Chàng Rể Bí Ẩn

Chương 24: 24 Hạ Gục Mục Tiêu

Sau khi đưa Jenny và Trịnh Thu Thảo về nhà, Lý Thế Kiệt bảo Trịnh Thu Thảo vào nhà trước còn mình ở bên ngoài hút điếu thuốc.

Cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà đi vào trong nhà.

Ngồi trong xe, anh nhớ lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi kia.

Sau khi Jenny về nhà, trên đường chỉ còn lại anh rể và em vợ, Lý Thế Kiệt không vòng vo tam quốc mà vào thẳng vấn đề mình cần nói.

Anh nói cô đừng gọi anh là ăn bám vợ nữa vì hôn sự này chỉ để giúp cho công ty, còn sinh hoạt thường ngày anh tự lo cho mình được.

Trịnh Thu Thảo cũng không nói gì.

Không phản đối cũng không tán thành, chấp nhận.

Hạ cửa sổ, Lý Thế Kiệt hút liền vài hơi thuốc.

Anh lấy máy tính bảng mở ra thông tin về Lâm Thành.

Đắn đo một lúc, anh đưa ra quyết định mà từ trước đến giờ mình chưa bao giờ nghĩ và làm tới.

Đó chính là tấn công ngay trong đêm nay dù kế hoạch vẫn chưa hoạch định rõ ràng.

Đây có lẽ là lần đầu tiên, nhưng Lý Thế Kiệt cần đẩy nhanh tiến độ.

Anh muốn loại trừ đi cái gai trong mắt của mình.

Mỗi lần chạm đến là lại đau nhói khó chịu.

Ông Hổ chính là cái gai đó.

Theo lệnh của tổ chức sát thủ lập ra, nếu nói theo bản kế hoạch thì nó không có hạng mục không được gi3t chết khách hành của mình sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ.

Từ trước đến nay trong tổ chức cũng chưa bao giờ có trường hợp này.

Lần này lại là người giữ huyết ấn.

Chuyện tổ chức sẽ có động thái gì với mình thì Lý Thế Kiệt không màng đến.

Đó chỉ là một chuyện bình thường, không liên quan đến anh.

Anh đã rời khỏi tổ chức, họ lấy cái quyền gì mà phán quyết anh chứ?

Biệt thự của Lâm Thành chỉ cách biệt thự nơi anh ở từ một đến hai tiếng chạy xe.

Dọc đường, anh vẫn không quên ghé vào căn hộ mình ở mang theo vũ khí kình đã chuẩn bị từ trước.

Nếu như quên bước này thì chẳng khác nào anh tự dâng mình vào nguy hiểm như một thằng khờ.

Để tránh bị cảnh sát phát hiện và theo đuôi, dọc đường ở xa lộ, Lý Thế Kiệt cho xe dừng lại.

Nhìn quanh thấy không có nhiều xe qua lại, anh liên bước xuống, thay biển số xe thành một biển số khác.

Để tránh bị cảnh sát để ý nên anh đã làm lại nhiều cái biển số như những chiếc xe khác trên đường, từ từng con chữ cho đến từng con số đều giống y như đúc.

Xem như những người kia bị cảnh sát hỏi thăm là do số họ xui vậy.

Chạy thêm một đoạn, Lý Thế Kiệt quyết định dừng xe ở đoạn đường không có camera ghi lại, thay trang phục toàn đen.

Sau đó ra cốp xe trang bị vũ khí vào người và không quên lắp nòng giảm thanh cho khẩu MP5K của mình.

Khu biệt thự này thuộc khu vực dành cho những người thuộc giới thượng lưu nên vào khung giờ giữa đêm như thế này hoàn toàn yên tĩnh.

Nhà nào nhà nấy cũng hầu như tắt hết đèn.

Thêm việc nhà nào nhà nấy cũng đều cách xa nhau như vậy, nếu nhà bạn có chuyện gì xảy ra thì rất có thể nhà bên cạnh sẽ không biết đến.

