Vân Nguyệt không tin Trình Kiêu mới có tí tuổi lại có thể đạt được cảnh giới mình tha thiết mơ ước.

Thế nhưng, cô không dám hoài nghi ánh mắt của Ông Lôi.

"Thanh niên đó thật sự là một gã tông sư võ đạo sao?"

Ông Lôi nói: "Nếu cậu ta nói có thể trị hết bệnh cho tôi, tự nhiên sẽ không gạt tôi.

Một tông sư không cần thiết phải lừa gạt chúng tôi làm gì.

Tôi chỉ sợ thù lao cậu ta muốn, chúng tôi không có cách nào trả nổi!"

"Tóm lại cô phải nhớ những lời tôi nói, người này không thể làm địch!"

"Vâng!" Vân Nguyệt gật đầu.

Trình Kiêu và Ninh Cát Sơn ngồi xe rời đi.

Trên xe, Trình Kiêu đang nhớ lại thân phận của vị Ông Lôi này.

Nhìn từ thái độ cung kính của Ninh Cát Sơn đối với Ông Lôi, bà ta tuyệt đối không phải hạng người vô danh.

Kiếp trước anh sinh sống ở tỉnh Lĩnh Nam hơn hai mươi năm, đối với những đại nhân vật ở Lĩnh Nam cũng có vài phần hiểu biết.

Ngoại trừ Lôi Chấn Vũ, trước giờ anh chưa từng nghe qua cái tên Ông Lôi.

"Viện trưởng Ninh, Ông Lôi này là ai? Tôi thấy ông rất cung kính với bà ấy!" Trình Kiêu thử dò hỏi.

Ninh Cát Sơn cười nói: "Trình thần y, nếu như cậu cảm thấy hứng thú đối với thân phận của Ông Lôi, tôi có thể nói cho cậu biết.

Thực ra Ông Lôi cũng không cố tình che giấu danh tính làm gì."

"Ồ, vậy thì làm phiền Viện trưởng Ninh."

Vẻ mặt Ninh Cát Sơn đột nhiên trở nên thần bí, hỏi: "Trình thần y, không biết cậu có từng nghe nói về Lôi nữ vương của Lĩnh Nam?"

"Lôi nữ vương?" Trong lòng Trình Kiêu bỗng nhiên khẽ động, đúng là anh thật sự đã nghe qua cái tên này.

Trình Kiêu hơi kinh ngạc nói: "Lẽ nào vị Ông Lôi này chính là Lôi nữ vương đại danh đỉnh đỉnh của Lĩnh Nam!"

Ninh Cát Sơn gật đầu: "Không sai, chính là Lôi nữ vương."

Ánh mắt Ninh Cát Sơn lộ ra vẻ kính sợ nồng đậm, ông ta cảm thán nói: "Lôi nữ vương là vương giả của cả Lĩnh Nam, thủ hạ có lục đại kim thoa, mười hai tôi tớ.

Người nào cũng đều là nhân vật cấp đại lão lớn nhất thành thị."

"Dù là chính trị hay thương mại dịch vụ, giới nào cũng có người của Lôi nữ vương.

Có người nói ngay cả cao tầng Á tộc, Lôi nữ vương cũng có tiếng nói!"

Trình Kiêu im lặng.

Anh biết Ninh Cát Sơn nói đúng, Lôi nữ vương đúng là đại nhân vật ở tỉnh Lĩnh Nam.

Thậm chí nói bà ta là vua của Lĩnh Nam cũng không quá đáng.

"Hóa ra là một đại nhân vật thanh danh hiển hách, vậy mà phải chịu đựng bệnh tật dày vò.

Thảo nào kiếp trước mình chỉ từng nghe qua cái tên Lôi nữ vương chứ chưa bao giờ gặp mặt." Trình Kiêu âm thầm tiếc rẻ.

Nhưng vận khí của Lôi nữ vương quả là không tệ, vậy mà lại gặp được anh, bằng không thì cả đời này bà ta đừng hòng thoát khỏi bệnh tật dằn vặt.

