Chương 46: Chết!

Tác Giả: Tà Lão Quái

“Dừng xe!”

Tần Túc quát thật lớn.

Quá bất ngờ, chưa kịp suy nghĩ gì Lữ Tiểu Châu vừa nghe được chợt ngẩn ngơ, rồi lập tức quát to:

“Dừng xe, dừng xe lại!”

Nghe thấy tiểu thư Lữ Gia hét lên cả đoàn lập tức ngừng tất cả xe, ngựa lại:

“Có kẻ tập kích, tất cả chuẩn bị chiến đấu đi!”

Trong khi tất cả mọi người còn chưa hoàn hồn thì Tần Túc ở vị trí đầu đoàn đã lao phăng xuống ngựa. Tay nắm thanh Nhân cấp Trung giai bảo kiếm.

“trận đầu của ngươi a!”

Tần Túc vuốt ve lưỡi kiếm thì thầm.

Ngay thời điểm này, một thanh âm tiếng cười to vang lên, từ phia trên hẻm núi từng toán người lũ lượt hiện thân:

“Không ngờ đã ẩn thân kĩ vậy, cũng bị các ngươi phát hiện.”

Hắc hắc…..

Những tiếng cười ghê rợn đến rùng mình, một toán người mặc huyết y đầu đội nón lá đen, vải che kín mặt. Số lượng chừng 10-20 người, mùi huyết dịch máu tanh lan ra như đang muốn vây kín của bầu trời.

“Huy… Huyết Lâu Tặc!”

Lão già hộ vệ cho Lữ Tiểu Châu lắp bắp kinh hô.

“Đánh Nhau rút gọn. nam giết nữ hiếp”

Tên đầu lĩnh dữ tợn quát.

“roẹt!”

Một đạo thương mang bén liệm đâm thẳng vào yết hầu của một tên gia đinh, Khi hắn còn chưa kịp biết tại sao mình chết thì đã tắt thở.

“A…”

Chưa dừng lại ở đó, Tiếng kêu thảm thiết hãi hùng chốc chốc vang lên. Một tên gia đinh tiếp theo bị Tên đầu lĩnh Huyết Lâu Tặc chém đứt thành hai nữa. máu như vòi nước bị hỏng, phun ra liên tục như mưa. Bay xối xả khắp nơi trên tuyến đường.

Trừ Tần Túc tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, đôi mắt lập tức đỏ bừng. Nỗi giận như dâng lên tới đỉnh điểm, Như muốn xông lên ăn gan uống máu bọn huyết y này.

“Đừng vội làm càn!”

Tần Túc híp mắt Tay cầm kiếm quét một đường thẳng hướng mấy tên huyết y lao xuống tấn công Đoàn người Lữ Gia Thương Hội.

Kiếm khí Quét tới từng đạo huyết nhục như giấy gặp dao, Huyết nhục bay lên tứ tung, máu tươi phiêu tán, mấy tên Huyết Y kêu la thảm thiết lên.

“các ngươi ồn ào quá rồi!”

Tần Túc lướt tới từng kiếm đam xuyên qua đại não của từng tên. Mỗi Lần rút kiếm ra là mỗi lần màu phun lên. Âm thanh thảm thiết cũng theo đó mà lắng xuống.

Gương mặt gã lúc này, dính đầy máu tươi dáng vẻ như một tên sát thần chuyên nghiệp.

“Lão Già dẫn người các ngươi đi trước đi nơi này ta lo!”

Tần Túc quay mặt lại ra lệnh với lão già hộ vệ của Lữ Tiểu Châu

“Cái này…yyy?” Lão bất chợt lo lắng.

“Đi!” Tần Túc trừng mắt nhìn lão

Cảm nhận được ánh mắt ẩn chứa sát phạt của Tần Túc Lão thầm rét lạnh. Người không gió mà thầm run lên, Rồi cũng ra lệnh đánh xe cho đoàn người nhanh chóng rời đi.

“hừ! Muốn đi, ngươi nghĩ nơi này là đâu!”

Tên Đầu Lĩnh Hung tợn cười lạnh.

“đi đi”

Mặt kệ câu nói kia của tên đầu lĩnh Tần Túc ra lệnh.

“Đi!” Lão Giả hét lên.

“Huynh đệ đâu giết chúng!”

Tên Đầu Lĩnh chĩa kiếm xuống hướng Tần Túc hét to.

Tần Túc như không quan tâm, nhảy phất lên không trung tay vung một đường kiếm. Kiếm Khí lan tỏa kéo thẳng dài một đường hiện lên trên mặt đất.

“Kẻ nào qua vạch. Chết!”

Tần Túc cố gặn từng chữ “chết!”

Đơn giản chỉ một hành động như thế thôi cũng đã khiến chúng nhân Huyết Y của Huyết Lâu Tặc chùn bước, lòng dao động khiếp sợ.