Một bảo vệ đang ngồi trong văn phòng, nghịch điện thoại.

Vào khung giờ này thường không ai đến tìm nên khoảng thời gian này là nhàn rỗi nhất.

Lý Thế Kiệt âm thầm tiếp cận, nổ một phát súng vào đầu khiến máu văng đầy trên chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.

Nhìn vào màn hình, bên trong là một đoạn phim ghi lại một người phụ nữ ôm đứa con vào lòng, cậu bé luôn miệng nói nhớ ba, muốn ba mình nhanh chóng về nhà.

Từng hình ảnh này khiến anh bất giác khựng lại một nhịp.

Nó khiến anh nhớ đến cái chết của ba minh.

Ông cũng bị bắn vào đầu khi đang đi trên phố và đến giờ cảnh sát vẫn để nó vào hồ sơ lưu, không tiếp tục điều tra nữa.

Rất nhanh anh cũng gạt bỏ những hình ảnh này ra khỏi đầu của mình.

Anh thầm nghĩ: Xem như ông ta xấu số, có lẽ cậu bé này lớn lên cũng sẽ săn lùng anh như anh đang làm.

Có lẽ sẽ như vậy.

Lẻn vào sân vườn, đi dọc theo bờ tường rào, Lý Thế Kiệt di chuyển ra cửa sau.

Dọc đường, từng viên đạn anh b ắn ra đều ghim thẳng vào đầu của vệ sĩ canh gác.

Vừa đến ngã rẽ, bất chợt một tên vệ sĩ lao ra, một tay đẩy súng, tay còn lại tháo băng đạn của anh ra ngoài.

Phản lạ rất nhanh, Lý Thế Kiệt liền quay người súng lại, nhân lúc vệ sĩ không để ý liền dùng tay cầm của súng đánh thẳng từ dưới lên, trúng ngay vào hàm làm tên vệ sĩ của chút choáng váng.

Chớp lấy thời cơ, anh liền tiếp tục dùng cả khẩu súng giáng thẳng từ trên xuống trúng ngay vào đầu khiến anh ta rên lên một tiếng.

Thao tác nhanh nhẹn và thành thục, Lý Thế Kiệt lấy băng đạn mới lắp vào, nổ một phát vào giữa trán tên vệ sĩ.

Anh ta trợn trừng mắt bật ngửa ra sau, máu từ đầu nhanh chóng chảy ra thành một mảng nhỏ và ngày càng lớn dần, không có dấu hiệu dừng lại.

Lý Thế Kiệt thận trọng tiến đến thang bộ, chĩa súng lên trên phòng ngừa có ai bắn lén mình.

Đến khi xác định không có ai, anh mới chậm rãi đặt chân lên từng bậc thang, sự cảnh giác đã được đẩy lên cao hơn một bậc.

Trong thoáng chốc, bước chân đang di chuyển của anh lập tức dừng lại khi cửa phòng ngủ chính mở ra.

Một cô gái chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang ngực bước ra, đi vào một căn phòng khác, sau đó một âm thanh cạch vang lên.

Cô ta đã khoá cửa, vẻ mặt cô ta cũng khá bực bội.

Lý Thế Kiệt tiến lên, kiểm tra một lượt tầng trên rồi mới tiến về phía phòng ngủ chính.

Dù phòng cô gái kia vừa vào đã khóa lại nhưng anh vẫn kéo một chiếc ghế đến chặn lại tay nắm cửa.

Cô ta không liên quan đến chuyện này nên anh không muốn giết cô ta.

Còn những người vệ sĩ và bảo vệ kia, xem như họ xấu số vì nhận nhiệm vụ bảo vệ Lâm Thành.

Vừa vặn tay nắm cửa thì bên trong đã vọng ra một giọng nói trầm khàn của một người đàn ông: "Lâu qua không gặp cậu, Zero."

