Hoàng Thiên nói xong liền hít một hơi.
Kìm nén bao lâu cuối cùng cũng lộ ra, có lẽ mẹ vợ sẽ rất vui khi biết tin này. Không ngờ, Lâm Ngọc An chỉ thoáng sững người trong hai giây, và sau đó vẻ mặt rất thất vọng hiện lên trêи khuôn mặt cô. “Hoàng Thiên, ngày mai tôi xin nghỉ một ngày để đưa anh đến bệnh viện.” Lâm Ngọc An thở dài nói. “Ngọc An, anh không sao, tại sao phải đến bệnh viện?” “Đến khoa tâm thần.” Sau khi Lâm Ngọc An nói xong, cô bước vào phòng của mình. “Đồ chém gió, thế hệ siêu giàu thứ hai cơ đấy! Cậu thành thật giải thích đi, cậu và Đường Lương Hạnh qua lại bao lâu rồi?” Trương Lan Phượng tức giận hỏi Hoàng Thiên. Hoàng Thiên sững sờ trước câu hỏi, chuyện này là sao vậy? “Mẹ, con không có đùa giỡn.” “Tôi biết cậu sẽ không thừa nhận, còn dám làm chuyện có lỗi với Ngọc An, hừ, chúng ta chờ xem, đừng để tôi bắt được!” Trương Lan Phượng tức giận, nói xong trở về phòng. Hoàng Thiên lắc đầu, anh biết giải thích cũng vô ích, mẹ vợ anh sẽ không tin. Đúng lúc này, Lưu Nguyệt Hoa gọi. “Cậu chủ, dự án công viên nước đã chính thức khởi công, bộ phận dự án đã hoàn thành, ngài có muốn tới kiểm tra không?” Hoàng Thiên không ngờ Lương Mạnh Bắc tiến nhanh như vậy, sau khi suy nghĩ xong liền quyết định đi xem thử. “Một lúc nữa tôi sẽ tới.” Hoàng Thiên cúp máy, lái xe đến vùng ngoại ô phía Tây. Đến công trường xây dựng dự án công viên nước, Hoàng Thiên phát hiện ở đây đang tiến hành chuẩn bị trước khi xây dựng. Một dãy nhà tiền chế dài dằng dặc, ở đây là khoa dự án tạm. Hoàng Thiên thấy có người vào nhà, anh bước vào. Vừa bước vào, anh đã thấy bóng dáng một cô gái quen thuộc. Cô gái ăn mặc rất giản dị, nhưng dáng người cao ráo và tinh tế đã nổi bật. Đó là em gái Hoàng Linh của anh! Lúc này Hoàng Linh đang cầm khăn lau kính trêи tay. Trong phòng này, có vài người đang dọn dẹp. “Em gái, sao em lại ở đây?” Hoàng Thiên sửng sốt đi phía sau Hoàng Linh. “Anh trail” Hoàng Linh thấy đó là anh trai của mình, mỉm cười trìu mến: “Hôm nay không có tiết học, em làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.” Hoàng Thiên rất đau lòng khi nghe điều đó, em gái anh luôn nhạy cảm, biết rằng điều kiện ở nhà không tốt, em ấy sẽ ra ngoài làm việc kiếm tiền bất cứ khi nào rảnh rỗi. Nghĩ đến việc Hoàng Linh bị mẹ vợ làm nhục lần trước, Hoàng Thiên càng thấy thương em gái. “Đừng ra ngoài tìm việc nữa. Anh trai bây giờ giàu lắm rồi. Chỉ cần đi học thật tốt, khi không có tiết thì ra ngoài chơi với các bạn. Hoàng Thiên nói một cách dịu dàng. Hoàng Linh cười nhẹ: “Em không thích ra ngoài chơi, thế này rất tốt, coi như tập thể ɖu͙ƈ.” Ngừng một chút, Hoàng Linh căng thẳng hỏi: “Mà này, sao đột nhiên anh giàu có như vậy? Đừng nói anh làm chuyện phạm pháp?” “Em gái đừng lo lắng, tiền của anh trai là rất trong sạch.” Hoàng Thiên sờ đầu Hoàng Linh, nhẹ nhàng nói. “Làm gì vậy? Làm việc đi, nói chuyện cái gì!” Đúng lúc này, một người phụ nữ từ bên ngoài bước vào