Mặt trăng đã treo cao trên đỉnh đầu, tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu.

Những vì sao sáng lấp lánh bên cạnh cũng tô điểm lên một bầu trời tuyệt đẹp.

Việc giúp đỡ Ông Hổ giết người vẫn phải thực hiện.

Khi Ông Hổ lấy huyết ấn ra, người đứng đầu tổ chức sát thủ cũng lên tiếng nói thay ông ta vài câu, vừa khuyên vừa dùng sức ép của huyết ấn ra làm lý do.

Sợ anh không nhận lời, Ông Hổ còn mở máy tính bảng ra thông tin anh chuẩn bị đám cưới với Trịnh Thu Cúc ra để ra sức ép, uy hiếp nếu anh không làm sẽ cho người giải quyết cô.

Còn nói thêm, nếu giết được người, số tiền anh muốn bao nhiêu cũng được, tự anh quyết.

Và còn nhấn mạnh thêm một vấn đề mà đối với Ông Hổ vô cùng quan trọng: Ông ta đã từng cứu anh.

Vù để những người ngoài cuộc được an toàn, Lý Thế Kiệt đành chấp nhận lời đề nghị của Ông Hổ.

Trước khi rời đi, anh cảnh cáo ông ta không được đụng đến gia đình của Trịnh Thu Cúc, nếu không chính tay anh sẽ gi3t chết ông ta.

Ông Hổ liền gật đầu xác nhận "đơn hàng" thành công.

Mang theo một bụng tức giận rời khỏi con hẻm, Lý Thế Kiệt di chuyển theo tuyến đường chính, di chuyển ra đoạn đường lớn phía đối diện trung tâm thương mại.

Cúi đầu châm thuốc, anh rít vài hơi, phả ra làn khói trắng.

Lúc đi ngang qua vài con hẻm cũng nhìn vào trong, những người bên trong quay ra nhìn anh với ánh mắt lờ đờ.

Đúng lúc này, một cánh cửa sắt mở ra, hai người đàn ông to con kẹp một người ở giữa ném ra ngoài.

Miệng bọn họ không ngừng chửi thề, cảnh cáo người bị ném ra ngoài.

Sau đó cả hai liếc cậu ta một cái rồi quay trở vào trong, kéo cánh cửa sắt đóng sầm lại.

Cậu ta tức giận mắng chửi vài câu, đứng lên phủi bụi trên người rồi quay người bỏ đi.

Vừa đi được vài bước, cậu ta liền sững người vài giây khi nhìn thấy Lý Thế Kiệt.

Nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu bỏ đi.

Anh cũng có chút kinh ngạc vì người này là Trịnh Đức Thành, con giữa của Trịnh Quang, em trai của Trịnh Thu Cúc.

So với vẻ bề ngoài bảnh bao thường thấy thì bây giờ cậu ta trong tàn tạ hơn nhiều.

Áo sơ mi bị vấy bẩn và rách vài chỗ, chiếc quần âu bị thủng phần đầu gối.

Mái tóc thường được chải chuốt bây giờ vô cùng loà xoà.

Cũng có thể là người giống người.

Nhưng lại không thể nào trùng hợp đến như vậy được.

Mặc kệ cậu ta có phải là Trịnh Đức Thành hay không, Lý Thế Kiệt kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, lấy di động ra gọi cho John Davis.

"Thế nào rồi? Họ không làm gì cậu chứ?" Giọng nói của John Davis truyền đến từ đầu dây bên kia: "Tôi cứ tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì mà không thấy cậu gọi."

Lý Thế Kiệt không trả lời câu hỏi của anh ta mà nói: "Tôi sẽ làm thêm một phi vụ nữa."

"Cái gì?" Lý Thế Kiệt có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khi nói câu này của John Davis: "Sao lại làm thêm một vụ nữa? Không phải cậu đã rời khỏi tổ chức rồi sao?"

Anh không muốn kết lại tường tận quá trình diễn ra cuộc đàm phán của đôi bên.

Anh vào thẳng trọng tâm: "Họ dùng huyết ấn ép tôi làm vụ này."

John Davis đã từng nghe qua huyết ấn là gì và dùng nó ra sao.

Anh ta gật đầu, hỏi: "Ai bắt cậu làm như vậy?"

"Ông Hổ." Anh đáp.

John Davis biết và có nghe qua về người này.

Anh ta hỏi tiếp: "Vậy cậu định làm gì tiếp theo?"

