Hứa Thừa Ngân suốt mấy ngày nay đều hết ăn rồi ngủ, hết ngủ thì lại ăn, sớm đã cảm thấy cuộc sống làm con tin hạng sang thật vô cùng buồn chán. Buổi sáng, hắn mở cửa sổ ngồi chồm hổm một chỗ đếm lông trên đôi tay thon dài của mình. Buổi trưa lại nằm ngả ngớn, một chân gác lên bàn, một chân gác trên giường, ngẩn ngơ cả buổi nhìn lên trần nhà. Lâu lâu lại thấy hắn cười nhưng không biết hắn vì cái gì lại cười. Lính canh mỗi ngày đều báo cáo hành vi của hắn cho Cảnh đế nghe.

Hoàng Cảnh Thiên nghe xong thì cũng nhếch môi lên cười, Phí Lời đứng một bên nhìn nhìn, đôi lúc hàng lông mày của hắn khẽ giật giật, suy nghĩ nhức não vẫn không hiểu chuyện như vậy rốt cuộc có thứ gì đáng để bệ hạ vui vẻ đây? Nhưng mà dù gì cũng là bệ hạ, bọn họ không dám võ đoán tâm tư của người.

Mấy hôm nay, Tề quốc có sứ thần nước Minh sang thăm nên Hoàng Cảnh Thiên bận rộn chính sự, đã ba ngày rồi cũng không có đến thăm Thừa Ngân, nhưng mỗi ngày tin tức sinh hoạt nhàm chán của hắn điều độ đều có người đến báo cho Cảnh đế biết.

Đó là ngày thứ tư Hứa Thừa Ngân chỉ nằm một chỗ, đến đi nhà xí cũng có bô đặt sẵn trong phòng. Sau đó sẽ có lính canh tiến vào mang ra ngoài xử lý. Nhưng lạ một điều là người cũ dường như đã bị thuyên chuyển đến nơi khác. Tất cả những gương mặt đều vô cùng xa lạ, hắn nhìn nhìn cũng không nhìn thấy mấy lão nương định cưỡng gian mình lúc trước đâu nữa. Nhưng mà hắn mặc kệ, như vậy cũng tốt hơn không phải hay sao?

Thừa Ngân quá buồn chán, hôm nay cánh tay hay mái nhà đều không còn bất cứ thứ gì cho hắn nhìn nữa. Một con nhện, một tơ máu, một nốt ruồi, một sợi lông hắn đều đã nhìn đến chán chê. Nếu bây giờ con nhện từ mái nhà rơi xuống, khẳng định hắn có thể phân biệt được giới tính của bọn chúng.

Thừa Ngân nghĩ nghĩ, nếu tiếp tục sống như thế này thì thà để hắn bị xử trảm cho xong. Dù gì như vậy, trước khi chết hắn cũng có thể nhìn thấy cảnh náo nhiệt trên phố một lần.

"A Tứ, sao hôm nay trông sắc mặt ngươi kém như vậy?"

Thừa Ngân đang ủ rũ nằm dài trên bàn, hiếm khi nghe thấy âm thanh lập tức dựng tai lắng nghe.

"Phụ thân và tiểu thúc của ta mấy ngày nữa sẽ phân gia!"

"Phân gia thì tốt, vì sao phải buồn rầu?"

"Phân gia thì có rất nhiều thứ phải chia. Tiểu thúc ta có ăn có học, nên hôm qua hắn đưa phụ thân một tờ giấy, nói là có ghi cụ thể những thứ cần chia. Cả nhà ta không ai biết chữ, sáng nay mang cái này ra thị trấn nhờ người ta xem giùm thì họ đòi đến một lượng bạc. Phụ thân không đồng ý, vì nếu như không nhìn thấy sai sót gì thì lại tiếc bạc. Một lượng không dễ kiếm đâu!"

"BA TRĂM ĐỒNG TIỀN!"

Thừa Ngân bất giác thò đầu ra cửa sổ hướng bọn họ rống lớn. Hai tên lính canh giật mình một cái nhìn nhau trợn mắt. Chất tử bình thường im lìm như vậy khi không lại rống cái gì nha?

