cảm ơn các con tới. Các cháu ăn cơm xong chưa?"

Khương Hiểu khoát khoát tay, "Chúng cháu không đói bụng, dì ơi, thân thể dì thế nào?"

Lâm Sam ôn nhu nói: "Không sao cả, để các cháu lo lắng rồi."

Bà thật không nghĩ tới bạn của Lâm Vu lại chạy đến bệnh viện.

Tần Hành đứng ở một bên, hắn không giống Khương Hiểu cùng Tôn Dương, mặt mày lặng lẽ nhìn Lâm Vu mấy lần, mới hai ngày thôi mà cô gầy gò một chút, bất quá tinh thần so ngày đó muốn tốt rất nhiều.

Khương Hiểu cùng Tôn Dương rất biết cách nói chuyện, một mực nói Lâm Vu ở lớp học rất tốt.

Thần sắc của Lâm Sam ôn hoà, "Các con là bạn học với nhau, Lâm Vu giúp các con cũng là điều nên làm."

Khương Hiểu hì hì cười một tiếng, " Dì, hiện tại con rốt cuộc cũng biết, Lâm Vu đẹp mắt như vậy thì ra là di truyền từ dì."

Trong mắt người ngoài, hai mẹ con này có dung mạo tương tự 70%.

Lâm Sam gật gật đầu cười.

Khương Hiểu: "Chúng con tới có mang theo chút đồ ăn."

Lâm Sam kiên quyết không chịu nhận.

Lâm Vu mím khoé miệng, nội tâm cuồn cuộn, thanh âm đang run rẩy, "Mẹ, bọn họ mang đồ theo đến cũng rất nặng."

Cô buông lỏng miệng, Lâm Sam mới bằng lòng nhận lấy.

"Con cùng bạn nói chuyện đi."

Tôn Dương cùng Khương Hiểu thì đi toilet, chỉ còn lại Tần Hành, vừa nãy hắn vẫn luôn không sao mở miệng: "Thân thể của dì thế nào?"

Thanh âm cô hơi có chút khàn khàn.

"Bệnh cũ. Tim mẹ tớ có chút yếu, cứ mệt nhọc là sẽ dẫn tới hôn mê, may mắn được chữa trị kịp thời."

Tần Hành gật gật đầu, "Bệnh này phải chú ý nghỉ ngơi nhiều."

Lâm Vu: "Các cậu làm sao mà đến đây?"

Tần Hành bỏ qua một số chuyện,"Xin phép Trương Cần nghỉ rồi cùng tới. Nguyên bản Trương Cần cũng nghĩ sẽ tới, nhưng mà thầy không đi được."

Lâm Vu suy nghĩ câu trả lời của hắn, làm sao mà Trương Cần lão sư tới được, nhưng cô cũng không hỏi đến cùng nữa.

Hành lang yên tĩnh, có một số bệnh nhân đang bước đi chậm chạp. Bệnh viện, nhất là nhân sinh muôn màu địa vị.

Tần Hành nhìn sang, có chút trầm mặc.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Lâm Vu cô không có một chút phàn nàn. Mười sáu tuổi, tất cả mọi người được hưởng thụ sự yêu thương của cha mẹ thì cô lại phải làm trụ cột gia đình.

Tần Hành dời ánh mắt đi chỗ khác.

Lâm Vu nói: "Chị gái kia buổi sáng hôm qua mới vừa làm giải phẫu xong."

Sáng sớm xuống giường đi lại khó khăn, cả người đều mềm nhũn, may mắn có người chung phòng giúp bọn họ.

Tần Hành hỏi: "Cậu chừng nào thì trở về lên lớp?"

Lâm Vu trầm mặc.

Tần Hành: "Kỷ niệm ngày thành lập trường thì sẽ về sao?"

Lâm Vu suy tư, cô định ngày kia sẽ trở về trường.

Tần Hành: "Tớ đáp ứng diễn vai bà mối."

Lâm Vu hơi kinh ngạc, liền lấy lại tinh thần.

"Vậy tốt quá rồi! Lần này diễn xuất nhất định sẽ rất tuyệt."

Tần Hành có chút mất tự nhiên.

May mắn Khương Hiểu cùng Tôn Dương cũng tới. Bốn người nói chuyện giống như ở trường, Tôn Dương oán trách lão sư vật lý một chút vì buổi sáng hôm qua cho bọn họ làm kiểm tra trắc nghiệm, đề bài khó như vậy, hắn vừa đủ đạt tiêu chuẩn.

Thẩm Nghi Hành vừa đi tới, nhìn thấy bốn người, đáy mắt đồng thời kinh ngạc.

