*Chương 16: Hắc Giáp Ma Hạt
Tác Giả: Tà Lão Quái
*Nói xong Tần Túc nhìn lên trời.
Những dòng kí ức đau buồn ấy lại ùa về. 7 năm chính xác là 7 năm 20 ngày gã đã sống trong sự ám ảnh: cha bị giết ngay trước, mẹ thì chính tông chủ của Xích Diệm Môn ép đến bức đến tự sát. Cuối cùng cũng chỉ còn gã.
Lặng yên hồi lâu gã liền khôi phục trạng thái bình thường.
Tần Túc đi đến đông máu bầy nhầy của tên tu sĩ xích bào lấy Túi Tu Di và chiếc khiên đen mặt quỷ ra.
Sau đó gã đi tới thu lấy luôn cả thi thể của Đại Địa Kim Hùng.
Tiếp đó Tần Túc cũng không quên chạy thử vào hang của con Kim Hùng xem thử còn gì quý giá không.
“ồồ…..ồồ” gã ồ lên thật dài
“
không ngờ con Kim Hùng này lại có gia tài đồ sộ đến vậy"Phải một lúc sau Tần Túc mới gom hết những thứ có thể sử dụng lại đem bỏ vào Tu Di Túi.
Rồi Tần Túc lũi thủi rời đi thạnh nhanh. Bởi gã biết, chán động đánh nhau lúc nãy chắn chắn sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt của những tu sĩ gần kề.
Ít lâu sau, Tần Túc xuất hiện trong thể nội của Trường Thiên Sâm Lâm. ở đây đa số toàn là những yêu thú cấp cao qua lại yêu thú Định Khí cũng có mà Khai cơ cũng có đôi khi cũng xuất hiện vài con Tụ Đan nhưng cũng khá hiếm.
Ít lâu sau gã gặp Trúng phải một con Tam Sắc Lôi Xà thực lực Khai Cơ kỳ.
Bất giác gã định rời đi thì bị con yêu thú này phát hiện truy đuổi mấy canh giờ liền.
Để tìm đường thoát thân gã gần như chui hết gần mấy cái động thiên thông với nhau mới thoát được nhưng nào ngờ khi vừa dụ được con Lôi Xà thì gặp phải một âm thanh ghê rợn đến rùn người:
CRẮC! CRẮC!
Tiếng âm thanh như đang nhai sống một cái gì đó vang lên.
Một đạo hắc ảnh nhanh như chớp, thẳng về phía Tần Túc.
-“ Cái gì?...yêu thú Luyện Khí Bát Tầng, Hắc Giáp Ma Hạt, thuộc hệ độc thực lực sợ rằng còn mạnh hơn cả Tu Sĩ Định Khí kỳ giới Cửu Tầng. Trong giới yêu thúchí ít cũng được xem như cùng Tầm với yêu thú Định Khí Thập Tầng bá chủ, tốc độ cực kỳ nhanh, độn thổ, đu treo món nào cũng biết, da thì như thiết giáp, cứng như đá, đuôi thì chứa đầy kịch độc.”Nhìn đạo hắc ảnh kia, trong nội tâm Tần Túc liền hiện lên tin tức của yêu thú này do Lão Thụ từng cung cấp.
Nguy hiểm nhất vẫn là cái đuôi ngoa ngoe qua lại kia của nó. Nếu như là Tu sĩ Khai Cơ trở xuống thì bị chích một phát thì chỉ sợ mạng cũng khó mà bảo toàn ngay cả Tu sĩ Luyện Khí thập tầng viên vãn cũng phải nhượng bộ mà lui..
Tuy nhiên mang danh là yêu thú bán Thập Tầng, vì thế nên chúng cũng có thói quen khá quỷ dị là hay chiếm cứ những sơn động có Linh Thảo sinh trưởng và tiềm phục ở đó nhưng lại không hề có ý nuốt hay ăn gì cả.
Cái sơn động này là một không gian có phạm vi chừng 80 xích. Mà riêng thân thể của con Ma Hạt thôi đã chiếm tới 50 xích không gian hang động rồi, nên nếu chiến đấu trong hang động thì Tần Túc hẳn sẽ rất có lợi, chiếc đuôi kịch độc của nó sẽ bị giảm bớt đi độ nguy hiểm hơn.
Nhưng lúc này, gã đã trải qua gần nửa tháng rèn luyện tại thể nội của Trường Thiên Sâm Lâm, bản năng thực chiến và xử lý tình huống của gã cũng đã tiến bộ lên rất nhiều, vô luận là Thể chất hay là kiếm kỹ đều được tôi luyện rất bài bản đến mức mà Tâm gã không cần động thì kiếm đã động.
“xào xạc”Tiếng bước chân Tần Túc vội di chuyển, thân thể nhanh nhẹn như một đầu xà thú, thoát khỏi vô số lần muốn dùng hai cái càng đằng trước để bắt Tần Túc của con Hắc Giáp Ma Hạt
*
- Gưzzzzzzzz...
*
Bỗng nhiênnó dừng lại, chiếc đuôi khủng bố của nó bắt đầu di chuyển dự định cuốn lấy Tần Túc.
Tuy nhiên, gã làm sao có thể để nó đạt ý muốn, Thân thể Tần Túc chớp động nhảy lên không trung, theo đó một đạo kiếm quang chạy thẳng trên người của Hắc Giáp Ma Hạt
Đồng thời Ma Bối kiếm trong tay của hắn chợt vung lên, một thanh âm dài vang lên, sau đó một đạo kiếm quang như chùy bổ hướng về phía Chân Kìm (miệng) của con Hắc Giáp Ma Hạt, chỗ yếu mềm nhất của loài này.
Con Ma Hạt bắt đầu tỏ ra khinh thường Tần Túc bởi chiêu kiếm kia của gã chẳng làm si nhê hay mất một miếng da nào trên người. Không những thế nó còn lên tiếng cười nhạo Tần Túc:
*
“khẹzzz…..kh zzzz….. khẹzzzz”*
Trong giây lát gã cười khổ, nhưng thấy gã chủ quan lơ là cảnh giác, tức thì con Ma Hạt đã nhanh như chớp hả miệng phun ra 3 luồng nọc độc.