Thấy người ta cũng đã phát hiện ra mình, Lý Thế Kiệt đẩy thẳng cửa đi vào, đồng thời chĩa súng xem xung quanh có ai hay không, hay đây chỉ là cái bẫy mà Lâm Thành giăng ra.

Xung quanh không có ai ngoại trừ người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang quấn áo choàng tắm, tay cầm ly rượu nhìn anh chằm chằm.

Lâm Thành ra hiệu mời anh ngồi vào chiếc ghế đối diện.

Nhưng bản năng khuyên anh không nên ngồi.

Biết đâu đó là cái bẫy mà Lâm Thành đang cố giăng ra để giết anh.

"Lâm Thành, lâu rồi không gặp." Lý Thế Kiệt lại nhìn quanh một lượt phòng ngủ chính.

Ngoại trừ chiếc giường với tắm ra trải nhăn nhúm ra thì hầu như đều giống những căn phòng khác.

Có thể khẳng định Lâm Thành và cô gái khi nãy đi ra vừa chơi vận động hai người trên giường.

Lý Thế Kiệt khép lại cửa phòng phía sau, nói tiếp: "Sao ông lại biết tôi sẽ đến?"

Lâm Thành cười: "Cậu đúng là thông minh.

Trước khi vào đây đã hủy đi những camera quan trọng nhưng có lẽ cậu không ngờ tôi lại lắp camera ẩn."

Nghe đến điều này, trong lòng anh chợt dội ra một ý nghĩ, liệu người cho lắp camera ở văn phòng của Trịnh Thu Cúc có phải là ông ta hay không?

"Camera ẩn?" Anh hỏi.

Lâm Thành gật đầu xác nhận: "Phải."

Lý Thế Kiệt buông một tay ra khỏi khẩu MP5K, đi quanh phòng một lượt rồi hỏi: "Vậy ông đã cho người gắn camera ẩn ở văn phòng của Trịnh Thu Cúc?"

"Văn phòng của Trịnh Thu Cúc?" Lâm Thành hơi cau mày nhìn Lý Thế Kiệt như muốn tìm câu trả lời ở trên đó: "Tại sao tôi phải làm vậy? Đúng là tôi có biết họ, nhưng họ không biết tôi.

Với lại tôi cũng đâu có liên quan gì đến họ đâu mà lắp máy nghe lén hay camera ẩn làm gì?"

"Không phải ông làm, mà là người khác kêu ông làm." Lý Thế Kiệt khẳng định chắc nịch.

Lâm Thành lắc đầu, cười đáp: "Không.

Tôi không bao giờ làm việc cho người nào khác ngoại trừ bản thân tôi." Ông ta cố ý nhấn mạnh ba từ cuối của câu.

Không phải Lâm Thành thì là ai? Lý Thế Kiệt liền tiến đến kiểm tra xem trên tay của ông ta có hình xăm Rồng Đen hay không.

Dù lau cách mấy vẫn không hiện ra mà chỉ thấy cổ tay ông ta đỏ hơn.

Lâm Thành cũng hiểu chuyện gì, lập tức hỏi: "Người lắp máy là của Rồng Đen à?"

Lý Thế Kiệt gật đầu.

Anh không muốn nói quá nhiều về vấn đề này cho người khác, liền chuyển đề tài khác: "Vậy tại sao ông biết tôi đến mà lại dửng dưng như vậy? Không sợ tôi giết ông sao?"

Lâm Thành uống hết ngụm rượu cuối cùng, bình thản đáp: "Tôi biết tôi đã đắc tội với ai.

Người của tôi cũng nghe được tin Ông Hổ đã thuê cậu đến đây để giết tôi."

"Và?"

"Một người đã rời khỏi tổ chức như cậu cũng quay lại đây để mà giết tôi thì…" Lâm Thành im lặng, bỏ dở câu nói.

