Con người luôn luôn không hề mong muốn đối mặt với sự thật. Quên đi hay là trốn tránh, hoặc là vùi lấp, giống như là đem cây thực vật không muốn nhìn thấy ánh sáng giấu đi càng sâu càng tốt, sợ sau khi lấy ra liền thối nát hư hỏng.

Trong một câu nói của Hạ Kỳ, bóc trần vết sẹo của nàng, làm cho chỗ đã lâu không đau của nàng lại bắt đầu mơ hồ thấy đau.

Nàng là ai, nàng là một người phụ nữ thất bại. Lúc hăng hái không ngó ngàng tới ai lao vào đấu tranh anh dùng, tổn thương người yêu, lọt vào hãm hại của kẻ địch, sau khi trốn thoát về, đối diện với đau thương trước mắt, ngọn lửa báo thù bới một câu trước khi chết của anh ấy lại hóa thành bi thương, từ đó về sau không hề nhắc tới, an phận trốn ở trong nhà, viết tiểu thuyết, sống qua ngày.

Nàng không phải là một Mông Sa không có khuyết điểm như tưởng tượng của Tô Trí Nhược, khuyết điểm của nàng nhiều không đếm được, nàng cũng không phải là người phụ nữ mất chồng đơn giản như anh ta hiểu, tình trạng hiện tại của nàng đều do chính một tay nàng tạo nên, gây tội thì phải chịu tội, không đáng được thông cảm. Nhưng mà không giống với anh ta, anh ta tuổi trẻ anh tuấn, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến cho người khác khó có thể quên, gia cảnh giàu có, lại tràn đầy lí tưởng của mình, tuy rằng đối diện với thất bại sẽ mất mát bất lực, nhưng không thất bại hoàn toàn, kiêu ngạo tự tin, thậm chí hơi thiếu trưởng thành, sức hấp dẫn tràn ngập như trước. Cho dù thỉnh thoảng tùy thích làm liều, nhưng khi hối lỗi nghĩ lại cũng rất đáng yêu ấm áp. (siêu đáng yêu ấy chứ, em mà có n.y như thế thì *ực ực* =.=”)

Đã lâu rồi, lâu đến mức nàng cũng đã quên cảm giác của mối tình đầu như thế nào, tâm trạng thích một người là như thế nào, cái loại mùi vị của nước chanh vừa chua vừa ngọt, quanh quẩn trong lòng, xua cũng không đi. Đã từng nghĩ rằng cuộc đời này cứ chấm dứt trong thanh tịnh ít ham muốn như vậy, cũng chưa từng nghĩ còn có người có thể làm xáo trộn một ao nước trong của nàng. Nhưng mà nàng đã sớm cho rằng, anh ta và nàng là không thể nào, phần tình cảm kia bị nàng chôn dưới đáy lòng còn chưa có nảy mầm đã bị nàng gắt gao ấn chặt xuống lòng đất, không thể chờ đợi, không thể mơ mộng hão huyền, có thích hay không còn phải nhìn xem có xứng hay không, tất cả đều bị nàng kiểm soát vô cùng tốt, ngoại trừ anh ta đột nhiên nói, thích nàng.

Nhưng mà ánh sáng của anh ta quá mạnh, làm cho nàng nhất định phải cúi đầu.

Nàng tự ti, tự giễu cợt, tiếp tục viết lời bộc bạch của nàng, cố gắng giành một vị trí cho nam nữ nhân vật chính của nàng.

Kỳ hạn biên tập cho nàng chớp mắt liền đã tới rồi, nhưng mà nàng vẫn không có cảm giác viết ra được, tình tiết lúc thổ lộ lại gặp chướng ngại, bất kể như thế nào cũng không có cách gì đột phá.

Đúng lúc này, có người gửi cho nàng một cái tin nhắn. Một dãy số xa lạ, viết thời gian địa điểm, hẹn gặp mặt nàng, kí tên Lương Thiển Thâm.

Quá trưa, trời trong chuyển nhiều mây, ánh nắng không quá gay gắt, nhưng gió bắc cũng không thổi lung tung như vậy, cành cây trơ trụi không có đung đưa đáng sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy.