Ninh Cát Sơn nói: "Trình thần y, nếu như cậu có thể trị hết bệnh cho Lôi nữ vương, về sau lợi ích của cậu sẽ cực kỳ lớn!"

Trình Kiêu cười nhạt: "Viện trưởng Ninh hãy yên tâm, một khi tôi đã đáp ứng thì tất nhiên sẽ chữa khỏi bệnh cho bà ấy."

"Tôi thay Lôi nữ vương cám ơn Trình thần y!" Ninh Cát Sơn nói.

Trình Kiêu không nói gì, thản nhiên nhìn Ninh Cát Sơn.

Nếu như Ninh Cát Sơn biết mình chữa bệnh cho Lôi nữ vương thật ra là vì nể mặt ông ta, không biết Ninh Cát Sơn sẽ nghĩ như thế nào?

Về phần Lôi nữ vương, ở trong mắt Trình Kiêu bà ta chỉ là một thành viên bình thường trong số chúng sinh.

Chút quyền thế và địa vị của bà ta căn bản không là gì đối với anh.

Chỉ có điều Trình Kiêu dù sao cũng phải sinh sống ở trong thế tục một đoạn thời gian, nếu như có thể kết giao với một vài đại nhân vật ở thế tục giới, anh cũng chẳng mất mát gì.

Ninh Cát Sơn đưa Trình Kiêu trở về phòng khám Tôn thị, sau đó rời đi.

Trình Kiêu quay về phòng khám nhìn thoáng qua, thấy Tôn Mạc đang khám bệnh cho một đứa bé.

Trình Kiêu nói với Tôn Mạc: "Tôi ra ngoài một chút, có thể buổi tối sẽ không trở về, nói với Dì Lan không cần lo lắng."

Tôn Mạc không vui nói: "Biết rồi."

Trình Kiêu rời khỏi phòng khám, một mình bắt xe đi tới một ngọn núi ở ngoại thành Hà Tây.

Tối nay hẳn là tu vi của anh có thể đạt được Trúc Cơ sơ kỳ, anh lo lắng nếu ở nhà họ Tôn thì sẽ gây ra động tĩnh quá lớn nên mới không định trở về.

Kiếp trước Trình Kiêu còn độ kiếp ở cảnh giới Tiên Đế, kiếp này chẳng qua chỉ là đi lại con đường tu tiên một lần nữa mà thôi.

Trúc Cơ căn bản không được xem là khó.

Trình Kiêu tìm một tảng đá ngồi xếp bằng xuống, đặt bánh mì, bánh kem mua ở siêu thị qua một bên.

Lúc này anh còn chưa đạt đến cảnh giới bỏ được ngũ cốc, vẫn phải ăn uống giống như người bình thường.

Trình Kiêu bố trí một pháp trận phòng hộ đơn giản ở chung quanh, sau đó bắt đầu tu luyện.

Nơi này là một ngọn núi ở vùng ngoại thành Hà Tây, bình thường rất ít khi có người tới.

Trình Kiêu chọn nơi này, về cơ bản sẽ không ai tới quấy rầy.

Khi anh tu luyện, màn đêm dần dần phủ xuống, trong núi không có đèn nên xung quanh tối như hũ nút.

Trình Kiêu có pháp trận phòng hộ hộ thân, ruồi muỗi gì đó đừng hòng tới gần anh.

Cho đến khi hơn một giờ sáng, dưới chân núi bỗng nhiên có tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến.

Bốn gã thanh niên vác theo một cái bao tải đi tới chỗ cách Trình Kiêu không xa.

"Chỗ này đi!" Một thanh niên trong đó nói.

"Được, đào hố thôi!"

Bốn gã thanh niên lấy xẻng ra bắt đầu đào.

Trong bao tải có cái gì đó giãy dụa liên tục, còn phát ra âm thanh ưm ưm.

Hình như có người ở bên trong.

Trình Kiêu vốn không muốn để ý tới, nhưng khi nghe được tiếng động đó, anh chỉ có thể tạm dừng tu luyện.

Cứu một mạng người còn hơn xây được phù đồ cấp bảy!

