Bao phủ toàn cục cảnh sát là một bầu không khí đáng sợ, trong cục chưa bao giờ từng yên tĩnh như vậy, buổi tối cục cảnh sát có chút vắng vẻ lại ẩn dấu không khí nguy hiểm, không khí yên tĩnh quá mức làm tăng thêm mấy phần bất an, mấy cảnh sát trực ban ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc trộm mấy vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính râm cứ lượn lờ ở bên ngoài cục cảnh sát, có chút tò mò, có chút sợ hãi, có chút chán ghét, có chút không hài lòng, mà tất cả mọi người lại càng để ý đến hai người vừa được dẫn tới phòng thẩm vấn kia.

“Ê, rốt cuộc sao lại thế này? Người bên trong là ai?”

Trác Văn Nam vừa thấy Ma Thú đi ra lập tức đi đến bên cạnh, sắc mặt Ma Thú không tốt, trên trán lấm tấm mồ hôi, cậu ta thở phào một cái, lắc đầu:

“Đừng hỏi nhiều, Cường ca đang ở bên trong thẩm tra đây này, nói chung không phải là người tốt.”

“Vậy còn có một cô gái mà? Tôi nhìn kiểu gì cũng thấy có chút quen mắt?”

Lời nói của Ma Thú úp mở: “Ai da, cô đừng có để ý nhiều như vậy, không có việc gì cô có thể đi về trước.” Nói xong vội vàng rời đi.

Mà giờ này phút này, hai gian phòng thẩm vấn đang đồng thời tiến hành thẩm tra.

Tô Trí Nhược cởi áo khoác, nới lỏng cúc áo sơ mi, hung hăng nhíu mày trừng mắt nhìn Tiêu Duy, phong độ tên họ Tiêu này vẫn an tâm, vắt chân, tựa người vào trên ghế cứng giống như đang ngồi ở trên sô pha thoải mái bình thường. Trên tay anh ta không đeo còng, thái độ hợp tác của anh ta rất tốt, nhưng cứng mềm cũng không chịu thua, điều này trái lại làm cho Tô Trí Nhược không cách nào xuống tay được.

Trong phòng lạnh như hầm băng, không khí quỷ dị bao quanh hai người trong lúc đó, nhân viên ghi chép khẽ rùng mình một cái.

Trô Trí Nhược vểnh lên đôi mày thanh tú, làm ra một trạng thái âm trầm: “Tiêu tiên sinh, theo người báo tin nói, anh vô cớ giam giữ Lục Tiểu Phong đến hơn một tuần lễ, anh có gì muốn giải thích không?”

Tiêu Duy cười nói: “Không giải thích, anh có thể tự mình hỏi cô ấy một chút, tôi có giam giữ cô ấy hay không.”

Tô Trí Nhược chán ghét nói: “Tiêu Duy, không nên giữ thể diện cho anh thì anh lại không biết xấu hổ. Anh cho rằng Lục Tiểu Phong sẽ nói đỡ cho anh?”

Tiêu Duy vẫn cười, không trả lời.

Vẻ mặt Tô Trí Nhược sắc lạnh, đầy trong trí óc chỉ muốn đem người ở trước mắt này dùng mười loại khổ hình của thời Mãn Thanh giày vò cho thành bộ dạng chết đi sống lại, đáng tiếc đây là xã hội pháp trị hắn không thể dùng tư hình.

Một lát sau, hắn điều chỉnh lại cảm xúc, chuyển đề tài với người kia: “Chuyện này tôi đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng, như vậy, chúng ta nói đến vấn đề cái ống kim tiêm trong phòng kia đi.”

Tiêu Duy thoải mái nói: “Không cần trả lời, anh có thể tự mình cầm đi kiểm tra đo lường, có kết quả rồi xin nói cho tôi biết.”

Sắc mặt Tô Trí Nhược không tốt, hừ một tiếng nói: “Tiêu Duy, tội tàng trữ ma túy cũng không nhỏ đâu.”

“Tôi là công dân tuân thủ luật pháp.”

Xem bộ dạng giống như bình tĩnh tự nhiên của anh ta căn bản không sợ Tô Trí Nhược điều tra ra được cái gì.