"Học trưởng!"

Khương Hiểu giọng giòn tan hô.

Thẩm Nghi Hành cùng bọn họ chào hỏi, nhìn về phía Tần Hành, trong ánh mắt suy nghĩ cái gì.

"Tới khi nào?"

"Nửa giờ trước."

"Lúc nào trở về?"

"Một hồi rồi đi."

Bởi vì buổi tối thời gian có hạn, bọn họ không thể ở lâu.

Lâm Vu cũng có chút lo lắng, "Các cậu nhanh về đi. Chuyến xe cuối cùng từ Đông Lăng về Tấn Thành là lúc 8:30."

Tần Hành hững hờ nói một câu: "Vậy chúng tớ liền không trở về, đêm nay ở cùng cậu."

Lâm Vu: "..."

Tần Hành thấy cô xoắn xuýt như thế, hắn lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.

"Chúng ta đi thôi."

Lâm Vu nhìn hắn chằm chằm, "Cậu thật là!"

Cô một mực đem bọn họ đưa đến trước cổng bệnh viện.

Khương Hiểu hỏi: "Lâm Vu cậu định bao giờ về?"

Lâm Vu mỉm cười, "Tớ định ngày kia."

Tần Hành quay đầu trừng mắt với cô.

Trong đêm tối, ánh mắt của hắn tựa như tia chớp sáng tỏ loá mắt.

Lâm Vu mím mím khóe miệng, "Tớ nghĩ tớ hẳn là có thể tham gia diễn cùng các cậu."

Khương Hiểu hưng phấn, "Chúng tớ đều chờ cậu."

Bóng đêm mông lung, xe taxi dần dần biến mất trong tầm mắt.

Lâm Vu đứng ở đằng kia, thật lâu không nghĩ tới rời đi. Sao mà mình lại may mắn gặp được bọn họ nhỉ?

Thẩm Nghi Hành: "Chúc mừng em gặp được những người bạn học như vậy."

Lúc đàu hắn có chút bận tâm, không biết cô đến Nhất Trung có thể thích ứng hay không. Hiện tại xem ra, biến hoá của cô cùng bạn học không giống như hắn nghĩ mấy. Bất cứ tia tình cảm nào đều nỗ lực ngang nhau, cô đối với người khác cũng sẽ chân tâm thật ý với họ.

Lâm Vu nhẹ nhàng lên tiếng, "Đúng thế."

Trên xe taxi.

Tôn Dương hiếu kì hỏi: "Vì cái gì Thẩm Nghi Hành lại ở chỗ đó nhỉ?"

Khương Hiểu: "Bạn cùng trường mà."

Tôn Dương: "Lâm Vu cùng anh ấy quan hệ thế nào? A! Có phải hay không là người yêu?"

Khương Hiểu: "Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?"

Tôn Dương đẩy đẩy chân mày, nghiêng người, "Thẩm Nghi Hành là học bá, hai người nếu có cố gắng, về sau còn có thể học chung ở Bắc Đại."

Tần Hành: "Đầu óc của cậu cả ngày suy nghĩ gì đâu!"

Tôn Dương: "Vậy chúng ta đánh cược đi! Nếu bọn họ không phải một đôi, tớ gọi cậu là cha."

Tần Hành: "..."

Khương Hiểu phốc một tiếng cười, "Dì Lâm cùng ba mẹ Thẩm Nghi Hành có quen biết, Lâm Vu đến Nhất Trung học, cũng là do Thẩm Nghi Hành khuyên cậu ấy tới. Tôn Dương cậu thật suy nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Tôn Dương: "Thế nhưng là vì cái gì Thẩm Nghi Đình cùng Lâm Vu lại có quan hệ không bình thường chứ?"

Khương Hiểu: "Bởi vì con gái chúng tớ hay đối chọi nhau, nhất là mấy người ưu tú."

Tôn Dương: "... Cậu nói cái quái gì vậy?"

Khương Hiểu liếc qua Tần Hành, Tần Hành tối mặt lại, "Nhìn tớ làm gì?!"

Hai ngày sau, Lâm Sam xuất viện, bà kiên quyết không cho Lâm Vu đưa bà về nhà.

Bà của cô cũng thế, "Đi, trở về bà sẽ chăm mẹ con. Nếu con bé không nghe, bà sẽ nói con."

Lâm Vu cười, dặn dò xong mẹ lại dặn dò bà.

"Mẹ, bà, đây là thuốc trị liệu phong thấp. Một ngày hai gói, bác sĩ nói, thuốc này hiệu quả rất tốt. Mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ. Cái này đại khái có thể uống ba tháng, khi con trở về sẽ kiểm tra."

