Có lẽ đối với tôi mà nói,ngày hôm qua là một trong những ngày vui nhất của tôi. Từ cái việc cậu chở tôi đến trường, hay việc hôn thê bí ẩn, cuối cùng là chuyện tôi giận cậu. Nhờ đó, tôi lại càng thêm yêu cậu hơn thôi.

Ngay ngày hôm sau, lại phải đến trường. Ra khỏi ngưỡng cửa, cậu tiếp tục đứng chờ tôi. Dường như cậu không quan tâm hay là giả vờ không biết ấy nhỉ? Tôi ghét cái cách cư xử ấy của cậu. Tôi muốn cậu phải quan tâm tôi nhiều hơn, phải yêu thương tôi nhiều hơn, và tôi muốn hằng ngày đều được ôm cậu. Ừm, tôi biết tôi ích kỉ, hẹp hòi, xấu bụng nhưng làm vậy, muốn vậy cũng chỉ là yêu cậu quá mà thôi! Xem ra là cái bệnh này chẳng có thuốc nào trị nổi nữa rồi.

Bỗng từ xa, nhỏ Ngọc chạy tới. Ngọc là một cô gái hơi bạo lực một xíu. Từ lúc còn nhỏ, hễ ai mà động vào một cọng tóc của tôi thì đừng hòng lành lặn với nhỏ Ngọc. Điều đó khiến tôi rất vui vì có một nhỏ bạn lo lắng cho mình như vậy. Nhỏ thở hồng hộc, hết nhìn tôi rồi lại lướt sang bên Bảo Dương. Rồi nhỏ vỗ ngực, nói với tôi. Trước khi đó, cũng không quên xua đuổi cậu đi nơi khác để hai đứa tôi có không gian riêng nói chuyện phiếm.

-Ê Linh, mày sướng à nha~~~

Tôi lấy làm đắc ý. Hãnh diện thêm mắm thêm muối, cho cả bình gia vị vào:

-Chứ sao! Linh của mày mà! Ông Dương đổ tao rồi đó.

-Haizzz.. Mày đừng bốc phét quá như vậy chứ! Làm màu làm mè, nói xạo như vậy có ngày trời đánh téc não đấy cưng.

-Giời ơi. Tưởng tao sợ chắc! Trời tao cũng đánh lại nổi. Sợ đếch gì. _Tôi bĩu môi.

Nhỏ Ngọc lắc đầu như muốn tỏ vẻ bó tay với tôi. Bỗng nhỏ đưa cho tôi cái cặp mắt long lanh, hỏi:

-Thế mày chiều nay có đi xem Bảo Dương thi đấu không vậy? Tao muốn đi lắm nhưng hết tiền rồi nên mày cho tao mượn nha.

-Đấu gì? Ở đâu?

Tôi ngạc nhiên. Bảo Dương đấu cái quái gì vậy nhỉ? Tại sao lại không nói cho tôi. Tôi mơ hồ trong biển suy nghĩ, chợt nghe Ngọc lên tiếng liền nhanh chóng thoát ra:

-Này, này, con kia. Mày điếc à? Thi đấu bóng rổ chứ gì!! Ở sân thể dục ta đó, vào lúc 2 rưỡi. Bộ... ổng không nói cho mày biết à!?

-Không._Tôi ỉu xìu trả lời lại.

Rồi tôi lê bước thoát ra khỏi không gian kia. Bỏ rơi nhỏ Ngọc đang í ới gọi tên tôi ở phía sau.