Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chương 20: Rốt cuộc, anh cũng có thể bị đánh bại

Du Nhiên không tới sân bay, vì sự ngăn cản của Khuất Vân, càng bởi vì, cô đã có quyết định của chính mình.

Trong một giây khi Khuất Vân buông cô ra, một giây khi kim đồng hồ chỉ đến số mười một, một giây khi cô biết cho dù chạy cũng không lên được máy bay, một góc nhỏ trong đáy lòng Du Nhiên nhẹ thở phào một hơi.

Giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống đất, âm thanh vang lên len lỏi vào từng ngóc ngách.

Thì ra, đây mới chính là quyết định cuối cùng của cô, chỉ là, cô vẫn không muốn thừa nhận.

Nhỡ một chuyến bay thì có là gì, đuổi theo, cho dù tới chân trời góc bể cũng có thể đuổi theo.

Nhưng, Du Nhiên nghĩ, cô không có tư cách, cô không thể tiếp tục lừa dối Tiểu Tân, tiếp tục lừa dối chính mình.

Cô không yêu Tiểu Tân, không thể yêu cậu ta giống cách mà cậu ta muốn, điều cô có thể làm chính là buông tay, để cậu ta đi.

Đã qua, thời gian không thể quay ngược lại, quãng thời gian vui vẻ ngắn ngủi cùng Tiểu Tân chỉ có thể là hồi ức.

Nhưng đây là phương pháp giải quyết duy nhất.

Có rất nhiều chuyện, tuy kết quả là đau khổ, nhưng bản thân vẫn phải làm.

Vết thương trên vai Khuất Vân, máu đã đọng lại, anh buông cô ra, Du Nhiên đã có thể ngồi thẳng lên.

Nhưng Khuất Vân vẫn nắm tay Du Nhiên, nắm thật chặt, không chút buông lỏng.

Lúc này, Du Nhiên không phản kháng, cô chỉ lẳng lặng nói: “Khuất Vân, anh luôn đúng, tôi không nên nhiều lần uống rượu với Tiểu Tân, tôi không nên kéo cậu ấy vào giữa chúng ta, tôi không nên đồng ý hẹn hò với cậu ấy.”

Tới gần giữa trưa, ánh mặt trời càng thêm chói chang, hơi lạnh tràn ngập trong xe, cái nóng của thế giới bên ngoài nhìn giả tạo như những bức ảnh trên tạp chí.

Khuất Vân chậm rãi nói: “Điều không nên nhất là, tôi đã để em đi.”

“Đúng, rất nhiều, rất nhiều chuyện không nên, chúng ta đều là những kẻ có tội, không có ai là trong sáng.” Du Nhiên lẩm bẩm.

“Thế nhưng mặc kệ đúng hay sai, có tội hay không có tội, tôi chỉ hiểu rõ một việc…” Ánh mắt Khuất Vân vừa trong như nước vừa nóng như ánh mặt trời gay gắt: “Du Nhiên, đối với em, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”

Du Nhiên đón nhận ánh mắt của anh, một lúc lâu sau, bỗng nhếch khóe miệng: “Trước đây, khi nhìn thấy chuyện của người khác, luôn trách người con gái này không chịu buông tay, luôn cho rằng nếu là mình sẽ không làm như vậy, luôn cho rằng, mình là một người dứt khoát nhất, yêu là yêu, không yêu thì buông tay. Nhưng tôi đã quên… Tình cảm, vốn là một chuyện thường hay dây dưa đến mức xấu xa, đến mức không thể chịu nổi. Bất kể miệng nói thoải mái đến cỡ nào, trong lòng vẫn bị ràng buộc. Đến bây giờ, tôi đã không còn nhìn rõ chính trái tim mình nữa.”

Khuất Vân mở miệng: “Du Nhiên, cho tôi một cơ hội…”

Du Nhiên ngắt lời: “Không, Khuất Vân, là anh phải cho tôi, cho tôi chút thời gian.”

“Tôi rất ngốc, tôi cần rất nhiều thời gian để nghĩ về một vấn đề.” Du Nhiên quay đầu, nhìn về phía cảnh vật ngoài cửa sổ, nhưng trên cửa kính thủy tinh, vẫn có cái bóng của Khuất Vân, mờ nhạt, lại vẫn tồn tại: “Tiểu Tân nói, trong lòng tôi còn có anh, nhưng tôi không tin. Nếu vẫn còn, vì sao chúng ta phải dằn vặt nhau lâu như vậy? Tôi cần thời gian, bình tĩnh lại, bình tĩnh suy nghĩ.”

“Khuất Vân, anh nhất định phải cho tôi.” Du Nhiên nói: “Anh nhất định phải cho tôi.”

Khuất Vân vươn ngón tay, chạm vào chóp mũi Du Nhiên, hơi lạnh.

“Tôi cho em.” Anh nói.

Cứ như thế, Du Nhiên về tới bến cảng tránh gió thoải mái kia của mình.

Rất nhiều lần, Du Nhiên từng muốn gọi điện cho Tiểu Tân, nhưng đến cuối cùng đều bỏ cuộc.

Cô đã không còn bất cứ lập trường nào để tìm cậu ta.

Cuối cùng, Tiểu Tân chủ động gửi tới một tin nhắn.

“Du Nhiên, chúc chúng ta cuối cùng đều có thể tìm được điều mình muốn.”

Đây là lần liên lạc cuối cùng, Du Nhiên biết, giống như lần đó Tiểu Tân đã nói, từ nay về sau, bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.

Đều không phải người phóng khoáng, đều không làm được chuyện phóng khoáng kiểu như chia tay rồi vẫn là bạn bè.

Du Nhiên vĩnh viễn không biết, cảnh tượng Tiểu Tân chờ đợi ở sân bay, vĩnh viễn không biết.

Lỗi của cô, cô bằng lòng bị phạt.

Chỉ là, đối với đối phương mà nói, dù làm thế nào cũng là không có tác dụng.

Mỗi lần vấp ngã, phương pháp chống cự lại tinh thần sa sút của Du Nhiên chính là ngủ.

Mùa hè nóng bức, nằm trong phòng điều hòa, Du Nhiên ngủ như bách độc bất xâm, ngũ cốc được mùa, phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.

Ngủ rồi lại ngủ, có người dùng ngón tay sờ nhẹ lên trán cô.

Du Nhiên mở hé mắt, nhìn thấy người đang ngồi bên giường là mẹ của cô.

Nhắm mắt lại lần nữa, dùng giọng nói mơ màng nói: “Mẹ, lưng con ngứa.”

Sau khi nói xong, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại xoa lên lưng cô, gãi ngứa cho cô.

Thật thoải mái, Du Nhiên mơ mơ màng màng, vừa trả lời câu hỏi vừa mẹ vừa bước về phía giấc mơ đẹp.

“Gần đây thế nào?”

“Không tệ.”

“Kỳ thi thế nào?”

“Bình thường.”

“Chuẩn bị thi nghiên cứu sinh đến đâu rồi?”

“Cũng đại khái.”

Ngừng một lát, Bạch Linh bỗng nhiên nói: “Du Nhiên, mẹ xin lỗi.”

Những lời này khiến Du Nhiên đang buồn ngủ phải tỉnh lại: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

“Mẹ hoàn toàn không để ý đến Thừa Viễn đã tổn thương con, mẹ quá vô ý.” Bạch Linh thấp giọng nói.

“Chuyện này đã qua, mẹ, đừng nghĩ tới nữa, hiện giờ con tốt lắm.” Du Nhiên ngồi dậy.

“Bất kể là với con, hay với Thừa Viễn, mẹ đều không xứng là một người mẹ.” Trong giọng nói của Bạch Linh mang theo rất nhiều tự trách.

“Mẹ, mẹ đã làm rất tốt rồi, bố mẹ không thể ngăn cản tất cả những nguy hiểm cho con cái.” Du Nhiên an ủi, khuyên giải.

“Thật ra, Thừa Viễn hận mẹ là đúng lắm.” Đôi môi Bạch Linh tái nhợt: “Mẹ thật sự, thật sự đã mắc nợ thằng bé rất nhiều.”

“Mẹ, đừng nghĩ như vậy.”

“Sau khi mẹ lấy bố con, Cổ Chí càng đánh thằng bé nhiều hơn, có một lần, thằng bé bị thương khắp người, trốn từ trong nhà ra, ôm lấy chân mẹ, khóc xin mẹ ở bên thằng bé.” Giọng nói của Bạch Linh có chút nặng nề, khàn khàn: “Ngay sau đó, Cổ Chí tới, ông ta muốn mang thằng bé về. Lúc đó, mẹ đang có thai con, không dám dùng sức, vì vậy, mẹ buông tay Thừa Viễn, tận mắt mẹ đã thấy Cổ Chí đưa thằng bé đi… Sau lần đó, xương sườn Thừa Viễn và chân thằng bé bị đánh gãy.”

“Mẹ vĩnh viễn không quên ngày mẹ tới bệnh viện thăm thằng bé, ánh mắt Thừa Viễn nhìn mẹ, giống như… có thứ gì đó đã hoàn toàn bị dập tắt, là thất vọng vô tận. Đúng vậy, người mà thằng bé vốn tưởng rằng sẽ là người duy nhất trên thế giới có thể bảo vệ thằng bé, đến cuối cùng, ngay trước mắt, lại không chút do dự buông tay thằng bé.”

“Mẹ vẫn luôn nói, mẹ coi thằng bé như đứa con do chính mình sinh ra, nhưng nửa đêm tỉnh lại từ trong mơ, mẹ tự hỏi, nếu lúc đó người bị mang đi là con, mẹ nhất định, nhất định sẽ quên mình mà che chở trước mặt con, chứ không phải buông đôi bàn tay run run bất lực đang cầm chặt lấy tay mẹ kia.”

“Nhưng, mẹ, mẹ vốn…”

Du Nhiên không nói tiếp nữa, nhưng Bạch Linh hiểu ý cô: “Vốn không phải mẹ của Thừa Viễn phải không? Nhưng, ngay từ ngày đầu tiên Thừa Viễn chào đời, thằng bé đã ở bên mẹ, thằng bé vẫn cho rằng mẹ là mẹ ruột của nó, vẫn luôn ỷ lại mẹ, bảo vệ mẹ, coi mẹ là người thân nhất trên thế giới. Mẹ cũng từng vô số lần thề với thằng bé, nói sẽ không bao giờ rời khỏi thằng bé. Nhưng tới cuối cùng, mẹ vẫn buông tay…”

Du Nhiên không còn lời nào để nói nữa, việc duy nhất cô có thể làm chỉ là ôm lấy đôi vai của mẹ.

“Thằng bé thật đáng thương, thường bị đánh đến mức thương tích đầy người, mẹ không thể nào tưởng tượng được thân thể bé nhỏ kia làm thế nào chịu được những cú đấm, cú đá ấy.”

“Thằng bé bị thương rất nhiều lần, một lần, vì không đứng thứ nhất trong kỳ thi, Cổ Chí dìm đầu thằng bé vào nước gần một phút. Trước kia Thừa Viễn rất thích bơi, nhưng sau lần đó, chỉ cần chạm tới nước, thằng bé sẽ sợ hãi hét lên…”

“Giống như thằng bé nói, mỗi tháng đưa thằng bé tới nhà chúng ta không phải bồi thường, mà là một loại dằn vặt. Nhìn sự vui vẻ, hạnh phúc không thuộc về mình, trái tim Thừa Viễn nhất định sẽ đau đớn như bị chà đạp, nhưng mẹ một chút cũng không phát hiện ra.”

“Thừa Viễn hận mẹ, vì vậy, mới chọn cách tổn thương con để trả thù mẹ, thế nhưng, mẹ không có tư cách trách cứ thằng bé, cũng không có tư cách an ủi con.”

Lòng bàn tay Du Nhiên cảm nhận từng đợt chấn động do run rẩy truyền đến từ vai Bạch Linh.

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, thứ nên trả, con đã trả cho anh ta rồi, từ nay về sau, chúng ta cứ coi như trong cuộc đời chúng ta không có người này là được.” Du Nhiên nói.

Bạch Linh khẽ thở dài, trong âm điệu có chút lặng lẽ, tâm trạng phức tạp.

Bà giương mắt, nhìn về phía cành lá ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới cố gắng lấy lại tinh thần, nói: “Mẹ đi đun chè hạt sen cho con.”

Du Nhiên nhớ những lời Cổ Thừa Viễn từng nói, cô biết, anh ta sẽ không bỏ cuộc.

Quả nhiên như cô dự đoán, anh ta lại tìm tới.

Đó là một tuần sau, Du Nhiên tới hiệu sách mua sách tham khảo, trên đường về nhà, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, bên cạnh là Cổ Thừa Viễn.

Gương mặt anh ta vẫn tuấn tú, lãng tử như trước, dáng người anh ta vẫn cao lớn như trước, thái độ của canh ta vẫn ung dung như trước.

Anh ta có thói quen nghiêng đầu, làn da trên cần cổ lạnh lẽo, nhẵn mịn như ngọc.

