Tác Giả: Tà Lão Quái

Sau khi đã luyện tới Định Khí Thập Tầng, ngay lập tức Tần Túc vội vã đi đến nghị sự đường, Đại trưởng lão là người nhìn thấy gã trước, liền

“Gia chủ, Tần tiên sinh đã đến",

Đại trưởng lão cung kính nói.

Từ trong gian phòng, khi nghe đại trưởng lão thông báo, thì 3 người còn lại bước ra, đi đầu không ai khác chính là Lữ Chính Thuần, phía sau là nhị trưởng lão Lữ Thiên La và lão bà Lữ Liêu Hoa.

Mấy người rất khác với thường ngày, hôm nay không mặc lụa bào sang chảnh nữa mà thay vào đó là những bộ y phục hơi cũ sờn, hiển nhiên là dùng để ngụy trang không cho ai biết mình vào Huyết Ma Lĩnh.

“Tần tiên sinh, cuối cùng đã đến!”

Lữ Chính Thuần niềm nỡ đi ra đón.

Đáp lại lời chào Tần Túc cũng chỉ gật nhẹ đầu và cười một cái.

Lữ Chính Thuần hiểu ý, liền nhìn tất cả mọi người ở đây nói:

“Các vị, giờ lành đã đến, bắt đầu khởi hành thôi”.

…………..

Lúc này ở một nơi khác

“Gia chủ, có tin tình báo, bọn người Lữ gia đã đến Huyết Ma Lĩnh cách đây mấy giờ rồi”

Một vị lão tăng, đầu đinh, lông mày trắng bóc dài tới tận miệng, cổ đeo phật châu, hướng về phía Lôi Đức.

Lôi Đức mặt mày vẫn rất thong thả ung dung ngồi trên chiếc ghế nhâm nhi thưởng thức ly trà.

Phía sau hắn xuất hiện một vị lão giả tóc trắng phơ lãnh đạm nói:

“Không cần quá lo lắng, cứ để bọn chúng chắm giết đã tay hết đã rồi chúng tay hãy ra mặt, một lưới tóm gọn”

Lôi Đức tiếp lời:

“Tuy nhiên, vẫn cho chắc chắn, sai người cẩn thận lần theo dấu vết bọn Lữ Chính Thuần trước đã”

“Đúng thế, nên làm như vậy”

Nhị Trưởng lão của Lôi gia trên mặt trần đầy ngạo khí, đối với lần tập kính này hắn đảm bảo một trăm phần trăm phần thắng.

Cứ cho là Lữ Chính Thuần là Khai Môn cảnh cường giả đi nữa thì ở đây cũng có Lôi Đức gia chủ cũng là Khai Môn cảnh cường giả cộng thêm tay trong của chúng cài vào nữa. Tính ra nếu lật mặt hết thì sẽ là 6 đánh 4, thắng thua đã định a!

……………………….

1 canh giờ sau,

“Đến nơi rồi, các vị”

Lữ Chính Thuần bước từ đầu của Thanh Phong Ưng đi xuống nhìn vào dãy rừng rậm bạc ngàn phía trước cao giọng nói.

“Tần tiên sinh, yêu thú mà gia chủ chúng ta muốn giết là trong nội lĩnh này, chúng ta đi nhanh thôi!”

Đại trưởng lão nhìn thấy Tần Túc ngờ ngợ, liền giục.

Sau đó Đại trưởng lão Lữ Thứ Nguyên vỗ đặt tay lên lên một chiếc không gian Thủ Trạc, lấy ra một tấm bản đồ rồi đi trước dẫn đường.

Những người còn lại như Tần Túc đều tò tè theo sau cùng nhau bắt đầu tiến nhập vào Huyết Ma Lĩnh.

Toàn bộ Huyết Ma Lĩnh đều thuộc phạm vi hoạt động của các yêu thú từ thưở Hồng Hoang, và hiển nhiên thiên địa linh khí quy tại lại vũng vô cùng nồng hậu hơn là ở một số các nơi khác.

Vì thế nên mới làm ra sự cường đại của yêu thú trong Hồng Hoang Huyết Ma Lĩnh. Hơn thế nữa là Huyết Ma Lĩnh này rất rộng lớn, cực kỳ dài, hầu như là chiếm đi mất một phần ba lãnh thổ ở Vạn Xuân Giới.

Điều đó có nghĩa là rất nhiều yêu thú cũng như những điều quỷ dị sẽ xuất hiện mà không có gì lạ cả. Tần Túc theo sau mọi người không ngừng tiến sau mà trong Ma Lĩnh, đồng thời lúc nào gã lúc nào cũng đặt sự quan sát an toàn là trên hết.

Trong quá trình di chuyển, đám người Tần Túc cũng không khó gặp một chút yêu thú:

Từng gặp một bầy Phệ Nghĩ di chuyển, gặp một Độc Giác Ma Ngưu đạt đến Định Khí Thập Tầng.Và thậm chí còn đối mặt với một con Bích Ba Giao Long có thực lực Khai Môn cảnh.

Nhưng họ há gì phải sợ đám yêu thú này, Và hiển nhiên đám hồng hoang yêu thú ở Ma Lĩnh cũng chẳng dám dây dưa với nhóm có thực lực cường đại của Tần Túc. Những 4 người Định Khí Thập Tầng và một người Khai Môn Cảnh.

……………………

Huyết Ma Lĩnh, bên trong nội lĩnh cự mộc như cỏ dại, đâu đâu cũng có đâu đâu cũng thấy, bóng tối và ánh sáng, liên miên không dứt mấy nghìn vạn dặm.

Nhan ảnh năm con người đang di chuyển với cước bộ rất nhanh và cực kỳ cảnh giác với xung quanh, mỗi hành động đều vô cùng cẩn thân.

Bỗng nhiên, Lữ Chính Thuần cảm giác gì đó, tai của lão vừa động như nghe cái gì đó.

Ngay lập tức Lữ gia chủ liền ghé vào tai của đại trưởng lão thì thầm chuyện gì đó.

Thẳng cho tới một lúc sau, Đại trưởng lão Lữ Thiên La đang dò tìm tung tích yêu thú đột nhiên dừng lại, nhưu phát hiện nguy cơ. Lão nhẹ vung tay lên, kí hiệu đã ra mọi người đều đồng loạt dừng lại.Lão nói:

“Dừng lại, có yêu thú Khai Môn cảnh hướng về phía chúng ta, mọi người mau nấp đi, ẩn dấu hành tung cho tốt!”

Lời nói vừa dứt, đám người Tần Túc không ê a hỏi lại mà từng người đều một mạch phóng nhanh như chớp lao về phía những gốc cổ thụ gần đó ẩn thân.

Vài hô hấp sau, bên trong rừng rậm bỗng lao ra một thân hình lo lớn tử khí nó mang theo tràn ngập khắp nơi gần mấy trượng, cảm giác đè nặng cự kỳ khó chịu, mỗi lần di chuyển cánh của nó đều là những âm thanh “sàn sạt”.