Lời của Hứa Tình vừa dứt, cả hội trường trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Lúc trước điệu bộ của họ quả thực quá khó coi rồi.

Đồng thời Giang Thành có thể khiến một ngôi sao lớn như Dương Mật đến làm người đại diện mà không cần lấy tiền.

Mối quan hệ như vậy chắc chắn không bình thường.

Mặc dù họ cũng là một trong các cổ đông, nhưng cổ đông lớn nhất của công ty vẫn là nhà họ Hứa.

Nếu nhà họ Hứa muốn đuổi họ thì quả thực dễ như trở bàn tay.

“Tan họp!”

Hứa Tình lạnh lùng nói.

Mọi người nghe thấy mệnh lệnh thì như trút được gánh nặng, vội vàng rời khỏi phòng họp.

Hứa Tình với Giang Thành kết hôn đã lâu, lúc trước mọi người chế giễu Giang Thành, cô cũng không hề nổi nóng, vì trước kia cô không hề có cảm giác gì với Giang Thành.

Nhưng bây giờ Giang Thành vì cô mà đã thay đổi rất nhiều, thì cô cũng nên bày tỏ thái độ của một người vợ nên có.

“Kem trang điểm này thật sự thần kỳ như vậy sao?”

Dương Mật cẩn thận bôi một lớp lên bàn tay.

“Không sai, kem BB này là chế phẩm từ thuốc trung, hiệu quả rất tốt.” Giang Thành giải thích.

Dương Mật thoa một chút, cảm nhận tỉ mỉ, quả thực không giống như sản phẩm trước từng dùng.

Cô lập tức vui mừng nói: “Không tồi, phí đại diện tôi có thể không thu, nhưng tôi muốn là người đầu tiên sử dụng sản phẩm này, thế nào?”

Giang Thành nhìn Dương Mật, khẽ cười: “Được thôi, chỉ cần cô dùng thì có đủ.”

Hứa Tình bước đến, nhìn thấy Giang Thành và Dương Mật cười nói như vậy thì có chút cảm giác không nói nên lời, bèn vội vàng đi qua.

“Cô Dương, cảm thấy hài lòng với sản phẩm trang điểm của chúng tôi chứ?” Hứa Tình cười, hỏi.

“Không tồi, tôi rất thích.” Dương Mật cũng nhìn Hứa Tình, cười nói.

Giang Thành lướt nhìn đồng hồ, giờ đã là giữa trưa rồi.

“Hai người nói chuyện đi, tôi còn có chuyện, đi trước nhé!”

Giang Thành chào Dương Mật và Hứa Tình rồi rời khỏi tập đoàn Khang Thụy, lái xe đến dưới tòa nhà của Giang Lai.

“Em gái, anh đến dưới lầu rồi.” Giang Thành dừng xe lại, gọi điện cho Giang Lai.

“Sớm vậy à, em sửa soạn rồi xuống ngay.” Giang Lai nói xong thì cúp điện thoại.

“Anh!” Giang Lai vui vẻ chạy về phía trước xe của Giang Thành.

“Xong rồi à?” Giang Thành cười nói.

“Đúng vậy, anh xem hôm nay em có đẹp không?”

Giang Lai đứng nguyên tại chỗ xoay một vòng, chiếc váy màu hồng theo đó mà mà bồng lên, để lộ ra đôi chân thon thả.

Hai bím tóc đuôi ngựa trên đầu cũng vẫy một vòng, tràn trề thanh xuân.

“Em gái anh mặc cái gì cũng đẹp cả.

Vì người đã rất đẹp rồi.” Giang Thành cười nói.

Nghe Giang Thành nói vậy, Giang Lai sững sờ.

Vì câu nói này vô cùng khắc sâu trong ký ức của Giang Lai.

Anh trai cô thường xuyên nói với cô như vậy.

Trong thoáng chốc, Giang Lai cảm thấy Giang Thành đứng trước mặt chính là anh trai mình.

“Sao vậy? Lên xe đi!” Giang Thành nhìn Giang Lai đang ngây ngốc, nói.

“Ờ, được.” Giang Lai ngồi vào trong ghế phó lái, ánh mắt không kiềm được nhìn Giang Thành lái xe.

“Em cứ nhìn lén anh như vậy làm gì?” Giang Thành nói.

“Không… không có gì?”

Quả thực Giang Lai càng nhìn càng cảm thấy Giang Thành này chính là anh trai mình.

Chuyện này sao có thể chứ, anh mình đã chết rồi.

“Anh trai em có phải thường xuyên nói với em về anh không?” Giang Thành chuyển đề tài.

