Chẳng lẽ tên nhà quê này muốn mua thật sao? Vũ Chi không kiềm được lòng mà dò xét Hoàng Thiên, nhìn bộ trang phục tầm thường của Hoàng Thiên, cô ta khó lòng tin tưởng.
Nhưng Hoàng Thiên đã đưa thẻ ngân hàng cho Nguyễn Minh Thư rồi, không có vẻ gì là muốn làm chơi chơi?? “Được rồi, ngài đã quyết định rồi chứ?” Nguyễn Minh Thư lúc này rất kϊƈɦ động, giọng nói run run, cầm lấy thẻ ngân hàng mà Hoàng Thiên đưa cho như thể đang cầm một thứ gì đó rất nặng. Chẳng trách Nguyễn Minh Thư lại có bộ dạng thế này Bán biệt thự mấy trăm tỷ ở đây là điều mà nhân viên kinh doanh nào cũng mơ ước, ai cũng phải biết rằng chỉ riêng tiền hoa hồng đã lên đến mấy tỷ đồng. “Đi quẹt thẻ đi, làm thủ tục nhanh lên chút” Nhìn thấy vẻ hưng phấn của Nguyễn Minh Thư, Hoàng Thiên cười với cô. “Thưa ngài, tôi vẫn muốn giảm giá 10% cho ngài. Ngài nói rằng tôi có thể nhận được số tiền chiết khấu nhưng thực sự tôi không dám nhận?” Khuôn mặt Nguyễn Minh Thư đỏ bừng, rất thành khẩn nói với Hoàng Thiên. Dù sao tiền chiết khấu cũng hơn một tỷ, đối với Nguyễn Minh Thư mà nói đó là con số quá lớn! Hoàng nhìn cô, trong đầu anh thầm cảm thán, mấy năm gần đây thật không có nhiều cô gái dễ xúc động như cô. “Tôi giao cho cô giải quyết, đừng làm tôi tức giận.” Hoàng Thiên nhẹ giọng nói. “Dạ?? Quý ngài, cầu xin ngài đừng tức giận.” Nguyễn Minh Thư lo lắng gật đầu, đem thẻ của Hoàng Thiên mau chóng đi thanh toán. Toàn bộ văn phòng kinh doanh im lặng đến mức có thể nghe rõ âm thanh một cây kim rơi trêи mặt đất. Những người lúc trước đang cười nhạo Hoàng Thiên lúc này liền im bặt. Phải hơn mười giây sau có ai đó mới bắt đầu nói với giọng trầm. “Người đàn ông giàu có này ở đâu ra thế? Không chiết khấu hơn một tỷ đồng, tất cả cho cô gái nhân viên kia!” “Ừ, đúng là trêи trời dưới biển có một không hai. Chính mắt chúng ta cũng vừa nhìn thấy đó thôi.” “Chồng à, anh yên lặng đi, người như vậy chúng ta không nên chọc vào đâu.” Vũ Chi đứng đó như một tác phẩm điêu khắc bằng đất sét, trong lòng bây giờ hối hận nhưng đã không kịp. Rõ ràng là người nghèo rớt mùng tơi vậy mà lại có hẳn mấy trăm tỷ đồng sao? Nhìn thấy Nguyễn Minh Thư trúng mánh lớn, Vũ Chỉ trong lòng giống như bị mèo cào, cô ta thật sự không cam lòng liền đuổi theo sau. “Anh yêu, hình như hắn ta thật sự muốn mua căn biệt thự đắt tiền nhất 2?“ Phương Lan cũng bình tĩnh lại, ngây người nhìn sếp Hùng. Sếp Hùng sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt vô cớ ghen tị, nhưng mà khϊế͙p͙ sợ nhiều hơn. Mẹ kiếp! Thật sự là người có tiền vậy mà còn giả bộ thế à? “Vẫn còn chưa thể biết được, đợi anh ta thanh toán mua nhà xong tôi mới tin.” Sếp Hùng vẫn cố mạnh miệng cứng đầu, giả bộ thờ ơ. Phương Lan cũng không nói lời nào, cũng không dám nói lời thô lỗ với Hoàng Linh nữa, dù sao nếu Hoàng Linh thật sự có một người anh trai giàu có như vậy, cô có chạy theo nịnh nọt Hoàng Linh cũng đã muộn rồi. Trong phòng tài chính, một nhóm lớn nhân viên bán hàng đang ngồi chật cứng ở đó, họ không quan tâm đến việc giới thiệu căn nhà cho khách hàng, họ đều muốn xem căn biệt thự đắt nhất được bán như thế nào. Khi Hoàng Thiên hoàn tất việc thanh toán, một số nữ bán hàng có mặt đã hét lên chói tai. Trưởng phòng kinh doanh sau khi nghe tin liền chạy vào, người đàn ông