Chương 48: Lừa Người

"Thì ra hôn khế nào cũng đều phải hôn một cái"

-

"Khụ khụ....Khụ khụ khụ khụ!" Từ Dĩ Niên sửng sốt, trong nháy mắt còn tưởng là mình đang nằm mơ, cũng không biết rốt cuộc đây được tính là mộng đẹp hay mẹ nó là ác mộng nữa.

Úc Hoè thấy cậu ho không ngừng, biết là cậu bị doạ thật rồi, hơi có ý đồ xấu vỗ vỗ lưng cậu, cứ như người cố ý nói mập mờ không phải là mình: "Bình tĩnh chút, không phải là ý cậu nghĩ đâu."

"Cậu bị tiến sĩ hạ huyết khế, trước mắt không rõ chủ khế là ai. Ngoại trừ gϊếŧ chết chủ khế, huyết khế còn một cách giải quyết khác." Úc Hoè dừng lại một lát, "Tìm một chủ khế mới càng mạnh mẽ hơn đính lại huyết khế, huyết khế mới sẽ bao trùm lên huyết khế cũ, nhưng từ nay về sau, cậu vẫn cần đến máu của chủ khế mới để kéo dài mạng sống."

Nói cách khác, đây là nhảy từ cái hố này sang cái hố khác, thực chất tính mạng của cậu vẫn nằm trong tay chủ khế. Từ Dĩ Niên trực tiếp bỏ qua cách này: "Nếu tìm được chủ khế trước khi huyết khế phát tác lần nữa, rồi gϊếŧ kẻ đó____"

"Căn bản là không thể." Úc Hoè đập chết ảo tưởng của cậu, "Dưới tình huống bình thường huyết khế mỗi tháng phát tác một lần, nhưng tần suất nửa năm đầu sẽ không biết chắc được. Có thể không tới một tháng, huyết khế trên người cậu sẽ lại phát tác."

Nhớ tới phù văn đỏ như máu ăn sâu vào cơ thể mang đến cơn đau bò lên khắp người, sống lưng Từ Dĩ Niên rét run. Cậu hiểu được ý của Úc Hoè, cho dù đủ một tháng cũng chưa chắc cậu có thể tìm được chủ khế, càng khỏi nói gϊếŧ chết người này.

"Ma tộc có một loại hôn khế đặc biệt. Khác với những loại hôn khế bình thường khác, hôn khế của ma tộc chỉ lưu truyền trong tộc, đè lên tất cả các loại khế ước khác. Đính hôn khế với tôi, huyết khế trên người cậu sẽ theo đó giải trừ."

Không đợi Từ Dĩ Niên nói chuyện, Úc Hoè lại nói: "Tiến sĩ nói chủ khế là một Khởi La, năm năm trước tham gia gϊếŧ hại ma tộc."

Từ Dĩ Niên giật mình, lập tức âm thầm nắm chặt ga giường.

"Chuyện này ít nhiều liên quan đến tôi. Chờ đến khi gϊếŧ chết chủ khế, chúng ta sẽ xoá bỏ hôn khế."

Từ Dĩ Niên trầm mặc một lúc lâu, mặt lộ vẻ do dự: "Không còn cách nào khác?....Đính hôn khế ma tộc, chắc chắn có thể giải hả?"

Đây là lần đầu tiên cậu nghe nói ma tộc còn có hôn khế, lúc trước cậu đính hôn với Úc Hoè, Đường Phỉ làm người chứng hôn, hôn khế bọn họ đính là loại mọi người đều biết rõ, ngoại trừ tượng trưng cho quan hệ thân thiết, còn giới hạn tác dụng trong đối thoại. Nhưng hôn khế ma tộc mà Úc Hoè nhắc tới này có thể trực tiếp loại bỏ các khế ước giữa đôi bên khác. Loại hôn khế bá đạo như vậy cậu chưa từng nghe thấy bao giờ, cậu lo lắng tương lai không thể giải trừ, làm hại Úc Hoè phải buộc vào cùng cậu.

Úc Hoè nghe ra cậu do dự, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng điệu không nóng không lạnh: "Nếu cậu không muốn dính líu tới tôi, tìm ba mẹ cậu, tìm sư phụ cậu, chắc chắn bọn họ có cách cứu cậu càng chu toàn hơn."