và hét vào mặt Hoàng Linh. Hoàng Linh sửng sốt, nhanh chóng tiếp tục lau kính. Hoàng Thiên nhìn lại, thấy người phụ nữ bước vào trông như mới đôi mươi, trang điểm đậm, xa xa có thể ngửi thấy mùi nước hoa trêи người. Người phụ nữ này tên là Hồ Mẫn Liên, là nhân viên của Công ty Quốc tế Toàn Cầu, nhiệm vụ hôm nay là trông coi Hoàng Linh và những người khác làm việc. “Cô bị điếc sao? Sao không nói chuyện? Còn muốn tiền lương nữa không?” Hồ Mẫn Liên lao đến Hoàng Linh tức giận và đẩy Hoàng Linh. Hoàng Linh là một cô gái sống nội tâm và hiền lành, nhìn thấy Hồ Mẫn Liên dữ tợn như vậy, cô có chút sợ hãi. “Xin lỗi.” Hoàng Linh cúi đầu nói. “Trừ lương cô tám mươi nghìn đồng, hừ, hồ ly tinh, đáng đời cô quyến rũ đàn ông!” Hồ Mẫn Liên nhìn chằm chằm vào Hoàng Linh với một lời chế nhạo. Hoàng Linh rất buồn, cô chỉ kiếm được một trăm tám mươi nghìn một ngày, Hồ Mẫn Liên lại trừ của cô tám mươi nghìn… Cô cũng biết rằng Hồ Mẫn Liên đang nhắm đến cô, chỉ chực cô có sơ hở là trừ tiền lương. Nhưng cô không biết rằng Hồ Mẫn Liên ghen tị với vẻ đẹp của cô. “Cô nói năng cẩn thận một chút, hồ ly tỉnh là gì?” Hồ Mẫn Liên nhìn Hoàng Thiên, khi nhìn thấy Hoàng Thiên ăn mặc như quê mùa, cô ta đột nhiên cong môi tỏ vẻ chán ghét. “Cậu từ đâu chui ra đây? Đây là nơi cậu có thể tới sao?” Hồ Mẫn Liên khoảnh tay trợn mắt. “Cô ở phòng ban nào, tên là gì?” Hoàng Thiên sắc mặt trầm xuống hỏi Hồ Mẫn Liên. Hồ Mẫn Liên nhìn anh chằm chằm, chỉ vào Hoàng Thiên nói: “Cậu là cái thá gì chứ, có tư cách hỏi tên của tôi sao? Cút ngay lập tức, nếu không tôi gọi người kéo đi.” Hoàng Thiên nghe thấy điều này, gần như tức giận đến mức bật cười. Vì người phụ nữ này phụ trách ở đây, cô ta hẳn là nhân viên của Tập đoàn quốc tế toàn cầu. Bây giờ Hoàng Thiên là người lãnh đạo trực tiếp của Tập đoàn quốc tế toàn cầu, và anh ta không thể dung thứ cho những nhân viên có trình độ kém như vậy. Hơn nữa, người phụ nữ này còn dám mắng nhiếc em gái anh, tuyệt đối không thể tha thứ. “Gọi cấp trêи của cô đến đây.” Hoàng Thiên không muốn nói chuyện vô nghĩa với Hồ Mẫn Liên, và vẫy tay với cô ta. Hồ Mẫn Liên nghe vậy liền bật cười: “Ha ha, giả bộ như vậy, nhìn cậu thật tội nghiệp, như thể một tên ăn mày vậy!” Hoàng Thiên hoàn toàn không nói nên lời với Hồ Mẫn Liên, người phụ nữ này đúng là có siêu năng lực khiến người khác tức chết. Nhìn thấy Hoàng Thiên ngừng nói, Hồ Mẫn Liên càng thêm hăng hái. “Mau dẫn con nhãi này đi, đừng làm bà đây chướng mắt!” Hồ Mẫn Liên vừa nói, vừa nhìn Hoàng Linh đang lau kính: “Này, cô cút khỏi đây đi, tiền công hôm nay không một xu!” Hoàng Linh nghe xong lời này, trong lòng lạnh lẽo. Một trăm tám mươi nghìn có thể không là gì đối với người khác. Nhưng đối với cô vẫn rất quan trọng, trước kia cô vẫn kiếm tiền học phí bằng cách này. Hoàng Thiên lần này thật sự rất tức giận, cho dù có chế giễu anh thì cũng thôi, nhưng mà Hồ Mẫn Liên lại xúc phạm Hoàng Linh như vậy, Hoàng