"Tôi không muốn làm gì cả." Lý Thế Kiệt ném đầu lọc xuống đất, dùng chân dập tắt nó: "Tôi chỉ muốn giết Ông Hổ."

Tiếng cười của John Davis truyền đến: "Dường như cậu đã quên mình không được phép giết người giữ huyết ấn của mình trong lúc làm nhiệm vụ.

Khi cậu làm xong nhiệm vụ này rồi thì đó không phải là vấn đề nữa.

Cậu có thể giết Ông Hổ bất cứ khi nào cậu muốn.

Đầu Lý Thế Kiệt chợt thông suốt.

Luật của huyết ấn đặt ra là người đưa phải chấp nhận hoàn thành mọi yêu cầu của người nhận mà không được từ chối hoặc ra tay giết họ.

Nhưng sau khi hoàn thành rồi, huyết ấn đó sẽ không còn hiệu nghiệm, người đưa hoàn toàn có thể ra tay gi3t chết người nhận.

Lý Thế Kiệt đi đến bãi đỗ xe trong trung tâm thương mại, gật đầu tán thành: "Ừ, cậu nói phải.

Có lẽ tôi nên hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi gi3t chết ông ta cho im chuyện."

John Davis bật cười hỏi: "Được rồi, lần này cậu cần tôi giúp gì nữa đây?"

Lý Thế Kiệt trèo lên ô tô, khởi động máy: "Tìm giúp tôi thông tin của Lâm Thành."

"Được.

Đợi tin tức của tôi."

Lái xe ra đường lớn rồi đạp mạnh chân ga, động cơ vang lên một cái rồi lao nhanh đi giữa dòng xe trên đường.

Lý Thế Kiệt đánh vô lăng, lách liên tục qua nhiều chiếc xe đang ngáng đường phía trước.

Chỉ vài phút sau đã về đến trước cổng khu chung cư.

Đúng lúc này một chiếc xe mười sáu chỗ chạy ra chặn đường của anh.

Bản năng báo hiệu đây là điều chẳng lành, Lý Thế Kiệt liền nâng cao cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Tài xế xe đối diện đẩy cửa xuống xe, đi đến bên xe anh.

Anh ta gõ nhẹ lên cửa sổ, Lý Thế Kiệt chỉ hạ cửa kính xuống một khe hở nhỏ đủ để trò chuyện thì nghe đối phương nói Trịnh Quang muốn tìm anh.

Anh thầm nghĩ bụng: Muốn gặp thì gọi điện thoại, đâu cần phải làm đến như vậy đâu.

Lý Thế Kiệt nhận ra vấn đề, cho xe vào bãi đỗ rồi tiến về chiếc xe mười sáu chỗ đang đậu ở tuyến đường nội bộ của khu chung cư.

Xung quanh có một vài cư dân chạy bộ, dường như chỉ nhìn qua chiếc xe này một cái rồi tiếp tục chạy, không để tâ m đến.

Trèo lên hàng ghế phía sau, theo thói quen Lý Thế Kiệt đảo mắt quanh một lượt trong xe.

Không có ai, chỉ có một mình anh và Trịnh Quang.

Hai vệ sĩ đi cùng cũng đang đứng bên ngoài canh gác.

Tinh thần Lý Thế Kiệt cũng được thả lỏng hơn phần nào.

Không vòng vo dông dài, Trịnh Quang vào thẳng chủ đề: “Buổi đám cưới tổ chức có thể bị hoãn lại.”

Hết chuyện buồn phiền này xong lại đến một bất ngờ khác như sét đánh ngang tai.

Không tổ chức đám cưới, không lẽ Trịnh Quang định trở mặt, quyết định không giúp công ty nhà nữa sao?

Lý Thế Kiệt mở to mắt ngạc nhiên nhìn ông ta, hỏi: “Tại sao lại như vậy? Không phải mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, đâu vào đấy rồi sao?”

Vừa thò tay lấy điện thoại trong túi, Trịnh Quang vừa nói: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì? Chuyện tôi hứa giúp công ty cậu.

Cậu và con gái của tôi đã kết hôn rồi nên tôi không làm như điều mà cậu đang nghĩ đâu.”

Làm sao Trịnh Quang không đọc thấu được ý nghĩ này của anh được cơ chứ! Đường đường là một chủ tịch của một công ty, của một tập đoàn lớn thì chuyện cỏn con này làm cũng không được thì làm sao quản lý cả hàng trăm, hàng nghìn nhân viên?