“Vậy còn hạng mục cải tạo lại công viên cũ ở trong thành phố, anh có gì muốn nói không?”

“Hạng mục này Tăng gia cũng có tham dự, anh có thể hỏi anh trai của anh.”

“Căn cứ vào điều tra, chúng tôi có lý do nghi ngờ anh mượn cớ thi công để dò xét tung tích của —– IX.”

Tiêu Duy không có phản ứng gì, giống như đối với anh ta mà nói IX căn bản chỉ là một cái tên xa lạ: “Anh không có bằng chứng.”

Tô Trí Nhược gõ gõ mặt bàn, ý tứ sâu xa cười cười: “Vậy sao, anh nghĩ rằng tôi không có cái gì mà dám đem anh giam ở trong này?”

Tiêu Duy vẫn ung dung nói: “Mời.”

Tô Trí Nhược quan sát Tiêu Duy, thấy đối phương ung dung thản nhiên, không có chút kích động nào, thậm chí còn có bộ dạng mong chờ Tô Trí Nhược đưa ra bằng chứng, hắn không khỏi có chút nghi ngờ, biết đối phương là con cáo già, cùng chơi tâm lý chiến với y khẳng định mình không phải là đối thủ. Đang cân nhắc thì Ma Thú chạy từ bên ngoài tiến vào, nhìn qua rất vội vàng.

“Như thế nào?”

Ma Thú tiến đến bên tai Tô Trí Nhược thì thầm hai câu, Tô Trí Nhược biến sắc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Duy, vẻ mặt người bên kia vẫn bình tĩnh, thấy anh ta nhìn mình còn nở nụ cười rất tự nhiên.

Tô Trí Nhược dẫn Ma Thú ra bên ngoài, đóng cửa lại lập tức kéo Ma Thú qua khó tin hỏi: “Đó là nước?”

“Là nước, một chút thành phần khác cũng không có, lúc đầu em cũng không tin, bắt kiểm tra đo lường lại hai lần, vẫn là nước.” Vẻ mặt Ma Thú cũng ấm ức.

“Tại sao lại…” Tô Trí Nhược muốn chửi mẹ nó chứ, tức giận trừng mắt nhìn Ma Thú, Ma Thú mặt buồn rười rượi lắc đầu.

Tô Trí Nhược nhanh chóng nghĩ một chút, vọt thẳng tới một gian phòng thẩm vấn khác, người ở bên trong lập tức ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cùng im lặng một lát. Trong lòng xao động, Tô Trí Nhược cảm thấy có chút khó thở, tầm mắt né tránh lấy lại bình tĩnh, rồi sau đó cúi đầu xuống, hai tay chống lên mặt bàn, nhìn đồng nghiệp đang làm ghi chép nói: “Tôi muốn nói chuyện với Lục tiểu thư một lát.”

Người nọ gật gật đầu.

Tô Trí Nhược âm thầm cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tiểu Phong: “Trong cái ống tiêm kia là gì?”

Lục Tiểu Phong rất bình tĩnh nói: “Nước.”

Tô Trí Nhược không cam lòng: “Chỉ là nước? Y không có cho cái gì khác?”

“Nước, chính là nước.” Lục Tiểu Phong trả lời rất kiên quyết.

“Y đã làm gì đe dọa em?”

“… Không có.”

Tô Trí Nhược buồn bực càng thêm buồn bực, lần này thiếu lý do để định tội, mắt hắn buông xuống suy tính một lát, nhìn nhân viên ghi chép nói: “Đưa bản ghi chép cho tôi xem một chút.”

Mắt Lục Tiểu Phong buông xuống.

Tô Trí nhược nhanh chóng lật qua nhìn một chút, bỗng nhiên hai mắt choáng váng, hắn liên tục xác nhận chình mình không có hoa mắt, lập tức khó tin: “A, bác bỏ sự thật việc bị giam giữ?”

Lục Tiểu Phong không lên tiếng, nhân viên ghi chép bên cạnh nói: “Lục tiểu thư nói Tiêu Duy không có giam giữ cô ấy.”