Từ Dĩ Niên cảm thấy hình như anh không vui lắm, biết anh sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn, nhất thời không biết phải làm sao. Cậu không có cách nào nói ra băn khoăn trong lòng mình, thế nhưng không giải thích lại có vẻ không biết điều quá, còn chưa nói Úc Hoè không liên quan đến việc này, đưa ra cách này cũng là để giúp cậu.

Từ Dĩ Niên uể oải nói: "....Tôi nợ anh rất nhiều."

Cậu ủ ê chán nản, lông mi dài buông thấp xuống, đổ lên một cái bóng trên gương mặt trắng nõn. Không giống với vẻ ngoài, Từ Dĩ Niên nói chuyện làm việc cơ bản sẽ không chuyển hướng đi. Biết cậu nói như vậy là không có suy nghĩ gì khác, vẻ mặt Úc Hoè dịu lại, nhẹ giọng nói: "Đây chẳng qua chỉ là một cái khế ước, không thật sự ảnh hưởng gì lớn đến đôi bên, cậu không cần phải nghĩ nhiều, đợi đến lúc có thể giải trừ thì giải trừ là tốt rồi."

Rõ ràng thái độ Úc Hoè mềm xuống, Từ Dĩ Niên càng thêm khó hiểu, nhịn không được hỏi: "Anh phí sức như vậy cứu tôi làm gì? Vừa nãy anh....Không phải là muốn đánh tôi hả?"

"...." Úc Hoè hiếm thấy không nói nên lời.

Như vậy xem ra, Từ Dĩ Niên không có bỏ câu tùy anh xử lý đậm ý ám chỉ nghe vào tai, Úc Hoè hỏi lại một câu không rõ nghĩa: "Cậu thấy sao?"

"Tôi...." Từ Dĩ Niên há miệng, lúc này Úc Hoè đánh gãy cậu, cố ý kéo chủ đề trở lại: "Không có vấn đề thì bây giờ đính hôn khế đi."

"Bây giờ luôn á?" Từ Dĩ Niên sửng sốt.

"Không thì sao, còn muốn đặt mười bàn thông báo bạn bè thân thiết đến dự?"

Từ Dĩ Niên bị đâm một nhát, muốn phản bác lại không biết bắt đầu từ đâu. Úc Hoè cắn rách ngón tay, đầu ngón tay thon dài trắng nõn trào máu, anh đặt tay lên môi Từ Dĩ Niên: "Liếm tay tôi."

Não Từ Dĩ Niên ầm một tiếng nổ tung, cảm giác được đầu ngón tay đang đặt trên môi mình, hơi nóng lập tức chạy từ hai má lên thẳng đỉnh đầu, cậu hơi tránh về sau, ấp úng hỏi: "Liếm...Liếm ngón tay anh? Đây là muốn làm gì?"

"Hôn khế của ma tộc cũng lấy máu làm vật dẫn, hai bên cần trao đổi máu." Úc Hoè thản nhiên giải thích, không biết có phải ảo giác của Từ Dĩ Niên hay không, mặc dù giọng anh bình tĩnh, cậu luôn cảm thấy trên mặt Úc Hoè chắc chắn mang theo ý cười. Úc Hoè bổ sung thêm một câu: "Trên mặt đất có trận pháp, khế ước cũng đã bắt đầu. Được rồi, mở miệng ra nào."

Từ Dĩ Niên không thể nhìn thấy trận pháp hoa văn tím sẫm phức tạp dưới giường, như là tán cây xoè rộng bốn phía, cậu và Úc Hoè đứng tách biệt hai bên trái phải trận pháp. Cảm nhận được yêu lực mạnh mẽ, Từ Dĩ Niên bất chấp há miệng ra, chạm vào đầu ngón tay Úc Hoè.

Úc Hoè đứng ở bên giường, rũ mắt nhìn chăm chú dáng vẻ bây giờ của cậu, bởi vì ngượng ngùng, động tác Từ Dĩ Niên rất chậm, lông mi cũng run rẩy mất tự nhiên. Đến khi nơi đầu ngón tay thật sự được chạm vào, ánh mắt yêu tộc nguy hiểm tối sầm lại, không một tiếng động liếm liếm răng nanh.