"Biết rồi. Từ khi nào mà đã nói nhiều thế rồi, mẹ có càm ràm đâu?"

Lâm Vu nháy mắt mấy cái, "Mẹ với bà hai người thay nhau giám sát. Ngày 1-5 được nghỉ thì con về."

Lâm Sam không nghĩ cô khổ cực như vậy, "Nghỉ có ba ngày nghỉ đừng về, ở trường học mà nghỉ ngơi thật tốt, chạy tới chạy lui mệt chết đi được."

Lâm Vu không có đáp ứng cũng không có phản đối, tiễn hai người xong, cô cùng Thẩm Nghi Hành chạy về trường học.

Buổi chiều khi tiết đầu tiên kết thúc thi cô tiến vào phòng học, tất cả mọi người đang nhìn cô, nhiệt tình chào hỏi.

"Lâm Vu cậu trở về rồi."

Lâm Vu nhất nhất gật đầu.

Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, trong lòng của cô lại có loại cảm giác xa lạ.

Khương Hiểu cho cô một cái ôm to lớn, "Hoan nghênh trở về."

Tôn Dương cũng triển khai hai tay, lại bị Tần Hành chặn lại.

"Bài học mấy ngày nay, cậu nhớ xem."

Tôn Dương thầm mắng: "Biến thái!"

Lâm Vu cười nhận lấy, nhìn Tần Hành, "Cảm ơn cậu."

Hết thảy vẫn giống như trước đây, nhưng lại giống như không giống.

Sau khi học xong, mọi người vội vàng tập diễn. Ngày ấy, Lâm Vu lần thứ nhất thấy Tần Hành lên sân đài. Một "bà mối" mặt mũi tràn đầy oán khí, làm Khương Hiểu cùng Tưởng Nam gấp không chịu được.

Khương Hiểu quả thực muốn xù lông, "Tần Hành, cậu có thể hay không diễn có chút hương vị?"

Tần Hành toàn bộ hành trình đều đen mặt, "Hương vị gì?"

Khương Hiểu: "Bà mối thì phải nhiệt tình một chút, không được để bị cản trở. Cậu thế này thì mai mối kiểu gì?"

Tần Hành a một tiếng, "Vậy cậu đến mà diễn đi."

Khương Hiểu muốn thổ huyết.

Tại thời gian tập luyện đầy sóng gió, chỉ chớp mắt liền đến tháng ba.

Một ngày này, Dương Hi tới trường học đến đưa cho bọn họ đồ diễn, quần áo là bà tìm mượn từ đoàn phim cổ trang.

Mọi người riêng phần mình thay đồ, chính thức diễn tập lần cuối.

"Dì ơi, đồ này thật là dễ nhìn."

Dương Hi cười: "Các con biểu diễn ngày ấy, ta sẽ mời thợ thiết kế tóc tới cho các con."

"Cám ơn dì nhiều."

"Quần áo thay xong rồi sao?"

Nữ sinh đều đi ra, trong mắt mọi người tràn đầy mừng rỡ.

Lâm Vu mặc một bộ váy vàng nhạt.

Khí chất của cô vốn trang nhã, ăn mặc như vậy quả thực đem ưu điểm của cô "show" hết ra.

Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều dừng lại trên người cô. Mười mấy cái áo thun mặc trên người cô đều đẹp, huống chi y phục như này. Người dựa vào ăn mặc, ngựa dựa vào yên mà.

"Lâm Vu, cậu mặc bộ này thật đẹp."

Lâm Vu có chút khó chịu, "Cảm giác có chút không thích ứng."

Có người lấy điện thoại di động ra, "Tớ chụp cho cậu mấy tấm hình, kiểu tóc lại làm một chút, thật có thể đi diễn phim cổ trang."

Các nam sinh cũng nhìn cô, mặc dù mọi người đều biết Lâm Vu dáng dấp đẹp mắt, nhưng vẫn hết sức ca ngợi.

Khuất Thần hỏi Tần Hành: "Lâm Vu giống như đi nhầm studio ấy, cứ thế này thì cậu ấy sẽ đoạt danh tiếng của Đình Đình mất."

Tần Hành từ khi Lâm Vu thay đồ ra đều nhìn cô, hắn trầm mặc không nói một lời.

Chu Nhất Nghiên không nặng không nhẹ hừ một tiếng, "Cậu cho rằng ai cũng có thể làm đại minh tinh sao?"

"Thế nhưng là Lâm Vu rất đẹp."

Ban trưởng lại sợ bọn họ ầm ĩ lên, "Tốt, chúng ta tranh thủ thời gian diễn tập."

