Mắt thấy mạng sống của Tần Túc đã nằm trong tay mình, Huyền Mi đại hỉ cười to man rợ.

Lão còn dự định muốn chế diễu thêm một chút gì đó nữa, nào ngờ bỗng lóe lên một cái, tự nhiên xuất hiện một đóm than lửa nhỏ, nhanh như cắt bắn thẳng vào mi tâm.

Trước trán Huyền Mi lập tức hiện lên một lỗ nhỏ máu li ti lách tách tuôn ra, hai mắt lão trợn tráo cả lên, tưởng tượng như còn chưa thể biết được lý do tại sao mà mình chết.

“Haizzz,….Vốn định dự trữ một đóm lửa nhỏ này làm chiêu tru sát Lôi Đức, lão tặc ngươi may mắn lắm mới được chết dưới chiêu này đấy, giờ thì yên tâm cõi vinh hằng đi”

Chưa dừng lại ở đó, Tần Túc còn ngang nhiên rút thanh kiếm đang xuyên trong bàn mình ra, hắn ngồi xuống đặt kiếm lên cổ Huyền Mi, từ từ nhẹ nhàng cưa qua cưa lại như đang cắt một miếng thịt lợn to béo.

Một lát sau, đầu lâu Huyền Mi lóc chóc lăn ra, máu mủ xối xả không ngừng phun ra.

Hắn tiếp xé một miếng vải trên người Huyền Mi ra rồi đem nó bao cái đầu lại.

An toàn chỉnh chu làm quà ra mắt Lôi Đức, Tần Túc mới tính tới tìm không gian túi trữ vật của Huyền Mi.

Lật qua lật lại, moi hết mọi chổ mà chẳng thấy có cái tu di túi nào cả, làm hắn cũng chuẩn bị bực mình.

“Ô, khoan đã, cái gì đây”

Nhẹ nhàng tay trái áo bào của Huyền Mi ra, hắn chợt phát hiện một chiếc vòng xanh lá, bó chặt là cổ tay.

Đem cái cái đỏ ra, xem xoi mọi chổ, vẫn chưa tìm được cách gì sử dụng cái thủ trạc này.

“Xem ra giống với tu di túi, cái này hẳn là dùng con mắt không nhìn được, vận dụng nội khí cũng không biến chuyển gì, vậy hẳn là phải dùng hồn lực để khu xử rồi.”

Bỗng dưng:

“Àooooo!” lên một tiếng.

“Trong này thực sự là không gian trữ vật, trông có vẻ lớn hơn tu di túi nhiều”

Tần Túc thoáng nhìn khoảng không gian bên trong cảm khái hô.

Trước mặt hắn hiện lên một khoảng không gian chừng một căn phòng, bên trong không có nhiều đồ vật cho lắm.

Có một ít tài liệu luyện khí, các loại tinh cương, hàn thạch,…yêu tinh, tài liệu trên người yêu thú, bày ra từng gian từng gian trên kệ gỗ.

Và đương nhiên là võ giả trong thủ trạc không gian của hắn tất sẽ không thiếu linh thạch, nhìn một núi linh thạch trước mặt mà Tần Túc cũng muôn xỉu, hắn le lưỡi nghĩ:

“Xem tên tà tăng này ở Lôi gia cũng vơ vét không ít nha…đống này ít gì cũng vạn viên hạ phẩm, chặp chặp lại một khoản tài phú vào miệng nữa rồi hắc hắc”

Cách đó không xa thì có một ít bảo khí nhưng hầu hết đều là nhân cấp từ hạ đến trung, vả lại cũng chẳng thích hợp với kiếm đạo của hắn nên chỉ lướt qua rồi chẳng mặt đoái hoài gì tới nữa.

Tuy nhiên trong không gian thủ trạc này điểm thu hút hắn chỉ có ba thứ, một là công pháp được đặt trên bàn gỗ và hai là một bức tàn đồ trên kệ.

Hai con ngươi bắt đầu rà tới bên cạnh bàn gỗ, phía trên đặt năm quyển bí kíp, trong đó giá trị nhất là một bản công pháp khiến hắn đau đầu nhất khi đối chiến- -Thiên Địa Kỳ Kinh.

Chưa kể bản thân nó còn là một cuốn Huyền cấp trung phẩm, chỉ có võ giả thổ thuộc tính mới có thể tu tập được, làm Tần Túc hơi chán nản.

Quyển thứ hai mỏng hơn là môn võ kỹ Huyền Xà Chỉ, thuộc hàng Hoàng cấp thượng phẩm

Cuối cùng là tấm tàn đồ bên trên kệ gỗ, xem xét một hồi, hắn mới đưa ra thốt ra nhận định ban đầu về tấm bản đồ này là hoàn toàn sai. Nói đúng hơn đây là một phần bản đồ nào đó của di tích hay kho báu do cách vị tiền bối vẽ lại.

Trong nội tâm Tần Túc lại chuyền sang hộp gỗ lớn được đặt trên bàn gỗ này, khẽ chạm vào mở khóa hộp gỗ.

Trong hộp gỗ là một loại quả nào đó, trắng như tuyết, bên ngoài gợn gợn như đám mây.

Còn chưa nhận ra điều là loại quả gì thì, một tiếng cả kinh kêu lên:

“Thiên Vân Quả?...ưm..tiểu tử làm một cuộc giao dịch không?”

Lão Thụ không biết tỉnh giấc từ bao giờ, vừa nhìn thấy loại quả liền không do dự đòi giao dịch với Tàn Túc.

“Giao Dịch gì?”

“Lão Phu truyền cho ngươi một số cách luyện đan dược cơ bản trong đó có một loại đan dược tên là Thiên Vân Đan, một viên có thể giúp ngươi nhất phi trùng thiên, đạt được thành tựu đột phá bình chướng tu vi hiện tại. Thế nào hả?”

“Bao nhiêu linh thạch?”

“À…ừm…để lão phu xem..ừm 3000 viên hạ phẩm đi”

“Cũng được thành giao”

3000 viên bây giờ đối với Tần Túc cũng chẳng đáng bao nhiêu cả, mấu chốt là hắn cần phải đột phá bình cảnh đại đạo rồi trả thù cho cha mẹ.

Chợt nghĩ lại quá khứ hắn khẽ xụ mặt thở dài, lúc này Tần Túc mới để ý dòng chữ trên khắc trên bức tường trong Không gian thủ trạc.

Đọc và suy ngẫm, hắn mới biết hóa ra công pháp và hầu hết các thứ ở đây đều là Huyền Mi lấy được từ một tiền bối nào đó đã tọa hóa.

“nhiều bảo bối như vậy vào tay Huyền Mi quả thực là lãng phí”

Hắn chắp miệng không ngớt.