Chương 20: EQ

Beta: Hana

"Dù sao cũng vừa qua đêm với tôi mà"

-

Lúc Từ Dĩ Niên tỉnh lại chỉ thấy đau đầu chóng mặt, cả người không còn tí sức nào, y như vừa bị mang đi rút hết gân cốt.

Đây là di chứng sau khi dị năng tiêu hao quá độ.

Nửa mơ nửa tỉnh, cậu thử cử động bắp chân mỏi nhừ của mình, lại không cẩn thận đụng vào thứ gì đó, cậu tưởng là drap trải giường nên thử đá đá mấy cái, thế mà cảm giác lại hoàn toàn không giống tưởng tượng chút nào.

Não Từ Dĩ Niên chạy chậm nửa phút mới phản ứng lại được.

Bên cạnh cậu có người.

Trong nháy mắt đủ kiểu suy nghĩ xẹt qua đầu cậu, Từ Dĩ Niên mở mắt nhìn sang. Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ thủy tinh rọi vào trong phòng, bởi vì có tấm rèm che, ánh sáng trở nên mơ màng mờ ảo, chiếu xuống gương mặt người bên gối nửa tối nửa sáng.

Từ Dĩ Niên bất giác thả nhẹ nhịp thở, nghiêng đầu nhìn anh.

Đường nét gương mặt người đối diện rất anh tuấn, xương mày cao thẳng, khi nhắm mắt ngủ say tỏa ra nét dịu dàng vô hại hiếm thấy.

Từ Dĩ Niên nhớ mang máng tối hôm qua mình nằm mơ thấy Úc Hòe, những giấc mơ như vậy cậu đã gặp vô số lần, cũng đã trải qua vô số lần tỉnh dậy chỉ còn lại thất vọng mất mát. Có lần cậu từng nghĩ nếu đời này được một lần trong trạng thái tỉnh táo nhìn thấy Úc Hòe nằm ngủ bên cạnh, vậy đó chính là món quà lớn từ trên trời rơi xuống, cậu hoa mắt chóng mặt một hồi, mới chậm chạp mà ý thức được bọn họ đang dùng tư thế gì dây dưa cùng một chỗ.

Mặt Từ Dĩ Niên đỏ bừng bừng, chân lại mềm nhũn đi.

Thảo nào cậu lại cảm thấy trên người nặng như vậy...

Cánh tay Úc Hòe thô hơn tay cậu rất nhiều, hơn nữa bắp thịt lại lớn, vòng qua cậu như vậy, Từ Dĩ Niên thật không có cách nào nhúc nhích. Có lẽ bởi vì trong lúc ngủ say bất tri bất giác bị nguồn nhiệt bên cạnh hấp dẫn, cậu vậy mà cũng duỗi tay ôm lại Úc Hòe. Từ Dĩ Niên nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu, mới cẩn thận rút tay trở về, nỗ lực hủy diệt chứng cứ mình mưu đồ bất chính trước khi Úc Hòe tỉnh lại.

Ngay lúc cậu sắp thành công, mí mắt yêu tộc bên cạnh khẽ lay động, đôi đồng tử tím sẫm chậm rãi mở ra.

....Thất bại trong gang tấc, phắc!

Từ Dĩ Niên đúng lúc bị tóm được, dưới cơn bối rối, cậu theo bản năng thả cánh tay đã nâng được một nửa trở về làm bộ không xảy ra chuyện gì cả. Mới vừa thả xuống cậu lại cảm thấy không đúng, đầu tiên không nói mắc cái gì cậu phải ở giây phút mấu chốt hãm hại chính mình, thế này rơi vào trong mắt của Úc Hòe, hành động của cậu có khác gì chủ động ôm không cơ chứ.

Quả nhiên, tầm mắt Úc Hòe hạ xuống, liếc mắt nhìn cánh tay đang khoác trên vai mình, sau đó lại chuyển mắt đến gương mặt Từ Dĩ Niên, khóe môi khẽ cong lên.

Anh không nói gì, Từ Dĩ Niên lại cảm thấy mình vừa bị anh trào phúng một lượt từ đầu tới chân. Cái tay hèn này tự dưng đúng lúc yếu ớt không còn sức, dù cho có dùng lý do gì để giải thích đều có vẻ cậu đang âm mưu xấu xa, thế nên Từ Dĩ Niên đơn giản nhảy tuột qua bước này.

Cậu ác nhân tiên cáo trạng*, hung tợn nói: "Anh ôm tôi làm gì?"

*Kẻ xấu cáo trạng trước, nhằm che giấu sự thật, đổi trắng thay đen.

Vừa nói, cậu vừa làm bộ không có việc gì thu tay lại.