"Hai trăm năm mươi? Ta giúp ngươi xem tờ giấy đó!"

Lính canh gãi gãi đầu.

"Hai trăm, chốt giá, hai trăm đi!"

Thấy bọn họ không phản ứng, hắn vô cùng rầu rĩ.

"Một trăm rưỡi, con mẹ nó, ăn vừa vừa phải phải thôi chứ! Giá chót đó, có làm hay không đây?"

"Làm!"

Lính canh lúc này mới hiểu ra Thừa Ngân là đang nói đến chuyện phân gia của y. Một trăm năm mươi đồng quá rẻ so với một lượng bạc còn gì?

"Móa... ăn mạng bố đi, con mẹ mày, đồ cái thứ keo kiệt!"

Đương nhiên Thừa Ngân chỉ âm thầm mắng chửi trong lòng. Hiện tại thân phận hắn là thái tử Triệu quốc, đương nhiên không thể ngoài mặt đánh mất hình tượng được. Huống hồ, nếu có cảm tình tốt với lính canh, biết đâu vài bữa cơ hội làm ăn lại đến thì sao chứ? Hắn tuy bực mình nhưng vô cùng biết nắm bắt thời thế, nhịn một chút sẽ làm nên đại sự. Kiếm được một số tiền, hắn nhất định sẽ tìm cách cao chạy xa bay, ở đây thật sự hắn chán đến sắp chết rồi.

Sau khi Thừa Ngân nhìn tờ giấy, tính tính một lúc thì liền liếc lính canh, nét mặt âm hiểm như muốn dọa y.

"Không xong rồi huynh đệ!"

Lính canh liền hoảng hốt khom lưng đến.

"Điện hạ... ngài nói vậy là sao?"

Thừa Ngân liền chặc lưỡi mấy cái.

"Tiểu thúc của ngươi ăn gian đến một trăm lẻ hai lượng bạc và ba mẫu đất. Chia như vậy cả nhà ngươi nhất định sẽ ăn cám!"

"Ăn cám?"

"Ý là tiểu thúc của ngươi rất gian đi!"

"Vậy vậy..."

"Yên tâm, những chỗ cần sửa ta đã sửa vào trong này. Cũng đã ghi ra một bảng vô cùng chi tiết. Cứ mang cái này về cho tiểu thúc ngươi xem. Ngày mai đến chỗ huyện lệnh cầm theo, y như vậy mà chia."

"Vậy..."

Hai tên lính nhìn nhau, vẻ mặt vừa mừng vừa lo.

"Đa tạ điện hạ! Nếu như ngày mai lên quan chia thuận lợi, tiểu nhân nhất định hồi đáp điện hạ nhiều hơn số bạc này!"

Thừa Ngân không khỏi nhếch môi lên một cái, bàn tay thân thiết đặt trên vai y vỗ vỗ.

"Được được, quyết định như vậy đi."

Tên lính vừa quay lưng đi thì Thừa Ngân lại tiếp lời.

"Khoan đã!"

"Dạ? Điện hạ có gì căn dặn?"

"Ta... ta bị giam giữ đến khi nào mới được thả đây hả? Ta không lẽ không thể bước chân ra ngoài nửa bước sao? Ví như... đi dạo hoa viên cũng không được?"

"Cái này... cái này tiểu nhân cũng không biết. Ở trên căn dặn sao tiểu nhân chỉ làm đúng phận sự!"

"Được rồi, được rồi đi đi!"

Thừa Ngân liền xua xua tay.

"Dạ dạ!"

"À khoan đã!"

"Dạ?"

"Ta rất cần bạc để mua một số đồ vật. Các ngươi... có thể tìm cách giúp ta hay không?"

"Cái này..."

"Viết thư, làm tính... cái gì ta cũng làm được. Ngươi tìm khách giúp ta, ta sẽ chia cho ngươi một phần tiền công."

