Mùa hè năm Nguyên Trinh thứ tám ào tới chẳng để cho người ta đề phòng, nặng nề cuốn theo những cuộc đấu đá quyền thế đẫm mùi máu.
Bên ngoài ve kêu không ngừng, dường như còn nghe được cả tiếng mấy tiểu nội thị chuyện trò, tiếng người tới lui vội vội vàng vàng, còn cả mấy tiếng í ới ” Cao lên tí”, “Lấy tôi cây trúc”.
Gần nhất Quý Nghiêu nghe nói Dương Hạ không thích tiếng ve kêu, nghe khó chịu, bắt mấy tiểu nội thị trèo cây bắt ve.
Giữa hè, một đám người tụ tập dưới gốc cây, đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ ửng vì nóng.
Quý Nghiêu nghiêng nghiêng tai lắng nghe xong cười, hỏi Dương Hạ: “Làm thế thì được hả công công?””
“Có ít còn hơn không?” Dương Hạ ghé vào trên giường, không nhúc nhích, mấy quyển sổ con nằm bừa phứa trên mặt đất.
Quý Nghiêu ngực trần ngồi ở mép giường, cúi người nhặt chúng lên, tiện tay lật mấy trang, toàn là buộc tội Dương Hạ, liệt kê các tội trạng, lời lẽ chuẩn xác.
“Không thì công công chặt cây luôn đi cho đỡ rách việc.” Quý Nghiêu vừa nói vừa nhìn sổ con, bấm đốt ngón tay tính: “Kết bè kết phái, thiện quyền loạn chính, không tuân thủ pháp lệnh lập nhà tù tư nhân, mưu hại người trung thành…”
Y quét mắt qua, nở nụ cười: “Ái chà, còn có cả dâm loạn cung đình.”
Quý Nghiêu ném sổ con đi, vươn tới bóp hai má Dương Hạ: “Công công dâm loạn cung đình với ai thế nhỉ?”
Quý Nghiêu tinh lực tràn đầy, cứ quấn quýt Dương Hạ mà dằn vặt.
Toàn thân hai người rất nhiều dấu vết nhưng người Dương Hạ thì rõ hơn.
Quý Nghiêu thích cắn hắn, da Dương Hạ trắng trẻo, mềm mại, mơn mởn, chỉ nhẹ nhàng thôi cũng để lại vết loang lổ rồi khiến Quý Nghiêu nghiện.
“Ta thích phơi nắng qua cửa sổ.” Dương Hạ mất kiên nhẫn xoay người lại, mí mắt nhấc lên, lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem là ai?”
Quý Nghiêu nháy mắt, nói lời chính nghĩa: “Sinh hoạt cá nhân của công công sao ta biết được.”
Dương Hạ càng lúc càng không thích Quý Nghiêu giả bộ ngoan ngoãn trước mặt hắn.
Hắn nhếch mép, bình tĩnh nói: “Chỉ là vài tiểu cung nhân lanh lợi mới vào cung thôi.”
Quý Nghiêu tỏ vẻ không thể tin nổi, đau lòng nói: “Công công thay lòng đổi dạ như vậy làm ta đau lòng lắm thay.”
Dương Hạ liếc y một cái.
Quý Nghiêu nhào lên người hắn, hỏi tội nghiệp như một đứa trẻ không được cưng chiều: “Bọn chúng có đẹp như ta không, có làm công công sướng như ta không, có thích công công như ta không?”
Dương Hạ kêu lên, ghét bỏ mà nói: “Nặng, dậy đi đừng có đè ta.”
Quý Nghiêu dán lên người Dương Hạ, người y nóng bỏng, bờ ngực cong rõ ràng, vây chặt người trong vòng tay, nói những lời mà Dương Hạ trong đó như kẻ phụ lòng: “Công công mỗi thế cũng chê ta.”
Dương Hạ đẩy y, không đẩy được, tức phì cười, nắm cằm Quý Nghiêu, nói: “Đúng, chê đấy, cũng có được yêu quý đâu mà.”
Quý Nghiêu chực khóc như nghe tin buồn: “Lòng đau như cắt, chẳng còn gì lưu luyến nữa.”
Mồm miệng thì buồn bã mà bên dưới thì bừng bừng, dương v*t mới bắn xong đã cương lên một nửa.
Quý Nghiêu dùng bên dưới đẩy đẩy Dương Hạ, đớn đau mà rằng: “Thôi thôi, sống vậy thà rằng chết trên người công công.”
Mặt Dương Hạ biến sắc, kêu lên: “Quý Nghiêu!”
Hắn nắm lấy vai Quý Nghiêu: “Đừng có lại đây.”
Quý Nghiêu từ từ chớp mắt: “Sao mà ta nghe nói tiểu cung nữ bên Thích quý phi đến tìm công công nhỉ.”
Dương Hạ nhíu mày.
Thích quý phi thất sủng, Lục Hầu đến van cầu hắn, xin hắn nói tốt cho quý phi trước mặt Hoàng đế.
Dương Hạ đương nhiên là không đồng ý.
Lục Hầu từng có tâm tư khác với hắn hiện giờ lại càng thấy khó xử, lại có phần hối hận, sợ hãi, oán hận, vừa khóc vừa mắng Dương Hạ.
Dương Hạ không muốn gây sự.
Chuyện này không có nhiều người biết nhưng không ngờ rằng Quý Nghiêu cũng biết.
Quý Nghiêu nói: “Năm ấy công công tận tâm với cô ả lắm mà, còn không tiếc công hủy thi diệt tích cho ả mà.”
Dương Hạ nhìn Quý Nghiêu hỏi: “Điện hạ ghen à?”