"Đây là phòng của tôi," Úc Hòe cũng tự nhiên buông tay đang ôm lưng cậu về, lười biếng quẳng vấn đề trở lại, "Không bằng cậu nghĩ lại xem vì sao cậu ở đây."

Từ lúc Từ Dĩ Niên vừa mở mắt anh đã tỉnh rồi. Động tĩnh nam sinh tự cho là rất nhỏ đối với anh mà nói như thể trời rung đất chuyển, anh đoán sau khi tỉnh dậy cậu sẽ men theo trọn bộ quy trình: trợn mắt há mồm => xoay người xuống giường => chạy nhanh được bao nhiêu thì phải nhanh bấy nhiêu.

Không nghĩ tới, phản ứng đầu tiên của Từ Dĩ Niên thế mà len lén mờ ám như vậy.

Bọn họ mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Trái ngược với tư thế thân mật khăng khít lúc nãy, bây giờ ngay ngắn đến mức có thể gọi là khoảng cách an toàn.

Sau khi Úc Hòe rút tay về, thần kinh căng chặt của Từ Dĩ Niên buông xuống, không chú ý bỏ quên luôn câu trả lời hỏi một đằng đáp một nẻo của anh. Cậu theo dòng suy nghĩ của Úc Hòe nhớ lại: "Tối hôm qua tôi ở đấu trường Tượng Sơn đánh gϊếŧ tứ phương, đánh một hồi phấn khích sảng khoái đủ rồi, đổ cẩu cả đấu trường ai cũng hoan hô cho tôi....Nói thật, tôi hơi đẹp trai quá mức rồi."

"Là rất đẹp trai." Úc Hòe phụ họa một tiếng.

Từ Dĩ Niên không ngờ còn có thể nghe được một câu khen ngợi từ miệng anh, đang thấy được thương mà sợ, giây tiếp theo Úc Hòe lại dùng giọng điệu vững vàng bổ sung thêm: "Dáng vẻ ngất xỉu trước mặt tôi cũng rất đẹp trai."

"....Đó là ngoài ý muốn thôi."

"Cả đấu trường nhiều người như vậy cậu không tìm, chuyên ngất xỉu trước mặt tôi, cậu thế này có được tính là ăn vạ không?"

Từ Dĩ Niên nhất thời nghẹn lời.

Xui xẻo thế nào, những lời này chọc đúng chỗ chột dạ nhất của cậu. Lúc đó tình trạng vết thương cậu nghiêm trọng, gắng gượng chống đỡ đi xuống đài thi đấu, vừa nhìn thấy Úc Hòe là cậu bất giác theo thói quen ngày trước, để lộ ra vẻ yếu ớt.

Từ Dĩ Niên kiên trì đến cùng nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không thấy rõ đó là anh."

Úc Hòe sâu xa liếc mắt nhìn cậu, không có phản bác ngay.

Dáng vẻ này của anh còn khiến người ta bất an hơn trực tiếp đánh trả, chuông cảnh báo trong đầu Từ Dĩ Niên điên cuồng rung động, cậu dứt khoát xốc chăn lên, chuẩn bị nhân cơ hội xem như mình chiếm ưu thế cắm đầu bỏ chạy.

Nhưng tình trạng thân thể cậu còn không ổn hơn trong tưởng tượng rất nhiều, chỉ động tác xốc chăn lên thôi đã vô cùng gian nan. Di chứng của dị năng tiêu hao quá độ nghiêm trọng như vậy, có lẽ không phải một hai ngày là khôi phục lại được. Cậu chống giường muốn ngồi dậy, nhưng cơ bắp toàn thân đều đang chống đối.

Đau.

Cậu không nhịn được nhíu mày.

Vất vả mãi mới ép mình ngồi lên được, cậu định di chuyển đến bên giường, trên đùi lại truyền đến một cơn đau như bị xé rách. Bắp chân bị Tạ Kì Hàn cắt ra một vết nứt tối hôm qua trong lúc cậu cử động lại run đến cả xương cốt, Từ Dĩ Niên than đau một tiếng, tay chân mềm nhũn, lại lần nữa ngã về đệm giường.

Người bên cạnh đúng lúc đỡ cậu một phen.

Bàn tay đỡ sau lưng vững vàng hữu lực, Úc Hòe giữ lấy bả vai cậu, để nửa người cậu tựa vào đầu giường. Từ Dĩ Niên thấy anh thu tay lại, ánh mắt không nhịn được thuận thế dừng trên mặt anh. Không nghĩ tới Úc Hòe cũng đang nhìn cậu.

Bất giác, hô hấp Từ Dĩ Niên rối loạn một nhịp.

Cộc cộc___

Tiếng đập cửa bỗng nhiên truyền đến.