Nội tạng giống như đang bị máy xay thịt nghiền xoắn, Tô Trí Nhược hít một hơi đè nén lại, bình tĩnh hỏi Lục Tiểu Phong: “Vì sao không không chỉ thẳng chính là y?”

Lục Tiểu Phong liếm liếm đôi môi khô khốc, thấp giọng nói: “Bởi vì em không có bị giam giữ.”

Biểu cảm của Tô Trí Nhược trống rỗng một giây: “Em… Được, không sao, dựa vào những chứng cứ ở khu công viên kia tôi cũng có thể…”

Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, Ma Thú mở cửa bước vào: “Cường ca, … sếp đến đấy.”

Tô Trí Nhược sửng sốt, lập tức đi ra ngoài, quả thật là Nghiêm Chính, cái khuôn mặt nghiêm túc kia đen thui như vừa bị giội mực lên, ánh mắt vừa nhìn thấy Tô Trí Nhược đã chứa tia nghiêm khắc.

Nếu dám tiền trảm hậu tấu, Tô đại gia cũng dự đoán được có những biểu hiện như thế, tâm trạng bình thản nghênh đón. Mắt sắt của Nghiêm Chính ẩn dấu một tia nhân khí (nguyên văn CV, k hiểu là gì, ai biết giải thích cho ta với), trừng mắt nhẫn nhịn nhìn Tô Trí Nhược, lui sang một bước: “ Vị này chính là Kim tiểu thư, người bảo lãnh.” Ánh mắt của ông ta đang nói, tí nữa sẽ tính sổ với cậu.

“Người bảo lãnh?” Tô Trí Nhược cười chế giễu nói: “Bảo lãnh ai?”

Một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đứng ra nói: “Vị cảnh sát này, hành vi của anh cũng trái với pháp luật, tôi là luật sư của Tiêu tiên sinh…”

Tô Trí Nhược chau mày, ngắt lời phát biểu của vị luật sư kia: “Không được, điều tra còn chưa có kết thúc.”

Kim tiểu thư dịu dàng mở miệng: “Tô thiếu gia.”

Tô Trí Nhược cười để hở ra một hàm răng trắng bóng: “Gọi là cảnh sát Tô.”

Sắc mặt cô ta cứng đờ, nhanh chóng lại thay đổi trở về bộ dáng dễ bảo: “Boss của chúng tôi từ trước đến nay phẩm hạnh đoan chính, mấy ngày gần đây công việc cũng quá bận rộn, chắc hẳn trong chuyện này cũng có chỗ hiểu lầm… Cục trưởng đã dặn dò lại là thả người.”

Cô gái này bày ra vẻ mặt thương lượng, nhưng thật ra là vừa đấm vừa xoa, xin lỗi chứ, Tô đại gia hắn không thể để mình bị xoay như chong chóng, lần này hắn quyết tâm phải chỉnh đốn bằng được Tiêu Duy, cô trực tiếp nhảy thẳng tới chỗ Hoàng phó cục tìm người làm chỗ dựa, không sao, Tiêu gia có cách của Tiêu gia, Tăng gia hắn lại không có cách của mình hay sao. Ở trong này hắn chỉ đúng là một cảnh sát quèn, hắn cũng ghét phải ỷ vào quan hệ sau lưng mình, nhưng mà xã hội lại thối nát như thế, kẻ địch giở trò gian trá, chẳng lẽ hắn lại trơ mắt đứng xem y làm mưa làm gió?

Tô Trí Nhược không đồng ý nói: “Tôi không nhận được thông báo.”

Dứt lời muốn xoay người bỏ đi, lúc này cửa phòng thẩm vấn của Lục Tiểu Phong mở ra, cô ấy từ bên trong đi tới, vừa mới ngẩng đầu, trên mặt đã thấy bỏng rát.