Quý Nghiêu thở dài: “Đúng vậy, ghen đó.”
Y nhìn chằm chằm Dương Hạ, lạnh giọng: “Ta hận nhất kẻ khác cứ nhớ thương đồ của ta.”
Dương Hạ cười khẩy: “Chuyện từ lâu rồi mà giờ Điện hạ còn ghen lại mà không sợ đau đầu à?”
Quý Nghiêu dùng môi lấp bờ môi hắn, hạ giọng cười đáp: “Không đau đầu, đau lòng cơ.”
Dương Hạ nhìn y, vươn lưỡi liếm khóe môi Quý Nghiêu, đảo khách thành chủ vươn đầu lưỡi vào miệng y.
Lập tức, Quý Nghiêu thở nặng nề hơn.
Môi lưỡi khi quấn quýt trở nên nóng bỏng lại tình sắc, vật kia của Quý Nghiêu lại càng cứng hơn, ma sát vào bắp đùi Dương Hạ, tay y cũng chẳng nghe lời mà xoa bóp bờ mông căng mẩy.
Dương Hạ thở hổn hển, ngửa mặt lên.
Quý Nghiêu như cảm giác được, mở mắt ra nhìn Dương Hạ.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen thẳm của người thiếu niên để lộ tình dục và sự si mê.
Cổ họng Dương Hạ giật giật, ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay chạm vào dương v*t đã cương cứng hoàn toàn của Quý Nghiêu, ngón tay bao lấy.
Cổ họng Quý Nghiêu phát ra tiếng rên rỉ kích động, nhìn Dương Hạ đầy vẻ ngoài ý muốn.
Dương Hạ nhìn xuống, lông mi cong dài, đôi môi mỏng trông có vẻ sắc sảo.
Hắn ra vẻ không để ý, chơi đùa dương v*t to lớn của người thiếu niên nhưng ngón tay run rẩy, lòng bàn tay đã đầm đìa mồ hôi.
Quý Nghiêu không biết đủ, đẩy đẩy hắn, nũng nịu thúc giục: “Công công đừng có giày vò ta mà.”
Dương Hạ siết chặt tay một chút như trách phạt, vật kia trong lòng bàn tay hắn lại to lên một chút.
Dương Hạ ra lệnh: “Đừng nhúc nhích.”
Quý Nghiêu thở hổn hển, từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt lưu luyến rời khỏi Dương Hạ.
Ngón tay thon dài của Dương Hạ di chuyển từ quy đầu đến túi tinh đầy đặn.
Hình ảnh đó khiến người ta sục sôi, dươn vật phun ra một chút dịch thể.
Dương Hạ nuốt nước bọt, lạnh mặt, đánh khẽ vào thứ to lớn khiến người ta sợ hãi kia: “Bảo đừng có nhúc nhích rồi.”
Quý Nghiêu cúi đầu, rên khẽ, mở rộng chân cho Dương Hạ chơi dương v*t của mình, khóe miệng cong con: “Công công, ngươi có biết ngươi thế này là gì không?”
Dương Hạ không tập trung, hỏi lại: “Hử?”
Quý Nghiêu liếm răng nanh, mắt híp lại, có vài phần gợi cảm của tuổi trẻ, cười đáp: “Cậy được chiều mà kiêu, à không phải.” Y dừng lại, khẳng định nói: “Được yêu mà kiêu.”
Chờ hai người đứng dậy khỏi giường đã qua một canh giờ.
Dương Hạ đứng bên giường mặc quần áo, bất cẩn giẫm lên quần áo của Quý Nghiêu mà như giẫm phải cái gì.
Dương Hạ quay lại gạt quần áo ra nhặt một cái bình Thanh Hoa nhỏ xinh xắn lên, như một bình rượu tí hon vậy.
Hắn lắc lắc, tiếng rung vang lên, hỏi Quý Nghiêu: “Cái gì đây?”
Quý Nghiêu nháy mắt, ngồi dậy nói: “Kẹo đậu đấy.”
Dương Hạ nhìn hắn.
Quý Nghiêu cười, vươn dậy kéo nắp bình.
Nút bình vừa bị tháo ra đã để lộ mấy viên kẹo.
Quý Nghiêu lại lắc mấy cái, mấy cái kẹo đậu màu sắc khác nhau xuất hiện, nằm rải rác trên lòng bàn tay trắng mịn.
Quý Nghiêu hào hứng nói: “Màu trắng là vị vải, màu đỏ là vị quế, đây là vị hạt dẻ…”
Dương Hạ nghe giới thiệu mấy viên kẹo đậu ngọt này, im lặng một chốc, hỏi: “Ai cho ngươi?”
“Đầu bếp nữ trong phủ làm để dỗ đứa cháu bốn tuổi đó.
Ta thấy ngon nên kêu bà làm cho mấy loại.” Ánh mắt Quý Nghiêu lúc này để lộ tính trẻ con, thì thầm: “Vị vải là Hoàng huynh mới lấy cho ta đó, mất bao nhiêu công mới làm được.”
“Công công nếm thử chứ?”
Dương Hạ nói: “Không cần, Điện hạ ăn đi.”
Quý Nghiêu chẳng ngại ngùng, thảy hai viên lên miệng, thỏa mãn mà rằng: “Ngọt.”
Dương Hạ không nhịn được, nói: “Điện hạ, kẹo đậu là quà vặt của con nít.”
Quý Nghiêu thẳng thắn đáp: “Hồi nhỏ ở lãnh cung không có kẹo đường, chẳng được ăn, giờ ăn nhiều chút.”
***.