Hôm sau đúng theo thánh chỉ, nàng bị đưa đi rêu khắp kinh thành, đi đến đâu cũng có người chỉ trỏ, bàn tán. Rồi còn có cả người ném trứng thối, rau hỏng lên người nàng. Nàng không tránh được chỉ còn có thể tiếp nhận toàn bộ nỗi nhục nhã mà phụ thân của đứa nhỏ trong bụng nàng đem lại cho nàng. Thế rồi từ xa nàng thấy cha mẹ nàng. Nước mắt nàng cứ thế rơi xuống.

Bên tai nàng là tiếng tàn bán Đường đường là thiên kim của thái sư... Sao thái sư lại có 1 đứa con mất nết thế này chứ, liệu ông ta có phải người tử tế ko vậy??

Nàng chỉ biết cúi gằm mặt xuống, nàng không có sai nhưng mà liệu có ai tin nàng không?? Nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn bách tính nữa.

Bỗng xe khựng lại nàng ngẩng đầu lên... là khuôn mặt tức giận của cha nàng.

Cha nàng tiến đến cho nàng cho 1 bạt tai. Nhục nhã, đau đớn, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt cha nàng.

Cha nàng gằn giọng Mạc Nguyên ta không có đứa con gái không biết đức hạnh như ngươi. Từ nay trở đi, ta và ngươi đoạn tuyệt quan hệ, ta cấm ngươi không được đặt chân tới Mạc phủ. Ngươi cút xa xa cho khuất mắt ta.

Nàng nghe từng từ của cha mà chỉ biết trân trân nhìn cha nàng. Tay nàng vẫn đang ôm bụng... Nàng hoàn toàn không biết phải nói gì... giải thích thế nào...

Cha...

Ta không phải cha ngươi, ta không có loại con gái như ngươi. Rồi cha nàng phất tay đi.

Tiếng bàn tán xung quanh lại càng dữ dội. Đến cha cô ta còn không tin cô ta, chắc chắn đức hạnh của cô ta không thể chấp nhận được rồi.

Rồi lại họ lại ném cả đống trứng thối, rau hỏng lên người nàng. Đi một ngày qua phía bắc thành. Nàng bị lôi về thiên lao, cai ngục vứt cho nàng 2 cái bánh bao. Nàng vẫn nhặt lên, vẫn ăn chúng, nàng phải kiên cường, nàng còn hài tử của nàng. Nàng từng để mất một hài tử, lần này nàng sẽ không để hài tử của nàng bị tổn thương vì bất kì lí do gì.

Ngày thứ 2 cũng như ngày thứ nhất, nàng bị chở đi khắp trung tâm kinh thành. Đủ mọi lại nhục mạ, chửi bới nàng đều lãnh lấy.

Sang đến ngày thứ 3, đi đến phía Nam, trước khi nàng đi hắn có đến gặp nàng. Hắn bóp cằm nàng rồi nói Thế nào?? Ái phi của ta, nhục nhã thế nào?? Nàng hiểu cảm giác ta bị cha ngươi hạ nhục trước buổi chầu chưa?

Nàng cười khổ hóa ra chỉ là để trả thù cha nàng hạ nhục hắn trên triều.... Đối với nam nhân này nàng không còn gì để nói, cũng không còn gì để lưu luyến. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Rồi bước đi. Hôm nay nàng đi ở phía nam, đến cổng thành, nàng sẽ được thả đi.

Sau khi bêu rếu cả ngày, nàng bị vứt ở cổng thành. Nàng thấy mẹ nàng đang đứng ở đó. Mắt đỏ hoe nhìn nàng. Nàng cúi gằm mặt, giữ bị bên tay nải. Nuốt mắt được đi qua mẹ nàng. Mẹ nàng đuổi theo, giúi vào tay nàng 1 túi nhỏ rồi chạy đi. Nàng nhìn quay lại nhìn theo bóng lưng của mẫu thân. Rồi quỳ xuống, Kiếp này là con gái bất hiếu không phụng dưỡng được cha mẹ. Mong là kiếp sau con vẫn là con của 2 người, con sẽ báo hiếu 2 người. Rồi nàng đứng lên, nhìn về phía hoàng thành Thần, ta đã từng 5 lần, 7 lượt tin ngươi, nhưng cuối cùng kết quả vẫn là ngươi đáp ứng thiên hạ, bỏ qua ta. Ta cũng không còn gì để nói cũng không còn gì để lưu luyến với ngươi nữa. Từ giờ trở đi cuộc sống của ta sẽ không còn ai là Trịnh Lận Thần nữa. Vĩnh biệt.

Nói xong nàng quay đi, đến 1 quán trọ. Nàng vào thuê phòng. Vừa nhận ra nàng, chủ quán đã đuổi nàng đi. Nói nàng ở đây sẽ ô uế quán của họ. Nàng lại quay lưng đi, đi đến nửa canh giờ, nàng gặp 1 cái miếu hoang. Trời đã gần tối rồi. Nàng đánh liều đi vào. Nàng vơ vội vào cây khô rồi đánh lửa sưởi ấm. Lúc nào nàng mới mở túi mẹ nàng đưa cho trk cổng thành. Bên trong còn có mấy miếng cơm nắm, cùng không ít ngân lượng và cả 1 bức thư nữa

Nàng mở bức thư ra đọc

Uyên nhi, viết những dòng này cho con, nương rất đau lòng. Nương biết con yêu hắn mới gả cho hắn, nương biết là nhất định con bị gài bẫy nên mới thành ra như vậy, nương biết con gái của nương công dung ngôn hạnh, phẩm hạnh có thừa. Hắn không biết trân trọng con, hắn sẽ phải hối hận. Số ngân lượng này, con giữ lại để phòng thân. Sau này có cơ hội, nương sẽ đi tìm con. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Đi tới đâu nhớ gửi thư về cho nương.

Nàng vừa đọc vừa khóc, mẹ vẫn tin nàng. Cuối cùng trên cuộc đời nàng vẫn có người tin nàng. Ngủ 1 đêm ơt miếu hoang. Hôm sau nàng che mặt lại, đi về phía Nam ở đó xa kinh thành hi vọng tiếng xấu hắn mang lại cho nàng không đồn xa như vậy. Nàng cần có 1 chỗ để ở, kiếm tiền nuôi hài tử.

Đi 3 ngày trời, nàng mới tới được Nam Lâm. Nam Lâm là châu xa kinh thành nhất. Nàng muốn tránh xa hắn, nàng mong cả cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn.

Nàng tới trung tâm châu, thật không ngờ, vạn vạn lần không ngờ vẫn có người nhận ra nàng, vẫn có nàng chửi nàng là tiện nhân. Nàng lại cười khổ. Chiêu này của hắn quả thật đã là đuổi cùng giết tận nàng rồi. Nàng không dám ở trung tâm châu nữa. Nàng đến ven cưả rừng. Ở đó có 1 trấn nhỏ, thật may mắn, không ai biết nàng là ai. Tạm thời nàng có thể sống để sinh hài tử rồi.