Sáng hôm sau, Lập Hạ và Tô Mạch cùng nhau đến bệnh viện. Lập Hạ dũng tăm bông chấm nước rồi xoa lên bờ môi khô nẻ của Lưu Minh Nghĩa. Làm đi làm lại nhiều lần, nhưng những mảng da trắng vẫn cứ bong ra.

Tần Sở gọi điện tới. Nghe anh báo tin xong, Tô Mạch kéo Lập Hạ ra ngoài hành lang, nói: “Bạch Lâm bị gọi đến đồn cảnh sát để thẩm vấn nhưng sáng nay đã được Chu Gia Ngôn bảo lãnh về”.

Nghe vậy, Lập Hạ cảm thấy như bị sét đánh.

“Sao lại thế? Đám cảnh sát kia đầu óc có vấn đề hết rồi sao? Chẳng lẽ không gọi tới số điện thoại kia thử xem?”

“Gọi rồi, nhưng không liên lạc được. Họ còn lấy điện thoại của Bạch Lâm để xác nhận tại chỗ, kết quả… không phải số đó.”

“Vậy… vẫn có thể điều tra cơ mà! Số di động đều được đăng ký bằng chứng minh nhân dân không phải sao?”

Tô Mạch ngập ngừng: “Điều tra rồi. Đúng là một người phụ nữ, nhưng không phải Bạch Lâm. Người đó cũng đã nhận tội, cô ta nói là bạn đại học của cậu, vì đố kỵ với thành tích học tập của cậu nên làm thế”.

“Là Bạch Lâm, chắc chắn là Bạch Lâm! Tô Mạch, cậu hãy tin tớ, tớ không bao giờ nghe nhầm!”

Tô Mạch cầm tay Lập Hạ: “Tớ tin cậu! Chỉ có điều, hiện giờ chúng ta không thể vạch trần cô ta! Lập Hạ, cậu phải bình tĩnh, không được cuống”.

Lập Hạ đang định nói gì đó thì một giọng nam từ phía sau vang lên.

“Không biết tớ có thể giúp gì được không?”

Lập Hạ và Tô Mạch cùng quay đầu lại, lập tức kinh ngạc đến sững người.

Cố An Sênh đưa tay lên che miệng, ho khan vài tiếng, hình như đã bị cảm lạnh. Không thấy hai cô lên tiếng, anh lại nói: “Tô Mạch, Lập Hạ”.

Tô Mạch vốn cho rằng bóng người trông thấy vào tối hôm tết Duong lịch chỉ là ảo giác. Còn hiện tại, trong hành lang sáng trưng của bệnh viện, từng đường nét trên gương mặt ấy đều hiện rõ mồn một trước mắt cô, thậm chí anh còn điềm đạm gọi tên cô.

Hai người cứ lặng lẽ trao nhau ánh mắt như vậy, thật lâu.

Tô Mạch không ngừng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. Cô rất sợ, thực sự rất sợ đây lại là một giấc mộng. Cân nhắc hồi lâu, cô dè dặt thốt ra một câu: “Tớ còn tưởng cậu không về nữa?”.

Cố An Sênh cười: “Sao có thể chứ?”.

Không cho Tô Mạch có thời giờ nhớ lại chuyện cũ, anh lập tức chuyển chủ đề: “Vừa nãy thấy hai cậu có vẻ sốt sắng, xảy ra chuyện gì à?”.

Lập Hạ kể lại đầu đuôi sự tình với Cố An Sênh. Nghe xong, anh trầm mặc giây lát rồi nói: “Suy đoán không được chấp nhận tại tòa án. Lập Hạ, thứ quan tòa cần, chính là bằng chứng”.

Câu nói của Cố An Sênh như một cú đẩy bất ngờ, khiến Lập Hạ rơi xuống đáy vực sâu.

“Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao? Cứ để kẻ phạm tội nhởn nhơ như vậy ư?”

