Đường Nhật Khanh biết rõ địa vị của Đàm Bân trong công ty, khi nghe Giang Vãn Vãn kể lại những chuyện mình biết cho cô, trong lòng cô đã có tính toán.
Rõ ràng giờ Đàm Bân muốn thừa cơ làm loạn, trong lòng ông ta hiểu rõ thân phận mình không thể đè ép Bùi Danh Chính, nên lôi kéo các cổ đông khác, ngoài ra còn xúi giục nhân viên trong công ty, ầm ĩ đến mức lòng người hoang mang, tăng thêm áp lực cho anh.
Đúng là thủ đoạn đê tiện.
Giờ Đàm Bân đã bộc lộ rõ dã tâm của mình, hoàn toàn là một Phương Vĩnh Thành thứ hai.
Chỉ sợ Bùi Danh Chính đang luống cuống tay chân giữa ba bên, đối tác thì ngừng hợp tác, cổ đông và nhân viên thì làm loạn.
Đường Nhật Khanh càng nghĩ càng bất an, dưới tình cảnh này, đầu tiên không nói những chuyện khác, bất luận thế nào cô cũng phải đứng cạnh anh, dù gì trong nhiều lần cô bị người khác nhắm vào chất vấn, anh đều không hề do dự che chở cho cô.
Cho dù là vì trả ân tình, cô cũng phải giúp.
Quyết định xong, cô không hề do dự cầm điện thoại lên, gọi thẳng cho Triệu Phiên.
“A lô? Chị Nhật Khanh à! Sao chị...”
Cô nói thẳng: “Cậu đang ở đâu thế? Có rảnh không?”
Hình như Triệu Phiên ở đầu bên kia cũng hơi sợ sợ vì cô bỗng dưng nghiêm túc, ngập ngừng mấy giây mới vội mở miệng: “Em rảnh...”
Đường Nhật Khanh trịnh trọng nói: “Được, giờ cậu lái một chiếc xe đến cổng phía tây khu biệt thự đường Thanh Phong đợi tôi, nếu Bùi Danh Chính có hỏi thì nói tôi nhờ cậu chuyển đồ, chuyện này rất cấp bách, không được chậm trễ một giây.”
Triệu Phiên sửng sốt, trong lúc anh đang do dự, thì nghe thấy giọng nói kiên định của cô vang lên trong điện thoại: “Chuyện này liên quan đến Bùi Danh Chính, nếu cậu không muốn giúp anh ấy thì không cần đến nữa.”
Nói xong câu này, anh giật mình, không hề nghĩ ngợi đồng ý ngay: “Chị Nhật Khanh, giờ em qua đó ngay.”
Cúp máy xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không kéo Bùi Danh Chính vào, chỉ sợ người trung thành như Triệu Phiên sẽ không nghe theo lời sai bảo của cô.
Nhưng quả thật những thứ này đều vì trợ giúp anh, mặc dù trong lòng không biết rõ có thể giúp được không, nhưng thử một chút vẫn hơn ngồi nhìn không quan tâm.
Chưa tới bốn mươi phút, Đường Nhật Khanh đã nhận được tin nhắn của Triệu Phiên, cô vội vàng ra ngoài, còn đội một chiếc mũ vành lớn, gần như che hết nửa khuôn mặt.
Cô mở cửa bước lên xe, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Phiên, đành phải mở miệng giải thích: “Giờ tổng giám đốc Bùi các cậu đang gặp khó khăn, còn phải xem cậu có thể giúp anh ấy được không?”
Cô nói sơ lược mọi chuyện cho Triệu Phiên nghe, rồi nói thẳng mục đích của mình: “Đàm Bân có một cô cháu gái tên là Phùng Thiến, quan hệ bọn họ rất tốt, tôi nghĩ chúng ta có thể lợi dụng điểm này để khống chế ông ta.”
“Cụ thể là làm thế nào?” Triệu Phiên nghe vậy thì nhíu mày, hình như không tán thành lắm.
Đường Nhật Khanh khẽ nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Nếu Đàm Bân có thể làm càn ở Bùi thị, sao chúng ta không nắm điểm yếu ông ta?”
Trong ấn tượng của cô, trước đây lúc cô và Phùng Thiến xảy ra tranh chấp trong công ty, ông ta luôn tìm mọi cách che chở cô ta, cực kỳ cưng chiều. Nếu đã vậy, chỉ cần bọn họ có thể khống chế cô ta để uy hiếp, Đàm Bân sẽ không dám ngông cuồng trong công ty nữa.”
Cuối cùng Triệu Phiên vẫn lưỡng lự: “Nhưng...”
Đường Nhật Khanh trầm giọng nói: “Không nhưng nhị gì hết, nếu cậu muốn thấy Bùi Danh Chính không còn sức để chống đỡ, vậy thì cậu bước xuống xe, để mình tôi đi.”