Khi đó, cô đang mặc một chiếc váy dài phong cách Bosnia, dưới chân là đôi tông, lạch bạch bước đi, trong tay ôm một chồng sách tham khảo, vài sợi tóc dính trên trán vì mồ hôi.

Nhìn thấy anh ta, Du Nhiên dừng lại.

Bởi vì cô biết, có trốn cũng chẳng có tác dụng gì.

“Em đã về.” Thừa Viễn dùng những lời này để dạo đầu.

“Có chuyện gì không?” Du Nhiên hỏi, ánh mặt trời rất chói, đâm vào mắt cô khiến cô nhíu mày, giống như không còn kiên nhẫn.

“Giữa chúng ta, luôn luôn có chuyện.” Cổ Thừa Viễn thong thả, ý tứ sâu xa nói.

“Trời rất nóng, phiền anh đừng làm mất thời gian của tôi.” Sách quá nặng, Du Nhiên cảm thấy cánh tay rất mỏi.

“Em và Khuất Vân, thế nào rồi?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Những chuyện không liên quan đến anh thì đừng hỏi.” Du Nhiên không khách khí.

“Với thằng nhóc Long Tường kia, hẳn là làm rõ ràng rồi chứ?” Cổ Thừa Viễn thản nhiên nói.

Nghe vậy, Du Nhiên cũng không cảm thấy ngạc nhiên, Cổ Thừa Viễn thầm điều tra cô, cô nhất định không lấy làm lạ.

“Chơi đủ rồi, trở về đi thôi.” Cổ Thừa Viễn nói.

Du Nhiên nhếch vai, dùng đầu vai mịn màng lau đi mồ hôi vừa chảy xuống thái dương: “Cổ Thừa Viễn, tôi không phải con chó nhà anh thả ra tản bộ, mời anh đừng dùng giọng điệu đấy để nói chuyện với tôi.”

Cổ Thừa Viễn đi tới trước mặt cô, đứng lại, anh ta rất cao, giúp Du Nhiên che đi toàn bộ ánh mặt trời chói mắt: “Lời anh nói, chưa từng thay đổi – anh có thể buông tha cho thù hận, buông tha cho cả nhà em, chỉ cần em bằng lòng ở lại bên cạnh anh.”

Vừa dứt lời, Du Nhiên lập tức cảm giác ánh mặt trời ào ào chảy thành dòng, thế giới xoay tròn, chỉ trong một giây, cô đã dựa vào cửa xe, những quyển sách trên tay “bịch bịch” rơi lả tả trên mặt đất.

Lưng Du Nhiên dính sát vào cửa xe, tấm sắt hấp thu cái nóng mặt trời, đốt cháy cơ thể.

Cổ Thừa Viễn đè lên vai Du Nhiên, giọng nói âm trầm, từng lời nói sắc lạnh lướt qua làn da Du Nhiên: “Chúng ta không có quan hệ huyết thống, chúng ta ở bên nhau, không kẻ nào có tư cách ngăn cản.”

“Anh nói không sai.” Du Nhiên nói: “Chúng ta không có quan hệ huyết thống, nói cách khác, quan hệ tôi từng cho là duy nhất giữa chúng ta đã không còn. Từ một giây sau khi tôi biết sự thật này, Cổ Thừa Viễn, tôi và anh, đã hoàn toàn thành người xa lạ rồi.”

“Đừng ép anh tổn thương em.” Cổ Thừa Viễn bỗng tăng sức lực trên tay, lưng Du Nhiên ngày càng ép chặt vào cửa xe, làn da cô giống như sắp bốc cháy.

“Cổ Thừa Viễn, anh sẽ cô độc cả đời, không ai yêu anh, không ai làm bạn với anh.” Có lẽ ánh mặt trời quá chói mắt, có lẽ cái nóng sau lưng quá đau đớn, Du Nhiên buông ra một lời nguyền rủa như vậy.

Đôi mắt Cổ Thừa Viễn, trong một giây này, biến thành hang động sâu thẳm không đáy, bất kể ném vào cái gì đều không thể tạo ra một tiếng vang, yên tĩnh đến mức làm người ta hoảng sợ.

Sau đó, anh ta buông cô ra.

Du Nhiên nhặt sách trên mặt đất lên, không thèm liếc anh ta lấy một cái, chạy đi.

Khi về đến nhà, nhớ lại những lời uy hiếp của Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên thấp thỏm trong lòng, rất sợ anh ta sẽ làm chuyện gì đó với bố mẹ mình.

Nhưng liên tục vài ngày không có gì khác thường, Du Nhiên dần yên lòng.

Những việc ngoài ý muốn luôn xảy ra vào lúc không ngờ nhất. Hôm nay, bố mẹ cô đi họp lớp, Du Nhiên lấy bài tập ra, đang định ôn tập cả ngày thì đồn công an gọi điện tới khiến trái tim cô rơi xuống đáy vực.

Gần đây bố mẹ cô mua trả góp một chiếc xe gia đình nhỏ, còn chưa lái được mấy lần, hôm nay đã bị người ta cố ý đâm từ phía sau, hai người đều bị thương.

Ngay cả áo ngủ cũng chưa kịp thay, Du Nhiên lập tức chạy xuống dưới lầu, bắt xe tới bệnh viện.

Ra khỏi thang máy, trên con đường dẫn vào tiểu khu, Du Nhiên nhìn thấy một người đang đi về phía mình.

Cổ Thừa Viễn.

Trong chớp mắt, Du Nhiên hiểu ra tất cả.

Anh ta, cũng không tha cho bố mẹ cô.

Dưới ánh mặt trời cực nóng, trong đôi mắt Du Nhiên lại là một thế giới băng lạnh.

“Bố mẹ em nằm viện, anh tới đón em.” Anh ta nói.

Du Nhiên không nói gì, chỉ lướt qua anh ta, đi về phía bể bơi ở trung tâm tiểu khu.

Giữa trưa hè gay gắt, trong bể bơi không có ai, chỉ có những gợn sóng lăn tăn.

“Có nghe anh nói gì không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

Du Nhiên dừng lại bên cạnh bể, đưa lưng về phía Cổ Thừa Viễn.

“Sao vậy, lẽ nào em không muốn đi thăm bọn họ?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Lúc này, việc tôi muốn làm nhất…” Lời nói của Du Nhiên bình thản như nước trong bể bơi: “Chính là khiến anh vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của chúng tôi.”

Nói xong, Du Nhiên bỗng xoay người, dùng hết toàn bộ sức lực, đẩy Cổ Thừa Viễn xuống.

Đoạn ký ức này, đối với Du Nhiên mà nói, là không rõ ràng, cô chỉ nhớ ngày hôm đó ánh mắt trời vàng óng, nóng rực, chỉ nhớ trên mặt nước nở ra vô số đóa hoa, chỉ nhớ thân thể Cổ Thừa Viễn chậm rãi chìm xuống.

Anh ta không giãy dụa, thậm chí còn không phát ra một tiếng động, chỉ để mặc nước trong bể ngập qua đỉnh đầu mình.

Giống như một vật thể không có sự sống.

Mặt nước rất nhanh đã lấy lại sự tĩnh lặng vừa rồi, giống như chưa có gì xảy ra, ánh mặt trời lại phản chiếu lấp lánh trên mặt nước.

Cứ như thế, chưa được bao lâu, Du Nhiên bỗng tỉnh lại từ trong tức giận, nhìn những sợi tóc của Cổ Thừa Viễn bồng bềnh trong nước, giật mình ý thức được mình đã làm cái gì.

Cô vừa kêu cứu, vừa nhảy vào trong nước, liều mạng kéo Cổ Thừa Viễn lên bờ.

Gương mặt Cổ Thừa Viễn yên tĩnh, tái nhợt như tờ giấy trắng.

Có người giúp Cổ Thừa Viễn cấp cứu rồi đưa đến bệnh viện.

Khi cứu Cổ Thừa Viễn lên bờ, xuyên qua lớp vải ướt đẫm trên người anh ta, Du Nhiên mơ hồ nhìn thấy những vết thương.

Đã từ lâu, nhưng những vết sẹo dữ tợn vẫn khiến người ta rùng mình.

Từng vết, chồng lên nhau.

Cô bắt đầu hối hận mình đã quá kích động.

Nhưng giống như để tăng nỗi hối hận của cô, trong lúc này, điện thoại của cảnh sát gọi tới, nói cho Du Nhiên biết, người cố ý đụng vào bố mẹ cô là một nhân viên trẻ ở công ty bố cô, vì biển thủ công quỹ bị Lý Minh Vũ tố giác nên ghi hận trong lòng mới làm chuyện như vậy.

Thì ra, chuyện này không liên quan tới Cổ Thừa Viễn.

Du Nhiên nhìn Cổ Thừa Viễn vẫn hôn mê trên giường bệnh, trong lòng vô cùng phức tạp, khó nói thành lời.

Vết thương của Bạch Linh và Lý Minh Vũ đều là vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể xuất viện, Du Nhiên vẫn không có can đảm nói cho bọn họ chuyện của Cổ Thừa Viễn, mỗi ngày chỉ tìm cớ ra ngoài, lặng lẽ tới bệnh viện thăm anh ta.

Bác sĩ nói, qua kiểm tra, thân thể của Cổ Thừa Viễn không có gì đáng ngại, hôn mê như vậy có lẽ do sự sợ hãi trong tâm lý khi còn bé.

Đúng vậy, anh ta sợ nước, chuyện đó, Du Nhiên biết rõ, vì vậy, cô mới đưa anh ta đến bên cạnh bể bơi, mới… đẩy anh ta xuống.

Một giây đó, cô thật sự muốn anh ta chết đi.

Nhớ lại ý định lúc đó của mình, Du Nhiên vô cùng sợ hãi.

Du Nhiên cũng sợ một việc, chính là thời gian y tá giúp anh ta lau người hàng ngày, bởi vì từng vết sẹo trên lưng anh ta đều như một làn sóng đập vào đôi mắt cô.

“Những vết thương này đều từ khi còn bé.” Bác sĩ của Cổ Thừa Viễn thở dài: “Xương sườn gãy ít nhất bốn cây, đã lâu mà vết thương vẫn còn đáng sợ như thế, lúc đó không biết phải khủng khiếp thế nào, rốt cuộc cậu ta đã gặp phải chuyện gì?”

Rốt cuộc Cổ Thừa Viễn đã phải trải qua những gì?

Du Nhiên lắc đầu, cô cũng không biết.

Ngoại trừ Cổ Thừa Viễn, không ai biết.

Chỉ có một việc có thể khẳng định, chuyện đó nhất định rất đáng sợ.

Nhìn thân thể lúc nào cũng mạnh khỏe, tuấn tú kia, nay gương mặt lại tái nhợt, trong lòng Du Nhiên thỉnh thoảng có chút chua xót.

Khi cô đang lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ và một thế giới tràn ngập kẹo ngọt, Cổ Thừa Viễn lại bị giam cầm trong một góc nhỏ tăm tối, lẳng lặng chịu roi quất.

Đúng vậy, anh ta nhất định sẽ cảm thấy bất công.

Ở trong bệnh viện mấy ngày, Du Nhiên đã nhìn rõ sự cô độc của Cổ Thừa Viễn.

Người đến thăm anh ta rất nhiều, lại đều là bạn bè trên thương trường, bọn họ đưa tới những loại thuốc bổ đắt tiền và quà tặng tinh xảo, nhưng trong cảm nhận của Du Nhiên, những thứ kia, đều thật lạnh.

Bọn họ đều không quan tâm đến Cổ Thừa Viễn.

Về phần người thân… Người thân của Cổ Thừa Viễn, một người cũng không đến.

Trừ những người đó, còn một người rất đặc biệt.

Đường Ung Tử.

Gương mặt của cô ta vẫn tươi đẹp rạng rỡ như trước, chỉ là, có thêm một chút mất mát.

“Tôi thực sự không ngờ Cổ Thừa Viễn cũng có ngày nằm bẹp trên giường.” Đường Ung Tử nói.

Ngữ điệu không hề có sự châm chọc hay vui sướng.

“Rốt cuộc cô thích ai?” Du Nhiên tò mò: “Khuất Vân, hay là anh ta?”

“Tôi thích ai có liên quan gì tới cô sao?” Đường Ung Tử nói.

Được lắm, coi như cô tự rước lấy nhục đi, Du Nhiên không thèm nói tiếp nữa, chỉ gặm quả táo đỏ tươi chín mọng mà Đường Ung Tử mang đến.

Qua một lúc lâu, Đường Ung Tử đi tới trước cửa sổ, đôi chân vốn vừa nhỏ vừa dài có thêm giày cao gót hỗ trợ lại càng gợi cảm mê người.

Du Nhiên nhìn đôi chân ngắn nhà mình, chẳng màng vinh nhục, tiếp tục gặm táo.

“Theo cô thấy, rốt cuộc tôi thích ai?” Đường Ung Tử đột nhiên hỏi.

Trả lời cô chỉ có tiếng gặm táo “răng rắc”.

“Đang hỏi cô đấy.” Đường Ung Tử nói.

