Buổi sáng hôm sau.

Ánh nắng vàng trải khắp mặt đất và chiếu sáng cả khoảng sân.

Trên bầu trời ngẫu nhiên còn có mấy con chim nhỏ bay ngang qua, kêu to thanh thuý, tượng trưng cho một buổi sáng mới mẻ mới bắt đầu.

Nửa đêm qua Lộ Dĩ Nịnh về phòng, ngủ được một giấc ngon lành đến sáng.

Hơn nữa là tự động thức dậy.

Cô mở to mắt, nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ hướng 8 giờ.

Sau đó cô ngồi dậy, chuẩn bị đi rửa mặt.

Thay quần áo mới xong, cô mở cửa lớn ra, ánh mặt trời sáng đến loá mắt lập tức chiếu vào.

Toàn bộ thế giới rực sáng, một không khí mới mẻ tràn ngập, làm người vui trong lòng.

Trong sân nhà vừa vặn, có một đám đất để trồng cây, xung quanh là một ít cây cỏ.

Ông ngoại Lộ đang tập Thái cực quyền(*), đây là thói quen từ mấy năm trước của ông.

(*): là một môn võ thuật cổ truyền của Trung Quốc với đặc trưng là các động tác trường quyền uyển chuyển, chậm rãi kết hợp với điều hoà hơi thở.

Ông mặc bộ công phục màu trắng, rộng thùng thình, cổ lá sen, cài cúc và dưới chân đi đôi giày bệt mềm cùng màu.

Đứng ở bên trái và bên phải là hai thiếu niên có chiều cao tương đương, cả hai đều mặc quần áo bình thường rộng rãi, đang múa may theo tư thế của ông.

Giọng của ông ngoại Lộ có vẻ khí thế, kêu to rõ ràng: “Làm theo ông đây, thế đầu tiên.”

Ông vừa chỉ đạo vừa làm mẫu, “Chân trái hướng ra ngoài, hơi xoay người sang trái, dồn trọng tâm về phía trước, sau đó chuyển sang chân trái, nhấc gót chân phải lên khỏi mặt đất.”

Ông ngoại Lộ nhìn về phía trước, hô to tên của chiêu thức, “Dã mã phân tông.”

“Bạch hạc lượng sí.”

“Thủ huy tỳ bà.”

“Vân thủ.”

Làm xong các động tác, ông ngoại Lộ tiếp tục nói: “Thêm lần nữa.”

Lộ Dĩ Nịnh nhìn hai thiếu niên thân thể không phối hợp, động tác cũng lắc lư, một hình tượng hỗn kia.

Trình Tinh Lâm nhân lúc ông ngoại Lộ đang nghiêng người về phía trước, cách khoảng một người, anh le lưỡi làm mặt quỷ với Cố Dĩ Trăn ở đằng sau.

Cố Dĩ Trăn hạ tay xuống theo bản năng, chưa kịp phản công thì đã bị gõ đầu.

“Cố Dĩ Trăn, sao con làm theo ông, không hề chú ý gì cả, có học hay không đây!”

Ông ngoại Lộ chỉ Trình Tinh Lâm đang nghiêm túc làm tư thế “Bạch hạc lượng sí”, “Con nhìn người ta xem, làm đến chuẩn rồi kia kìa.”

Trình Tinh Lâm nắm chặt tay, vẻ mặt khiêm tốn, “Ông ngoại làm chuẩn nhất ạ, động tác, thần thái đều hoàn mỹ, con chỉ học được chút vụn vặt mà thôi.”

Ông ngoại Lộ sờ râu bạc của mình, vẻ mặt đắc ý, vô cùng hưởng thụ với lời khen của anh.

Nhưng Cố Dĩ Trăn lại xù lông, “Trình Tinh Lâm, bộ không biết dị hả, kêu ai là ông ngoại đó?”

Trình Tinh Lâm vô cùng vô tội à một tiếng, sau đó nhìn về ông cụ, trưng ra vẻ mặt đáng thương, “Ông ngoại con qua đời mấy năm trước rồi ạ, bây giờ nhìn thấy ông con cảm giác rất thân thiết, nhớ đến ông ngoại nên lỡ miệng kêu như thế.”

Sau đó anh cúi đầu, đưa tay lau những giọt nước mắt vô hình, đúng là yếu đuối đáng thương.

Ở chung hai ngày nay, ông ngoại Lộ phát hiện cậu nhóc này là người hiếu thảo, hơn nữa là có bản tính lương thiện.

Thấy anh như vậy, nên ông ngoại cũng thương, vội nói: “Không cần để ý đến thằng nhóc đó, về sau con đã gọi ông là ông ngoại thì ông cũng coi như là có thêm một đứa cháu ngoại nữa.”

“Ông thấy con rất có cốt cách, cũng là hạt giống tốt để luyện Thái cực.”

Rồi ông cụ liếc mắt trừng Cố Dĩ Trăn một bên: “Không giống đứa nào đó không chịu học hành đàng hoàng!”

Trình Tinh Lâm không quên nịnh bợ, “Tại ông ngoại dạy hay quá đó ạ.”