"Cái đó... ngài giúp tiểu nhân như vậy tiểu nhân cũng không lấy tiền ngài. Để tiểu nhân ra ngoài hỏi giùm ngài nha!"

"Đa tạ! Lui đi, lui đi!"

Thừa Ngân trong lòng hết sức vui vẻ, hắn chỉ cần có chút bạc trong tay, sau đó giả bệnh rồi mua chuộc đại phu, như vậy thì biết đâu có thể y sẽ tìm cách giúp hắn ra ngoài thì sao chứ?

"Bố thật thông minh đi! Há há."

Thừa Ngân liền nhảy lên giường, một chân gác trên đầu gối ngoe nguẩy, hắn cảm thấy con đường tương lai tươi sáng đang mở dần ra trước mắt.

Ngày hôm sau, quả nhiên sau khi người lính canh mang bảng tính của y đưa cho tiểu thúc xem, thì hai bên gia đình liền không ai nhìn mặt ai nữa. Tiểu thúc của y gian lận nên cũng có chút xấu hổ. Sau đó lên quan và hoàn tất việc phân gia.

Buổi chiều hôm đó, Thừa Ngân đang nằm trừng mắt đếm cột nhà thì có tiếng gõ cửa, sau đó người lính canh hôm qua liền rón rén tiến vào.

"Điện hạ!"

Thừa Ngân vừa nhìn thấy y thì bật dậy, dựng thẳng thắt lưng ra vẻ bình tĩnh nhìn người kia. Nhưng thật ra trong lòng lúc này đã như thủy triều cuộn sóng.

"Sao rồi?"

"Dạ... cái này là phụ thân tiểu nhân gửi thêm cho điện hạ. Đa tạ ngài đã giúp đỡ chúng tôi không bị mất của!"

Thừa Ngân nhìn nhìn chiếc túi nhỏ được đưa đến, cánh tay không tự chủ được hơi run một cái. Nặng nha, cái này là bao nhiêu đây?

"Được rồi được rồi, cũng không có gì, coi như ta giúp người khó thôi! Thấy bất bình cũng nên đưa tay tương trợ. Khụ khụ..."

Hắn nói xong thì tự mình sặc nước miếng, tay vừa nhận tiền miệng vừa nói câu nhân nghĩa. Quả nhiên, hắn cảm thấy mình cũng mặt quá dày rồi.

"Còn có... cái này..."

Lính canh vừa nói vừa đưa ra thêm sáu bảy tờ giấy.

"Bữa nay lên công đường tiểu nhân gặp mấy người lên thưa kiện giống tiểu nhân. Bọn họ cũng phân gia nhưng vì không biết chữ nên bị thiệt thòi. Họ... họ nhờ điện hạ xem giúp!"

"Giàu, con mẹ nó tới số giàu rồi!"

Thừa Ngân trợn mắt không tin nổi. Hắn lấy giá rẻ mạt so với mặt bằng chung, quả nhiên cơ hội làm ăn liền đến.

"Còn đây là tiền cọc. Họ đều nói, sau khi thành việc sẽ gửi thêm!"

"Khụ khụ..."

Thừa Ngân lại sặc, số bạc lấp lánh bày ra trước mặt hắn, hắn làm sao mà không chảy nước miếng cho được chứ?

"Bố phất lên rồi, cuối cùng cờ cũng đến tay bố! Há há."

"Được được... ngươi ra ngoài đi, nửa canh giờ sau vào đây nhận."

"Nửa canh giờ? Nhanh như vậy?"

"Đương nhiên, nhận tiền thì phải làm việc hiệu quả nha. Bổn... bốn thái tử làm việc rất nhanh chóng!"

"Dạ dạ!"

Lính canh nói xong thì xoay người định rời đi, Thừa Ngân liền gọi y.

"Phải rồi, khoan đã!"

"Dạ?"

Thừa Ngân liền lấy ra năm mươi đồng tiền bỏ vào tay của lính canh.

"Cái này... cái này..."

"Đừng ngại. Cái này là công sức ngươi đáng được hưởng. Ngày mai ngươi tìm người giúp ta, nhất định ngân lượng của ngươi sẽ không thiếu!"