“Cô thích ai có liên quan gì đến tôi.’ Du Nhiên dùng lời nói vừa rồi chặn họng cô ta.

“Cái miệng đúng là nhọn.” Đường Ung Tử đánh giá.

Trả lời cô chỉ có tiếng gặm táo “răng rắc”.

“Ăn đồ ăn còn phát ra tiếng động lớn như thế, vô duyên.” Đường Ung Tử đi tới giật lấy quả táo trong tay Du Nhiên, ném vào trong thùng rác.

“Vưu Lâm đâu?” Du Nhiên hỏi: “Không phải anh ta cả ngày dính lấy cô sao?”

Nghe vậy, vẻ mất mát trong mắt Đường Ung Tử càng thêm rõ ràng, trong khi đợi cô ta lấy tâm trạng kể lể, Du Nhiên lại cầm lấy một quả táo, gọt vỏ rồi bắt đầu tiếp tục gặm.

“Anh ấy đi rồi.” Đường Ung Tử nói.

“Đi đâu?” Du Nhiên hỏi.

“Không biết.” Đường Ung Tử làm bộ thoải mái: “Tôi cũng không biết.”

“Anh ta đi rồi, không quen chứ gì?” Du Nhiên ra vẻ người từng trải.

Đường Ung Tử không nói gì.

“Tôi bảo này, rốt cuộc cô thích ai?” Du Nhiên hỏi: “Khuất Vân, Cổ Thừa Viễn, hay là Vưu Lâm?”

Đường Ung Tử cầm lấy một quả táo, nắm chặt, móng tay cắm vào trong thịt táo.

“Khi tôi gặp Khuất Vân, hai chúng tôi đều là những người tương đối nổi bật trong trường, người xung quanh nhìn vào đều nói rất xứng, không có gì khó khăn, cứ vậy mà ở bên nhau.”

“Thế nhưng, tính cách Khuất Vân rất lạnh, anh ấy thích ở nhà, thích làm chuyện của mình. Cho tới bây giờ tôi chưa từng có cảm giác anh ấy quan tâm đến tôi, cũng không cùng tôi đi xem phim, dạo phố, đi quán bar.”

“Sau đó, tôi chậm rãi nhận ra, Khuất Vân là một người rất kiêu ngạo, những thứ anh ấy dùng đều là tốt nhất. Nói cách khác, anh ấy chọn tôi không phải vì yêu tôi, chỉ vì tôi là người nổi bật nhất trong số những người anh ấy biết, không hơn.”

“Từ nhỏ đến giờ, bất kể tôi đi tới đâu đều là người được người khác vây quanh, chưa từng bị đối xử như vậy, vì vậy, tôi ngày càng hận Khuất Vân.”

“Đúng lúc đó, tôi gặp Cổ Thừa Viễn, anh ta là bạn học của Khuất Vân. Quen biết chưa bao lâu, anh ta bắt đầu âm thầm theo đuổi tôi. Phải thừa nhận, thủ đoạn của anh ta rất cao, có thể khiến bất kỳ người con gái nào dao động.”

“Có thể vì trả thù, có thể vì không kháng cự được sự mê hoặc, nói chung, tôi lên giường với Cổ Thừa Viễn, ngay trong ngày sinh nhật Khuất Vân.”

“Khuất Vân nhìn thấy tất cả, bề ngoài lạnh lùng của anh ấy cuối cùng cũng bị phá hủy, ngày hôm sau, anh đánh Cổ Thừa Viễn ngay trước mặt mọi người.”

“Nghe tin này, tôi rất hài lòng, tôi cho rằng, ít nhất điều này cũng chứng minh Khuất Vân có quan tâm đến tôi.”

“Nhưng tôi sai rồi, sự bất thường của Khuất Vân lúc đó, nguyên nhân lớn nhất là vì sự phản bội và lừa dối của Cổ Thừa Viễn… Không phải vì tôi, chưa bao giờ.”

“Lần đó, Khuất Vân tự động thôi học, rời khỏi trường quân đội, còn tôi, tiếp tục hẹn hò với Cổ Thừa Viễn.”

“Thế nhưng, khi thật sự hẹn hò, tôi mới phát hiện, Cổ Thừa Viễn cũng không phải người tôi muốn, Khuất Vân, ít nhất anh ấy còn chân thật, yêu hay không yêu, anh ấy sẽ không che giấu, mà rõ ràng làm cho người ta cảm nhận được. Còn Cổ Thừa Viễn, anh ta sẽ nhiệt tình ôm lấy cô, khiến cô có ảo giác anh ta rất yêu cô, nhưng khi thật sự mở trái tim anh ta ra, nơi đó, chỉ có băng tuyết.”

“Sau này, tôi quay lại tìm Khuất Vân hai, ba lần, nhưng anh ấy luôn từ chối tôi, rất kiên quyết. Tôi phát hiện anh ấy đang qua lại với cô, tôi rất tức giận, bởi vì đối với tôi mà nói, bị cô đánh bại là một chuyện không thể chấp nhận được. Vì vậy tôi dùng trăm phương nghìn kế tìm hiểu sự thật, tôi muốn nói cho mọi người biết Khuất Vân ở bên cô là có mục đích, cô vẫn không thắng được tôi.”

Thì ra là như vậy, xem ra, tất cả mọi người đều là những kẻ không chịu thua kém.

“Vưu Lâm thì sao, anh ấy thật sự yêu cô chứ?” Du Nhiên hỏi.

“Vưu Lâm…” Đường Ung Tử chậm rãi nhớ lại: “Từ trước tới giờ anh ấy đều ở bên tôi, khi tôi say rượu, anh ấy dìu tôi, khi tôi thất tình, anh ấy ở bên tôi, khi tôi không vui, anh ấy chọc tôi cười. Tôi biết tình cảm của anh ấy đối với tôi, nhưng tôi luôn nghĩ rằng anh ấy không xứng với tôi. Vì vậy, tôi vẫn chỉ duy trì mối quan hệ bạn bè với anh ấy. Tôi cho rằng anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi như vậy, thế nhưng… bỗng có một ngày, anh ấy cứ thế biến mất, không để lại cho tôi một lời, cứ thế biến mất.”

“Nếu đã có lòng đi tìm, muốn tìm thấy cũng không phải chuyện khó.” Du Nhiên nói: “Điểm then chốt là, cô có muốn ở bên anh ấy hay không?”

“Tôi… không biết.” Đường Ung Tử chậm rãi lắc đầu.

Du Nhiên nở một nụ cười tăm tối trong lòng, cuối cùng cũng có người biến thành kẻ ngu ngốc trong tình yêu rồi.

“Nhất định phải nghĩ cho nhanh, loại đàn ông có giá trị kinh tế như Vưu Lâm rất được hoan nghênh, không chừng vài ngày nữa sẽ gửi thiệp đến mời cô đi uống rượu đầy tháng của con anh ta cũng nên. Nếu không nửa đường cũng nhảy ra một cô nàng nào đó, đến lúc đó, cho dù cô có cởi hết quần áo đứng trước mặt người ta, người ta cũng hoàn toàn không có phản ứng.”

Có lẽ bị suy đoán của Du Nhiên hù dọa, Đường Ung Tử đứng lên, mím đôi môi đỏ mọng, gương mặt tinh xảo từ do dự chậm rãi biến thành kiên nghị.

Du Nhiên biết, đàn chị đã sống lại, lời Đường Ung Tử muốn nói chính là: đàn ông của chị đây, mặc xác nhà ngươi là cái gì ma quỷ xà thần, vương mẫu ngọc đế, ai cũng không được chạm vào.

Đường Ung Tử cầm túi xách lên, từ trên cao nhìn xuống Du Nhiên: “Có lòng nhắc nhở cô một câu, Khuất Vân cũng không phải người tốt, lần trước anh ta cố tình hẹn tôi tới trường hai người gặp mặt chính là để kích thích cô, tiện thể thử xem cô còn cảm giác với anh ta hay không.”

Du Nhiên nắm chặt tay, đã biết thằng nhãi này không có ý tốt gì mà.

“Dám dùng tôi làm bia đỡ đạn, tôi sẽ không dễ dàng để yên cho anh ta.” Đường Ung Tử thề.

Du Nhiên gật đầu như băm tỏi, vũ trụ nhỏ, bùng nổ đi, nổ chết bọn họ đi, đừng làm chính mình mất mặt.

Cầm túi xách lên, di chuyển đôi giày cao chín phân, Đường Ung Tử khí thế đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô ta không quay đầu lại, giống như lẩm bẩm, nhưng âm lượng lại khiến Du Nhiên nghe rõ ràng: “Bị hai kẻ như thế thích, trước kia tôi ghen tỵ với cô, còn bây giờ… tôi cảm thấy cô thật đáng thương.”

Được lắm, cuối cùng cũng được người ta ghen tỵ rồi, Du Nhiên cố gắng coi những lời này là lời khen.

Đường Ung Tử nhất định không phải cái đèn cạn dầu, cái mà cô ta gọi là trả thù không khỏi khiến Du Nhiên vô cùng chờ mong.

Còn chưa lẩm nhẩm hết câu “một, hai, ba, bốn, năm, lên núi đánh con hổ”, Khuất Vân đã chủ động gọi điện tới.

Khi nhìn thấy thông báo là anh gọi tới, vùng lông mày của Du Nhiên nhíu lại, bởi vì theo ước định của bọn họ, trước khi Du Nhiên chủ động liên lạc, Khuất Vân không thể quấy rầy.

Nghe máy, Du Nhiên chủ động mở miệng: “Có chuyện gì gấp sao?”

“Chuyện gì mới tính là chuyện gấp?” Khuất Vân hỏi ngược lại.

“Khuất Vân, giờ tôi không có thời gian lằng nhằng với anh.” Du Nhiên day day thái dương.

Bên kia chỉ im lặng trong chốc lát, sau đó đột ngột nói một câu: “Tôi cho rằng, em đã hứa sẽ suy nghĩ về quan hệ giữa chúng ta.”

“Tôi đã hứa như vậy.” Du Nhiên nói.

“Ý em là, em ở bên cạnh Cổ Thừa Viễn suy nghĩ về quan hệ của chúng ta?” Giọng nói của Khuất Vân có chút trầm thấp kỳ lạ.

Du Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra, có lẽ đây chính là sự trả thù của Đường Ung Tử.

“Những lời dưới đây của tôi đều là sự thật: hiện giờ anh ta đang hôn mê, về chuyện này, tôi phải chịu toàn bộ trách nhiệm, vì vậy, tôi phải chăm sóc anh ta, đó cũng là chuyện đương nhiên, không có gì không thích hợp.” Du Nhiên nói.

“Vậy tôi tới giúp em.” Khuất Vân đưa ra ý kiến.

“Không thể.” Du Nhiên kiên quyết từ chối.

Nếu bây giờ nhìn thấy Khuất Vân, nhất định những suy nghĩ về của mối quan hệ trong thời gian tới giữa hai người sẽ bị xáo trộn.

Hiện giờ, điều Du Nhiên cần nhất không phải giúp đỡ mà là yên tĩnh.

“Vì sao?” Khuất Vân hỏi.

Du Nhiên đang định trả lời lại thấy bác sĩ và y tá vội vàng đi vào phòng bệnh của Cổ Thừa Viễn.

Lẽ nào xảy ra chuyện gì không hay?

Du Nhiên căng thẳng trong lòng, hoảng loạn quay lại nói với cái điện thoại: “Khuất Vân, hiện giờ tôi phải chạy đi nhìn anh ta, có thời gian lại nói chi tiết với anh. Nhưng hứa với tôi, tuyệt đối không được đến đây, biết chưa?”

Nói xong, không đợi Khuất Vân trả lời, cô trực tiếp ngắt máy, chạy vào phòng bệnh, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ.

Nếu Cổ Thừa Viễn có chuyện gì không may, vậy cô sẽ là người đầu tiên không thể yên lòng.

Một giây mở cửa phòng bệnh ra, Du Nhiên ngẩn người – không phải Cổ Thừa Viễn xảy ra chuyện, mà là đã tỉnh.

Anh ngồi trên giường, đang được bác sĩ kiểm tra.

Lúc này, thần kinh căng thẳng của Du Nhiên từ khi anh ta xảy ra chuyện tới nay mới buông xuống, Du Nhiên giống như người leo núi liên tục ba ngày ba đêm, ngồi “phịch” xuống sô pha đối diện giường bệnh, nhắm mắt lại, khôi phục sức lực đã mất.

Cổ Thừa Viễn vẫn nhìn cô, Du Nhiên biết, nhưng cô tạm thời không còn sức đâu để trốn tránh ánh mắt của anh ta nữa.

Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ xác nhận Cổ Thừa Viễn không còn trở ngại nào, nhưng còn phải nằm viện vài ngày để quan sát.

Trước khi rời đi, bác sĩ còn cười nói: “Cuối cùng cậu cũng không có việc gì, cậu xem, bạn gái cậu chăm sóc cậu mệt lắm rồi kìa.”