“Không hẳn! Có câu, lưới trời lồng lộng thưa nhưng khó lọt. Cậu nói, tối hôm qua gọi điện vẫn là Bạch Lâm nghe, nhưng hôm nay đã thành người khác. Như vậy thì chắc chắn có người đứng sau giúp đỡ. Có lẽ là Gia Ngôn”.

Nói đến đây, Cố An Sênh dừng lại quan sát sắc mặt Lập Hạ, rồi mới tiếp tục: “Nếu có người sửa lại thông tin chủ thuê bao di động, chắc chắn phía nhà mạng sẽ có ghi chép”.

Lập Hạ và Tô Mạch trăm miệng một lời: “Vậy thì đi kiểm tra ghi chép!”.

Cố An Sênh lại bình tĩnh nói: “Nhưng tớ nghĩ, nếu có người cố tình bao che, họ sẽ xử lý chu toàn những việc này. Có điều, chúng ta cứ thử xem sao”.

Bất luận ra sao, những điều Cố An Sênh phân tích cũng mang lại chút hy vọng. Tâm tình Lập Hạ vì vậy cũng thả lỏng hơn.

Tô Mạch len lén quan sát gương mặt quen thuộc của Cố An Sênh. Lúc nay cô mới cảm nhận được sự chân thực. Anh đã trở về, chính tại thời điểm các cô cần sự giúp đỡ nhất.

“Hiện giờ, người có khả năng xoay chuyển tình thế nhất chính là gã đồng bọn còn lại. Lập Hạ, cậu có nhớ rõ diện mạo người đó không?”

Lập Hạ kích động: “Sao tớ lại không nhớ rõ cho được? Hắn có tan xương nát thịt tớ vẫn nhận ra”.

Cố An Sênh gật đầu: “Vậy chúng ta phải tìm ra gã”.

Tô Mạch cũng gật gù. Hai chữ Tần Sở lại hiện lên trong đầu cô.

Ba người cùng nhau đến công ty viễn thông, kết quả đúng như Cố An Sênh suy đoán. Lập Hạ có phần thất vọng. Từ lúc ra khỏi công ty, chẳng ai nói một lời. Trên đường, đi ngang qua một cửa hàng bán dao kéo, Lập Hạ chợt dừng bước, đi vào xem. Tô Mạch và Cố An Sênh cũng đi theo. Trông thấy Lập Hạ cầm một con dao gọt hoa quả lên ngắm nghía, Cố An Sênh bèn bước lên trước, cẩn thận lấy con dao ra khỏi tay cô, đặt lại vị trí cũ.

Tô Mạch kéo Lập hạ lại: “Tớ biết cậu nóng lòng muốn trả thù cho Lưu Minh Nghĩa, nhưng cậu không được kích động!”.

Lập Hạ trợn tròn mắt: “Cái gì thế? Con mụ Bạch Lâm độc ác kia mà xứng để tớ phải mạo hiểm mạng sống ư? Tớ chỉ đang chọn dao gọt hoa quả thôi mà!”.

“Ừ, không xứng”, Cố An Sênh mỉm cười, “Cậu và Tô Mạch nói chuyện vẫn như xưa, thật tốt”.

Nghe vậy, trái tim Tô Mạch chợt mềm nhũn. Đột ngột biến mất không một lời từ biệt thì đã sao? Xa cách hai năm trời thì đã sao? Chẳng phải anh vẫn nhớ kỹ ngày xưa đấy ư? Đã nhiều lần cô tưởng tưởng tới ngày tái ngộ, có trách móc, có gào khóc,… Nhưng cuối cùng lại trái ngược hoàn toàn. Có lẽ, trước mặt Cố An Sênh, cô luôn là người thua cuộc.