Ông ngoại Lộ lại vui vẻ mà sờ râu.

Trình Tinh Lâm kêu đến quen miệng, “Ông ngoại, ông dạy con thêm mấy chiêu đi, con muốn học thêm nữa.”

Ông ngoại Lộ đồng ý ngay, “Được, học theo ông.”

Nếu người ngoài nhìn vào thì có cảm giác hai người này mới là ông cháu ruột ấy chứ.

Cố Dĩ Trăn cảm thấy kỹ thuật diễn xuất này có thể đạt được giải ảnh đế luôn đấy.

Sao lại có thể mặt dày đến thế chứ.

Mà này đang ngồi cạnh giếng nước, là bà ngoại Lộ đang rửa đồ, để ý đến Lộ Dĩ Nịnh.

Bà hô một tiếng: “A Nịnh tỉnh rồi à?”

Ba người còn lại trong sân nghe thế thì đồng thời quay lại nhìn cô.

Lộ Dĩ Nịnh vừa nghĩ tới khung cảnh ban nãy thì bật cười.

Hiếm lắm cô mới lộ ra một nụ cười chân thật, khoé môi cong lên, tựa như một đoá hoa lặng lẽ nở.

Ánh mặt trời chiếu vào làn da trắng như tuyết của cô, mái tóc đen mượt xoã trên vai, vô cùng dịu hiền.

Đôi mắt nai trong vắt sáng ngời, linh động có hồn, có chút ánh sáng tràn ra.

Giữa khuôn mặt là sự dịu dàng nhu hoà, xinh đẹp làm người khác không thể rời mắt.

Lộ Dĩ Nịnh chào hỏi mọi người, “Chào buổi sáng, ông bà ngoại.”

Ánh mắt lại nhìn hai thiếu niên, “Chào buổi sáng.”

Một giọng điệu đơn giản có thể nói lên tâm trạng tốt của cô.

Cố Dĩ Trăn đang muốn đáp thì lại bị Trình Tinh Lâm cắt ngang –

“Chào.”

Anh vẫy vẫy tay với cô, cười rạng rỡ, còn lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng sáng, đẹp ngời ngời, tràn ngập khí chất tươi trẻ của thiếu niên.

Trong lòng Trình Tinh Lâm nghĩ, thì cô lúc cô cười lên thật sự thì sẽ như thế này.

Giống như câu thơ trong [Kinh Thi] –

Xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề. (*)

(*): Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.

Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.

Lộ Dĩ Nịnh cũng đang nhìn anh, trong vài giây ngắn ngủi cô đã bắt gặp được nụ cười tươi tắn của thiếu niên.

Có một số người, trời sinh đã nổi bật loá mắt.

Ban ngày giống như ánh mặt trời, còn ban đêm lại như sao sáng.

Nhưng mà cô, sợ ánh sáng.

Lộ Dĩ Nịnh dời ánh mắt, che giấu suy nghĩ trong lòng.

Ông ngoại Lộ lại tiếp tục làm mẫu các động tác Thái cực cho hai người.

Lộ Dĩ Nịnh nhìn bà ngoại Lộ đang rửa đồ ở bên cạnh giếng nước thì đi qua.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, tuỳ tay lấy một chiếc lá sen bự, “Bà ngoại, bà ngoại rửa nhiều lá sen vậy làm gì vậy ạ?”

Bà ngoại Lộ vừa rửa vừa trả lời, “Lát nữa bà ngoại làm xôi gà lá sen, buổi chiều con đến cô nhi viện phát cho bọn nhỏ với nhé.”

“Còn dư một ít để mai con đem về để dành ăn.”

Ngày mai Lộ Dĩ Nịnh và mọi người phải về lại Thanh Thành.

Lộ Dĩ Nịnh: “Cảm ơn bà ngoại.”

Bà ngoại Lộ nghiêng đầu, dùng đôi tay sạch chỉ lên trán cô.

“Đừng chỉ nói cảm ơn, lần sau con về nhất định phải béo lên 10 kí đó nghe chưa.”

“Tối không ngủ được thì đi hâm nóng sữa bò uống, nhớ phải chăm sóc kĩ mình cho bà ngoại.”

Bà cụ lo lắng dặn dò.

Lộ Dĩ Nịnh ngoan ngoãn gật đầu.

Bên này bà ngoại Lộ đã rửa hết sạch lá sen, Lộ Dĩ Nịnh giúp bà đem vào nhà.

Các nguyên liệu khác đã chuẩn bị xong, đã nấu xong thịt gà, nấm đông cô, hạt dẻ, lạp xưởng và cồi sò.

Gạo nếp cũng đã hấp chín xong, bà ngoại Lộ nấu lá sen khô trong nước nóng rồi vớt ra để dùng sau, bà trải gạo nếp lên lá sen rồi nhồi các nguyên liệu khác vào.

Cuối cùng, gói lá sen thành hình vuông, dùng chỉ tre buộc bên ngoài, sao cho gạo nếp gói hết vào lá sen, đảm bảo xôi không bị đổ ra ngoài.

Lộ Dĩ Nịnh làm theo bà, vừa quan sát vừa làm theo.