Trình Kiêu không có lòng từ bi, nhưng không làm được chuyện mắt thấy kẻ ác giết người trước mặt mình mà lại làm ngơ.

"Các người muốn làm gì?" Trình Kiêu lặng yên không một tiếng động đột nhiên xuất hiện trước mặt bốn người.

Mấy gã thanh niên hăng hái đào hố, vốn đang làm chuyện mờ ám, lại còn ở một ngọn núi tối đen như mực này, chúng căn bản không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên xuất hiện.

Nhất thời cả đám bị Trình Kiêu dọa cho hết hồn!

"Ma!" Bốn người kêu thảm một tiếng rồi vắt giò lên cổ bỏ chạy.

Thực ra bọn họ được người ta bỏ tiền ra mướn, nếu không vì tiền thì họ cũng chẳng muốn làm loại chuyện thất đức này.

Bị Trình Kiêu đột nhiên xuất hiện hù dọa như thế, nhất thời bốn gã kiếm cớ chạy mất.

Trình Kiêu đi tới chỗ bao tải, lúc này bao tải đột nhiên bất động.

Chết rồi hả?

Rõ ràng Trình Kiêu vẫn có thể cảm nhận được tiếng thở của người trong bao tải.

Trình Kiêu mở bao ra, nương theo ánh đèn pin mấy người kia để lại, anh thấy rõ người ở bên trong.

Đó là một lão già mặc trường bào màu trắng, mái tóc dài màu bạc được búi lên cao.

Khi bao tải được mở ra, một mùi thối khó ngửi truyền đến.

Nếu không bị người ta trói chặt tay chân bỏ vào bao tải, nhìn ông ta còn có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Được Trình Kiêu lấy cái khăn trong miệng xuống, ông ta chợt hút một ngụm khí lớn.

Trình Kiêu hỏi: "Ông là ai? Vì sao bọn họ lại hại ông?"

Lão già im lặng một hồi, rốt cục cũng lấy hơi được, bèn đứng thẳng dậy nhìn Trình Kiêu nói: "Anh bạn nhỏ, có nước không? Khát chết tôi rồi!"

Trình Kiêu ném cho ông ta một chai nước khoáng.

"Cảm ơn cậu!" Lão già mở nắp chai, ngẩng đầu lên uống nước ừng ực.

Chai nước trực tiếp bị ông ta uống một hơi cạn sạch, sau đó còn ợ một cái, cười ha hả nói: "Cái đám cháu trai này lại dám ra tay thật, nếu không nhờ anh bạn nhỏ đây cứu tôi, cái mạng già này hôm nay phải chôn ở đây rồi."

"Đúng rồi anh bạn nhỏ, nửa đêm nửa hôm cậu ở trên núi làm gì thế?" Ông lão thuận miệng hỏi.

Sau đó ông chợt như nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, bèn vội vàng lui về phía sau, cách một khoảng rất xa mới dám nhìn Trình Kiêu hoảng hốt la: "Chẳng, chẳng lẽ cậu thật sự là ma?"

"Ông từng gặp qua con ma nào uống nước khoáng sao?" Trình Kiêu bình thản nói.

"Đúng nhỉ, ma không có uống nước! Chỉ tại mấy thằng nhóc vừa nãy nói bậy nói bạ." Ông lão bắt đầu chửi bới mấy gã thanh niên vừa chạy mất.

Trình Kiêu nhìn ông lão kỳ quái trước mặt, hỏi lại lần nữa: "Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Ông lão sửng sốt một chút, nhìn Trình Kiêu cười ha hả nói: "Lão phu Tô Lương Tử, anh bạn nhỏ tên gì thế?"

"Trình Thương Sinh!" Trình Kiêu thản nhiên nói.

Ông lão kia vỗ đùi, giơ ngón tay cái lên tán thưởng: "Hai chữ Thương Sinh này nghe hay thật nha! Tôi thấy ấn đường của cậu đầy đặn, vầng trán rất tròn, về sau chắc chắn không phải người bình thường! Sắp tới cậu sẽ được thăng chức rất nhanh!".