"Điện hạ..."

"Lấy đi lấy đi!"

Lính canh liền mỉm cười một cái, trong mắt y sâu sắc là niềm vui.

"Dạ, tiểu nhân xin cáo lui!"

Thừa Ngân kể từ ngày hôm đó bận đến không có thời gian đi bô xí, hắn chỉ hận mỗi ngày không thể kéo dài thêm vài canh giờ. Hắn vừa tính toán tiền bạc giúp mấy người trong thành phân gia, vừa làm cả sổ sách kế toán cho mấy cửa hàng bán vải. Buổi tối còn nhận viết thư cho mấy lính canh. Quả nhiên một ngày của tiểu Hứa vô cùng bận rộn.

Thấm thoát đã nửa tháng trôi qua. Lúc này đã là nửa đêm. Thừa Ngân dọn dẹp bàn của mình rồi hé cửa sổ nhìn thấy lính canh vẫn tận lực canh giữ, hắn lập tức chui xuống gầm giường lấy ra một túi vải. Tất cả số bạc của hắn đều nằm trong đó. Hắn nhanh chóng trèo lên giường, lén lút chui vào chăn bắt đầu đếm bạc.

"Năm mười mười lăm hai mươi..."

Hắn rầm rầm lẩm bẩm, càng đếm càng trở nên cao hứng.

"Hai mươi mốt lượng... con mẹ nó ở tù cũng kiếm được hai mươi mốt lượng, há há!"

"Nhiều bạc vậy?"

Thừa Ngân giật mình chui đầu ra liền nhìn thấy Hà Bá vậy mà từ lúc nào đã ngồi lên giường, còn dùng ngực vây lấy lưng hắn. Nhớ đến Hà Bá có tính hay cướp của, khóe môi Thừa Ngân giật giật. Hắn liền vòng tay tóm lấy đống bạc bỏ túi rồi ném vào ngực áo mình, ôm cứng.

"Ngươi... ngươi... ngươi vào đây từ lúc nào? Nửa đêm nửa hôm khi không vào đây làm gì?"

Hoàng Cảnh Thiên liền cong môi lên cười, trong đêm Thừa Ngân nhìn thấy đôi mắt y sáng quắc như sao.

"Con mẹ nó rõ ràng là tính cướp tiền bố!"

Thừa Ngân khóe môi giật điên cuồng, hắn lập tức một tay kéo chăn, nằm uỵch xuống giường lăn lăn mấy cái liền như nhộng trong kén, nằm sát vách trừng mắt nhìn Hà Bá.

"Ngươi... ngươi cút xuống cho bố. Bố là thái tử điện hạ, bố la lên một cái thì binh lính vào hốt xác ngươi. Đừng có làm bậy nha!"

"Thái tử Triệu quốc mà ăn nói thô lỗ như vậy? Hửm?"

Hoàng Cảnh Thiên híp mắt đầy nguy hiểm vừa nói vừa tiến đến, cánh tay không an phận tìm chỗ trống trong chăn mà luồn vào.

"Thô lỗ má mày, cút đi cho bố! Á..."

Hoàng Cảnh Thiên càng lúc càng hăng, tay bạo liệt luồn vào trong, Thừa Ngân lúc này như kén tằm, tay chân đều không có cách chống lại sức mạnh của y.

Hắn đang nghĩ hôm nay bạc thế nào cũng bị kẻ này cướp đi, không được, hắn không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm. Lần trước số tiền bán mạng kiếm được cũng bị kẻ này cướp, hôm nay không thể lặp lại sai lầm cũ trên cùng một người.

Hắn bất giác dùng hết sức nẩy người lên rồi nằm sấp xuống che túi bạc trong ngực, tuyệt đối không thể để tiền mất đi dễ dàng như vậy.

"Cứu ta với, có thích khách, cứu ta!"