Buổi chiều, Tô Mạch rẽ qua chợ mua đồ ăn rồi về nhà Tần Sở nấu cơm. Bình thường vào tầm sáu giờ, anh vẫn chưa tan ca. Nhưng hôm nay, Tô Mạch vừa cắm chìa vào ổ khóa thì cửa đã được mở từ bên trong. Hơi nóng của máy sưởi phả vào mặt, Tô Mạch không kịp thích ứng, cơ thể khẽ run lên. Cô vừa đi vào nhà vừa nói: “Sao hôm nay anh về sớm thế?”.

Tần Sở cười xùy một tiếng, chậm chạp quay vào phòng khách.

“Tô Mạch, đừng có biểu hiện sự vui vẻ rõ ràng trên mặt như thế!”

Tô Mạch quay đầu lại: “Hả?”.

“Trước giờ em chưa từng quan tâm tới chuyện anh về sớm hay muộn. Huống hồ, hôm nay cũng không phải là quá sớm!”

“Anh nghĩ quá nhiều rồi!”

“Mặt mày em quá hớn hở!”

“Anh thần kinh à!?”

Nhận thấy dấu hiệu chiến tranh sắp bùng nổ, Tần Sở thôi tranh cãi, ngồi xuống ghế tiếp tục đọc báo. Tô Mạch cũng chán nản xách túi đồ vào bếp. Cuộc chiến thầm lặng tiếp tục diễn ra trên bàn ăn. Hai người thi nhau dùng đũa khua loạn xạ. Khởi đầu là Tô Mạch chiếm thế thượng phong, nhưng sau đó, Tần Sở dễ dàng tranh được miếng trứng gà vào bát mình. Dưới tình thế cấp bách, Tô Mạch hơi nhổm người dậy, nhằm đúng lúc Tần Sở đang gắp miếng trứng đưa lên miệng mà “phụt”. Nháy mắt, nước bọt của cô đã văng đầy miếng trứng.

Tần Sở trợn tròn mắt nhìn cô, sau đó, anh nhếch miệng cười.

“Em đúng là có một không hai! Độc ác không ai sánh kịp!”

Tô Mạch chưa phát giác ra điều gì khác thường, vẫn ngồi cười như động kinh.

“Ăn đi! Sao không ăn nữa???”

Tần Sở ngồi im không nhúc nhích. Mặc dù hai người hôn nhau vài lần, nhưng nói cho cùng thì đây không phải hôn. Đối với người ưa sạch sẽ như anh, việc ăn miếng trứng dính nước miếng này là nhiệm vụ bất khả thi! Vì thế, anh lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể ăn, nhưng cũng không thể để Tô Mạch đắc ý.

Thấy Tần Sở mải suy nghĩ đến thất thần, Tô Mạch liền chớp thời cơ, cướp lại miếng trứng, đưa nhanh lên miệng. Thế nhưng, giay tiếp theo, cô lại nghe được một tiếng “phụt”.

Kinh hãi ngẩng đầu, Tô Mạch trông thấy Tần Sở đang mím môi, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt vô cùng bình thản.

Thực ra, trong lòng Tần Sở lúc này không hề tĩnh lặng như vẻ bề ngoài. Chính bản thân anh cũng không ngờ mình lại làm cái việc ấu trĩ ấy. Chẳng lẽ bị Tô Mạch truyền nhiễm thói hư tật xấu rồi? Gần mực thì đen, không thể trách anh được!

Tô Mạch dường như khó có thể tiếp nhận sự thật này. Cô đờ đẫn nhìn miếng trứng hồi lâu rồi mang vứt vào thùng rác trong bếp. Tần Sở ngồi yên, tủm tỉm cười như đứa trẻ.

Tô Mạch trở lại bàn ăn, Tần Sở đã không còn ở đó. Cô đi về phía phòng đọc sách, nhìn qua khe cửa khép hờ, quả nhiên trông thấy anh đang đứng trong phòng, dáng vẻ nghiêm túc. Cô chép miệng: “Haizz, có vị đại gia nào lại muốn bị theo dõi thế này không cơ chứ!”.