“Vậy tại sao lại phải hoãn đám cưới lại ạ?” Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Trong đầu bỗng nhiên nhảy lên một suy nghĩ: Liệu rằng việc này có phải là do Trịnh Thu Cúc làm không? Bởi vì cô hoàn toàn có khả năng đó.

Trịnh Quang mở một tấm ảnh ra, đưa nó đến trước mặt Lý Thế Kiệt, nói: “Có một người gửi bức thư này đến cho tôi, đe dọa tôi nếu tổ chức đám cưới, họ sẽ đến phá bữa tiệc và khiến cho tôi mất mặt trước bàng dưng thiên hạ.

Trong buổi đám cưới sẽ có rất nhiều phóng viên nên tôi không muốn chuyện đó xảy ra.

Lúc đó giá cổ phiếu công ty giảm, tôi có muốn giúp cũng không thể giúp cho công ty nhà cậu được.”

Xem xong một lượt bức thư.

Nội dung hoàn toàn giống với những gì mà Trịnh Quang đang nói, Lý Thế Kiệt gật đầu tán thành với ý kiến của ông ta.

Lý Thế Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Quang, hỏi: “Vậy bác định xử lý việc này như thế nào?”

Ông ta tựa lưng vào ghế, đưa tay nới lỏng cà vạt trên cổ, giọng nói có vẻ tức giận: “Tôi sẽ tiếp tục cho người điều tra xem ai làm việc này.

Cũng có thể là mấy người vô tích sự đã bị tôi tống cổ ra khỏi công ty sau buổi họp hội đồng tháng trước.”

Lý Thế Kiệt trả lại điện thoại cho Trịnh Quang thì nghe ông ta nói tiếp: “Dù không tổ chức đám cưới nhưng giới truyền thông đã biết tin cậu và con gái tôi đã kết hôn với nhau, họ cũng biết cậu sẽ ở rể trong nhà của tôi nên không cần đợi đến tổ chức đám cưới, mấy ngày nữa cậu dọn đồ đến nhà tôi đi.

Thấy anh không nói thêm gì, Trịnh Quang mặc định anh đã đồng ý, liền nói tiếp: “Còn chuyện đám cưới, tôi sẽ tổ chức sau cũng được.

Phải bắt được con chuột trong nhà thì mới có thể yên tâm ăn ngon được.

Không phải sao?”

Tưởng chừng từ việc bị đe dọa dẫn đến việc trì hoãn tổ chức đám cưới là có thể thoát khỏi việc ở rể, nào ngờ Trịnh Quang vấn kiên quyết với ý định ban đầu như vậy.

Nhất thời Lý Thế cũng không biết phải nói gì thêm cho vụ việc lần này.

Anh chỉ gật đầu để cho ông ta biết rằng mình nghe theo mọi sự sắp xếp của ông ta.

Trịnh Quang nhìn Lý Thế Kiệt với vẻ mặt mãn nguyện khi anh chịu nghe theo lời của mình.

Ông ta nói thêm với anh vài câu về chuyện của Trịnh Thu Cúc.

Anh vốn cũng chẳng có hứng thú với những việc này nên chỉ đáp qua loa vài câu, bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ mà Trịnh Quang nói ra để ông mãn nguyện.

Chết tiệt! Lý Thế Kiệt thầm chửi thề trong lòng.

Bị tra tấn lỗ tai thêm một lúc, cuois cùng trước khi chào tạm biệt, Trịnh Quang vẫn không quên dặn Lý Thế Kiệt vài ngày nữa dọn đến nhà ông ta và nói thêm vài ngày đã đủ cho anh sắp xếp thời gian cho hợp lý.

Anh chỉ nói mình sẽ cố sắp xếp thời gian rồi nhanh chóng chào tạm biệt, hòng đuổi ông ta khuất khỏi tầm mắt của mình.

Nhìn theo sau chiếc xe mười sáu chỗ màu đen chạy đến cổng, rẽ về một hướng rồi chạy đi mất, Lý Thế Kiệt mới chửi thề thành tiếng.

Những người chạy bộ, tập thể dục đi ngang qua nghe thấy cũng phải nhíu mày nhìn anh.

Họ muốn xem xem thanh niên này đang bị cái gì.

Lý Thế không để tâ m đến bọn họ, đi một mạch xuống tầng hầm để lên nhà mà không vào sảnh..