Trên đường giao thông không phải giờ cao điểm, xe buýt chạy thẳng một mạch đến tận mục tiêu, Lục Tiểu Phong bước từ trên xe xuống, đi vài bước, dừng lại ở một quán bar sa hoa. Nàng còn đang do dự có phải nên gọi điện thoại hay không, bên trong đã có người đi ra đón nàng đi vào.

Quán bar phải đến tối mới kinh doanh, hiện tại trong quán không có bóng người, chỉ có vài người phục vụ đang quét dọn vệ sinh, người quản lí ở đằng trước dẫn Lục Tiểu Phong đi đến lầu hai vị trí gần cửa sổ, phòng riêng nho nhỏ, có một bóng dáng màu xanh nhạt đã đợi ở nơi này, tuy rằng có bầu, nhưng xinh đẹp trên người cô ấy không giảm mảy may, thậm chí càng thêm mê người.

“Đến đây.”

Lương Thiển Thâm nghe thấy tiếng động quay đầu lại, trên khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân lập tức lộ ra nụ cười, tiếp theo đưa tay ý bảo Lục Tiểu Phong ngồi xuống.

Lục Tiểu Phong ngồi xuống đối diện với cô ấy, trong lòng có chút không yên, Lương Thiển Thâm tìm nàng, đại khái nàng đoán được là vì điều gì.

“Uống chút gì không?” Giọng nói của Lương Thiển Thâm hôm nay trong trẻo nhưng lạnh lùng, phát ra mềm mại, có loại mỹ điệu không giống người thường.

“Cũng được.” Lục Tiểu Phong cũng thấy trong cái chén của cô ấy là nước, nói: “Nước ấm đi.”

Lúc nước ấm được đưa lên, còn có bánh ngọt đáng yêu thơm nồng nàn, bánh ngọt của Lương Thiển Thâm là sô cô la, của nàng là một miếng bánh ngọt vị matcha. (matcha là bột trà xanh)

Lương Thiển Thâm cắt một miếng bánh của chính mình đưa vào trong miệng, rất hưởng thụ nheo mắt cười nói: “Không tệ. Tôi nghe nói cô thích vị matcha, thử một chút đi, thợ làm bánh ngọt ở chỗ tôi tay nghề tốt lắm.”

Lục Tiểu Phong ăn một miếng nhỏ, quả nhiên vừa vào miệng lập tức tan ra, ngọt mà không ngán, một chút vị matcha thoang thoảng tràn ngập ở đầu lưỡi.

“Nghe nói sau khi ăn bánh ngọt matcha cô còn thích uống một cốc ca cao.”

Vừa mời dứt lời, một ly ca cao nóng đã được bưng lên. Lục Tiểu Phong nâng cái chén nhỏ ấm áp lên, nhìn thấy sô cô la bên trong đang bốc lên hơi nóng, có chút sững sờ.

Hành mi thanh tú của Lương Thiển Thâm chớp nhẹ: “Không hỏi tôi biết được từ đâu?”

Lục Tiểu Phong hạ mí mắt xuống.

Lương Thiển Thâm mỉm cười nói: “Lục tiểu thư thông minh như vậy, nhất định hiểu rõ rồi.”

“Lương tiểu thư muốn nói gì, xin cứ nói thẳng.” Lục Tiểu Phong quyết định không vòng vo.

Ánh mắt Lương Thiển Thâm thu vào, thụ hồi một ít ý cười, lộ ra vài phần nghiêm túc: “Lục tiểu thư hẳn không phải người tuyệt tình như vậy, có thể cho Tiểu Quai thêm một cơ hội, cũng cho mình thêm một cơ hội.”

Lục Tiểu Phong đoán được cô ấy sẽ nói vậy, không chút suy nghĩ lập tức trả lời: “Không có khả năng, tôi và anh ta không phải người đi trên cùng một con đường.”