trung niên đeo kính mỉm cười nhìn Hoàng Thiên ngưỡng mộ nói: “Anh Thiên, tôi có thể chụp ảnh chung với anh không?” “Không cần chụp. Chuyển tiền chiết khấu vào thẻ ngân hàng của Nguyễn Minh Thư.” Hoàng Thiên nhàn nhạt nhìn người quản lý. Người quản lý nhanh chóng gật đầu: “Được rồi, được rồi, tôi sẽ cho người làm ngay!” “Quản lý Sang, ông Thiên này là do tôi tiếp nhận đầu tiên. Sau đó, Nguyễn Minh Thư đã tóm lấy khách hang và cướp lấy của tôi, tiền chiết khấu nên được trao cho tôi!” Vũ Chi nói. Cô ấy hét lên, gần như muốn nhảy lên vì gấp gáp. Đây là hơn một tỷ đồng đấy! Quản lý Sang hơi bối rối, nhìn Vũ Chi rồi nhìn Nguyễn Minh Thư: “Hai người đang làm cái trò gì thế này, người nào tiếp ông Thiên trước?” Nguyễn Minh Thư nghe vậy cúi đầu, thì thào: “Chị Chỉ tiếp khách trước…nhưng mài!” “Còn nhưng nhị cái gì nữa hả? Cô đã thừa nhận là tôi đã tiếp ngài Thiên trướ! cQuản lý, không phải chúng ta đã làm theo quy định đề ra sao. Không được phép giành giật khách hàng của đồng nghiệp! Vậy tiên chiết khấu nên thuộc về tôi!” Vũ Chi với dáng vẻ muốn độc chiếm tất cả, cao giọng nói lớn. Khi người quản lý nghe thấy những lời này, anh ta trừng mắt nhìn Nguyễn Minh Thư. Thực tế giữa Vũ Chi và quản lý sớm đã có luật ngầm, hai người này đã ngủ với nhau, cho nên quản lý đương nhiên sẽ đứng về phía Vũ Chỉ. “Nguyễn Minh Thư, cô thật là quá đáng! Cô không biết lấy khách hàng của đồng nghiệp là một điều cấm ky lớn sao? Cô làm gì thì làm, còn không mau mau đi ra! ” Quản lý Sang chỉ vào Nguyễn Minh Thư mắng. Nguyễn Minh Thư suýt khóc khi bị xử oan sau đó giải thích: “Chị Chỉ nhờ em nhận anh Thiên, em không hề cướp mất.” “Em chỉ nhờ cô ấy giúp em nhận anh Thiên một lúc thôi, chứ không giao hẳn anh Thiên cho. Sao cô lại có thể mặt dày đến vậy? Đừng có mà lật mặt nữa!” Vũ Chi tức giận hét vào mặt Nguyễn Minh Thư. Nguyễn Minh Thư khóc, cô biết rõ vị trí của Vũ Chi ở đây, cô cũng biết cô ta cùng quản lý có quan hệ mập mờ. Hoàng Thiên nhìn trò hề trước mặt, mọi thế giới quan đều bị xóa sạch. Anh đã từng thấy một người không biết xấu hổ, nhưng không biết xấu hổ như Vũ Chỉ thì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Nhìn Nguyễn Minh Thư lúc này đang đau khổ cùng bất lực. Dường như anh nhìn thấy được bóng dáng của em gái Hoàng Linh trong đó. “Chị Vân, chuyển tiền chiết khấu cùng tiền hoa hồng chuyển vào tài khoản của Vũ Chi” Quản lý Sang vẫy tay nói với cô gái phụ trách tài chính. “Vâng, quản lý Sang.” Cô Vân lắc đầu, trong lòng có cảm tình với Nguyễn Minh Thư, nhưng không dám nói gì.” “Không được phép chuyển tiền.” Hoàng Thiên chặn chị Vân dừng lại, sau đó nhìn ông Sang nói: “Quản lý Sang, ông có tiếng nói cuối cùng hay là tôi?” Quản lý Sang nhanh chóng nhìn Hoàng Thiên cười nói: “Anh Thiên, tất nhiên là anh có tiếng nói cuối cùng.” “Tốt rồi, tiền chiết khấu và tiền hoa hồng. Không được thiếu một xu nào liền chuyển vào thẻ lương của Nguyễn Minh Thư.” Hoàng Thiên trầm giọng nói. Đột nhiên, Nguyễn Minh Thư đang cúi thấp đầu liền ngẩng lên, đôi mắt đang rươm rướm nước mắt nhìn Hoàng Thiên tràn đầy kϊƈɦ động: “Anh Thiên, anh cho nhiều tiền quá, em không dám nhận.” “Không sao, lâu lâu em mới giới thiệu thành công một căn nhà, là em đã vất vả rồi.” Hoàng Thiên cười nhẹ. Một số trợ lý