Nhưng Tô Mạch lại tự hỏi, liệu trên đời có thật sự tồn tại kiểu đàn ông mà bất luận anh ta ở đâu, làm gì, cũng đều toát lên thứ khí chất đặc biệt khiến người khác không thể rời mắt?

Chí ít thì ngay lúc ngày, ánh mắt của cô cũng đang bị người đàn ông kia hấp dẫn. Gương mặt góc canh đầy nam tính, chiếc cằm gợi cảm và khuôn ngực rắc chắc thấp thoáng sau cổ áo chữ V.

Có lần, chứng kiên Tần Sở tất bật vì chuyện của Lưu Minh Nghĩa, Tô Mạch nói đùa với Lập Hạ: “Đẹp trai không? Người đàn ông của tớ đấy!”. Sau đó, Lập Hạ nhìn cô đầy khinh bỉ: “Người đàn ông của cậu?! Sao cậu không dám nói như thế trước mặt anh ấy, trước mặt đám phụ nữ lởn vởn quanh anh ấy? Nói thế với tớ làm gì?”.

Tô Mạch cứng lưỡi, mãi mới thốt ra được một câu: “Tớ nói đùa thôi!”.

Lập Hạ bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi: “Tô Mạch, nếu có một ngày, Cố An Sênh và Tần Sở cùng vươn tay ra trước mặt cậu, cậu sẽ nắm tay ai?”.

Tô Mạch cười ha hả: “Lập Hạ, không có chuyện đó đâu. Cố An Sênh không thích tớ!”.

“Nếu thích thì sao?”

“Nhưng cậu ấy không thích!”

“Nếu!”

“Được rồi, cho dù Cố An Sênh cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của tớ dành cho cậu ấy, thì giả thiết kia của cậu cũng không thành hiện thực được.”

“Vì sao?”

Tô Mạch vô tư cười: “Lập Hạ à Lập Hạ! Cứ cho là Cố An Sênh chịu hạ thấp bản thân đi, cậu cho rằng Tần Sở sẽ làm cái chuyện ấu trĩ đó à? Đó là ai chứ? Là Tần Sở, Tần đại thiếu gia!”.

Tô Mạch đứng ngoài cửa phòng đọc sách tư lự hồi lâu, chợt nghe tiếng Tần Sở vọng ra: “Ghét nhất là có kẻ lén lén lút lút theo dõi. Lăn vào đây!”.

Tô Mạch cúi xuống lấy chiếc dép, giả vờ ném về phía Tần Sở, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi xỏ lại, sau đó đẩy cửa đi vào phòng. Cô kéo ghế ngồi đối diện anh, tay chống cằm cười thật tươi, hệt như có việc muốn nhờ cậy. Thế nhưng Tần Sở chẳng thèm ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái. Cuối cùng, Tô Mạch mất kiên nhẫn, gõ tay xuống mặt bàn mấy tiếng.

Không phản ứng.

Lại gõ.

Vẫn không phản ứng.

“Tần Sở!”

Nghe tiếng quát hung hãn kia, Tần Sở mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Anh bỏ tập văn bản xuống bàn, tựa lưng vào ghế.

“Em hỏi anh một chuyện!”

“Hỏi đi, anh trả lời!”.

“Hôm nay ở bệnh viện, em và Lập Hạ đã gặp Cố An Sênh. Anh biết chuyện này không?”

“Biết.”

“Sao anh biết?”

“Bởi vì lúc ấy anh cũng có mặt ở bệnh viện. Thấy ba người nói chuyện vui vẻ nên không làm phiền.”

Mặc dù Tần Sở không nói gì quá đáng, nhưng Tô Mạch vẫn cảm thấy trong lòng bứt rứt. Vì sao lại như thế? Chỉ ông trời mới biết.

“Em hỏi anh câu nữa được không?”