Đáp án này cũng ở trong dự liệu của Lương Thiển Thâm, cô không hề cử động, ngược lại cười cười, đổi đề tài: “Ngày đó cô cũng gặp qua chồng của tôi chứ, biết tôi và anh ấy làm sao ở cùng một chỗ không?” Cũng không đợi Lục Tiểu Phong trả lời, cô nói tiếp: “Cô cũng thấy đấy, nhà của tôi rất giàu, nhưng nhà của anh ấy lại rất khó khăn, tính cách của tôi rất cuồng ngạo, anh ấy vừa may tương phản, rất thu liễm, thời hai chúng tôi còn đi học, mới đầu chính là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, có rất nhiều khó khăn, tính cách không hợp, người nhà phản đối, còn có cách trở hiểu lầm bên trong, nhưng chúng tôi vẫn ở chung một chỗ. Cho nên, trên đời này không có chuyện không có khả năng, mà là xem mình có ý dùng nó hay không.”

Cô chạm rãi uống một hớp, ánh mắt trong sáng lại chân thật đáng tin. Lương Thiển Thâm tao nhã ăn bánh ngọt, chờ Lục Tiểu Phong trả lời.

“Nhưng tôi không giống cô.”, nghĩ nửa ngày, Lục Tiểu Phong nói mang nột chút tự chế giễu: “Cô xinh đẹp, tài giỏi, cái gì cũng tốt, tôi đây, tuổi cũng lớn, là một kẻ vô dụng, nói thật, tôi cũng không hiểu anh ta thích tôi ở điểm nào, làm người phải tự biết mình là ai.”

Lương Thiển Thâm bị lời nói của cô ấy làm cho nở một nụ cười: “Thật sự cảm ơn cô đã nghĩ tôi tốt đẹp như vậy, nhưng đáng tiếc, tôi rất tệ, từ nhỏ đến lớn, người có thể nói là bạn bè của tôi, đếm không quá một bàn tay, người chán ghét tôi nhiều không đếm xuể. Lục tiểu thư, cô không cần tự coi nhẹ mình, cô có đầy đủ ưu điểm để anh ta thích cô, hơn nữa thích một người có đôi lúc cũng không thể nói rõ, nếu như có thể liệt kê ra một đống lí do dài, ngược lại tôi cảm thấy cần phải nghi ngờ có phải thích từ thật tâm hay không. Lại nói đến xinh đẹp chẳng hạn, đều là nhất thời, từ trước đến nay tôi không thèm để ý, Tiểu Quai cũng vậy.”

Nhớ tới chồng của cô ấy dung mạo xấu xí, Lương Thiển Thâm đúng là nói thật. Nhưng mà, vấn đề của nàng không phải nhìn đơn giản như vẻ bề ngoài vậy.

Nhìn thấy Lục Tiểu Phong lại buồn bực không nói lời nào, biểu cảm trên mặt khó nắm bắt, Lương Thiển Thâm thẳng thắn nói rõ hết lời: “Lục Tiểu thư, nếu tôi đoán không sai, cô nhất định đã từng trải qua tổn thương tình cảm gì đó.”

“Vì sao Lương tiểu thư lại nói như vậy?” Trong lòng Lục Tiểu Phong thầm kinh ngạc, chắc hẳn nàng đã che dấu rất khá nha.

Lương Thiển Thâm lấy tay chống cằm, một đôi mắt bình tĩnh nhìn vào trong mắt Lục Tiểu Phong: “Cô luôn cười, nhưng trong mắt của cô không có ý cười chân chính. Không cần khó hiểu, có lẽ cô không tin, giống như cô không muốn nhắc đến quá khứ này, tôi cũng từng có đau đớn sống không bằng chết, bóng ma quãng đời kia phá hủy cuộc sống của tôi, tình yêu của tôi, thiếu chút nữa làm cho tôi không có cách gì khống tiếp nữa, lần đầu tiên tôi nhìn thấy mắt của cô, trực giác liền mách bảo ở một mức độ nào đó tôi và cô rất giống nhau.”

Lục Tiểu Phong không khỏi kinh ngạc.