bán hàng có mặt gần đó dường như ngất xỉu tập thể. Một số hâm mộ, một số ghen tị, và một số gần như đập tay vào ngực. Nếu họ biết Hoàng Thiên tiền nhiều như vậy, vừa rồi họ nên chạy nhanh đi đón! Hơn một tỷ đồng đó? Cho dù phải ngủ với tên nhiều tiền này vài tháng cũng không quá khó? “Được rồi, anh Thiên, đương nhiên là anh có quyền xử lý tiền của anh rồi. Chị Vân, mau gửi tiền cho Nguyễn Minh Thư.” Quản lý Sang cười có chút lúng túng, rất muốn lấy lòng Hoàng Thiên. Đúng vậy, thời nay nhà giàu làm chủ, lời nói của nhà giàu chính là ý trời! Phù phù. Vũ Chi suýt ngã quy tại chỗ, ngồi phịch xuống đất, ôm chặt lấy đùi Hoàng Thiên, kêu lên: “Anh Thiên, rõ ràng tôi là người đầu tiên tới đón anh, anh quên rồi sao?” Hoàng Thiên thật không ngờ Vũ Chi dám làm như này, anh phải thừa nhận rằng dáng người của Vũ Chi cũng không tệ. Cái thứ mềm mại dính chặt lên đùi người ta thật là kϊƈɦ thích, cái này chính là đang mời gọi người ta phạm tội hay sao? Nhưng khi nghĩ đến tất cả những gì Vũ Chỉ vừa nói vừa làm lúc trước, so với hiện tại đối lập rõ rệt, trong lòng Hoàng Thiên chỉ có chán ghét. Nếu không phải hơn một tỷ đồng kia đang thôi miên cô, cô có thể ôm đùi người khác như thế này không? “Hehe, tất nhiên tôi không quên. Cô còn phải yêu cầu an ninh đưa cái tên nghèo này ra ngoài.” Hoàng Thiên mỉm cười. “Buông ra đi, không tôi sẽ kiện các cô chuyện xúc phạm nhân phẩm người khác.” “Anh Thiên??” Vũ Chỉ như người mất hồn theo phản xạ buông bắp đùi Hoàng Thiên ra, cô đã biết trước rằng một tỷ này cô không thể lấy được. “Thưa ngài, đây là hợp đồng của ngài, ngài vui lòng ký tên vào đây.” Nguyễn Minh Thư giúp Hoàng Thiên hoàn thành hợp đồng mua bán, run rẩy đưa bút cho Hoàng Thiên. Cô gái nhân viên đã thực sự rất vui mừng. Sau khi Hoàng Thiên ký xong, anh rời khỏi phòng tài chính. Nhìn thấy Hoàng Thiên cầm hợp đồng trong tay, và mọi người từ phòng tài chính đi ra bàn tán xôn xao, cuối cùng Phương Lan cũng tin rằng tất cả những điều này là sự thật. Cô ngây người nhìn Hoàng Thiên và Hoàng Linh, và hoàn toàn nghi ngờ vào cuộc sống. “Ba, em gái, đây là chìa khóa của biệt thự. Hôm nay hai người liên dọn đến. Biệt thự này đã được trang trí nội thất sẵn rồi.” Hoàng Thiên đưa hợp đồng và chìa khóa cho Hoàng Phúc Trường. Vừa dứt lời thì Lâm Ngọc An đã gọi điện thoại cho anh và bảo anh về nhà nhanh chóng. “Con đi về trước đây, con đã nhờ Nguyễn Minh Thư dẫn đi xem biệt thự. Nếu có gì thắc mắc, hai người cứ nói với cô ấy.” Hoàng Thiên nói xong liền rời khỏi phòng kinh doanh. Nhìn thấy Hoàng Thiên rời đi, Phương Lan suýt chút nữa không nhịn được mà đuổi theo ra ngoài. Nếu có được người giàu có như Hoàng Thiên trong tay, cô sẽ muốn làm gì thì làm. “Anh Hùng, anh đã hứa sẽ mua nhà cho em. Mau mua đi.” Phương Lan lúc này không còn được gọi là anh yêu, chồng ơi nữa, giọng nói cũng không ngọt ngào như bình thường. Không có gì sai nếu bây giờ so sánh, hiện tại cô cảm thấy sếp Hùng so với Hoàng Thiên thậm chí còn không bằng một cọng tóc. “Bé yêu, để mấy ngày nữa hãy nói, hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm.” Mặt sếp Hùng trở nên xanh mét, bởi vì ông phát hiện những người ở phòng kinh doanh nhìn mình với ánh mắt chế giễu. Rốt cuộc hắn ta chỉ là giễu cợt Hoàng Thiên đã nghèo