Du Nhiên che mặt cắn răng: bác sĩ bây giờ, không chuyên tâm mà cứu người đi, còn học đòi bát quái nữa.

Quả nhiên, khi bác sĩ y tá đã đi hết, Cổ Thừa Viễn mỉm cười nhìn về phía Du Nhiên, ý tứ sâu xa nói một câu: “Bạn gái à?”

“Đó là bọn họ nhàn rỗi tự tưởng tượng ra.” Du Nhiên giải thích.

“Hoặc là, kẻ trong cuộc u mê thì sao?” Cổ Thừa Viễn thản nhiên nói.

Du Nhiên không nói gì, lời này quả thật có trình độ, suýt chút nữa cô đã không phản ứng lại được.

Du Nhiên thật lòng xin lỗi: “Chuyện lần này quả thật là tôi không đúng, bởi vì trước đây anh từng tới tìm tôi, đúng lúc này bố mẹ tôi lại bị người ta cố ý đụng xe bị thương, tôi tưởng anh làm, trong lúc kích động mới gây ra chuyện này.”

Tóc Cổ Thừa Viễn đã vài ngày không cắt, dài hơn một chút, che khuất một nửa gương mặt: “Du Nhiên, em biết không? Khi ở trong nước anh mới hiểu ra rằng thì ra em hận anh như thế.”

Du Nhiên gục đầu xuống, không biết phải trả lời thế nào, trái tim giống như bị siết chặt, không phải đau, mà là khó chịu.

“Khi đó, anh đã nghĩ, nếu anh chết đi, có phải em sẽ vui lòng hay không, nếu anh chết đi, có phải em sẽ tha thứ cho những lỗi lầm của anh hay không, nếu anh chết đi, có phải sẽ vĩnh viễn ở lại một vị trí trong lòng em hay không.” Đôi môi với đường cong hoàn mỹ của Cổ Thừa Viễn nhếch lên thành một nụ cười mỉm, một nửa dưới gương mặt rất rõ ràng dưới ánh sáng, nhưng nửa trên lại tối tăm mờ mịt: “Vì vậy, anh cứ để mình chìm xuống.”

“Tôi không có ý muốn anh chết!” Du Nhiên siết chặt nắm tay.

“Là nên chết, từ lâu, nên chết.” Cổ Thừa Viễn khẽ ngửa đầu ra sau, lộ ra gương mặt cương nghị, tuấn tú: “Căn bản, anh chưa từng được chào đón. Mẹ ruột của anh, vì tiền mới sinh ra anh, bố anh, vì mục đích nối dõi tông đường mới thừa nhận anh, mẹ nuôi, người duy nhất thích anh, thương yêu anh từ nhỏ, lại rời khỏi anh trong khi anh cần bà nhất. Rất nhiều lần, anh đã nghĩ, hoàn toàn không có ai chào đón anh, vì sao anh lại tới thế giới này? Rất nhiều lần, khi bị bố đánh đến mức hấp hối, anh đều đã nghĩ, cứ thế chết đi thôi, như vậy, đối với mọi người đều là một sự giải thoát, nhưng kỳ quái là, lần nào vẫn còn một hơi thở cuối cùng, kéo dài hơi tàn, tiếp tục mục nát.”

“Đừng nghĩ như vậy, anh nên quý trọng chính mình hiện tại, sống cho tốt mới đúng.” Du Nhiên an ủi.

“Hiện giờ, điều anh muốn nhất, chỉ là một người.” Cổ Thừa Viễn nhìn về phía Du Nhiên, đôi môi tái nhợt chậm rãi mở ra: “Thế nhưng, cô ấy hận anh, hận không thể khiến anh biến mất khỏi thế giới này.”

“Anh trai.” Du Nhiên dời tầm mắt: “Nếu anh bằng lòng, em, và bố mẹ, đều rất vui mừng được đón nhận anh, anh có thể coi mình là người nhà thật sự của em và bố mẹ.”

“Du Nhiên, em biết điều anh muốn là gì.” Cổ Thừa Viễn chậm rãi nói: “Anh muốn em làm người phụ nữ của anh, làm vợ anh, không phải chỉ là em gái.”

Du Nhiên lắc đầu, chỉ lắc đầu.

“Em còn hận anh, phải không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

“Không, không phải nguyên nhân này.” Du Nhiên tiếp tục lắc đầu: “Đối với anh, em đã không còn loại cảm giác này.”

“Bởi vì, trong lòng em đã có Khuất Vân, phải không?” Giọng nói của Cổ Thừa Viễn càng ngày càng gần.

“Em không biết.” Du Nhiên cảm thấy đầu mình sắp bị lắc đến choáng váng rồi.

“Du Nhiên, chỉ có em mới có thể cứu anh.” Giọng nói của Cổ Thừa Viễn vang lên ngay bên tai Du Nhiên.

Du Nhiên giật mình, đang muốn chạy đi lại bị Cổ Thừa Viễn ôm lấy từ phía sau.

Thật chặt, giống như người đang chết đuối giữa biển bắt được một tấm gỗ.

Cô là sự cứu vớt duy nhất của anh ta, buông tay, chính là chết.

“Cổ… Anh, anh đừng như vậy.” Du Nhiên giãy dụa.

“Du nhiên, em muốn anh làm thế nào mới bằng lòng ở lại bên anh, chỉ cần em nói, bất cứ chuyện gì, anh đều sẽ làm.”

Giọng nói của Cổ Thừa Viễn, tư thế của anh ta, đều hạ xuống rất thấp, giống như tự vùi mình vào trong bụi.

Sợi tóc của anh ta chạm vào vai Du Nhiên, giống như anh ta đang khom người xuống.

Con thú luôn luôn dữ tợn, trong khi máu me đầm đìa, thở một hơi hấp hối cũng khiến người ta thương hại.

Vì vậy, Du Nhiên thất thần, cho tới khi một đôi môi lạnh lẽo chạm vào cần cổ cô, cô mới hồi phục tinh thần, đứng bật dậy, rời khỏi Cổ Thừa Viễn.

“Anh, anh và em, sau này chỉ có thể là quan hệ anh em.” Du Nhiên thẳng thắn nói với anh ta: “Khoảng thời gian trước đây không thể quay trở lại, chúng ta hãy quên hết tất cả đi.”

Du Nhiên không quay đầu lại, nhưng sống lưng cô có thể cảm giác được sự nặng nề phía sau, giọng nói của Cổ Thừa Viễn thật hiu quạnh: “Có thể đối với em, khoảng thời gian đó không quan trọng, nhưng đối với anh, lại là quãng thời gian vui sướng duy nhất… Vì vậy, anh không thể quên, anh không làm được.”

Là cô vô tình sao? Du Nhiên nghĩ.

Khi hẹn hò với Cổ Thửa Viễn và Khuất Vân, cô đều dùng hết toàn bộ tâm trí và sức lực, thế nhưng cuối cùng, chỉ có sự đả kích liên tiếp.

Không sao, ai chẳng vấp ngã vài lần, Du Nhiên có thể tự mình đứng lên.

Thế nhưng vì sao, khi cô bắt đầu cuộc sống mới, hai người bọn họ lại liên tục chạy tới, chân thành tha thiết thể hiện tình yêu của họ với cô?

Nếu vậy, những tổn thương trước đó, là cái gì?

Đau nhức, tuy đã là quá khứ, nhưng có những ký ức mà Du Nhiên không cách nào đơn giản để cho chúng tiêu tan được.

Mấy ngày tiếp theo, Cổ Thừa Viễn vẫn nằm viện để quan sát, Du Nhiên có thời gian sẽ tới thăm anh ta.

Dường như phải nhìn thấy cô, đôi mắt u ám của Cổ Thừa Viễn mới có thể có màu sắc một lần nữa.

Du Nhiên quyết định, chỉ cần Cổ Thừa Viễn ra viện, cô lập tức sẽ hạn chế gặp mặt anh ta, như vậy, đối với cả hai người đều tốt.

Nhưng chuyện ngoài dự đoán thường xuyên xảy ra.

Hôm nay, khi mở cửa phòng bệnh Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên nhìn thấy bên trong có một người đàn ông trung niên mặc Âu phục, đi giày da.

Nhìn thấy Du Nhiên, người đàn ông trung niên cũng dừng lại đề tài vừa rồi, đứng dậy nói: “Thừa Viễn, chuyện này, cháu nghĩ lại cho kỹ đi, bất kể cháu có quyết định gì, chúng ta đều sẽ hiểu, dù sao, người cha như nó cũng chưa làm tròn trách nhiệm.”

Nói xong, người đàn ông trung niên gật đầu với Du Nhiên, chào hỏi một tiếng rồi rời đi.

Du Nhiên phát hiện, hôm nay Cổ Thừa Viễn nhìn thấy cô cũng không vui vẻ như ngày thường, đáy mắt anh ta giống như có màu sắc tăm tối, sâu kín.

Từ câu nói cuối cùng của người đàn ông trung niên kia, Du Nhiên biết sự khác thường của Cổ Thừa Viễn nhất định có liên quan đến bố anh ta, Cổ Chí.

Nhưng Du Nhiên không hỏi, cô chỉ cắm bó hoa đã mang đến vào bình hoa.

Còn Cổ Thừa Viễn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: “Có thể đi dạo cùng anh một lúc không?”

Giữa hè, ánh nắng gay gắt, dưới một giàn nho, hai người ngồi xuống, một ánh nắng xuyên qua giàn cây chiếu lên người, cảm giác thật ấm áp.

“Bởi vì nghiện rượu nhiều năm, gan ông ta đã xơ cứng, phải ghép gan càng sớm càng tốt, thế nhưng loại gan cho nhóm máu O Rh âm tính như ông ta rất hiếm, cho dù trả giá cao cũng không mua được. Ý của bác anh là hy vọng anh có thể cắt gan để cứu ông ta.”

Giờ Du Nhiên mới biết thì ra người đàn ông trung niên vừa rồi là anh trai của Cổ Chí.

“Em nói xem, anh có nên đồng ý hay không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.

Du Nhiên nghĩ, vấn đề này là vấn đề khó trả lời nhất trên đời, thậm chí cả dũng khí để mở miệng cô cũng không có.

Những vết thương trên lưng Cổ Thừa Viễn quá mức rõ ràng, đáng sợ, da thịt bị thương như vậy, vết thương trong lòng phải dùng ngôn từ naò để biểu đạt?

Đối với anh ta mà nói, Cổ Chí hoàn toàn là một ác quỷ.

Trớ trêu là sinh mệnh của anh ta lại do chính ác quỷ đó ban cho, nếu Cổ Thừa Viễn từ chối, như vậy, Cổ Chí chỉ còn con đường chết.

Du Nhiên muốn đặt mình vào Cổ Thừa Viễn để suy nghĩ, nhưng khi cô làm như vậy lại cảm thấy rùng mình.

Cô không cách nào thừa nhận tất cả những chuyện Cổ Thừa Viễn đã trải qua.

“Nghĩ lại, đã rất nhiều năm rồi anh chưa gặp ông ta, từ khi bắt đầu tự lập, anh dọn ra ngoài, cũng không trở lại nữa, không liếc mắt nhìn ông ta lấy một lần nữa.”

Cổ Thừa Viễn ngẩng đầu lên, cái bóng của giàn cây lay động trên gương mặt sắc nét của anh ta, giống như những sợi dây ký ức.

“Anh hận ông ta, trước đây, mỗi một buổi tối, anh đều nguyền rủa ông ta mau chết đi, cũng phải là cái chết thảm hại, đau đớn nhất thế này. Bây giờ, ông ta sẽ chết, anh nên vui vẻ, đúng vậy, anh nên vui vẻ…”

Thế nhưng giọng nói của anh ta thật lặng lẽ, hoàn toàn không có cảm xúc nào như anh ta nói.

Tuy đã nói sẽ hiểu cho bất cứ quyết định nào của Cổ Thừa Viễn, nhưng ông bác này mỗi ngày đều gọi điện báo cho anh ta biết bệnh tình của Cổ Chí.

Mỗi ngày một nặng.

Cổ Thừa Viễn không nói một câu, nhưng Du Nhiên nhìn ra được, thời gian thất thần của anh ta tăng lên nhiều.

Mỗi lần bước vào cửa, cô đều nhìn thấy anh ta đang ngồi trước cửa sổ, nhìn ra một nơi nào đó bên ngoài, phải thật lâu sau mới phát hiện ra cô đã đến.

Cuối cùng có một ngày, sau khi nhận được cuộc điện thoại quen thuộc kia, Cổ Thừa Viễn còn trầm lặng hơn lúc trước.

Cổ Chí đã tới thời khắc nguy hiểm nhất.

“Anh có thể cùng em đi thăm ông ta không?” Du Nhiên hỏi.

Cô nhìn được sự do dự trong mắt Cổ Thừa Viễn, cô giúp anh ta hỏi ra những lời này.

Cổ Thừa Viễn nhận sự quan tâm này của cô, hai người cùng nhau tới bệnh viện Cổ Chí đang nằm.