Dương Hi sớm xem hết biểu diễn, xác thực có mấy phần ngoài ý muốn. Nguyên lai tưởng rằng chỉ diễn bình thường thôi, không nghĩ tới những đứa trẻ này này diễn còn có chuyện.

Thẩm Nghi Đình đi xuống đài, "Mẹ, con diễn thế nào?"

Dương Hi thay cô ta sửa sang quần áo, "Coi như không tệ."

Con gái mình mặc đồ cổ trang vào thật đúng là đẹp mắt.

Thẩm Nghi Đình một mặt vui vẻ.

Dương Hi quay đầu nhìn về phía Lâm Vu, toàn bộ buổi biểu diễn Lâm Vu từ đầu đến cuối chẳng hề nói một câu, thế nhưng thật là khiến người ta không cách nào coi nhẹ.

Cùng ngày biểu diễn kết thúc, Dương Hi mang theo mấy người bọn họ cùng đi ăn cơm.

Dương Hi có cơ hội đơn độc nói chuyện với Lâm Vu.

"Lần này dì và chú của cháu vừa vặn có việc đi không được, mẹ của cháu cuối cùng là bình an vượt qua cửa này."

"Nghi Hành ca ca đã rất chiếu cố chúng cháu, mẹ cháu rất muốn đến cảm ơn mọi người, chỉ là... Tiền nằm bệnh viện còn có tiền thuốc, dì à, chờ sau khi con kiếm được tiền sẽ báo đáp mọi người."

"Đứa nhỏ ngốc, những số tiền kia tính là gì. Cháu cứ an tâm học tập. Tháng sau còn thì quốc gia, chuẩn bị cẩn thận. Về sau giống như Nghi Hành cầm được giải, sẽ nhẹ nhõm rất nhiều."

Lâm Vu trầm mặc một chút, "Cháu biết."

Dương Hi ôm lấy khóe miệng, "Lấy thành tích của cháu thì không có vấn đề, không cần cho mình quá nhiều áp lực."

Ăn cơm xong, Lâm Vu cùng Tần Hành cùng nhau về trường để học.

Thẩm Nghi Đình nhìn qua hai người bọn họ, cắn cắn góc môi.

Ban đêm cô muốn mời lão sư để học bù, cho nên không thể mỗi ngày đi học thêm ở trường.

Khuất Thần đứng tại bên cạnh cô, "Đình Đình, nếu không mai tớ cũng cùng cậu đến lớp tự học buổi tối."

Dương Hi trả tiền, sau khi ra ngoài cũng thấy cảnh này, bà cái gì cũng không có hỏi.

"Đình Đình, Tiểu Thần, cô đi mở xe, các cháu chờ một chút."

Trăng non trong sáng treo ở trong bầu trời đêm, đêm nay ngôi sao sáng tỏa xán lạn, giống rơi trong khay ngọc trân châu.

Ô tô ven đường như nước chảy.

Tần Hành cùng Lâm Vu yên lặng đi tới, xuyên qua đường phố huyên náo, cách đường cái, liền đến của trường học.

Chờ đèn đỏ, 60 giây, không dài không ngắn.

Lâm Vu ngẩng đầu nhìn qua phương xa, "Tại sao cậu đồng ý diễn bà mối rồi?"

Tần Hành mặc một chút, "Vì tập thể nên hi sinh bản thân."

Lâm Vu mới không tin, "Bởi vì Khương Hiểu?"

Tần Hành không có thừa nhận, "Nhân vật của cậu, Khương Hiểu một mực giữ lại cho cậu. Nếu như cậu trở về liền để cậu diễn, nếu cậu không trở lại thì cậu ấy đi lên diễn. Lâm Vu, cho nên cậu là người thiếu một chút cũng không được."

Lâm Vu sợ sệt, tái diễn, "Thiếu một chút cũng không được."

Đèn xanh, đường phố lại thông thoáng.

Đằng sau một xe vội vã lao tới, "Nhường đường một chút!"

Tần Hành tay mắt lanh lẹ, một tay kéo lấy Lâm Vu đến phía bên mình.

"Cẩn thận ——" một tay khác vô ý thức kéo vòng eo của cô.

Lâm Vu đụng vào lồng ngực của hắn, gương mặy sượt qua nhau, một trận ấm áp khí tức phất qua.

Cách một lớp đồng phục mỏng manh, cô nghe được nhịp đập con tim hắn.

"Có sao không?"

Tần Hành khẩn trương nhìn cô.

Lâm Vu chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đối đầu hắn, "Không có —— không có việc gì."