*Chương 25: Khỗi Lỗi Tàn Phế

Tác Giả: Tà Lão Quái*

*“Ngươi còn con nào nữa không?..lấy con nào lành lặn một chút đi!” *Tần Túc hơi mừng hụt nhưng vẫn tỏ vẻ mong chờ nói

“cái này?...Vãn bối từng may mắn lượm được một con khôi lỗi nhưng mà nó lại mất mất hai tay chỉ còn lại cái đầu, thân với 2 chân thôi à!” Tên Tu sĩ nho bào ngập ngờ nói.

“ngươi cứ lấy ra thử xem ưng ý thì ta mua hết 5 con khôi lỗi này luôn!”

Nghe mua hết Tên Tu sĩ nho bào liền mừng hớn hở từ trong túi tu di lấy ra con khôi lỗi mất hai tay kia:

Con khôi lỗi tên nho bào mới lấy ra quả thật giống y như gã mô tả. ngoại trừ nó mất hai tay, thì mấy bộ phận kia cũng ổn. mặt con khôi lỗi được luyện rất tinh xảo trên đầu được luyện ra thêm hai cái tóc búi cuộn màu đỏ. Giữa trán có một hình khắc lục giác.

Có lẻ điểm khiến Tần Túc chú ý nhất chình là những gợn sóng linh lực được tản ra từ con khôi lỗi này, rất mạnh mẽ và phi thường khiến hắn có cảm giác nguy hiểm cực kỳ.

Ngay lập tức gã liền nói:

“tốt! ta mua con khôi lỗi tàn phế này….như đã hứa ta mua thêm 5 con kia nữa ngươi ra giá đi”

“50 viên hạ phẩm linh thạch không biết tiền bối thấy…” Tên Tu sĩ nho bào xoa tay cười nói.

“50 viên hạ phẩm?… Quá đắt đi đại nhân. Không thể mua được!” Lão bộc một bên khuyên Tần Túc

Tần Túc liếc một cái rồi giơ tay lên hiệu cho Lão Bộc đừng nói

Lão bộc đã rõ liền im hẳn đi

Không cần mặc cả hay nhiều lời, Tần Túc liền vung tay một thoáng xuất hiện 50 viên hạ phẩm trên bàn.

“đủ chứ!” gã hỏi lại

“dạ đủ, đủ rồi” tên nho bào ôm linh thạch vuốt ve đáp

Giao dịch đã xong Tần Túc liền cuốn 6 con rồi vào Tu di túi rồi liền dẫn Lão bộc rời đi.

….

Về đến Bách Lý Hiên, Tần Túc ngay lập tức lấy ra 6 con Khôi Lỗi đưa cho Lão Bộc:

*“cái này cho lão!” *

*“đại nhân, cái này!” *

Lão Bộc cũng ngạc nhiên, bởi lão không ngờ là Tần Túc mua về dành cho lão.

“cứ cầm lấy đi, đây là thứ cuối cùng ta dành cho lão. Sau này thì phải tự sức mình tìm kiếm cái khác ngon hơn. Còn nữa, con khôi lỗi mất hai tay kia ta thấy nó rất quý đấy dao động linh lực xung quanh đó không vừa đâu, ít nhất lúc này nó cũng đạt tầm Ngân cấp Khôi lỗi rồi đấy!”

“thứ cho Lão nô ngu dốt. Không biết ngân khôi lỗi là gì?” lão bộc ngiên người hỏi.

*

“À cái này…Khôi lỗi chia làm 4 cấp: đồng cấp, ngân cấp, kim cấp, hắc cấp, Truyền Kỳ cấp. Ta đoán không lầm thì nếu con khôi lỗi này lúc toàn thịnh thì sẽ có thực lực kim cấp. Thế nên lão coi mà sửa chữa hay lắp thêm hai tay vào cho nó đi, sau này không biêt sao chứ hiện tại nó là chủ lực của lão đấy.!” *Tần Túc liên tục căn dặn.

“À còn nữa. sáng mai lão thu dọn đồ đạc của mình đến phòng ta có chuyện.A còn nữa sẵn tiện ngày mai mua 1 thêm một Tần lương khô mang theo luôn”

“lão nô đã rõ!” nói xong lão rời đi.

Sau khi Lão Bộc rời đi

“Lão Thụ, quan sát Lão Bộc cả ngày nay Lão Thấy người này ra sao?”

Tần Túc đả tọa nhắm mắt đi vào thức hải đối mặt với Lão Thụ hỏi.

“rất khó nói,…. Ngươi còn nhớ lúc ngươi mua khôi lỗi không?” Lão Thụ âm Trầm

“Nhớ!..hình như Lão ngăn ta mua thì phải” Tần Túc chợt nhớ tới khoảnh khắc ấy

“lão Bộc ngăn ngươi là vì Lão thấy bỏ 50 viên hạ phẩm linh thạch mua 5 con khôi lỗi còn chưa tới đồng cấp với 1 con khôi bị tàn phá thì cực kỳ bất lợi cho ngươi?” Lão Thụ giải thích.

Lão Nói tiếp:

“nhìn sơ qua vẻ ngoài thì người này hẳn là rất quan tâm tới ngươi. Xem như là cũng có tâm phụng ngươi làm chủ!”

*“vậy bên trong thì sao?” *Gã Liên tục hỏi.

“cái đó lão phu nghĩ hẳn là tên đó chắc cũng chẳng dám làm gì đâu?”

“là do cấm chế sao?” Tần Túc liền đoán ra câu trả lời

*“Đúng vậy!...Mà Ngày mai ngươi định dẫn tên đó vào Hạp Cốc luôn sao!” *

*“ừm…có lẻ phải ở trong đó tu luyện ít nhất cũng phải 1 năm ta mới ra.” *

*“ngươi tính tìm hiểu Kiếm Khí lúc trước giác ngộ à?” *Lão thụ sờ sờ chòm râu bạc hỏi

*“có thể…nhưng ta thấy nó khá là mơ hồ! thôi thì cứ thử một lần xem ra sao cái đã” *Tần Túc tự tin khàn giọng nói

*“quay lại vấn đều lão Bộc của ngươi……. Ta nghĩ hay là thừa dịp lần này ngươi dẫn tên đó vào Hạp Cốc dẵn tiện cho hắn thấy ngươi đang có trứng của Hắc Giáp Ma hạt lẫn Hỏa Hoàng Thụ luôn. Xem thử có kích thích lòng tham của hắn không.” *Lão Thụ mưu mô bày cách.

“trước mắt cứ vậy đi đã!” Tân Túc kẽ gật đầu