Đây là lần đầu tiên Du Nhiên gặp Cổ Chí, từ những đường nét trên gương mặt, ông ta và Cổ Thừa Viễn rất giống nhau, khi còn trẻ có lẽ cũng rất tuấn tú, lãng tử.

Nhưng vì uống quá nhiều rượu và lúc này đang bệnh nặng nên ông ta nằm trên giường, gầy như bộ xương khô, sắc mặt u ám, toàn thân cắm đầy ống truyền dịch, phải rất chăm chú mới nhìn ra được dấu hiệu ông ta còn sống.

Bất luận ông ta đã làm chuyện gì, lúc này, ông ta chỉ là một bệnh nhân ngay cả thở cũng khó khăn.

Giống như có một cảm giác nào đó, Cổ Chí đã hôn mê một đêm bỗng nhiên giật giật mí mắt.

Đôi mắt ông ta đã trở nên đục đục, nhưng trong một giây nhìn thấy Cổ Thừa Viễn, chúng vẫn phát sáng.

Cổ Chí vươn bàn tay cắm đầy kim truyền dịch về phía Cổ Thừa Viễn, miệng thì thào gọi tên anh ta: “Thừa Viễn… Con trai…”

Du Nhiên nghe được tiếng khớp xương “cạch cạch” vang lên, phát ra từ trên người Cổ Thừa Viễn – nắm tay anh ta đang siết chặt, lưng anh ta cứng nhắc, thân thể anh ta khẽ run run.

Cử động kia khiến xương cốt toàn thân anh ta rung động.

Giống như nhìn thấy một thứ gì đó không thể tiếp nhận, Cổ Thừa Viễn xoay người, lảo đảo xông ra ngoài.

Du Nhiên định đuổi theo, nhưng Cổ Chí bỗng xuất hiện dấu hiệu khó thở, cô đành phải tạm thời bỏ qua Cổ Thừa Viễn, quay đầu gọi bác sĩ tới.

Trải qua một phen cấp cứu, Cổ Chí tạm thời không còn gì đáng ngại.

Bác sĩ nói cho Du Nhiên biết, tình huống của Cổ Chí đã vô cùng nguy hiểm, nếu không tìm được gan, tiến hành ghép gan sớm nhất, nhất định ông ta không qua nổi.

Từ đáy lòng, Du Nhiên có một cám giác sợ hãi và bài xích đối với Cổ Chí, không muốn ở cùng với ông ta trong một căn phòng, đang lúc cô muốn ra ngoài tìm Cổ Thừa Viễn thì Cổ Chí gọi cô lại.

“Cô, chính là đứa bé kia đúng không, con gái của Bạch Linh và Lý Minh Vũ.”

Giọng nói của Cổ Chí rất suy yếu, Du Nhiên đành phải tới gần, tựa bên giường bệnh.

Cổ Chí khẽ nhếch đôi mắt lên đánh giá cô, môt lúc sau mới nói: “Gương mặt của cô rất giống Bạch Linh.”

Du Nhiên không biết đáp lại thế nào đành chọn lắng nghe.

“Tôi rất yêu mẹ cô, đáng tiếc, trái tim cô ấy chưa bao giờ ở lại bên tôi.” Đôi mắt vẩn đục của Cổ Chí tràn đầy hồi ức: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy mặc một chiếc váy liền, da trắng như tuyết, rất thanh thoát, lúc đó tôi đã nghĩ, tôi nhất định phải lấy cô gái này.”

“Tôi được như mong muốn, nhưng sau khi gả cho tôi, cô ấy dường như không vui, rất ít cười, nhiều khi, thậm chí cô ấy còn sợ tôi.”

“Kết hôn mấy năm, chúng tôi vẫn không có con, sau khi Bạch Linh đi bệnh viện kiểm tra, lấy ra giấy chứng minh mình không thể có con, bố mẹ tôi lúc đó yêu cầu chúng tôi ly hôn, nhưng tôi không chịu, tôi nghĩ, ai cũng có thể giúp tôi sinh con, nhưng Bạch Linh thì chỉ có một.”

“Tôi dùng một số tiền lớn tìm một người phụ nữ, sinh ra Thừa Viễn, còn Bạch Linh cũng coi thằng bé như con ruột, tôi cho rằng, mọi chuyện đã được giải quyết.”

“Thế nhưng sau đó, Bạch Linh gặp bố cô, cô ấy hạ quyết tâm, dùng trăm phương nghìn kế ly hôn với tôi.”

“Tôi không cách nào thừa nhận sự phản bội như vậy, tôi không chấp nhận được chuyện vì không yêu tôi nên cô ấy mới rời khỏi tôi. Vì vậy, tôi trút tất cả tội lỗi lên người Thừa Viễn. Tôi cho rằng, vì thằng bé nên Bạch Linh mới nhớ tới chuyện tôi không chung thủy với cô ấy, mới nghĩ tới chuyện rời khỏi tôi.”

“Tôi vốn rất nghiêm khắc với Thừa Viễn, sau khi Bạch Linh bỏ đi, tính cách tôi càng thay đổi, gây ra rất nhiều chuyện làm tổn thương đến Thừa Viễn… Những chuyện này, không nói gì đến một người cha, ngay cả một người dưng cũng không thể gây ra.”

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cổ Chí vô cùng đau khổ, khóe mắt ông ta chảy xuống một giọt nước mắt.

“Tôi có lỗi với Thừa Viễn, giờ tôi bị loại bệnh này là ông Trời trừng phạt tôi, tôi tình nguyện chấp nhận, tôi không nên hy vọng Thừa Viễn cứu tôi, tôi không có tư cách làm vậy, cũng không xứng để làm vậy. Nguyện vọng duy nhất của tôi là có thể trước khi chết nhìn thấy thằng bé một lần… Tôi chỉ muốn nhìn thằng bé một chút, đứa con trai duy nhất của tôi.”

Thân thể Cổ Chí đã vô cùng suy yếu, đối với ông ta, nói nhiều như vậy đã là quá sức rồi, không lâu sau, ông ta lại nặng nề ngủ.

Du Nhiên ra khỏi phòng bệnh, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được Cổ Thừa Viễn trên sân thượng.

Anh ta đang hút thuốc, khói trắng luẩn quẩn vờn quanh gương mặt anh ta.

Du Nhiên đi tới phía sau anh ta, không biết phải mở miệng thế nào, đành lẳng lặng đứng đó.

Qua thật lâu, Cổ Thừa Viễn mới hỏi: “Ông ta thế nào rồi?”

Lúc này Du Nhiên mới kể lại toàn bộ những điều Cổ Chí vừa nói trong phòng bệnh.

Trong khi nghe, Cổ Thừa Viễn không lên tiếng, tiếp tục hút thuốc.

Một cơn gió thổi tới, khiến khói thuốc bay vào mũi và miệng Du Nhiên, cô không nhịn được bắt đầu ho khan.

Thấy vậy, Cổ Thừa Viễn lập tức dập tắt thuốc lá, xoay người, vỗ nhẹ lên lưng Du Nhiên.

Sau khi vỗ vỗ, tay anh ta bỗng nhiên khẽ động, chớp mắt đã ôm Du Nhiên vào lòng.

Du Nhiên muốn giãy dụa theo phản xạ, nhưng một câu nói của Cổ Thừa Viễn khiến cô bỏ qua cho ý định này: “Du Nhiên, anh mệt muốn chết, để anh dựa vào một lát, được không?”

Giọng nói của anh ta mang theo một cảm giác cầu xin bất lực, khàn khàn trầm thấp, thấm qua da, truyền vào tận xương tủy, bất cứ ai cũng không thể từ chối.

Du Nhiên để mặc anh ta tựa đầu trên người mình.

Cơn gió mát mang theo hương vị của nắng thổi lời nói của Cổ Thừa Viễn vào trong tai Du Nhiên.

“Biết vì sao anh lại hận Khuất Vân như vậy không? Bởi vì khi anh và Khuất Vân ở cùng một phòng ký túc, anh đã từng tận mắt nhìn thấy bố mẹ cậu ta ân cần hỏi thăm cậu ta, nhưng thái độ của Khuất Vân đối với sự quan tâm của bọn họ rất lạnh lùng. Tình thương của bố mẹ, một thứ mà anh vĩnh viễn không thể có, trong mắt cậu ta lại không đáng để tâm đến, vì vậy, anh ghen tỵ với cậu ta, ghen tỵ tới mức căm hận. Cho nên anh vờ làm bạn của cậu ta, cho nên anh mới có ý định để cậu ta nhìn thấy sự phản bội của anh và Đường Ung Tử.”

Bầu trời rất xanh, là một màu xanh rất tinh khiết, không có bất cứ tạp chất nào, một chiếc máy bay bay qua bầu trời phía trên bọn họ, phát ra những tiếng ù ù, phá tan những đám mây thành từng mảnh nhỏ.

“Anh đối với em, cũng là như vậy phải không, khi anh đau khổ, em lại không hề hay biết, thậm chí còn vô số lần thể hiện sự hạnh phúc của mình ngay trước mặt anh.”

Anh, nhìn xem, bố mẹ mua váy và giày mới cho em này, có đẹp không?

Anh, cuối tuần sau bố mẹ sẽ đưa em đi công viên trò chơi.

Anh, vì sao bố anh chưa bao giờ đưa anh ra ngoài chơi?

Chính Du Nhiên cũng không còn nhớ rõ, rốt cuộc, rốt cuộc cô đã xát muối lên vết thương của Cổ Thừa Viễn bao nhiêu lần.

“Đúng vậy.” Cổ Thừa Viễn vùi mặt sâu vào trong tóc Du Nhiên, ngửi hương thơm đặc biệt tươi mát của cô: “Anh ghen tị với em, ghen tị từng chút hạnh phúc của em, anh cho rằng, nếu không vì em, mẹ sẽ không bỏ anh lại, anh cho rằng, em chính là người đã cướp đi hạnh phúc của anh.”

“Ngày từ ngày đầu tiên gặp em, anh đã lên kế hoạch làm sao để em cảm nhận được sự đau khổ sâu nhất. Sau nhiều năm, cuối cùng anh đã làm được, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của em, anh lại phát hiện, kết quả này không khiến anh vui vẻ như anh đã tưởng.”

“Sau khi đã tổn thương em, anh mới biết được mình thật sự muốn gì từ em – điều anh muốn chính là khi em kéo cánh tay anh, cố ý cau mày làm nũng; điều anh muốn chính là em dựa vào vai anh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời; điều anh muốn chính là em không hề cảnh giác ngủ trên người anh, cho dù đang ngủ vẫn nắm chặt lấy áo anh, giống như chỉ cần có anh là có được toàn bộ thế giới.”

“Thế nhưng một Du Nhiên như vậy không bao giờ quay trở về nữa. Em bị anh đâm mạnh một dao, từ đó về sau, ánh mắt em nhìn anh tràn ngập đề phòng và trốn tránh.”

“Anh bắt đầu quấn lấy em, anh uy hiếp em, anh ép bức em, đều để có được em lần nữa, anh tự cao tự đại cho rằng, em sẽ tha thứ cho những tổn thương anh từng mang đến cho em, cuối cùng em sẽ trở về.”

“Thế nhưng, ngày hôm nay, khi nhìn thấy bộ dáng đó của ông ta, khi anh nhớ tới những thương tổn ông ta đã gây ra cho anh, anh mới hiểu được cảm nhận của em, mới hiểu được sự chối từ của em đối với anh – tha thứ, không phải một chuyện dễ dàng.”

Cổ Thừa Viễn dựa vào càng ngày càng nặng, giống như anh ta không thể chịu nổi bất cứ điều gì nữa.

“Du Nhiên, nói cho anh biết, rốt cuộc anh nên làm gì bây giờ?”

Đám mây bị xé rách, trải qua thời gian tự sửa chữa lại hợp với nhau, nổi bật trên nền trời xanh biếc, như chốn thiên đường, càng tươi đẹp.

“Anh, cứu ông ta đi, ông ta đã biết sai rồi, cho hai bố con anh một cơ hội, mở ra nút thắt trong lòng anh, sống một cuộc sống mới.”

Du Nhiên nói.

Cổ Thừa Viễn đồng ý.

Trải qua một loạt kiểm tra, trong thời gian ngắn nhất bệnh viện đã sắp xếp cuộc phẫu thuật cho bọn họ.

Ngày phẫu thuật, Du Nhiên đi cùng Cổ Thừa Viễn.

Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Cổ Thừa Viễn cầm tay Du Nhiên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

“Có lẽ, anh sẽ một lần nữa có bố.” Anh ta nói.

Du Nhiên nặng nề gật đầu, giống như một lời hứa hẹn.

Thời gian phẫu thuật rất dài, Du Nhiên luôn ngồi bên ngoài chờ đợi, cho tới khi Bạch Linh đến.

“Con nên nói cho mẹ biết.” Bạch Linh nói.

“Con không muốn khiến mẹ lo lắng.” Du Nhiên giải thích, sau đó thở dài một hơi: “Con nghĩ, lúc này, có lẽ bọn họ đã hòa thuận rồi.”