“Đúng vậy, anh trai em nói người cậu ấy thương nhất chính là em đó.

Ai cũng không được ức hiếp em.”.

Giang Lai khóe mắt hơi đỏ, vì cô lại nhớ đến anh trai mình.

“Nếu như anh trai em không chết thì tốt rồi.”.

Nghe Giang Lai nói vậy, Giang Thành cũng có chút đau lòng.

Anh nén xúc động trong lòng.

Đợi thời cơ chín muồi rồi có thể nói sự thật với mọi người.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.

Phải đi mua nhà đó.

Chuyện này vẫn chưa đủ để em vui mừng sao? Sau này em có thể có căn nhà thuộc về mình rồi.” Giang Thành giả vờ thoải mái.

“Cũng đúng nha, em vẫn luôn muốn có một căn phòng thật sự thuộc về mình.” Giang Lại điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói.

“Anh, anh thật tốt.” Giang Lai ôm lấy cánh tay Giang Thành, tựa đầu lên trên bờ vai của Giang Thành.

Giang Thành mỉm cười, không nói gì, vươn tay cưng chiều mà xoa lấy đầu của Giang Lai.

Khang Hinh Nhất Phẩm là là công ty địa ốc tốt nhất Lư Dương, phong cảnh và các tiện ích khác đều không tồi.

Giá cũng rất đắt, người có thể đến đây mua không phú cũng quý.

“Khanh Hinh Nhất Phẩm? Anh, địa ốc ở nơi này rất mắc đúng không?” Giang Lai xuống xe, nhìn trung tâm mua bán nguy nga trước mặt, hỏi.

“Cũng tạm, phong cảnh ở nơi này không tồi.

Ba mẹ em đã khổ cực cả đời rồi, cũng nên hưởng thụ rồi.” Giang Thành nói rồi dẫn Giang Lai tiến vào trung tâm mua bán.

Giang Thành và Giang Lai vừa vào thì lập tức có nhân viên bán hàng ra đón tiếp.

“Hai vị, đến để mua nhà sao?”

“Không sai, muốn một căn ba phòng ngủ.” Giang Thành khẽ nói.

Nghe nói cần một căn ba phòng ngủ thì mắt nhân viên bán hàng lập tức sáng lên.

Có thể đến đây để mua một căn ba phòng ngủ thì ít nhất cũng cần bốn năm triệu tệ.

Hoa hồng của đơn hàng này không hề nhỏ.

“Được, ngài và phu nhân thật có mắt nhìn, một căn ba phòng ngủ ở chỗ này của chúng tôi có kết cấu vô cùng hoàn mỹ.” Nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình nói với Giang Thành và Giang Lai.

Giang Lai nghe thấy người này gọi mình thành phu nhân thì gương mặt xinh đẹp chợt ửng hồng.

Nhưng cô cũng không hề phản biện, chỉ khoác cánh tay Giang Thành đi đến bên bàn mô hình.

“Giám đốc Quách, đầu ngài làm sao vậy?”

Một nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy Quách Thần đeo băng trên đầu thì liền hỏi.

“Không cẩn thận té ngã, không sao cả.” Quách Thần xoa đầu, nói.

Quách Thần vừa xoa đầu vừa tức giận muốn báo thù ngay lập tức.

Không chỉ muốn đánh cho tên kia một trận mà muốn ‘chơi’ con điếm Giang Lai một trận trước mặt anh ta.

Lúc Quách Thần đang nghĩ như vậy thì bỗng thấy hai dáng người quen thuộc ở bên bàn mô phòng không xa đó.

Nhìn kỹ, chính là Giang Lai và Giang Thành.

“Tiểu Lý, cậu phí lời với hai tên nghèo mạt xác này làm gì? Họ chẳng mua nổi nhà ở đây đâu!” Quách Thần đi đến, nói với nhân viên bán hàng.

“Quách Thần? Sao anh lại ở nơi này?” Giang Lai vô cùng kinh ngạc.

“Sao tôi lại ở đây!” Quách Thần đắc ý chỉnh cà vạt, nói: “Tôi là giám đốc ở nơi này! Cô nói xem sao tôi lại ở đây?”

Giang Lai cũng biết nhà Quách Thần kinh doanh địa ốc, nhưng chẳng ngờ lại là địa ốc vừa mở bán ở đây.

“Giám đốc Quách, anh nói gì? Họ không mua nổi phòng nơi này?” Nhân viên bán hàng nhìn Quách Thần, hỏi.

“Không sai, nhà cô ấy đến bây giờ vẫn còn thuê phòng của nhà tôi, một tháng có một ngàn năm trăm tệ.