Sau khi tất cả các lá sen đã thành hình vuông nhỏ, lại cho vào bếp lửa và hấp chín.

Sau khoảng hai mươi hoặc ba mươi phút, màu của lá sen dần dần sẫm lại, đã có thể ngửi thấy mùi thơm.

Sau khi ăn cơm trưa xong, bên ngoài trời nổi lên mưa nhỏ, rơi tí tách.

Ông ngoại Lộ đi ra ngoài mua đồ, Cố Dĩ Trăn đi theo ông.

Bà ngoại Lộ lấy một ít xôi gà lá sen lúc sáng nấu xong ra, bỏ vào một cái túi lớn cho Lộ Dĩ Nịnh, “Đây là cho mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện.”

Lộ Dĩ Nịnh nhận lấy, đặt bên cạnh túi đồ mà cô đã chuẩn bị.

Đúng lúc Trình Tinh Lâm đứng ở cửa nghe thấy được, anh hỏi, “Cô nhi viện ạ? Con đi cùng được không?”

Bà ngoại Lộ giải thích, “Là cô nhi viện từ thiện bên cạnh, có mấy đứa nhỏ đáng thương lắm, không cha không mẹ. Thường thì A Nịnh hay đem quà đến thăm bọn trẻ.”

“Nếu con muốn đi thì để A Nịnh đưa con đi cùng, nhưng mấy đứa nhỏ đó hơi ồn ào…”

Trình Tinh Lâm tự giác nhận túi đồ trong tay cô, tươi cười, “Vậy phiền A Nịnh nhé ~”

Lộ Dĩ Nịnh: “…”

Sao lại đột nhiên nói chuyện kiểu kì lạ vậy.

Bà ngoại Lộ nhìn bầu trời còn đang mưa bên ngoài, “A Nịnh, hay là lát nữa con hẵng đi, đợi mưa tạnh…”

Lộ Dĩ Nịnh lắc đầu, “Không sao đâu ba fngoaij, mưa cũng không lớn mà ạ.”

Cô cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân nam sinh, hình như tên là AJ, bởi vì Cố Dĩ Trăn cũng có một đôi.

Lại còn rất trân quý.

Cô nhắc nhở, “Bên ngoài đang mưa, hay cậu đi đổi giày đi, đường đi không sạch lắm đâu.”

Trình Tinh Lâm thấy cô nói cũng có lý, đúng lúc anh cũng đã chuẩn bị một đôi giày khác.

Thế là anh buông cái túi lớn ra, “Vậy cậu đợi một lát.”

Chờ Trình Tinh Lâm đổi giày xong, hai người mới xuất phát.

Lúc ra cửa, bà ngoại Lộ lấy ra một cái dù, “Trong nhà chỉ còn cái này thôi, cũng may là dù cho ba người, đủ lớn.”

Dù tự động nên Trình Tinh Lâm nhận lấy rồi trực tiếp mở ra.

Sau đó một tay khác cầm cái túi lớn.

Tay Lộ Dĩ Nịnh trống không, cô ngượng ngùng muốn đưa tay cầm cái túi, nhưng lại bị thiếu niên trốn đi.

“Để con gái cầm đồ thì tôi không ga lăng.”

Lộ Dĩ Nịnh thấy lời này quen tai.

Cô định đổi cách khác, “Vậy… để mình cầm dù đi.”

Trình Tinh Lâm lại tránh né, “Để con gái cầm dù thì tôi không có ga lăng.”

“…”

Bà ngoại Lộ cười cười, quyết định, “A Nịnh, con để Tiểu Trình ga lăng chút đi.”

“Mau đi đi nào, đi đường cẩn thận.”

Lộ Dĩ Nịnh cũng không nói thêm gì.

Hai người đi dưới một cây dù, đi vào màn mưa.

Trời mưa không lớn, râm ran, như một lớp mưa lưới dày đặc, tạo thành một bức màn trắng.

Xung quanh rất yên tĩnh chỉ có tiếng mưa.

Phố cổ vắng bóng người, những ngôi nhà loáng thoáng hiện ra.

Trình Tinh Lâm cầm dù, nữ sinh đi bên cạnh anh, khoảng cách rất gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi hoa nhài trên cổ cô.

Hình như cảm giác nhức nhối trong tim như tối qua lại xuất hiện.

Anh cảm giác tim mình đập nhanh hơn, có một hạt giống gì đó đang nảy mầm.

Đây là cảm giác trước giờ chưa từng có.

Anh biết, cảm xúc này đến từ cô.

Thiếu niên nhíu mi, lén lút liếc nhìn khuôn mặt thanh tú trong trắng của cô gái, mái tóc đen nhánh dính vào, nhìn càng thêm trắng nõn.

Anh nhanh chóng thu mắt về, hầu kết không tự giác lăn lăn.

Nhưng chỗ trái tim lại đập thình thịch.

Tác giả có lời muốn nói: Nhật kí của Trình Tinh Lâm

Có phải hôm nay anh rất ga lăng không? *Lắc lắc đuôi cầu khen ngợi*

Lộ Dĩ Nịnh: Đợi chút, để em tìm thẻ người tốt.