Rồi cô kể lại đoạn đối thoại của Cổ Chí và Cổ Thừa Viễn, tất cả đều kể lại cho mẹ.

Nghe vậy, Bạch Linh không có vẻ vui mừng, ngược lại, trên mặt có chút lo lắng.

Một lúc lâu sau, bà giãn nếp nhăn trên trán ra, nói đến một việc khác: “Thừa Viễn luôn rất hiếu thuận, trước đây, mỗi lần mẹ về đến nhà đều chạy đi lấy dép cho mẹ, thấy mẹ mệt mỏi, lập tức chạy tới đấm lưng cho mẹ, khi mẹ bị bệnh, cũng luôn hoảng hốt như thế giới sắp sập xuống vậy… Thừa Viễn, là một đứa trẻ ngoan, lại phải chịu sự tổn thương không công bằng mà những người lớn gây ra.”

Du Nhiên dựa đầu vào tường, hít vào mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, chậm rãi tưởng tượng Cổ Thừa Viễn khi còn bé sẽ thế nào.

Giống như tất cả những đứa trẻ khác, đều có đôi mắt trong sáng, thuần khiết, đều có một trái tim không chút bụi bẩn.

Thế nhưng, tất cả những tổn thương khủng khiếp đó đã dần dần dập tắt ánh sáng trong trái tim anh ta, để lại trong nó những vết thương xấu xí như vết roi quất.

Đang suy nghĩ, Bạch Linh đột nhiên hỏi: “Du Nhiên, đối với Thừa Viễn, rốt cuộc con có tình cảm thế nào?”

Du Nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của mẹ, đôi má cô nhất thời ửng đỏ: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi chuyện này?”

“Mẹ biết nói vậy rất kỳ lạ, thật ra, ngay từ khi hai con còn bé, mẹ và bố con đã thương lượng có nên nói cho các con biết chuyện các con không có quan hệ huyết thống hay không. Con biết không? Ý của bố con là hy vọng các con có thể là một đôi thanh mai trúc mã, vô tư lớn lên bên nhau, hy vọng các con kết hôn, hy vọng Thừa Viễn có thể vĩnh viễn chăm sóc con. Nhưng mẹ đã khăng khăng giấu diếm, bởi vì…” Bạch Linh hạ tầm mắt: “Mẹ không thật sự hy vọng lại có dính dáng gì tới nhà họ Cổ.”

Du Nhiên cúi đầu, nhìn đôi giày vải của mình, trên đó có dính chút bụi.

“Nhưng mẹ không ngờ rằng, hai con vẫn…” Bạch Linh cố gắng lựa chọn từ ngữ: “Thật ra, như vậy cũng tốt. Du Nhiên, mẹ nhìn ra được Thừa Viễn rất thích con, nếu con cũng bằng lòng, mẹ và bố con rất vui nếu hai con ở bên nhau.”

“Mẹ…” Du Nhiên cắn môi, lắc đầu.

“Đương nhiên, chuyện này phải xem ý của con.” Bạch Linh nhìn về phía phòng phẫu thuật, cái đèn đỏ vẫn phát sáng: “Thế nhưng, Du Nhiên à, nếu Thừa Viễn ở bên con, thằng bé sẽ rất vui vẻ.”

Du Nhiên không trả lời, chỉ nhìn giày của mình, trong lòng cũng hỗn loạn, quấn quýt như đám dây giày kia.

Bởi vì thời gian phẫu thuật khá dài nên Bạch Linh về nhà mang cơm đến cho Du Nhiên, một mình Du Nhiên ngồi trên dãy ghế bên ngoài phòng phẫu thuật.

Thật ra, sâu trong tim, trải qua liên tiếp những chuyện mấy ngày nay, Du Nhiên đã không còn hận Cổ Thừa Viễn như trước nữa.

Những tổn thương anh ta từng chịu khiến cô tha thứ cho anh ta.

Thế nhưng, tha thứ là một chuyện, ở bên anh ta lại là một chuyện khác.

Giống như Du Nhiên từng nói với chính mình, thời gian không thể quay trở lại.

Cô đã bước qua Khuất Vân, đã bước qua Tiểu Tân, cô đã cách nơi đó rất xa rồi.

Cô của hiện tại nên suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Khuất Vân.

Nghĩ vậy, Du Nhiên cúi đầu nhìn danh bạ trong di động của mình, ở đó có một dãy số, không có tên, chỉ có số.

Đó là số của Khuất Vân.

Giống như rất xa lạ, nhưng Du Nhiên lại khắc ghi nó trong đầu.

Không có gì phải cố gắng, chỉ mỗi ngày đều nhìn vài lần, lâu dần, nó cứ hiện lên trước mắt.

Giống như chủ nhân của nó, Du Nhiên muốn quên, nhưng cô phát hiện ra, rất nhiều thứ đã chôn sâu vào tim, cho dù có dùng một con dao sắc bén nhất cũng không cắt bỏ được.

Đã rất nhiều lần, cô từng chữ, từng chữ nói với Khuất Vân, nói mình không còn yêu anh, nói mình sẽ sống một cuộc sống mới, nói mình sẽ không quay đầu lại.

Nhưng những lời này, dưới sự tiến công của anh, đã chậm rãi dao động.

Nghe xong câu chuyện của ba đương sự năm đó, cuối cùng Du Nhiên đã hiểu rõ chuyện đã xảy ra, vốn nghĩ rằng vì Đường Ung Tử Khuất Vân mới chọn cách trả thù, nhưng giờ nhìn lại xem ra cũng không phải như vậy.

Tuy Du Nhiên đã chịu tổn thương, nhưng có một số loại động cơ vẫn khiến người ta dễ tiếp thu hơn.

Trong khoảng thời gian này, Khuất Vân cũng làm rất nhiều chuyện mà Du Nhiên từng cho rằng cả đời này anh cũng không thể làm.

Anh vì cô mà bị thương, anh vì cô mà quỳ một gối, anh vì cô mà không để ý đến chuyện loét dạ dày, giúp cô chắn rượu.

Khuất Vân là một người lạnh lùng, không hay để lộ cảm xúc, để anh làm được những việc như vậy, Du Nhiên cho rằng, trong lòng anh, ít nhất cô cũng quan trọng.

Mấy ngày trước, Du Nhiên đã kể lại tất cả những chuyện này cho gái Diệp.

Lúc đó, gái Diệp cảm động đến mức nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc chán lại mắng Du Nhiên cố chấp, suy nghĩ lung tung, khuyên cô mau làm hòa với Khuất Vân.

Có lẽ, từ bên ngoài nhìn vào, Khuất Vân tuy đã tổn thương cô, nhưng anh đã biết lỗi, đã ăn năn, đã dùng toàn bộ sức lực để cứu vãn, nếu đã vậy, cô không nên tự làm khó mình, nên quý trọng người trước mắt, nên ở bên Khuất Vân một lần nữa.

Chỉ là, suy nghĩ của người trong cuộc lại không giống vậy.

Du Nhiên không qua được chính suy nghĩ của mình.

Vẫn không cách nào phóng khoáng như vậy, thoải mái như vậy.

Dù sao, cô đã yêu sâu nặng như vậy, bị thương sâu nặng như vậy.

Cô vẫn tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc cô và Khuất Vân phải đi bước tiếp theo thế nào?

Du Nhiên thở dài, đút điện thoại vào trong túi.

Cuộc phẫu thuật thành công, không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là Cổ Thừa Viễn gầy đi nhiều, sức khỏe bị ảnh hưởng.

Mỗi ngày Bạch Linh đều đun những loại canh dưỡng thương bồi bổ, Du Nhiên chịu trách nhiệm đưa tới trước mặt Cổ Thừa Viễn, tự tay đút cho anh ta uống.

May mà thân thể vốn tốt, một vài ngày sau, Cổ Thừa Viễn đã có thể xuống đất đi vài bước.

Rất nhiều lúc, Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên, muốn nói lại thôi.

Du Nhiên biết, anh ta muốn hỏi tình trạng của Cổ Chí.

Cổ Chí lớn tuổi, khôi phục chậm hơn anh ta, nhưng hôm trước đã có thể ngồi dậy, mở miệng nói chuyện.

Nhưng, Du Nhiên cũng biết, từ sau khi tỉnh dậy, cho tới giờ Cổ Chí vẫn không nhắc tới tên của Cổ Thừa Viễn.

Chưa từng.

Du Nhiên không đành lòng để Cổ Thừa Viễn tiếp tục ngóng đợi như thế, vì vậy, cô chủ động tới phòng bệnh của Cổ Chí.

Khi cô tới, Cổ Chí đang nhàn nhã nằm trên giường, xem ti vi.

“Ông không quan tâm tới tình trạng của anh ấy sao?” Du Nhiên cảm thấy tức giận với thái độ dửng dưng của ông ta.

Cổ Chí cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển kênh, không thèm liếc nhìn Du Nhiên một cái, chỉ dùng giọng nói thờ ơ nhất thế gian để nói: “Nó chết rồi à?”

“Sao có thể?!” Du Nhiên nhíu mày.

“Nếu chưa chết thì có gì phải hỏi?” Vẻ mặt Cổ Chí không có cảm xúc gì, cùng với vẻ hối hận chân thành trước đó Du Nhiên nhìn thấy là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Là anh ấy cứu ông! Lẽ nào ông không muốn thăm anh ấy lấy một lần sao?” Du Nhiên bỗng nhớ lại sự lo lắng trong ánh mắt mẹ cô khi nghe cô kể về chuyện này, trong nháy mắt, cô cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như cô đã nghĩ.

“Tôi đã cho nó sinh mênh, giờ nó nên trả lại cho tôi.” Giọng nói Cổ Chí không phải sự trầm thấp khi bị bệnh nặng, mà là sự cứng rắn, vô tình như sắt thép.

Du Nhiên kích động tiến lên trước một bước: “Nhưng hôm đó rõ ràng ông đã ra vẻ sám hối trước mặt tôi, ông…”

“Nếu tôi không nói thế, sao có thể lừa được nó hiến gan cho tôi?” Lời nói của Cổ Chí khiến toàn thân Du Nhiên lạnh run.

“Sao ông có thể làm vậy?!” Du Nhiên bỗng cảm thấy mắt hoa lên, giống như thế giới vốn thanh bình đột nhiên bị màu đen từ bên ngoài xâm nhập, bóp chặt.

“Khi cô muốn sống, cô có thể làm một số chuyện, nói một số lời trái lương tâm, tỏ vẻ yếu đuối một chút, có gì ghê gớm đâu?” Hôm nay thời tiết thật đẹp, bầu trời trong vắt, không một gợn mây, ánh mặt trời thỏa sức chiếu vào phòng bệnh, nhưng dù có sáng đến thế nào chăng nữa cũng không khiến những đường cong cứng rắn trên gương mặt Cổ Chí mềm mại hơn được.

Gương mặt ông ta thon gầy, giống như một con dao lạnh lùng, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm trái tim người ta bị cắt một cái.

“Ông không phải người!!!” Du Nhiên mạnh mẽ lên án: “Sao ông có thể tổn thương anh ấy như thế?!”

Cổ họng Cổ Chí giống như làm từ băng, mỗi một chữ thoát ra đều như băng tuyết: “Nếu đây là làm tổn thương nó, cô cũng là đồng lõa… Nếu cô không khuyên nó, nó sẽ cứu tôi sao?”

Những lời này giống như một chậu nước đá giữa trời đông, dội xuống Du Nhiên từ đỉnh đầu tới gót chân, khiến cô lạnh đến mức hàm răng va vào nhau lập cập.

Đúng vậy, cô là đồng lõa, là cô ngu ngốc đã khuyên Cổ Thừa Viễn tha thứ, đã khuyên Cổ Thừa Viễn hiến gan, đã khuyên Cổ Thừa Viễn chịu tổn thương một lần nữa.

Du Nhiên nghe thấy được tiếng vang từ chính hàm răng của mình, ngoài ra, còn có tiếng động từ cửa truyền đến – tiếng nắm tay, bị người ta siết rất chặt, rất chặt, chặt như muốn bóp nát chính nó.

Du Nhiên quay đầu, nhìn thấy Cổ Thừa Viễn đứng bên cửa.

Không có kích động hay bất cứ cảm xúc nào khác, vẻ mặt anh ta rất bình tĩnh, giống như vực sâu không đáy, giống như nước trong giếng cổ, nơi ánh mặt trời không cách nào chiếu tới được, hoàn toàn không có một gợn sóng.

Thế nhưng, sắc mặt anh ta tái nhợt, giống như máu toàn thân đều dồn hết về lòng bàn chân.

Du Nhiên đứng sững tại chỗ, hoàn toàn mất đi khả năng tư duy, cô không biết phải làm thế nào mới có thể giảm sự tổn thương của Cổ Thừa Viễn tới mức thấp nhất.

Có lẽ, làm thế nào cũng là vô dụng.

Thời gian bất lực của Du Nhiên cũng không kéo dài lâu – Cổ Thừa Viễn xoay người, dùng sự bình tĩnh đặc biệt của anh ta, rời đi.

Du Nhiên vội vàng cất bước, đuổi theo anh ta.