Thừa Ngân rống lên, nhưng ngạc nhiên là hôm nay dù có rống khàn cổ gọi trời gọi đất cũng không ai xông vào. Không lẽ bọn chúng ngủ hết rồi? Không phải chứ? Bình thường chỉ cần hắn có âm thanh lạ phát ra thì bên ngoài lính canh liền chạy vào, ngay lúc này một bóng người cũng không thấy.

Hoàng Cảnh Thiên bất giác dùng lực kéo một cái tấm chăn liền bị hất lên, sau đó cả người y đè lên người hắn, hai tay vòng qua ôm lấy hắn, cả cơ thể bao lấy Thừa Ngân trong ngực.

"Ưm... xuống đi, đè chết bố rồi. Đồ cái thứ mất dạy. Đi chết đi cho bố!"

Liền sau đó cánh tay y luồn vào áo sờ soạng trên cái eo mềm dẻo của hắn. Cánh tay kia khẽ gỡ đống bạc đang cấn dưới bụng hắn lên nhìn nhìn.

"Bạc của bố, bạc của bố, mẹ mày, mày đi chết đi, lần nào cũng cướp của bố! Hu hu..."

Lần này Thừa Ngân khóc thật. Hắn vì bị ức hiếp quá đến nổi chảy nước mắt. Đây là bạc cứu mạng của hắn, nếu không có số bạc này cả đời còn lại e là hắn chỉ có thể nằm trong phòng mà đếm nhện. Vì sao ông trời lại bất công với hắn như vậy chứ? Hắn đau khổ, hắn cảm thấy mình thật sự quá khổ.

Nghe tiếng khóc òa của hắn, bất giác Hoàng Cảnh Thiên ngừng tay lại. Y thở dài một hơi rồi lật người hắn dậy, trở mình một cái ôm lấy kẻ đang khóc đến cong người vào ngực.

"Một chút bạc cũng khóc đến như vậy? Hửm?"

"Ăn hiếp bố, tại sao lần nào ngươi cũng ăn hiếp bố?"

"Vì ta thích, ngốc tử!"

Hoàng Cảnh Thiên chọc chọc vào mũi Thừa Ngân cười cười rồi nằm xuống, ôm cả hắn ngã vào ngực mình. Sau đó kéo chăn trùm kín hai người. Bên trong phòng nhanh chóng yên ắng trở lại. Màn đêm tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hoàng Cảnh Thiên. Thừa Ngân một phút thất thần.

"Vậy rốt cuộc là cướp hay không cướp?"

Hắn nghĩ nghĩ liền cảm thấy có gì đó không ổn. Cướp được tiền rồi sao còn nằm đây chứ? Hắn nhanh chóng thò tay qua mò lòng bàn tay Hoàng Cảnh Thiên để lấy lại túi bạc của mình. Nghe động tĩnh y liền khàn khàn giọng.

"Ngủ!"

"Bạc của bố..."

Thừa Ngân bĩu bĩu môi khổ sở. Vì cái gì không trả cho hắn chứ? Còn không lấy thì đi đi, vì sao nằm trên giường giành chăn với hắn?

Hoàng Cảnh Thiên nhìn cái đầu nhỏ không an phận trong ngực thì liền bỏ túi tiền vào ngực áo rồi nhắm mắt lại.

"Gì chứ? Trả đây, trả lại đây cho bố!"

Thừa Ngân tức nước vỡ bờ, hắn ngồi bật dậy giành tiền của mình. Hoàng Cảnh Thiên liền nắm lấy cánh tay hắn siết lại.

"Bạc này ta giữ!"

"A?"

Hắn trợn mắt một cái. Bỗng dưng máu nóng xộc lên đại não. Mấy ngày nay tính toán đến sắp chảy máu mũi, ăn ngủ còn không có thời gian, ở đâu khi không nhảy ra một thằng ăn cướp chứ?

"Trả cho bố! Mày trả cho bố!"

Hắn điên tiết bỗng dưng nhào đến cưỡi lên eo Hoàng Cảnh Thiên, cắn một ngụm vào cánh tay y. Hoàng Cảnh Thiên bị cắn đau thì nhìn người đang ngoạm cánh tay mình lạnh giọng.

"Buông ra, tiểu cẩu!"