Vốn dự định sau khi lựa xong ba món bảo vật, Tần Túc sẽ rời đi ngay, nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa Tàng Kinh Các, một ý nghĩ điên rồ liền nảy ra trong đầu hắn.

“Lữ tiên sinh, khoan đã, tại hạ muốn giao dịch cùng lão tổ của ngài một chút!”

“Giao dịch?”

“Tiền bối, vãn bối muốn làm cùng Lữ gia một cái đại giao dịch, không biết tiền bối có đồng ý?”

Lữ Chính Thuần đem Tần Túc, một lần nữa dẫn tới trước mặt Lữ gia lão tổ.

Mắt thấy vị lão tổ này mở mí mắt, đá tảng trong lòng vài nhịp chớp mất. Hắn cùng Lữ gia, mặc dù có một phần giao tình nhưng nhiêu đó vẫn chưa thể là đủ để người Lữ gia có thể tin tưởng hắn.

Nên biết rằng trước một cuộc giao dịch dù là thiên đại, hay chỉ là tiểu phẩm thì cái đầu tiền cần nhất đều phải là uy tín giữa hai bên.

Mà với một tên “Cô Lậu Quả Văn” không chút tiếng tăm như hắn thì lấy đâu ra uy với chả tín cơ chứ.

Về phần giao dịch lần này, đối với hắn cực kỳ quan trọng, không phải muốn giao dịch với ai là giao dịch được, chỉ có cơ hội tươi như thế này mới có thể giao dịch.

Hắn tự nhiên tim đập thình thịch, mọi thứ suy nghĩ cho đến lời nói đều phải chỉnh chu, thành ý. Nếu như, phần giao dịch này thành công, thì đó sẽ là bước đầu cho một cái thiên đại kế hoạch trong tương lai của Tần.

Hơn nữa, với một con cáo trẻ như Tần Túc còn có dự định khác. Ngoại trừ giao dịch này, bán đi một phần thành ý của bản thân cho Lữ gia, sau này chuyện làm ăn sẽ tươi sốt, rộng cửa hơn nhiều.

“Ngươi muốn giao dịch?”

Vị Lão tổ Lữ gia nhìn Tần Túc đang ở trước, mặt không biến đổi.

“Vâng!”

Chớp lấy thiên cơ Tần Túc lập tức nói:

“Không biết Lữ gia chủ và tiền bối có nhận ra hai thứ này”

Vừa dứt lời, Tần Túc liền chạm vào Thủ Trạc, ngay lập tức hai thanh Bảo Khí bay ra, lơ lửng trước mặt hai quan cấp cấp cao của Lữ Gia.

“Hàng Vệ Xử? Nhân Cấp thượng phẩm bảo khí: Mâu?”

Chứng kiến hai món bảo khí trước mặt, Lữ Chính Thuần có chút kích động

"Đúng vậy, đây là thanh Hàng Vệ Xử của Huyền Mi và một thanh Tử Xoa Mâu"

Hàng Vệ Xử thì hắn biết rõ là Tần Túc đoạt được khi giết Huyền Mi, nhưng còn thanh nhân cấp thượng phẩm bảo khí kia…..

Nhân cấp cực và thượng phẩm bảo khí đấy! phóng đại toàn bộ người Lữ Gia ngoài Lữ Chính Thuần hắn ra còn ai có một món cực phẩm nào không?...chưa tính tới cực phẩm, chỉ riêng thượng phẩm thôi trong gia tộc cũng chỉ có đếm trên đầu ngón tay.

Tần Túc cẩn thận đưa ra thành ý cực mạnh như thế không khiến làm cho hai người Lữ gia ngoài ý muốn, điều này nói lên đối phương rõ ràng muốn giao dịch một cái rất kinh khủng.

Kìm nén kích động trong thân tâm, Lữ gia lão tổ vẫn tỏ ra lạnh lùng hỏi:

“Không biết Tần tiên sinh muốn trao đổi vật gì. Bảo Khố Lữ gia ta, tiên sinh cũng đã xem qua rồi, hai món bảo khí này quả thực là cái giá rất lớn a.”

Giá cả hiển nhiên sẽ không rẽ, nhưng trong giao dịch thì “Thuận Mua Mới Vừa Bán” được nên Tần Túc thuận thế nói:

“Không biết nhị vị có đề nghị trao đổi gì?”

Mặt lão không chút biểu tình đáp:

“Ta nghĩ linh thạch thì tiên sinh cũng không thiếu a, nhưng bảo khố Lữ gia ta, kì trân dị bảo mặc dù không tính là nhiều nhưng lão nghĩ vẫn đủ để khiến Tần tiên sinh hứng thú chăng?”

“Kì Trân Dị Bảo?”

Tần Túc phản ứng cực nhanh, nhưng rồi lắc lắc đầu cười.

“Tiền bối cũng thấy đó, vãn bối năm nay cũng đã gần xấp xỉ 20 tuổi rồi, Tiên Thiên Cảnh chắc chắn sẽ đột phá phá vỡ được, nhưng mà Tông Sư Cảnh thì cũng còn quá xa vời, dự định là để lại một chút căn cơ cho đời sau….”

“Vãn bối thấy thế này đi, lấy hai món bảo khí này đổi 20 cuốn võ học nhân cấp đê giai, 15 cuốn trung giai, 10 cuốn cao giai, thế nào?”

Tay cầm chén trà lên nhâm nhi, tay thì vốt ve lên hai thanh bảo khí trước mặt hai người Lữ gia, miệng đưa ra giá cả.

Lữ Chính Thuần và vị lão tổ Lữ gia hai mắt nhìn nhau, võ học nhân cấp cao giai đối với Lữ gia mà nói thì cũng không phải là quá quan trọng lắm, giao dịch thì giao dịch cũng được nhưng….

Hai bên giao dịch vẫn chưa nói tiếng nào, một khắc, hai khắc rồi ba khắc, Tần Túc cũng không nôn nóng bực dọc gì, bởi giao dịch này có vẻ rất có ý nghĩa đến với căn cơ của gia tộc nên….:

“Nếu Tần tiên sinh đã ra giá cả như vậy thì cũng có phải hơi không đúng giá cả của hai món bảo vật này a, như vậy đi: 30 cuốn đê giai, 25 cuốn trung giai, 20 cuốn cao giai và 1 cuốn hoàng cấp đê giai, 1 trung giai và một cao giai, đây là thành ý của lữ gia lão phu, tần tiên sinh xem cũng không nên từ chối di!”

Tần Túc híp mắt, hiển nhiên là hiểu được hàm ý trong câu nói của Lữ gia lão tổ, đây muốn buộc chặc hắn với sinh tử một đường của Lữ gia sau này:

“Sảng khoái, vậy cứ sắp đặt như hai vị đi…hahaha”