Nhưng cô không dám tới gần, bởi vì cô không biết nên làm gì, nên nói gì với anh ta.

Vì vậy, cô chỉ có thể đi theo anh ta từng bước.

Trên hành lang, hai người, một trước một sau, người ngoài nhìn vào không cảm thấy gì kỳ lạ, nhưng trái tim Du Nhiên lại đau đớn như chìm trong lò lửa.

Sau khi về đến phòng bệnh, Cổ Thừa Viễn đi thẳng vào toilet, khóa trái cửa lại, lập tức, bên trong truyền ra tiếng nước chảy che lấp tất cả âm thanh.

Du Nhiên đứng sát cạnh cửa toilet, không biết làm gì.

Cô nghĩ, cô nên để Cổ Thừa Viễn yên tĩnh một mình, vì vậy, cô cố gắng đè xuống ý định gõ cửa, chỉ thấp thỏm, hoảng sợ chờ đợi.

Thời gian từng phút trôi qua, mỗi một giây đều như chiếc kim châm bén nhọn đâm vào tim Du Nhiên.

Bên trong, ngoại trừ tiếng nước, không còn chút động tĩnh nào.

Sự im lặng khiến người ta bất an.

Sau nửa giờ khó kìm nén nhất, Du Nhiên không còn chút kiên nhẫn nào nữa, trái tim cô đã phồng lên đến mức đè vào khí quản, khiến cô không hít thở nổi.

Vì vậy, cô định gõ cửa.

Nhưng gần như đồng thời với lúc cô giơ tay lên, cửa toilet mở ra, Cổ Thừa Viễn lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

“Anh…”

Du Nhiên vừa gọi một tiếng, Cổ Thừa Viễn lập tức vươn tay, ôm chặt lấy cô.

Lúc này, anh ta dùng rất nhiều sức, tràn ngập tuyệt vọng.

Lúc này, Du Nhiên không có lý do gì, không có tư cách gì, cũng không có dũng khí để đẩy anh ta ra.

Du Nhiên vươn tay, ôm lấy Cổ Thừa Viễn.

Trong giờ khắc toàn bộ thế giới này đều vứt bỏ anh ta, Du Nhiên không thể cũng buông tay.

Tuyệt đối không thể.

Cùng lúc với ý nghĩ này nảy ra trong đầu, khóe mắt Du Nhiên liếc thấy một tia sáng quen thuộc.

Một tia sáng lạnh lạnh, tia sáng phản chiếu từ đôi mắt kính cũng lạnh lạnh như thế.

Du Nhiên vừa duy trì tư thế bị Cổ Thừa Viễn ôm và ôm lấy Cổ Thừa Viễn, vừa quay đầu lại.

Quả nhiên, Khuất Vân đứng ở cửa, một đôi mắt sáng tối khó dò.

Tôi ị vào! Du Nhiên thấp giọng chửi một tiếng, lẽ nào gần đây lưu hành kiểu xuất hiện ngay thời khắc mấu chốt sao?!

Du Nhiên cảm thấy bản thân lúc này đang ở trong Địa Ngục.

Phía trước đang ôm chặt cô là một cái tội mà cô nên chịu, phía sau đang nhìn chằm chằm cô là một cái tội mà cô đã tạo.

Ánh mắt phía sau là băng, đang không ngừng đâm thủng lưng cô, cái ôm phía trước là lửa, đang không ngừng hòa tan một ít mỡ vốn cằn cỗi trước ngực của cô.

Thật sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Sau khi tiếp nhận loại dày vò này một phút, cuối cùng Du Nhiên không chịu nổi nữa, quyết định ít nhất phải giải quyết xong một người.

Vì vậy, cô quay đầu lần nữa, liếc mắt về phía Khuất Vân ý bảo anh ra ngoài chờ cô.

Khuất Vân lặng lẽ liếc cô một cái, đợi Du Nhiên hứng đủ hàn khí rồi mới làm theo ý cô.

Chờ anh ra khỏi cửa, Du Nhiên cố gắng nhẹ nhàng đẩy Cổ Thừa Viễn ra, nói: “Anh, em ra ngoài một chút đã.”

Khi cô đang xoay người, Cổ Thừa Viễn giữ tay cô lại.

Ánh mắt anh ta là một mảng rêu xanh âm u lạnh lẽo.

“Trong lòng em, cậu ta vẫn quan trọng hơn, phải không?”

Cổ Thừa Viễn đã hỏi một cậu như vậy.

Anh ta đã nhìn thấy Khuất Vân.

Sợ Khuất Vân ở ngoài chờ lâu mất kiên nhẫn lại xảy ra chuyện gì đó, Du Nhiên đành nói: “Em sẽ quay lại.”

Ngữ điệu, ngay cả chính cô cũng cảm thấy qua loa.

Sau đó, cô buông tay anh ta ra, ra khỏi phòng bệnh.

Trên hành lang, Du Nhiên nhìn thấy Khuất Vân, cô do dự một chút rồi bất chấp tiến lên, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Khuất Vân không trả lời, mà hỏi lại một câu khiến Du Nhiên bất ngờ, không kịp đề phòng: “Tôi nghe được một tin – em và Cổ Thừa Viễn, không có quan hệ huyết thống, phải không?”

Du Nhiên cũng không ngờ anh vừa mở miệng đã hỏi chuyện này, chỉ khẽ nhếch môi, không biết trả lời thế nào.

“Phải không?” Khuất Vân hỏi tới.

Du Nhiên cố gắng ra vẻ tự nhiên, đáp: “Đúng vậy.”

“Vậy, cái ôm vừa rồi là thế nào?” Khuất Vân tiếp tục hỏi.

“Chính là, tứ chi ở cùng một chỗ.” Du Nhiên nói.

“Tôi biết.” Tia sáng trên kính của Khuất Vân lại lạnh hơn.

Du Nhiên: “Biết rồi còn hỏi làm gì?”

Khuất Vân: “…”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây hai người đã từng qua lại.” Khuất Vân nói.

“Đó là chuyện rất lâu trước đây.” Du Nhiên không rõ trọng tâm nằm ở đâu.

“Nhưng chuyện này thật sự tồn tại.” Khuất Vân nói ra trọng tâm.

“Anh muốn nói gì?” Du Nhiên hỏi.

“Em và cậu ta, nên tránh mặt, không phải sao?” Khuất Vân nói.

“Anh đang dạy bảo tôi sao?” Du Nhiên nhíu mày: “Còn nữa, vì sao lại im lặng chạy tới đây, tôi nhớ anh đã hứa sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ cẩn thận.”

“Nếu thời gian em gọi là suy nghĩ cẩn thận có nghĩa là ở cùng với Cổ Thừa Viễn, vậy lời hứa này, tôi rút lại.” Ngữ khí của Khuất Vân cũng không vui.

“Anh ta phải phẫu thuật, tôi nghe lời mẹ tới chăm sóc anh ta, chuyện này có gì sai?” Du Nhiên cố gắng để biểu hiện của mình thêm vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

“Đường Ung Tử nói với tôi một chuyện.” Một câu nói của Khuất Vân chứa rất nhiều hàm nghĩa.

Thì ra đây mới là sự trả thù của Đường Ung Tử, Du Nhiên cũng không hiểu rốt cuộc cô ta trả thù Khuất Vân hay trả thù mình nữa.

Từ khi Đường Ung Tử tới chỗ Vưu Lâm, nhất định biết được không ít chuyện về cô và Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên cũng không rõ rốt cuộc Khuất Vân đã biết được bao nhiêu.

Biện pháp duy nhất chính là nói lảng sang chuyện khác.

“Đường Ung Tử, thì ra hai người vẫn còn liên lạc.” Du Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái.

“Em cho rằng chiêu này dùng được à?” Khuất Vân rất lớn, rất mạnh, thỉnh thoảng còn rất gian trá liếc mắt đã nhìn ra ý định của cô.

“Nếu anh không tin tôi, có thể bỏ cuộc, đi tìm người khác tốt hơn.” Sau khi nói ra những lời này, Du Nhiên bỗng cảm thấy rất hả giận.

Hai người rất gần nhau, xuyên qua đôi mắt kính, Du Nhiên nhìn thấy đôi mắt Khuất Vân.

Nơi đó, một chút tức giận bắt đầu trào lên, nhưng khi tới gần sát phía ngoài đôi mắt, lại từ từ hóa thành một loại bất đắc dĩ: “Nếu có thể khống chế, tôi đã làm như vậy từ lâu.”

Câu trả lời như vậy khiến Du Nhiên không cách nào đánh trả.

Nhưng cô xác định, hiện tại, không phải lúc để tiếp tục dây dưa với Khuất Vân.

Thứ nhất, tâm trạng Cổ Thừa Viễn không ổn định, là lúc cần người làm bạn.

Thứ hai… Đối mặt với một Khuất Vân như vậy, trái tim Du Nhiên có chút mơ hồ.

Giống như trời thu mưa rơi, ngồi trong xe, kính thủy tinh mờ mờ, không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.

Vì vậy, cô phất tay: “Giờ tôi không có thời gian nói với anh những chuyện này, cứ dựa theo hứa hẹn giữa chúng ta, anh về trước đi… Nếu như anh còn muốn chờ.”

Đang định bỏ đi, lời nói của Khuất Vân lại bay tới: “Tôi sẽ không để em một mình ở cạnh Cổ Thừa Viễn.”

Sau đó, anh xoay người chắn trước mặt Du nhiên, đôi mắt sâu thẳm của anh tập trung nhìn thẳng vào Du Nhiên một cách kiên định: “Tôi và cậu ta, em chọn ai?”

“Ai cũng không chọn.”

Du Nhiên ghét thái độ cứng rắn này của Khuất Vân, dời bước, định đột phá vòng vây từ bên cạnh.

Nhưng Khuất Vân nắm lấy vai cô, tiếp tục ép hỏi: “Ít nhất, cho tôi một lời chắc chắn, em coi cậu ta là người thân hay một người đàn ông?”

Mắt thấy thời gian trôi qua, cô đã ra ngoài hơi lâu, tình huống của Cổ Thừa Viễn khiến Du Nhiên lo lắng không thôi.

Lúc này cô không có thời gian để nói chuyện phiếm với Khuất Vân.

Chạy trốn từ bên cạnh có vẻ có chút khó khăn, dưới tình huống cấp bách, Du Nhiên đành phải cắn răng, hai chân dùng chút lực khuỵu xuống, muốn trực tiếp chui qua hai chân Khuất Vân.

Cũng không phải ý định kỳ lạ.

Đầu tiên, hai chân Khuất Vân đang ở vị trí xa nhau, đủ không gian cho cô hoạt động.

Thứ hai, hai tay Khuất Vân đang nắm vai cô, dùng lực đè xuống tạo cho cô một lực đẩy nhất định.

Vì vậy, Du Nhiên quyết định làm vậy.

Nhưng kế hoạch của cô chỉ có khởi đầu mà không có kết thúc.

Khuất Vân có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Du Nhiên sẽ dùng chiêu này, vì vậy, khi thân thể cô vừa khuỵu xuống, anh đành khom người bảo vệ chính mình, bởi vậy, khe hở giữa hai chân lại càng lớn hơn, Du Nhiên có thể chui qua càng thuận lợi.

Vốn là, nếu cái mông Du Nhiên lướt sát qua mặt đất, vậy đầu của cô có thể lướt qua ngay bên dưới đũng quần Khuất Vân.

Đáng tiếc, bởi vì sức lực của Khuất Vân đủ lớn nên có thể túm lại thân thể cô lại, cách mặt đất còn hai mươi phân.

Nói cách khác, đầu của Du Nhiên, cao hơn kế hoạch hai mươi phân.

Vì vậy, mặt cô, đập thẳng vào cậu em trai nhà Khuất Vân.

Đó là một vật cứng, làm cho cái mũi của Du Nhiên đau nhức.

Vừa chịu đau khổ, Du Nhiên vừa an ủi chính mình: quên đi, quên đi, coi như ăn đậu hũ của anh ta một lần là được.

Lực tác động lẫn nhau, mặt Du Nhiên cũng làm Khuất Vân đau, lúc này, anh thả lỏng sự kiềm chế đối với Du Nhiên ra.

Nhân cơ hội này, Du Nhiên vội vàng cúi người, chui qua đôi chân dài của Khuất Vân, vắt chân chạy về phía phòng bệnh của Cổ Thừa Viễn.

Đang đau đầu suy nghĩ phải an ủi Cổ Thừa Viễn thế nào, khi bước vào phòng bệnh, Du Nhiên lại phát hiện không cần phải đau đầu vì vấn đề này nữa.

Bởi vì sẽ không có ai nghe lời an ủi của cô – Cổ Thừa Viễn đã không thấy đâu nữa.

Thân thể Du Nhiên lạnh đi một nửa, biến mất với sự đả kích đó, có trời mới biết Cổ Thừa Viễn sẽ xảy ra chuyện gì.

Du Nhiên vội vàng báo cho bệnh viện, mọi người tìm khắp các ngóc ngách một lần, vẫn không tìm thấy dù chỉ là cái bóng của Cổ Thừa Viễn.