“Không biết điều.” Tiếng nói của Kim Dục lạnh lùng, nói xong rồi còn xoa nhẹ tay phải của mình. (mụ này vừa tát chị Phong xong ạ)

Một cái tát này làm mọi người ngạc nhiên, Tô Trí Nhược còn chưa kịp bùng lên, lại nghe thấy một tiếng vang giòn khác, tiếng vọng truyền tới trong hành lang một lúc lâu mới biến mất. (Yeah!, đúng là Phong tỷ)

Kim Dục bị đánh đến mức lệch đầu đi, sững sờ, ngẩn người kinh ngạc nửa ngày không quay đầu lại, giống như không kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra.

Lục Tiểu Phong lạnh nhạt lắc lắc tay trái: “Cô không có tư cách đánh tôi.”

Mọi người mới vừa từ trong đợt kinh ngạc rồi phục hồi tinh thần lại lại kinh ngạc một lần nữa, ngay cả Nghiêm Chính cũng đều phải ngạc nhiên một phen.

Lục Tiểu Phong quay người lại, nhìn Tô Trí Nhược nói: “Em có mấy câu muốn nói chuyện một mình với Tiêu Duy.”

Giọng điệu của cô ấy có chút cương quyết, dường như không phải hỏi ý kiến.

Huyệt thái dương của Tô Trí Nhược giật thình thịch, tơ máu trong mắt dường như đỏ hơn. Thái độ hiện tại của cô ấy là tỏ rõ lập trường sao, lại thêm một lần nữa bao che cho Tiêu Duy, lại một lần nữa không để hắn vào trong mắt.

Lục Tiểu Phong thấy Tô Trí Nhược mãi vẫn không nói lời nào, liền nhìn về phía Nghiêm Chính hỏi: “Nghiêm Đội, ông tin tôi chứ?”

“Cô ít tự ra chủ trương ở nơi này một chút.” Kim Dục rất vất vả mới duy trì được vẻ mặt bên ngoài bình tĩnh không có lập tức phát điên đối với Lục Tiểu Phong.

Nhưng mà Lục Tiểu Phong căn bản không có nghe thấy cô ta nói cái gì, nàng chỉ chú ý đến thái độ của Nghiêm Chính.

Nghiêm Chính nhìn chăm chú khuôn mặt bình tĩnh kiên quyết của Lục Tiểu Phong rồi lâm vào trầm tư, như là từ chối một lát, ông nói: “Chỉ có năm phút. Những người khác đợi ở phòng bên cạnh.”

Lục Tiểu Phong liền không hề nhìn sắc mặt những người khác, lập tức đi vào một gian phòng thẩm vấn khác.

“… Tôi không đồng ý…”

Nghiêm Chính giữ chặt Tô Trí Nhược lại, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện giữa bọn họ.”

Chuyện giữa bọn họ, không có liên quan tới hắn. Tô Trí Nhược sửng sốt, đột nhiên im lặng lại.

Người trong phòng thẩm vấn đi ra, chỉ chừa lại Tiêu Duy cùng Lục Tiểu Phong, nhưng camera theo dõi còn bật, người ở bên ngoài có thể nhìn thông qua hình ảnh xem tình hình bên trong.

Lục Tiểu Phong đi tới, ngồi xuống đối diện Tiêu Duy, người đối diện không kinh ngạc chút nào, vẫn bày ra khuôn mặt cười như không cười.

Không biết tại sao, Lục Tiểu Phong đột nhiên lại thấy khuôn mặt này cùng khuôn mặt năm năm trước thật trùng khớp, khi đó lần đầu tiên nàng gặp anh ta, anh ta cũng cười như không cười thế này nhìn nàng.

Lục Tiểu Phong nhắm mắt lại không để cho mình nghĩ nhiều, khi mở mắt ra, sắc mặt đã trấn tĩnh hơn nhiều.

“Tôi chỉ có ba vấn đề. Hi vọng anh có thể nghiêm túc trả lời tôi.”

Tiêu Duy nhún vai: “Dựa vào cái gì?”

Lục Tiểu Phong hít một hơi, gằn từng tiếng nói: “Dựa vào việc tôi tin rằng anh thật sự đã thay đổi tốt hơn.”

Khuôn mặt luôn như không có chuyện gì của Tiêu Duy không ngờ lại xuất hiện một tia lộ vẻ xúc động nhỏ không thể nhận ra.