Lý Thế Kiệt im lặng đợi ông ta nói tiếp.

"Bị một sát thủ như Zero cậu truy sát, cỡ nào tôi cũng chết cả.

Dù có làm gì đi nữa thì kết quả vẫn chỉ có một." Ông ta đặt ly rượu lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Lý Thế Kiệt: "Tôi chết cậu sống."

Đây cũng là điều dễ hiểu.

Trước đây, mục tiêu nào được Lý Thế Kiệt xác nhận thì không bao giờ có thể sống sót cả.

Thậm chí nếu may mắn lắm mới được đưa vào bệnh viện cứu sống kịp thời nhưng, anh vẫn có mặt ở đó, đưa nạn nhân vào giấc ngủ ngàn thu.

Nói xong, Lâm Thành đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.

Lý Thế Kiệt cũng cảnh giác đi theo.

Cả hai vẫn giữ ở một khoảng cách nhất định, đề phòng việc ông ta đánh lén.

Nhà vệ sinh không quá rộng như ở biệt thự của Trịnh Thu Cúc nhưng nó cũng lớn hơn nhiều căn nhà khác.

Bồn tắm đã đựng đầy nước, hơi ấm vẫn còn toả ra.

Lâm Thành trèo vào bồn tắm, ngâm mình trong đó.

Vài giây sau, ông ta cầm lấy một con dao đặt bên cạnh lên, quay sang nhìn Lý Thế Kiệt đang đứng ở cửa: "Nể tình chúng ta cũng từng là bạn, cậu có thể cho tôi chết trong vinh quang hay không?"

"Tự nhiên." Lý Thế Kiệt đưa tay, ra dấu mời ông ta cứ thực hiện.

Cả hai từng làm việc cùng nhau, Lâm Thành là người cung cấp tin tức.

Thậm chí còn là khách hàng của anh.

Nên trong lòng ông ta từ lâu đã xem Lý Thế Kiệt là bạn của mình.

Anh cũng vậy.

Hai người đàn ông từng là bạn với nhau, không cần nói nhiều cũng hiểu.

Lâm Thành biết Lý Thế Kiệt không hề muốn giết ông ta.

Một sát thủ đã rời bỏ tổ chức mà lại chấp nhận đi giết người chỉ có một lý do.

Là huyết ấn.

Nó như mệnh lệnh của vua chúa thời xưa, không thể làm trái.

Lâm Thành dùng dao cắt vào cổ tay của mình.

Máu như ống nước bị vỡ phun ồ ạt ra ngoài, hoà lẫn với màu nước trong suốt phía dưới.

Chân mày ông ta khẽ nhíu trông khá đau đớn nhưng rất nhanh nó lại giãn ra.

Lâm Thành nhắm mắt lại như đang tận hưởng quá trình này.

Nhìn một trong những người từng bạn của mình như vậy, Lý Thế Kiệt cũng muốn giúp ông ta một đoạn.

Được vài phút, Lý Thế Kiệt bóp cò, nổ một phát súng vào thẳng đầu của Lâm Thành.

Có hai lý do để anh là điều này: Một là để ông ta ra đi không quá đau đớn.

Hai là xác nhận ông ta đã thực sự chết.

Máu rất nhanh đã biết dòng nước ấm trong suốt thành một bể máu tanh nồng, nhấn chìm một người đàn ông trung niên.

Lý Thế Kiệt không thèm nhìn lại, lúc rời khỏi còn lấy chiếc ghế chặn cửa ở phòng bên cạnh ra.

Anh thầm nghĩ: Có lẽ cô gái này phải chịu một cú sốc khi bước ra căn phòng đó.

Ra khỏi khu biệt thự, Lý Thế Kiệt quay đầu nhìn vào nhà của Lâm Thành.

Anh hy vọng ông ta có thể sớm yên nghỉ.

Tạm biệt, người đã từng là bạn!.