Sau khi kết thúc cuộc gọi với Minh Khang, Hắc Hàn phong muốn nhanh chóng đi tìm cô gái nhỏ của mình. "Từ khi chuyện hôm qua bất ngờ xảy ra trước dự tính của anh, thì lúc này thật sự anh chẳng muốn rời khỏi cô gái nhỏ của mình một phút giây nào hết". Nhanh gác lại suy nghĩ, anh lập tức tiến vào phòng tắm, muốn thật nhanh để có thể nhìn thấy cô gái nhỏ của mình.

Nhưng lại giống như có người muốn cản trở anh, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên thành công cản bước chân anh. Anh tức giận cả người phát ra hơi lạnh đáng sợ, khiến người khác không dám đến gần, người bên ngoài không tự chủ xởn tóc gáy một cái. Anh lạnh lẽo tiến về phía cửa, thầm mắng" tốt nhất là nên có chuyện quan trọng nếu không..."

- " Chuyện gì" Giọng nói lạnh lẽo như trời đông của anh vang lên

- " Dạ.. em...em..." Cậu run sợ lắp bắp nói" hic, tại sao anh Minh Khang lúc nảy nói tâm tình đại ca đang rất tốt, bảo cậu lại đây đưa đồ ăn tới có khi được trọng thưởng. Nhưng sao bây giờ trong anh ấy còn đáng sợ hơn lúc bình thường vậy"

- " Nói" Anh không kiên nhẫn quát

- " Dạ, đại ca. Anh Minh Khang kêu em mang đồ ăn tới cho anh ạ" Cậu sợ hãi trả lời " Lúc này, cậu có nhắc tới tên anh Minh Khang, và nhấn mạnh tên đó để có gì đại ca cứ tìm anh ấy tính sổ. Thật ra cậu cũng rất sợ anh Minh Khang nhưng đem anh ấy so với đại ca thì... Cậu thà dắt tội anh ấy còn hơn"

- " Được đưa đây" Anh lạnh lùng đưa tay ra muốn cầm lấy mâm thức ăn

- " Dạ" Cậu ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đưa mâm thức ăn vào trên tay đại ca. Sau đó, nhìn bóng lưng anh ấy đi vào vào đóng gần cửa lại thì cậu mới chợt tỉnh. Cậu kinh ngạc, đại ca không xử phạt mình sao thật tốt quá

Với Hắc Hàn Phong, thật ra thì, anh cũng muốn trừng phạt tên cản trở anh vào thăm cô gái nhỏ của anh lắm chứ, nhưng việc đem thức ăn cho cô là một chuyện vô cùng hệ trọng nên anh mới bỏ qua cho tên đó. " Lý do mang đồ ăn cho vợ của anh ăn là chuyện vô cùng chính đáng"

Sau đó, anh đặt thức ăn trên chiếc bàn gần đó, rồi nhanh chống tiến lại phòng tắm gõ cửa. Thật ra thì anh rất muốn xong thắng vào trong, nhưng cô gái nhỏ kia đã khóa trái cửa rồi, "thật đáng thất vọng"

- " Chuyện gì?" Giọng nói của cô trong trẻo vang lên

- " Em có thể ra rồi, thức ăn đã đến. Nếu trong 5 phút nữa em không ra, tôi sẽ bước vào" Hắc Hàn Phong lạnh lùng ra lệnh

- " Tôi sẽ ra ngay.." thầm nghĩ" Cái tên biến thái này, không lúc nào anh để cho cô bình tĩnh suy nghĩ, từ từ liếm láp vết thương của mình, dù gì đêm qua cô cũng là người bị thất thân. Thật ra cô cũng không bình tĩnh như cô tưởng, lúc đầu tuy khi biết mình thất thân cô thực sự rất đau khổ, nhưng hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, vì từ khi còn nhỏ cô đã được học phải che dấu nổi đau, cho dù nó là gì đi nữa, sau đó khi nghe anh nói rõ lòng mình ra với cô tuy cô không biết là thật hay giả nhưng cô cảm thấy rất cảm động và có chút mai mắn vì người đó là anh. Thật sự cô cũng cảm thấy người như anh không thể nào dễ dàng nói ra những lời nói ấy, mà anh lại nói và cô không hiểu sao rất tin những câu nói của anh. Nhưng bây giờ, nhìn anh ta như một tên biến thái lúc nào cũng muốn ăn cô vào bụng của anh làm cô nghi ngờ những suy nghĩ của mình về anh ta..."

Suy nghĩ một lúc nhìn ra ngoài cửa những hình ảnh của người kia vẫn đứng ở ngoài, làm cô cảm thấy khá yên tâm, nhưng nhanh chóng dẹp suy nghĩ đó ra sao đầu. Và mau chóng mặc lại quần áo, cô sợ mình mà không ra thì anh sẽ thật sự xông vào...

Vừa dứt dòng suy nghĩ, thì cánh cửa kia thật sự bị mở ra, hình dáng cao lớn của anh nhanh chóng tiến vào, trên mặt anh còn mang theo sự nuối tiếc, khiến cô thầm chửi " Biến thái".

- " Em xong rồi à. Ra ăn thôi, có rất nhiều món mà em thích" Anh lạnh giọng nói

- " Sao anh biết, tôi thích ăn món gì" Bạch Du Nhiên kinh ngạc nói

- " Tin tưởng tôi, tôi hiểu em nhiều hơn em tưởng" Anh quay sang nhìn cô cười yêu nghiệt.

Nụ cười của anh khiến cô ngỡ ngàng và cô thật sự muốn che mặt anh lại để cho anh không thể nào cười với bất kỳ ai khác. Ngay sau đó, cô hoàn toàn kinh ngạc bởi suy nghĩ của chính mình và bị anh lôi kéo ra ngoài