Anh thấy thái độ cô cứng rắn như thế thì không nói gì nữa, nhỏ giọng hỏi: “Vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
Đường Nhật Khanh lạnh giọng nói: “Đầu tiên điều tra xem Phùng Thiến đang ở đâu, rồi chúng ta cùng đi gặp cô ta.”
Nửa tiếng sau, bọn họ đã tới trước cửa chính một câu lạc bộ được trang trí xa hoa.
Mặc dù là ban ngày, nhưng trước cửa chính câu lạc bộ vẫn có một hàng xe hạng sang đang đậu, không còn nghi ngờ gì nữa, cô không cần nghĩ cũng đoán ra đây là nơi nào.
Trước cửa có người phục vụ chuyên môn đang canh gác, muốn vào trong phải đưa thẻ VIP, Đường Nhật Khanh rơi vào thế khó, lúc cô không biết mình nên đi vào bằng cách nào, Triệu Phiên đang ngồi cạnh bỗng lấy điện thoại ra gọi.
“Anh Phong, em có chuyện muốn nhờ anh...”
Không đầy 3 phút, anh đã cúp máy, mỉm cười nói với cô: “Xong rồi, anh Phong bảo em cứ đến trước cửa nói thẳng tên anh ấy ra là được.”
“Thông minh!” Đường Nhật Khanh nở nụ cười, mở cửa xuống xe.
Quả nhiên gặp những chuyện thế này phải tìm Triệu Đình Phong, chỉ có anh ta mới có thể giải quyết nhẹ nhàng.
Hai người đi tới cửa, đối mặt với phục vụ, Triệu Phiên bình tĩnh nói tên Triệu Đình Phong ra, quả nhiên được cho vào, nhưng vừa bước vào câu lạc bộ, hai người hoàn toàn choáng váng.
Trong đại sảnh được trang trí tinh xảo, ánh đèn mờ ảo, ghế dựa lưng cao ngăn cách mỗi chỗ ngồi, nếu nhìn qua chỉ thấy có người ngồi ở đó, muốn tìm Phùng Thiến ở nơi rộng lớn thế này là điều không dễ dàng, đừng nói là trên lầu còn có các phòng bao loại đặc biệt...
Rất khó để họ tìm được một người trong toàn bộ câu lạc bộ này.
Một người phụ nữ ăn mặc hở hang lòe loẹt bỗng đi tới, ánh mắt quan sát người Triệu Phiên một lượt, thậm chí không hề quan tâm Đường Nhật Khanh vẫn đứng bên cạnh, chủ động dính chặt lên người anh: “Anh đẹp trai cần ‘phục vụ’ không?”
Mặc dù Triệu Phiên mới 18 tuổi nhưng đã cao 1m8, cộng thêm thân hình vạm vỡ, giữa hai hàng lông mày cũng mất đi vẻ ngây ngô, nếu nói anh 20 tuổi cũng có người tin, huống hồ khuôn mặt anh thanh tú, khác với vẻ lạnh lùng cứng rắn xa cách như Bùi Danh Chính, đương nhiên sẽ có phụ nữ không biết dính lấy.
Hơn nữa đến những nơi thế này, mọi ngời đều ngầm hiểu loại “phục vụ” này, không có gì phải che giấu.
Nhưng dù gì Triệu Phiên vẫn chưa trải qua chuyện đời, sắc mặt bỗng tái xanh, cơ thể căng cứng lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Người phụ nữ đó làm vẻ mặt đau lòng, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ý cười: “Anh đẹp trai, sợ gì chứ, anh thật sự không gọi em một lần sao?”
“Không...” Triệu Phiên muốn nói lời từ chối, nhưng chưa kịp nói ra, cánh tay đã bị người khác kéo lại.
Đường Nhật Khanh đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm người phụ nữ đó với vẻ mặt nghiêm túc, nói từng câu từng chữ: “Chúng tôi gọi, cô dẫn chúng tôi vào phòng đi.”
Hai người đều ngạc nhiên, nhất là người phụ nữ đó, cô ta do dự mấy giây.
Cô ta vốn xem thường cách ăn mặc của Đường Nhật Khanh, lần này thấy rõ khuôn mặt động lòng người sau vành mũ to, trong lòng thầm cả kinh.
Nhưng dù gì cô ta cũng là người lăn lộn nơi này đã lâu, nên không thấy ngạc nhiên nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Hai người phải thêm tiền đó, đi theo tôi.”
Triệu Phiên đứng bên cạnh sớm đã phát ngốc, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Anh ngước mắt nhìn cô, chỉ thấy ánh mắt cô thâm trầm nghiêm túc.
Đường Nhật Khanh lạnh lùng ra lệnh: “Đi theo cô ta.”