Lương Thiển Thâm lại rất bình thản, giống như chuyện đó không phải chuyện của chính cô, giống như cô ấy đang kể lại một câu chuyện cũ, một triết lý, trong giọng nói bình tĩnh có sức mạnh ngầm vào trấn an lòng người: “Tôi đã vượt qua, nếu tôi cố chấp với quá khứ, thì cũng không có hạnh phúc ngày hôm nay. Tôi biết, muốn buông quá khứ xuống là một việc rất khó khăn, nhưng mà, chúng ta không thể vì quá khứ mà phá hủy tương lai, không để ý đến người khác chờ đợi. Nếu cô bằng lòng lấy ra can đảm để thử nghiệm, cô sẽ phát hiện, đời người của cô không chỉ có một mình cô đang đau khổ chèo chống, còn có người đi cùng cô, giúp đỡ cô, lại nhìn lại, những chuyện kia cũng có khả năng cười xòa một tiếng.”

Những lời nói của Lương Thiển Thâm làm cho Lục Tiểu Phong bị chấn động rất sâu, nàng không nghĩ rằng cô gái tất cả đều rất hoàn mỹ này cũng sẽ có một quá khứ cay đắng. Ông trời đúng là công bằng, nó cho bạn bao nhiêu hạnh phúc, bao giờ cũng lấy đi từ trên người bạn một ít để bù lại.

Ca Cao bị nàng khuấy trộn sớm đã nguội lạnh, mùi không hấp dẫn người khác như trước, Lục Tiểu Phong cười khổ thấp giọng nói: “Tôi có tư cách sao?” Giống như đang tự nói với chính mình, hoặc giống như đặt câu hỏi với người đối diện.

“Chồng của tôi từng bị rất nhiều người nói anh ấy không xứng với tôi, nhưng anh ấy cũng không có vì vậy mà lùi bước, anh ấy nỗ lực vượt quá cả người bình thường, luôn luôn không bỏ rơi tôi, tôi cũng từng tự ti, cảm thấy không xứng với anh ấy, rời khỏi anh ấy, nhưng mà xứng hay không người khác nói cũng vô dụng, tôi cho rằng anh ấy là người bản thân tôi muốn, như vậy anh ấy chính là người xứng đáng nhất với tôi, anh ấy nói anh ấy không có tôi, cuộc đời của anh ấy cũng không trọn vẹn. Tiểu Quai chọn cô, như vậy ở trong lòng anh ta cô chính là người tốt nhất, anh ta sẽ không để ý đến người khác nhìn vào. Tin tôi đi, về điểm này, hai anh em chúng tôi đặc biệt giống nhau.”

Lục Tiểu Phong ngơ ngác nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vẽ của Lương Thiển Thâm, muôn vàn tâm tư trong một lúc, lấp kín cõi lòng, từng đợt thấy đau.

Sau đó Lương Thiển Thâm nhích lại gần, bày ra một nụ cười xin lỗi: “Hôm nay tôi nói nhiều, nhưng rốt cuộc tôi vẫn muốn nói một câu, nếu trong lòng cô cho dù chỉ có một chút, là thích Tiểu Quai, xin thử cùng anh ta ở chung một chỗ. Thật ra anh ta rất đơn thuần, không hay bày tỏ bản thân, nghĩ muốn để cô hiểu rõ anh ta, nên mới dẫn cô về nhà, lại không có được hiệu quả như dự đoán, hi vọng cô tha thứ cho anh ta. Gần đây anh ta không tốt lắm, đều ngủ ở trong cục cảnh sát, hình như ngã bệnh, lòng tự trọng của anh ta rất mạnh, thích cố chịu đựng… Lục Tiểu thư, cô nên cân nhắc thật kỹ.”

Ánh nắng mặt trời chiếu vào chiếc thìa kim loại nàng đang cầm, lóe lên một điểm sáng nho nhỏ, chập chờn trong tầm mắt của nàng.

Vào buổi tối, Lục Tiểu Phong đón xe lửa đi suốt đêm ra khỏi thành phố, lại ngồi xe buýt, xóc nảy một đêm, cuối cùng dừng lại ở trước một tòa chung cư.

Nàng hít vào một hơi, gõ cửa.

Đêm đã khuya, người trong nhà hình như đã đi ngủ, qua một lúc thật lâu, bên trong cuối cùng truyền ra một giọng nói cẩn thận của một người: “Ai đấy?”

Hốc mắt Lục Tiểu Phong nóng lên: “Mẹ.”