Cuối cùng, là Khuất Vân đưa ra đề nghị kiểm tra máy ghi hình an ninh mới phát hiện sau khi Du Nhiên ra khỏi phòng bệnh nói chuyện với Khuất Vân được một hai phút, Cổ Thừa Viễn liền mặc áo khoác vào, rời khỏi phòng bệnh, từ một cầu thang bên cạnh phía bên kia hành lang đi xuống, ra khỏi bệnh viện.

Du Nhiên vội vàng báo với bố mẹ, nói rõ tình hình với họ, ba người bàn bạc chia nhau ra tìm.

Mấy chỗ như nhà ở, nhà bạn bè, nhà bạn làm ăn của Cổ Thừa Viễn, chỉ cần Du Nhiên biết, bọn họ đều đi tìm, nhưng không có thu hoạch gì.

Du Nhiên biết, Khuất Vân vẫn đi theo cô từ nãy đến giờ, nhưng cô không muốn để ý tới anh.

Thất vọng đi ra khỏi nơi cuối cùng mà cô cho rằng Cổ Thừa Viễn có thể đến, Du Nhiên giẫm phải một hòn đá, nghiêng đi một chút.

Khuất Vân lập tức tiến lên đỡ lấy cô, nhưng Du Nhiên đẩy mạnh tay anh ra.

Cô hoàn toàn nổi giận rồi.

Không chỉ giận Khuất Vân mà còn giận chính mình.

Vì sao lại rời khỏi Cổ Thừa Viễn trong lúc thế này, thật là điên rồi.

Du Nhiên cho rằng, cô ngu ngốc đến mức không đáng sống trên đời nữa.

Ra vẻ thánh mẫu khuyên Cổ Thừa Viễn bỏ qua thù hận, hiến gan cứu cha, cô tưởng đây là một bộ phim truyền hình cũ rích hay sao?

Mà ngay lúc Cổ Thừa Viễn đang suy yếu nhất lại vẫn không để ý rời khỏi phòng bệnh của anh ta, còn không để ý tới cảm nhận của anh ta.

Đúng vậy, cô ngu ngốc đến mức ngay cả chính cô cũng phải ghét bỏ bản thân.

“Đừng đi theo tôi, nhìn thấy anh tôi lại càng không vui.” Du Nhiên đẩy Khuất Vân ra.

Sau đó, cô chặn một chiếc taxi, nhanh chóng đi tới, đóng cửa lại, tùy tiện nói một địa chỉ cho tài xế.

Cho đến khi tách ra một khoảng cách tương đối, Du Nhiên mới dám quay đầu lại.

Cô nhìn thấy, Khuất Vân vẫn đứng tại chỗ, giống như điêu khắc từ đá, không nhúc nhích.

Du Nhiên cảm thấy thân mình cứng lại.

Cô thực sự đã làm mọi thứ rối loạn.

Sau khi xuống xe, Du Nhiên đứng ven đường, suy nghĩ như lạc vào mê cung.

Những nơi nghĩ đến đã tìm hết một lượt, vẫn không tìm thấy tung tích của Cổ Thừa Viễn, bước tiếp theo nên làm gì?

Đúng lúc này, di động vang lên, sau bốn tiếng, Du Nhiên mới như tỉnh lại từ trong mơ, nhận điện.

Ai ngờ bên kia lại là giọng nói của Cổ Thừa Viễn.

“Du Nhiên.” Giọng nói của anh ta thật yếu ớt, gần như bị bao phủ bởi hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh.

“Anh, anh ở đâu?” Du Nhiên kêu to, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người đi đường.

Cổ Thừa Viễn không trả lời, anh chỉ cúi đầu nói thầm: “Du Nhiên, giờ anh đang rất lạnh.”

“Anh, xin anh nói cho em biết, anh đang ở đâu, em sẽ đến ngay lập tức!” Du Nhiên nhìn trái nhìn phải trên đường, tóc mái trên trán đung đưa.

“Rất lạnh, giống như khi đó em rời khỏi anh, lạnh như vậy.” Giọng nói đông cứng của Cổ Thừa Viễn mang theo chút mờ ảo.

Xem ra Cổ Thừa Viễn không chịu nói cho cô biết anh ta đang ở đâu.

Du Nhiên sốt ruột, nhưng cô ép mình phải bình tĩnh lại, cố gắng nghe những âm thanh xung quanh phía bên kia điện thoại.

Dường như có rất nhiều tiếng cười, nghe như phần lớn là tiếng trẻ con, còn có tiếng nhạc.

Tiếng nhạc du dương loáng thoáng truyền đến, chạm đến một chỗ nào đó sâu trong ký ức của Du Nhiên.

Đó là trong công viên trò chơi, tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ.

Du Nhiên còn nhớ, sinh nhật năm mười tám tuổi đó, Cổ Thừa Viễn đã đưa cô tới công viên trò chơi nằm ở tận cùng phía Bắc thành phố.

Ngày hôm đó, Du Nhiên đã ngồi vòng quay ngựa gỗ hết lần này đến lần khác, còn Cổ Thừa Viễn, luôn ở bên cạnh cô.

Tiếng nhạc đó, giống hệt như tiếng nhạc đang truyền qua ống nghe.

Có lẽ Cổ Thừa Viễn đang ở đó.

Du Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới công viên đó, sau khi mua vé, cô chạy thẳng tới vòng quay ngựa gỗ.

Khi vừa đến được khu ghế dựa bên cạnh rào chắn, Du Nhiên nhìn thấy Cổ Thừa Viễn.

Cô xông lên, nhưng khi cách anh ta một đoạn lại đứng lại.

Ánh mắt Cổ Thừa Viễn đang nhìn hai đứa bé ngồi cùng nhau trên một con ngựa gỗ trong vòng quay, nhưng anh ta biết, Du Nhiên đang ở ngay bên cạnh mình.

“Em còn nhớ không? Chiều hôm đó, em chỉ thích ngồi cái này, để anh nhớ lại xem, em đã ngồi con ngựa màu trắng kia phải không?”

“Anh, vết mổ của anh còn chưa lành, chúng ta về bệnh viện trước đi.” Du Nhiên khuyên nhủ.

“Ngày đó, anh đã ở bên cạnh rào chắn này, nhìn em, trên gương mặt em là ngàn vạn ánh mặt trời. Anh mỉm cười với em, nhưng trong lòng luôn bị chút do dự gặm cắn.” Cổ Thừa Viễn nhẹ giọng kể lại: “Anh đã nghĩ, nếu anh làm chuyện tiếp theo, anh sẽ không còn nhìn thấy gương mặt tươi cười của em nữa.”

“Nhưng khi đó em đã nói một câu, em nói khi em còn bé, mỗi cuối tuần bố mẹ đều đưa em đi chơi vòng quay ngựa gỗ.”

“Em biết không? Trước đây, mẹ cũng thường đưa anh đi chơi vòng quay ngựa gỗ, chỉ có mẹ và anh, đó là quãng thời gian vui vẻ nhất của anh… Nhưng những chuyện đó, đều là trước khi em ra đời.”

“Trong một giây đó, anh bỗng nảy sinh ra rất nhiều thù hận đối với em, vì vậy, anh đã lôi em xuống vực sâu.”

“Em là người duy nhất yêu thương anh, nhưng anh đã dùng chính tay mình đẩy em ra. Giống như em từng nói, anh sẽ cô đơn cả đời.”

Không biết vì suy yếu hay vì nguyên nhân gì khác, giọng nói của Cổ Thừa Viễn chậm rãi thấp xuống.

“Anh, đó là em lỡ lời, anh đừng tưởng thật.”’ Du Nhiên vội vàng giải thích.

“Đó là sự thật, mẹ đã buông tay anh, còn em, cũng buông tay anh, sẽ không ai nắm lấy tay anh nữa, đều do anh tự làm tự chịu.” Cổ Thừa Viễn nở nụ cười, mỏng manh, giống như một đóa hoa trong suốt bằng băng.

Rất nhanh sẽ tan chảy dưới ánh mặt trời.

Du Nhiên nắm lấy vai Cổ Thừa Viễn, muốn nâng anh ta dậy, nhưng bàn tay Cổ Thừa Viễn lại trùm lên bàn tay cô: “Du Nhiên, em sẽ đi cùng Khuất Vân sao?”

Du Nhiên không có thời gian để trả lời vấn đề này, bởi vì cô cảm giác được bàn tay của Cổ Thừa Viễn dính dính, ướt đẫm.

Cô rút mạnh tay ra, ngạc nhiên nhìn thấy trên mu bàn tay mình đầy máu!

Đi nhanh tới trước mặt Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên nhìn thấy, miệng vết thương trên bụng anh ta đang thong thả chảy máu.

Du Nhiên quá sợ hãi, lấy điện thoại ra định gọi xe cứu thương, nhưng Cổ Thừa Viễn cầm chặt lấy tay cô.

“Buông tay, anh không muốn sống nữa sao!” Du Nhiên vô cùng lo lắng,

“Du Nhiên, em không hiểu, sống cô đơn như vậy còn sống làm gì.” Đóa hoa bên môi Cổ Thừa Viễn ngày càng mỏng manh.

“Em, và cả bố mẹ nữa, đều ở bên cạnh anh mà!” Du Nhiên kiềm chế mình, bởi vì dùng quá nhiều sức để giãy dụa sẽ làm vết thương của Cổ Thừa Viễn rách lớn hơn.

“Tình cảm đó không sưởi ấm được cho anh, điều anh muốn, chỉ là em, là vợ của anh.” Cổ Thừa Viễn bỗng lấy một chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, những ngón tay nhuốm máu ánh lên một màu hồng trên viên kim cương sáng bóng: “Du Nhiên, đồng cảm với anh cũng được, thương hại anh cũng được, đừng rời khỏi anh lần nữa, đừng buông tay anh nữa.”

“Giờ không phải lúc nói những chuyện này!” Nhìn máu nhỏ xuống mặt đất, trong lòng Du Nhiên như có lửa đốt.

“Hứa với anh.” Môi Cổ Thừa Viễn ngày càng tái nhợt: “Giờ, anh chỉ còn mình em.”

Máu chảy ra khỏi thân thể càng ngày càng nhiều, đôi mắt của Cổ Thừa Viễn càng ngày càng mờ nhạt, bàn tay cầm lấy tay cô cũng càng ngày càng lạnh.

Du Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng giật lấy chiếc nhẫn, xỏ mạnh vào ngón áp út.

Cảm giác lạnh lẽo giống như xiềng xích.

Cuối cùng, Cổ Thừa Viễn cũng thả cô ra, Du Nhiên vội vàng gọi xe cứu thương, cũng nhờ nhân viên của công viên trò chơi giúp cô nâng anh ta đi.

Cho dù đã hôn mê, Cổ Thừa Viễn vẫn nắm chặt tay Du Nhiên.

Sau khi đưa Cổ Thừa Viễn vào phòng phẫu thuật, Du Nhiên rất nhanh đã gặp bố mẹ và… Khuất Vân.

Bố mẹ kéo tay Du Nhiên, cẩn thận hỏi mọi chuyện.

Trong lòng Du Nhiên là một mảnh hỗn loạn, ngay cả chính mình nói gì cô cũng không nhớ.

Nhưng cô nhìn thấy, Khuất Vân vẫn đứng cách đó không xa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay cô.

Du Nhiên vô thức nắm chặt tay, viên kim cương trong lòng bàn tay vừa cứng vừa lạnh, giống như ánh mắt Khuất Vân.

Sau khi hỏi han xong, Bạch Linh và Lý Minh Vũ bị y tá gọi đi nộp viện phí, bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ còn một mình Du Nhiên đối mặt với Khuất Vân.

Du Nhiên dùng tay kia che khuất chiếc nhẫn kim cương, nhưng không ngờ như vậy càng giấu đầu hở đuôi.

Khuất Vân chậm rãi đi tới trước mặt cô, nhìn về phía bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Xem ra, em đã cho tôi đáp án.”

“Cái gì?” Du Nhiên hỏi.

“Giữa tôi và cậu ta, em chọn cậu ta, em coi cậu ta là một người đàn ông.” Khuất Vân nói, giọng nói thật chậm.

Du Nhiên cố gắng sắp xếp những từ ngữ trong đâu, muốn nói rõ với anh những chuyện vừa xảy ra.

Nhưng Khuất Vân không cho cô cơ hội mở miệng.

Anh vươn tay, vuốt ve gương mặt Du Nhiên, mang theo một cảm giác thật nặng nề: “Du Nhiên, tôi thừa nhận, tôi đã thua, tôi đã đánh mất em, tôi không có khả năng để thắng trở lại. Tôi đã cố gắng, nhưng kết quả vẫn là vô dụng. Em yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền em nữa, sẽ không cản trở bước chân của em nữa… Vậy, tạm biệt.”

Nói xong, anh xoay người, bỏ đi.

Đây là bài học thứ hai mươi mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên - Rốt cuộc, anh cũng có thể bị đánh bại.