Chỗ bọn họ đang nằm là buồng ngủ trong gian phòng, đi qua một vách ngăn và hành lang có một gian tiếp khách rộng rãi, tiếng động từ bên đó truyền đến. Úc Hòe xuống giường, tiện tay cầm lấy cái áo ngủ mắc trên giá treo đồ, vừa mặc vừa đi ra phía cửa.

Cơ thể yêu tộc đều có lượng cơ bắp kinh người, lúc Úc Hòe đưa lưng về phía cậu mặc quần áo, Từ Dĩ Niên tinh tế nhìn thấy đường cong xương bả vai anh. Vai lưng yêu quái căng rộng, tay dài chân dài, vừa nhìn đã thấy ẩn chứa sức bật vô cùng mạnh mẽ.

Cổ họng Từ Dĩ Niên hơi khô, trong lúc vô thức làm ra động tác nuốt xuống.

Úc Hòe kéo mở cửa, đối diện với Hoa Hành Cảnh đang cười mỉm và Nam Chi cầm một bó Tulip to bự.

"Ông chủ Úc," Thấy Úc Hòe đang mặc áo ngủ, hơn nửa lồng ngực còn để trần, Hoa Hành Cảnh mở miệng trước, "Mới dậy hả? Không đánh thức cậu chứ."

"Dậy được một lúc rồi." Úc Hòe nhìn bó hoa to tướng tươi tắn ướŧ áŧ trong lồng ngực nữ yêu, "Đây là....?"

"Hoa tiên sinh tặng, bảo là quà gặp mặt." Nam Chi quen thuộc nhận phần ân cần niềm nở này. Trên mặt cô và Hoa Hành Cảnh cùng nở một nụ cười tiêu chuẩn, so với tặng hoa và nhận quà, hai người càng giống kỳ phùng địch thủ hơn.

Thấy đối tượng hợp tác còn biết đào chân tường mò tới tận đây, Úc Hòe không khách khí hỏi: "Anh rảnh rỗi lắm à?"

Hoa Hành Cảnh giật mình: "Quên mất không mang thêm cho cậu một bó."

Úc Hòe lạnh lẽo nói: "Vậy anh có thể cùng với hoa của anh cút đi được rồi."

Hoa Hành Cảnh: "...."

"Chúng ta có thể đổi chỗ khác nói chuyện không?" Hoa Hành Cảnh thấy tình thế không ổn dời chủ đề đi, hắn với Nam Chi đều đứng ngoài hành lang, sau lưng Úc Hòe là phòng khách rộng mở. Hắn tự nhiên đứng trước cửa nhìn vào bên trong, nào có ngờ Úc Hòe thế mà trực tiếp từ chối: "Không tiện lắm."

Vẻ mặt Hoa Hành Cảnh khẽ thay đổi, ý muốn đi vào càng thêm mãnh liệt: "Làm sao thế, có người nào không thể gặp à?"

Trùng hợp lúc này trong phòng phát ra một tiếng động, âm thanh đó cực kì thấp, người thường căn bản không thể nghe được, nhưng khổ nỗi ở đây có tận ba yêu quái thính lực nhạy bén kinh người. Nam Chi như suy nghĩ đến gì đó, lộ ra một nụ cười dịu dàng sâu xa.

Úc Hòe lười biếng dựa vào cửa, như là cố ý nói cho người bên trong nghe thấy: "Dù sao cũng vừa qua đêm với tôi, không tiện để người ngoài nhìn thấy đó mà."

Từ Dĩ Niên trong phòng mở to mắt, chỉ cảm thấy anh tìm từ còn không chú ý hơn cả Nguyên Mộ nữa.

Mẹ nó nói linh tinh cái gì đấy?!

Quả nhiên, Hoa Hành Cảnh trầm mặc. Cả đầu Từ Dĩ Niên là câu qua đêm kia, nhiệt độ trên mặt đột ngột tăng cao, cậu khổ sở nhắm hai mắt lại, túm chăn qua trốn thẳng vào.

Nếu Hoa Hành Cảnh với Nam Chi đi vào, ít nhất sẽ không nhìn ra người trên giường là mình....

Cậu mới vừa suy tính xong xuôi, chợt nghe Hoa Hành Cảnh hỏi thẳng ra: "Ai vậy, thật hay giả?"

Từ Dĩ Niên thầm nghĩ chắc chắn Úc Hòe sẽ không nói ra đâu, tin tưởng Úc Hòe! Chỉ có kẻ ngốc mới có thể ngay lúc này thản nhiên như thường nói ra tên bạn trai cũ thôi!

"Từ Dĩ Niên."

"....." Má, rốt cuộc anh có EQ không vậy hả?!

Từ Dĩ Niên lật tung chăn lên, hoảng hốt ngồi dậy tại chỗ.