Thiên không nhịn được mà tức giận. “A lô, tôi tới rồi đây, đang ở trong công trình đang thi công.” Hoàng Thiên lấy điện thoại di động ra, bấm số của Lưu Nguyệt Hoa. “Được rồi cậu chủ, tôi tới ngay!” Sau khi nhận được cuộc gọi, Lưu Nguyệt Hoa nhanh chóng chạy đến. Với sự thông minh của mình, chỉ cần nhìn thoáng qua là cô có thể biết không khí trong căn phòng đang rất căng thẳng. Nhìn vẻ mặt Hoàng Thiên trầm xuống, trái tim Lưu Nguyệt Hoa chạm đến cổ họng. Nhìn Hồ Mẫn Liên nhìn chằm chằm Hoàng Thiên với vẻ khinh thường, Lưu Nguyệt Hoa Hoa đã hiểu rõ mọi chuyện trong lòng. Hồ Mẫn Liên, Hồ Mẫn Liên, cô không biết cậu chủ thì cũng thôi, nhưng cũng đừng coi thường người khác mà xúc phạm cậu chủ! “Cậu chủ Hoàng, có chuyện gì vậy?” Lưu Nguyệt Hoa hỏi Hoàng Thiên cẩn thận. “Tôi không muốn nhìn thấy cô ta thêm lần nào nữa.” Hoàng Thiên chỉ vào Hồ Mẫn Liên. Lưu Nguyệt Hoa lập tức xoay người sau khi nghe Hồ Mẫn Liên Quyết nói: “Hồ Mẫn Liên, cô lập tức trở về công ty làm thủ tục từ chức.” “Cái gì?” Hồ Mẫn Liên trừng mắt và đứng lên khỏi ghế. “Cô không hiểu sao? Trở lại công ty làm thủ tục ngay lập tức. Cô sẽ không phải quay lại làm việc nữa.” Lưu Nguyệt Hoa nghiêm nghị nói. “Ha ha, thật là buồn cười, Lưu Nguyệt Hoa, đừng tưởng rằng cô là trợ lý của chủ tịch là có thể sa thải bất cứ người nào. Cô không có quyền sa thải tôi.” Hồ Mẫn Liên chế nhạo, mặc dù Lưu Nguyệt Hoa Hoa ở vị trí cao hơn cô ta, nhưng ở đây, tất nhiên cô ta không xem trọng Lưu Nguyệt Hoa. Lưu Nguyệt Hoa nhíu mày, thầm nghĩ Hồ Mẫn Liên đúng là ngu xuẩn, cậu chủ đây muốn đuổi việc cô, cô có thể không đi sao? “Cô có thể không tin, nhưng nếu cô có thể ở lại Tập đoàn quốc tế toàn cầu, coi như tôi thua.” Lưu Nguyệt Hoa Hoa mỉm cười, không muốn để ý đến Hồ Mẫn Liên nữa. Hồ Mẫn Liên còn chưa tin, lúc này mới vặn eo đi tới trước mặt Hoàng Thiên, vỗ vai Hoàng Thiên: “Hay lắm thằng nhãi, mày lại còn quen biết Lưu Nguyệt Hoa.” Sau đó, cô ta lại nhìn về phía Lưu Nguyệt Hoa: “Đừng giả bộ trước mặt tôi, cô cũng không phải là người duy nhất trở thành trợ lý của chủ tịch, có gì mà tỉnh vi chứ.” Hồ Mẫn Liên càng nói càng hăng, dù sao cô ta cũng ngửa bài rồi, cô ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa. Lưu Nguyệt Hoa thực sự không ngờ rằng Hồ Mẫn Liên sẽ có thái độ như vậy với cô! Cô ta biết Lưu Nguyệt Hoa là trợ lý của chủ tịch, trong toàn bộ Công ty Quốc tế Toàn Cầu, ngoại trừ chủ tịch Lương Mạnh Bắc thì làm gì còn ai dám nói chuyện với cô như thế này? “Hồ Mẫn Liên, cô đừng tự khiến mình mất mặt nữa, cút ngay khỏi đây!” Lưu Nguyệt Hoa cũng lo lắng, cô cũng cần thể diện. “Ha ha, thật là buồn cười, cứ như là Công ty Quốc tế Toàn cầu là của cô không bằng! Tôi nói cho cô biết Lưu Nguyệt Hoa, đừng nói là cô, cho dù chủ tịch tới, ông ấy cũng không dám sa thải tôi!” Hồ Mẫn Liên khoanh tay, nói với giọng điệu giễu cợt. Hoàng Thiên nghe vậy sửng sốt một chút, Hồ Mẫn Liên thật to