“Diệp huynh đệ, thật ngại quá.

Đây là cháu gái của tôi, Hàn Nguyệt.”

“Trẻ tuổi nóng tính, cậu thông cảm nhé.”

Hàn Nam Hoa vẫn ôn hòa như ban đầu.

Hàn Nguyệt không thể kiềm chế cơn tức giận của mình, cô ta cho rằng Diệp Phi là tên lừa đảo nhưng thấy thái độ của ông nội và Tống Hồng Nhan, cô ta lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc kiềm chế.

“Hàn tiên sinh, không cần nói nhiều như vậy làm gì.”

Diệp Phi cũng không nói lung tung: “Bệnh của ông, tôi có thể chữa được.”

Hàn Nguyệt cười lạnh: “Anh chữa được ư2”

“Tình trạng của Hàn tiên sinh, nói là bị bệnh thì không chính xác cho lắm, gọi là trúng độc thì đúng hơn.”

Ánh mắt Diệp Phi sắc bén hẳn lên: “Chỉ cần khống chế được độc tố, Hàn tiên sinh sẽ bình yên vô sự.”

Hàn Nam Hoa ngây người: “Độc tố?”

“Nhưng tối hôm qua bệnh viện xét nghiệm xong, không phát hiện trong người tôi có độc tô.”

Diệp Phi thẳng thắn trả lời: “Không phát hiện ra độc tó, là vì tối hôm qua tôi đã ép độc ra ngoài rồi.

Nhưng chất độc vẫn còn…”

“Ép độc ra ngoài, không thể coi là đã hóa giải độc tố được.”

Hàn Nguyệt hùng hồ nói: “Sao anh cứ nói ông nội tôi trúng độc thế hả?”

Diệp Phi kiên nhẫn giải thích: “Tối hôm qua đã ép độc ra TỒI, nhưng độc nguyên thì chưa.

Qua một đêm, độc nguyên lại lan ra thành độc tố…”

“Đúng là nói bậy!”

“Sức khỏe của ông nội không tốt, quả thực chúng tôi cũng đã tìm tới bác sĩ, nhưng chúng tôi không phải kẻ ngốc.”

Hàn Nguyệt tức giận ra mặt cắt lời Diệp Phi: “Theo lời anh nói thì tự cơ thể ông nội tôi sản sinh ra độc đầy à2”

Cô ta cũng thầm oán giận sự hồ đồ của Tống Hồng Nhan, đến cả người không có tư cách hành nghề y mà cũng dám để người ta chữa bệnh cho ông nội?

Cô ta coi ông nội là ông già chờ chết đấy à?

Diệp Phi vò đầu bứt tai: “Trong cơ thể ông Hàn thật sự có độc nguyên…”

“Thật sao?”

*Nếu thật sự có độc nguyên, thì tại sao đến máy móc cũng không kiểm tra ra?

“Hơn nữa tại sao chúng tôi không bị hạ độc?”

Đôi lông mày lá liễu của Hàn Nguyệt nhíu chặt: “Còn trẻ mà học gì không học, lại học người ta giả thần giả quỷ?

“Xin lỗi, anh lừa được Tống tỷ tỷ nhưng không lừa được tôi đâu.”

Tống Hồng Nhan bát đắc dĩ mỉm cười: “Hàn Nguyệt, Diệp Phi thật sự không lừa em…”

“Tống tỷ tỷ, em không trách chị, chị cũng chỉ vì ông nội em mà thôi!”

Hàn Nguyệt cắt lời Tống Hồng Nhan: “Nhưng còn tên lừa đảo này, nếu anh ta cứ lặp lại trò lửa đảo của mình thì em sẽ khó chịu đấy.”

“Nhà chúng tôi không hoan nghênh anh, mời anh ra ngoài chol”

Cả vẻ mặt và ngữ điệu của cô ta đều rất nghiêm túc, còn thẳng tay đầy Diệp Phi đi: “Cút đi, tên lừa đảo.”

Diệp Phi giữ chặt tay cô ta, đá sinh tử xoay một vòng, anh lập tức thầy rõ tình trạng sức khỏe của Hàn Nguyệt.

“Nhan tỷ, Hàn tiểu thư đã coi thường chúng ta như thé.”

Diệp Phi buông tay Hàn Nguyệt ra, kéo Tống Hồng Nhan ra ngoài: “Chúng ta đi thôi.”

“Trước khi đi, tôi lắm miệng nói thêm một câu.

Tính mạng của Hàn tiên sinh không chống đỡ nồi quá một tháng.”

“Ông ấy chỉ sống được nhiều nhất bảy ngày nữa.

Mà bảy ngày này, là nhờ tối hôm qua tôi cứu giúp tranh thủ được.”