Ngoài cửa, Hoa Hành Cảnh hết sức kinh hãi. Đời sống tình cảm của đa số yêu tộc đều khá tùy tiện, đặt trong mắt con người thậm chí còn có thể nói là thối nát, nhưng từ khi quen biết đến nay Úc Hòe vẫn luôn một mình, vốn tưởng rằng anh thanh tâm quả dục lâu như vậy là muốn noi theo gương của các vị đồng tộc, không nghĩ tới đây là đang chơi trò nối lại tình xưa.

Còn là Từ Dĩ Niên.

"Cậu đúng thật là...." Hoa Hành Cảnh gian nan nói, "Tình sâu vô cùng."

Theo từng lời Hoa Hành Cảnh nói ra, bên trong cũng truyền đến từng trận tiếng động.

Nếu còn không về nữa Từ Dĩ Niên sẽ lật luôn phòng ngủ, Úc Hòe nói với Nam Chi: "Cô dẫn anh ta đến thư phòng đi, tôi đến sau."

"Không cần phiền phức như vậy, tôi định nói cho cậu con đường điều tra ra kênh hàng hóa của hội đấu giá." Ý cười bên khóe môi Hoa Hành Cảnh dần sâu hơn, "Mấy ông già nhà tôi đang vội vàng thu dọn cục diện hỗn loạn đây."

Úc Hòe hơi bất ngờ liếc mắt nhìn hắn một cái, khen ngợi: "Động tác cũng nhanh thật."

"Nếu cậu có gì muốn hỏi, hôm nay đến tìm đại trưởng lão còn kịp." Giọng điệu chủ gia tộc Huyễn yêu nhẹ nhàng, "Tôi còn việc phải xử lý, không làm phiền nữa."

Từ Dĩ Niên vừa nghe Hoa Hành Cảnh tạm biệt Úc Hòe, vừa dùng tốc độ rùa bò cử động.

Cậu nghe không hiểu phần hội đấu giá ngầm kia lắm, chỉ cảm thấy đó là tin tốt. Cả đầu cậu bây giờ đều bị cảnh xấu hổ muốn chết kia chiếm cứ toàn bộ, thầm nghĩ phải trốn nhanh nhanh, không biết làm sao vừa di chuyển là thần kinh cả người lại đau đớn như bị bẻ gãy, dù cho không còn chút sức nào, cậu vẫn kiên trì không ngừng dịch tới bên giường.

Cậu vươn chân, định giẫm xuống thảm trải nền mềm mại.

"Cậu vội vàng muốn đi vệ sinh? Muốn tiểu có thể nói với một tiếng, tôi cũng không đến nỗi không cho cậu đi."

Cả người Từ Dĩ Niên cứng đờ.

Cậu thừ người ra nhìn Úc Hòe không biết đã vào phòng khi nào, một lúc lâu cũng không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý, chỉ có thể khô cằn nói: "Tôi phục hồi chức năng, tăng cường vận động....Để nhanh lành."

Trong lúc nói chuyện cậu lui chân về bên giường, nếu có kẽ hở, cậu chắc chắn sẽ không chút do dự chui thẳng vào đó.

Úc Hòe liếc mắt nhìn đôi chân đang co lên của cậu. Mắt cá chân và đầu gối nam sinh phiếm màu hồng nhạt, dưới ánh sáng mặt trời, màu da trắng như tuyết nhìn qua còn trong trẻo hơn cả ban đêm.

Anh thản nhiên nói: "Vết thương của cậu là tôi chữa trị, không cần cậu phải tự mình làm."

Người trên giường không thể tin ngẩng đầu: "Anh chữa trị?"

Cậu vốn nghĩ tối hôm qua Úc Hòe tìm giúp cậu một bác sĩ chữa bệnh cao siêu nào đó, xong lại dẫn cậu về chỗ này, cuối cùng ấy vậy mà là anh tự mình chữa trị. Thảo nào ngay cả vết thương ngoài da trên người cậu cũng không tìm thấy....

"Thành thật nằm một ngày tự nhiên sẽ tốt lên."

Từ Dĩ Niên với anh nhìn nhau, bất giác nắm chặt chăn mềm: "Ồ."

Cảm giác trúng quà lớn lại lần nữa từ trên trời rơi xuống, cậu khó có lần ngoan ngoãn nghe lời, nằm xuống giường trở lại, với chăn đắp lên người mình.

Cậu cố ý kéo chăn lên cao một xíu, che giấu khóe môi cứ cong lên mãi của mình đi.

_Góc editor lại thích nhiều chuyện_

Cái đoạn Niên chê anh Hoè tìm từ không chú ý hơn cả Nguyên Mộ là ẻm đang ghim vụ phó hiệu trưởng bảo "Bây giờ Úc Hoè đang ở bên em hả" trong chap 15 ấy 🙇🏻‍♀️