gan, ngay cả Lương Mạnh Bắc cũng không đuổi được cô ta? Cô ta lấy đâu ra tự tin để nói ra điều này? “Con điên.” Lưu Nguyệt Hoa Hoa tức giận đến mức chửi bới. “Cô đang chửi cái gì vậy? Đừng tưởng rằng cô ở trước mặt chủ tịch thì ai cũng phải lấy lòng cô, đồ ngu!” Hồ Mẫn Liên nghiêng người chỉ vào mũi Lưu Nguyệt Hoa, chửi mắng rất khó nghe. Lưu Nguyệt Hoa làm sao có thể chịu đựng được, giơ tay tát cô ta. Bốp! . Truyện Quan Trường“AI Sao cô dám đánh tôi!” “Cô xứng đáng bị ăn tát.” Lưu Nguyệt Hoa Hoa cười khúc khích. “Các người! Các người đợi đấy!” Hồ Mẫn Liên hai mắt trợn tròn, chỉ vào Lưu Nguyệt Hoa Hoa và Hoàng Thiên, nói ra một câu tàn nhẫn. “Tôi xin lỗi, cậu chủ Hoàng, chuyện nhỏ như vậy cũng không giải quyết được, khiến ngài tức giận rồi.” Lưu Nguyệt Hoa cười quyến rũ nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên thừa nhận Lưu Nguyệt Hoa đúng là một yêu tinh, rất có sức sát thương với đàn ông. Anh trấn định tinh thần, cười nói: “Còn chưa đủ tức giận.” Hoàng Thiên nói xong đi tới trước mặt Hoàng Linh. Nhìn thấy những hạt mồ hôi trêи trán em gái, Hoàng Thiên cảm thấy rất xót xa. Dù không phải là anh em ruột thịt, nhưng tình cảm hơn mười năm qua của họ là thật lòng, tình cảm của họ còn sâu sắc hơn cả người thân. “Nghe lời anh, sau này ngoài học ra em không cần phải làm gì cả, có thời gian anh sẽ dẫn em đi chơi.” Hoàng Thiên lau mồ hôi cho em gái bằng ánh mắt yêu thương, nhẹ nhàng nói. Hoàng Linh ngơ ngác một lúc lâu. Cô có thể thấy rõ Lưu Nguyệt Hoa An là người có tiếng nói cuối cùng ở đây, quần áo của cô rất thanh lịch và thời trang, trông cô như một người phụ nữ có địa vị. Nhưng một người phụ nữ như vậy, ở trước mặt anh trai cô lại cung kính, thật sự khiến cô khó hiều. “Anh trai, em không sao, đừng lo lắng cho em.” Hoàng Linh trầm giọng nói. “Thì ra là em gái của cậu chủ Hoàng, ai da đều tại tôi!” Lưu Nguyệt Hoa sửng sốt, vội vàng đi tới nói. Cho tới bây giờ cô cũng không biết cậu chủ vẫn còn một cô em gái ở Bắc Ninh. Chỉ là cô không biết rằng Hoàng Linh không phải con gái của nhà họ Hoàng ở Hà Nội. “Anh yêu, chính là con nhãi này đánh eml” Đúng lúc này, Hồ Mẫn Liên dựa vào một người đàn ông mập mạp mà khóc. Trong khi nói, cô ta chỉ vào Lưu Nguyệt Hoa Hoa. Người đàn ông mập mạp bước vào trông xấu xí và có đôi mắt to trông rất dữ tợn. Anh ta liếc nhìn Lưu Nguyệt Hoa, vừa định nổi giận, nhưng đột nhiên nhận ra Lưu Nguyệt Hoa thực sự rất đẹp. Một người đàn ông chính là như vậy, tỏ ra khí thế hơn người, nhưng khi gặp một người phụ nữ đẹp thì bay sạch khí thế. “Cô gái nhỏ, em rất cá tính đấy, dám đánh người phụ nữ của tôi sao?” Người đàn ông tên Tiêu Tấn liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt Hoa. Tiêu Tấn! Lưu Nguyệt Hoa không khỏi run lên. Ở thành phố Bắc Ninh, tên của Tiêu Tấn vẫn rất vang dội. Tên này là một tên lưu manh địa phương, độc ác và tàn nhẫn, nhiều người nghe đến tên hắn ta thôi là đã khϊế͙p͙ sợ.