còn ba hoa„ khoác lác, hiện tại thật sự tát như tự vả vào mặt mình. “Chết tiệt, lại hứa hẹn mồi vài ngày nữa, có cái nhà hai mươi tỷ mà hai tháng rồi còn không mua nổi! Người ta mua nhà mấy trăm tỷ chỉ cần nói một lời liền mua, ông kiếm mấy chục tỷ mà cũng tốn sức như vậy sao?” “Đã không có tiền như vây, tôi cũng biết ông không thể mua nhà cho tôi. Sau này đừng tiếp tục ngủ với tôi nữa, chúng ta chia tay đi, hừ!” Phương Lan liếc nhìn sếp Hùng với một con mắt khinh thường. Sếp Hùng vừa tức giận vừa khó chịu, chỉ vào Phương Lan mà chửi: “Đồ khốn nạn!” Nhưng ông ta cũng biết rằng vốn dĩ Phương Lan không hề muốn theo ông ta lâu dài, khẽ nghiến răng bỏ đi một cách đầy tủi nhục. Phương Lan bước một vài bước tiến tới chỗ Hoàng Linh với khuôn mặt tươi cười. “Hoàng Linh, mình đã từng rất tệ, đừng để bụng những thứ đó nhé, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp. “ “Ừ” Hoàng Linh nhẹ nhàng gật đầu, tự hỏi Phương Lan định làm gì. “Cái kia, cậu có thể cho mình số điện thoại của anh trai của cậu không, tớ muốn kết bạn với anh ấy.” Phương Lan lắc ngực, vẻ mặt mong đợi. “Anh trai tôi đã có vợ, cũng đừng có ý gì khác với anh ấy.” Hoàng Linh lắc đầu, cùng Nguyễn Minh Thư và Hoàng Phúc Trường đi xem biệt thự. Phương Lan khịt mũi, thâm nghĩ nếu một người đàn ông tốt mà lấy vợ thì sớm muộn gì cô ta cũng dụ dỗ được người anh trai của Hoàng Linh? Ngay khi Hoàng Thiên về đến nhà, anh thấy Lâm Ngọc An và Trương Lan Phượng đang bước xuống dưới nhà. Lúc này, Lâm Ngọc An đang mang một hộp bánh sinh nhật và Trương Lan Phượng đang mang rất nhiều hoa quả. Hoàng Thiên chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật ông ngoại của Lâm Ngọc An. Hoàng Thiên luôn tôn trọng ông nội của Lâm Ngọc An. Hồi đó kết hôn với Lâm Ngọc An chỉ có ông ngoại và bố của Lâm Ngọc An nhất quyết đồng ý và không bao giờ tỏ vẻ coi thường anh. Còn đối với những người thân khác chỉ là… “Ngày nào cũng chỉ biết đi ra ngoài làm mấy trò vớ vẩn, còn không biết hôm nay sinh nhật ông ngoại sao?” Trương Lan Phượng vừa lên xe đã quở trách Hoàng Thiên. “Mẹ, con đi mua quà cho ông ngọai.” Hoàng Thiên nói. “Cậu có mua được cái rằm, lái xe đi!” Trương Lan Phượng tức giận nói. Hoàng Thiên cũng không muốn nói chuyện nữa, càng nói anh chỉ làm cho mọi chuyện thêm thảm hại hơn. Hai mươi phút sau, đến nhà ông ngoại của Lâm Ngọc An. Vừa bước vào phòng khách, anh thấy mọi người đều đã có mặt ở đó, cả một căn phòng rộng lớn có rất nhiều người thân đang trò chuyện, không khí rất náo nhiệt. “Lan Phượng, Ngọc An chỉ đợi hai người nữa thôi, mau vào đi.” “Ngọc An thực sự càng ngày càng xinh đẹp. Một nhóm người thân thích rất nhiệt tình, chào hỏi Trương Lan Phượng và Lâm Ngọc An, nhưng không ai nhìn Hoàng Thiên và cất lời chào hỏi, họ phớt lờ anh. Dù sao Hoàng Thiên cũng đã quen từ lâu, không ai coi hắn là con rể. Nhưng Trần Giang lại rất quan tâm đến Hoàng Thiên, cô ấy ghé tai mẹ mình là Trương Lan Hương. “Mẹ, mẹ nhìn xem, cái tên lừa dối, đói rách ăn bám đó mà cũng ở đây, hừ, thật không biết xấu hổ.” “Đúng, mặt thật dày. ” Trương Lan Hương gật đầu, đồng lòng với lời nói của con gái. “Mẹ, trông anh ta, và con sẽ vạch trần anh ta ở chỗ có tất cả mọi người.” Trần Giang mím môi cười xấu xa. “Được, mẹ phối hợp với con. “