“Anh phải suy nghĩ xem có trả lời không đã”.

“Sao phải suy nghĩ chứ!”

“Vì thông thường, mỗi khi em nói chuyện thì vấn đề quan trọng luôn nói sau cùng. Thế nên anh phải suy xét cẩn thận, ngộ nhỡ em hỏi chuyện gì bí mật, trả lời rồi bị em bán đứng thì sao???”

Tô Mạch cứng họng. Nghe anh nói vậy, cô mới cảm thấy mình đúng là thế thật. Dương như, anh hiểu rất rõ con người cô. Nỗi khó chịu ban nãy lập tức tan biến, Tô Mạch mỉm cười, ánh mắt cũng lấp lánh niềm vui.

Tần Sở bị vẻ mặt rạng ngời ấy của cô làm cho si mê. Anh quay đầu đi chỗ khác, ho khan mấy tiếng.

“Em còn năm phút!”

Tô Mạch vội vàng chắp tay trước ngực, chân thành nhìn Tần Sở: “Tần đại thiếu gia thần thông quảng đại, anh thử nói xem, chuyện của Lưu Minh Nghĩa và Lập Hạ, vẫn còn một kẻ đứng đằng sau…”

Nói xong, Tô Mạch nôn nóng chờ câu trả lời của đối phương.

Rất lâu, Tần Sở rốt cuộc cũng chịu mở miệng, nhưng không phải lời hứa sẽ giúp đỡ: “Các em có bao giờ nghĩ tới, toàn bộ sự việc thực ra đều không phải Bạch Lâm thao túng?”.

Bị hỏi đột ngột, Tô Mạch hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh cô đã định thần lại và kiên quyết lắc đầu: “Là cô ta, chắc chắn là cô ta! Lập Hạ không thể nào nghe nhầm, em tin như vậy! Anh không thấy lạ sao? Lúc Lập Hạ gọi tên Bạch Lâm, đối phương lập tức dập máy, sau đó gọi lại mấy lần đều không được. Nếu không phải cô ta thì cần gì phải phản ứng như vậy?”

Tần Sở thở dài: “Tô Mạch, có một vài chuyện em không nên can dự quá sâu!”.

“Cái gì mà can dự quá sâu? Lưu Minh Nghĩa cũng là bạn em”, nói đến đây, Tô Mạch vô thức nhíu mày: “Anh không muốn giúp bọn em? Vì sao?”.

“Không phải không muốn, mà là không thể! Em muốn bảo vệ bạn em, anh cũng có người cần bảo vệ”.

Tô Mạch thật sự không biết phải dùng từ ngữ nào hình dung tâm trạng của mình lúc này. Từ xưa tới nay, dù có cãi vã, có giận dỗi, Tần Sở cũng chưa một lần từ chối yêu cầu của cô. Hiện tại, anh tỏ ý rõ ràng như vậy khiến cô không khỏi hụt hẫng. Anh bảo cô đừng nhúng tay vào chuyện này, anh còn nói, anh có người cần bảo vệ.

Có lẽ, nỗi khó chịu của cô không xuất phát từ việc anh từ chối giúp đỡ, mà chính là vì “có người cần bảo vệ” kia.

“Anh muốn bảo vệ ai? Để em đoán xem nhé!”

“…”

“Nghĩ tới nghĩ lui, em chỉ có thể đoán được một người. Là Bạch Ly, đúng không? Bởi vì Bạch Lâm là em gái của Bạch Ly?”

Dứt lời, Tô Mạch hồi hộp chờ đáp án. Đáng tiếc, cô chỉ trông thấy sắc mặt Tần Sở sa sầm lại. Anh đứng lên, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Lần đầu tiên chiến tranh lạnh. Hai người không ai nói với ai nửa lời, dù ngồi trong một phòng cũng coi đối phương như không khí. Sau hôm đó, Tô Mạch không đến nhà Tần Sở nữa.