Từ Dĩ Niên cảm thấy cũng được rồi, cậu hơi lùi về sau, đỏ mặt thấp giọng nói: "Được rồi phải không?"

Úc Hoè khẽ đáp một tiếng, sau đó hỏi: "Tôi giúp cậu, hay là tự cậu tới?"

"Tôi tự cắn!" Từ Dĩ Niên lập tức trả lời. Dưới tình huống khiến người ta hết sức xấu hổ, cơ thể chưa lành bộc phát ra tiềm năng kinh người, cậu nhanh chóng cắn rách ngón tay mình, giơ ra ý bảo Úc Hoè, "Đây."

Không qua bao lâu, Úc Hoè cúi người xuống.

Tay Từ Dĩ Niên run lên một cái, trên người nổ tung vô số ánh điện be bé.

Anh anh thế mà....Ngậm lấy....!

Đôi mắt không thể nhìn thấy, các giác quan khác lập tức trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Từ Dĩ Niên theo bản năng muốn rút tay về, cậu ép mình không được nhúc nhích, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nuốt xuống rất nhỏ, cảm nhận được độ ấm trên tay rời đi, thần kinh căng chặt mới dần thả lòng xuống.

Úc Hoè bất chợt hỏi: "Cậu sao vẫn còn rò điện thế?"

Từ Dĩ Niên suýt nữa thì không nói nên lời, cậu lảm nhảm linh tinh, hòng che giấu tình huống thật sự của mình, "Bởi vì tôi căng thẳng, sợ anh không cẩn thận cắn phải tay tôi."

May mà Úc Hoè không đâm thủng lý do vụng về của cậu, anh dùng bàn tay đang chảy máu kéo lấy tay Từ Dĩ Niên. Nếu Từ Dĩ Niên có thể nhìn được, sẽ trông thấy vô số linh thể hình dạng khác nhau lơ lửng xung quanh cậu và Úc Hoè, trận pháp phát ra ánh sáng lấp lánh như pha lê, linh thể nửa trong suốt liên tục va vào đó, như là thủy triều hoà vào trời đêm đầy sao.

Bên cổ Từ Dĩ Niên truyền đến một cơn đau nhói, huyết khế tróc ra khỏi người cậu, ký hiệu hôn khế tím sẫm chiếm lấy. Một chuỗi văn tự cổ hình thành ký hiệu hiện lên sau tai cậu. Trên người Úc Hoè, một ký hiệu cũng hiện lên ngay vị trí đó, điều này tượng trưng cho hôn khế ma tộc kết thành.

Sau khi trận pháp biến mất, Úc Hoè nhìn kỹ cổ Từ Dĩ Niên, xác định bên trên không còn phù văn đỏ như màu máu nữa: "Huyết khế đã giải trừ."

"!" Từ Dĩ Niên vô cùng kinh ngạc, "Dễ giải trừ vậy hả?....Ma tộc các anh đúng là quá đáng, cái gì cũng làm được, còn chuyện gì anh không làm được không?"

Giọng điệu cậu bất tri bất giác mang theo sùng bái, so với dáng vẻ mặt ủ mày chau ban đầu, trong mắt cuối cùng cũng có ý cười. Úc Hoè nhìn khoé môi cậu cong cong, tim ngứa thật sự khó nhịn, ngón tay đè lại sau gáy Từ Dĩ Niên, hạ thấp thân thể, ghé lại gần cậu.

"Bước cuối cùng." Úc Hoè thấp giọng thì thầm.

Anh nói xong, hôn lên môi Từ Dĩ Niên.

Từ Dĩ Niên còn chưa kịp phản ứng, có thứ gì đó quét qua kẽ môi cậu, nhận ra đây là cái gì, Từ Dĩ Niên nhất thời khí huyết dâng trào, đầu óc trống rỗng. Trong cơn hoảng hốt, cảnh tượng ngày kết hôn khế với Úc Hoè lại thoáng hiện lên trong đầu, hai má cậu đỏ lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ: Thì ra hôn khế nào cũng phải hôn một cái.

Nhưng mà lúc này hôn môi, sao lại...càng thân mật hơn trước đây thế này.

Cánh tay đặt sau gáy dần thả xuống, Úc Hoè buông cậu ra, ghé vào bên tai cậu nói: "Được rồi."