Cậu cảm thấy gia đình như vậy có thể mua được nhà ở nơi này không?” Quách Thần cười lạnh, nói.

Nhân viên đang hào hứng giới thiệu nhà cho Giang Thành và Giang Lai bỗng há hốc miệng, rồi lập tức nổi giận.

Mẹ nó, ông đây phí nước bọt nửa ngày, kết quả là hai tên nghèo rớt mồng tơi.

Chẳng phải là công cốc rồi sao?

“Sao anh dám khẳng định là chúng tôi không mua nổi nhà?” Giang Thành lạnh lùng nhìn Quách Thần.

“Anh cũng không nhìn xem thứ anh đang mặc trên người là thứ rẻ tiền nào, có giống người có tiền không? Muốn ra vẻ trước mặt của Giang Lai, thì đi thay đồ đi rồi hẵng đến!” Mặt Quách Thần đẩy vẻ khinh thường nhìn Giang Thành.

“Nếu chúng tôi có thể mua được nhà ở đây thì sao?” Giang Thành lạnh nhạt cười, hỏi.

“Anh có thể mua nổi cái mông á!”

Quách Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu như anh mua nổi nhà ở đây thì tôi livestream ăn cứt.”

Giang Thành gật đầu, nhìn nhân viên bán hàng, nói: “Được, vậy căn nhà vừa nãy mà cậu nói, tôi mua.”

“Ngài, ngài thật sự mua nổi căn nhà này sao? Tôi tính tiền cho ngài…!”

“Không cần nói với tôi, cậu cứ tính đi, tôi thanh toán.” Giang Thành cắt lời.

Người bán hàng cảm thấy bất lực, tên cũng biết giả bộ quá rồi, làm như có tiền thật vậy.

Lỡ như tính xong tiền, anh ta lại không có thì chẳng phải tốn công vô ích sao?

“Vậy được.” Nhân viên bán hàng nào có quyền lực như Quách Thần, nên chỉ đành đáp một tiếng rồi bắt đầu tính tiền.

Quách Thần ở bên cạnh lạnh lùng nhìn.

Anh ta muốn xem thử lúc Giang Thành không có tiền trả thì mặt mũi để vào đâu.

“Tính xong rồi, một mét vuông hai vạn hai, tổng cộng là bốn triệu ba mươi hai vạn tệ.”

“Quẹt thẻ!”

Giang Thành móc thẻ ra, đặt trên bàn.

“Ngài, ngài vẫn chưa nói sẽ thanh toán trước ba mươi phần trăm hay là hai mươi phần trăm mà.

Quẹt bao nhiêu tiền đây.”.

“Thanh toán hết, bốn triệu ba mươi hai vạn tệ.”.

Trong chớp mắt nhân viên bán hàng hoàn toàn chết sững.

Một khoản tiền lớn như thế nhưng không trả góp mà thanh toán một lần.

Trong thẻ người này có bao nhiêu tiền vậy?

“Chậc chậc chậc, ra vẻ, cứ tiếp tục ra vẻ.

Để tôi xem anh có thể giả bộ đến lúc nào.

Một căn nhà có giá trị bốn triệu ba mươi hai vạn tệ.” Quách Thần lớn tiếng nói.

Quách Thần lớn tiếng trong chớp mắt đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Họ đồng loại nhìn về phía Giang Thành.

“Ôi chao, mọi người nhìn xem, người này cố ra vẻ, muốn thanh toán toàn bộ tiền mua nhà trị giá bốn triệu ba mươi hai vạn.

Các người nhìn đống đồ trên người anh ta đi.

Có chỗ nào giống với người có thể quét được nhiều tiền như vậy?” Quách Thần muốn Giang Thành mất mặt nên đã nói thẳng với những người xung quanh.

“Đúng vậy, nhìn quần áo trên người anh ta, không giống người có tiền.”

“Cũng chưa chắc, có thể người ra khiêm tốn thôi!”

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Quách Thần đang định chế giễu tiếp thì nghe thấy âm thanh thanh toán vang lên.

“Tít! Thanh toán thành công, bốn triệu ba mươi vạn tệ!”

Gương mặt trào phúng của Quách Thần chợt cứng nhắc.

Ấy vậy mà thanh toán thành công sao?

Giang Thành đứng dậy đi đến trước mặt Quách Thần, trầm giọng nói: “Cậu vừa nói, tôi có thể mua được thì cậu livestream ăn cứt.

Cậu muốn ăn cứt nóng một chút, hay là lạnh một chút?”.