"....Ồ." Một lúc sau Từ Dĩ Niên mới đáp lại.

Bên hành lang phát ra tiếng giày cao gót, nghĩ đến có người đi qua ngoài phòng bệnh, hai má Từ Dĩ Niên lại bắt đầu nóng ran lên. Tâm trạng Úc Hoè có vẻ không tồi, anh hạ giường bệnh xuống giúp cậu, sau khi Từ Dĩ Niên nằm xuống còn thay cậu đắp chăn lên, thuận tiện xoa xoa đầu cậu: "Tôi còn có việc, cậu nghỉ ngơi đi."

Lần này Từ Dĩ Niên đáp lại rất nhanh. Cậu nghe thấy tiếng bước chân Úc Hoè rời đi, chắc chắn anh đã đi xa, nhịn không được vùi đầu vào trong gối, khoé môi bất giác cong lên nụ cười.

Cảnh tượng vừa xảy ra không ngừng ùa về, có âm thanh còn có độ ấm, duy chỉ không có hình ảnh.

Từ Dĩ Niên không khỏi ảo não.

Nếu có thể nhìn thấy thì tốt rồi, cậu nhất định sẽ nhớ thật kỹ.

....

Cậu nhớ tới lời Úc Hoè nói, nghĩ đến tương lai phải giải trừ hôn khế lần nữa, nụ cười bên khoé môi sụp xuống, còn sinh ra một chút tiếc nuối.

Không giống Từ Dĩ Niên vui buồn lẫn lộn, Úc Hoè thoả mãn ra khỏi phòng bệnh, đối diện với Nam Chi đang đợi bên ngoài.

Dáng người cô vốn cao gầy, lại thêm đôi giày cao gót tinh tế dưới chân càng thêm yêu kiều duyên dáng, mà đứng trước mặt Úc Hoè vẫn rất nhỏ xinh. Lúm đồng tiền như hoa, trong mắt đều là vẻ trêu chọc: "Ông chủ, sao lại lừa gạt người ta thế?"

Úc Hoè nhíu mày: "Tôi lừa người chỗ nào?"

"Không có hôn khế nào quy định phải hôn môi đúng không? Bao gồm cả hôn khế của ma tộc." Nam Chi đi bên cạnh Úc Hoè, quay đầu liếc mắt nhìn phòng bệnh của Từ Dĩ Niên một cái, "Cậu ấy biết hôn khế của ma tộc có ý nghĩa gì không?"

Úc Hoè không trả lời, mà Nam Chi đã hiểu rõ, cô nhẹ nhàng nói: "Có đôi khi tôi cảm thấy, ngài rất giống tiên sinh, cũng rất giống phu nhân."

Vị gia chủ ban đầu của ma tộc cũng không phải Tuyên Đàn, mà là thuộc về ba của Úc Hoè, trong một lần ngoài ý muốn, ba Úc vì cứu vợ mà hi sinh, Tuyên Đàn thương tâm đến muốn chết đi, có một dạo trong đầu còn mang suy nghĩ coi thường tính mạng mình, nếu không phải Úc Hoè còn nhỏ tuổi, nói không chừng bà cứ như vậy chấm dứt mạng sống.

Nhiều năm trước Nam Chi đã theo bên cạnh Tuyên Đàn, cô tận mắt nhìn Úc Hoè lớn lên thành dáng vẻ bây giờ. Huyết thống thật sự là thứ tồn tại một mối liên hệ gì đó rất kỳ diệu, cô dần nhìn thấy bóng dáng Tuyên Đàn trên người Úc Hoè.

Mạnh mẽ, chấp nhất, dũng cảm....Và còn một lòng.

Nam Chi hiếm thấy nói thêm một câu: "Tại sao không nói rõ ràng với cậu ấy?"

"Là chuyện sớm muộn, tạm thời không vội." Úc Hoè cười cười, cảm xúc trong mắt mềm mại.

Tác giả có lời muốn nói: Chủ nhân huyết khế của vợ ngốc là một người khác, đoạn sau sẽ viết đến, viết huyết khế chủ yếu để viết đến hôn khế này, không phải muốn uy hiếp công đâu (đúng là có muốn cưới trước yêu sau thật), tại sao hôn khế ma tộc lợi hại như vậy, sẽ nói đến nhanh thôi