Khi Đường Nhật Khanh tỉnh lại thì đã là buổi chiều, ánh đèn vàng ấm chiếu xuyên qua rèm cửa sổ voan mỏng vào trong phòng khiến cả căn phòng nhuốm một tầng màu ấm áp.
Cô hít một hơi thật dài, nghĩ đến những chuyện vừa mới xảy ra, toàn thân giống như vừa trải qua đại nạn, không có sức lực, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên trì trệ.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Danh Chính điên cuồng và bất chấp tất cả như vậy.
Bây giờ nhớ lại mà trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, cứ nhớ đến lại thấy sợ.
Nghĩ kỹ lại thì cô và Bùi Danh Chính quen biết nhau lâu, ở bên nhau lâu nhưng trước giờ dường như cô cũng chưa hoàn toàn hiểu được anh, anh có bao nhiêu bộ mặt mà cô trước giờ chưa từng thấy nữa?
Có người mở cửa ra, tiếng bước chân quen thuộc bước vào, Đường Nhật Khanh gần như theo bản năng nhắm hai mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Bước chân dừng lại phía cuối giường trong khoảnh khắc rồi không bước tiếp nữa, Đường Nhật Khanh hít sâu, không dám chớp mắt.
Vài giây sau, ánh mắt Bùi Danh Chính dời đi, thản nhiên nói: "Anh bảo thím Trương hâm lại canh gà cho em."
Thân thể căng cứng cuối cùng đã bán đứng cô, Bùi Danh Chính sao có thể ngay cả mánh nhỏ như thế cũng không nhìn ra được.
Đường Nhật Khanh biết không giả bộ được nữa, nhíu mày rồi từ từ ngồi dậy, nhưng hai tay vừa mới dùng sức đỡ người lên thì thân thể lại thấy đau đớn, cả người lại ngã xuống nệm.
Toàn thân cô giống như là bị tháo rời ra vậy.
Bùi Danh Chính để canh lên trên bàn cạnh đầu giường, quay đầu nhìn người trên giường, hơi nhếch khóe môi, có chút muốn cười, đáy mắt cưng chiều, vươn tay muốn ôm cô.
Nhưng anh vừa mới chạm vào thì Đường Nhật Khanh lập tức theo phản xạ đẩy tay anh ra, kiên quyết lạnh lùng vô tình đến cùng.
Sắc mặt Bùi Danh Chính lập tức phủ một tầng lạnh lẽo, nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn thu lại chút không vui này, kiên trì: "Em chưa ăn gì, để anh đút cho em uống."
"Em không uống."
Đường Nhật Khanh lạnh lùng bỏ lại mấy lời này rồi xuống giường từ phía bên kia, cất bước đi đến phòng tắm.
Cô bị dày vò đến nỗi hai đùi đau đến mức gần như không bước đi nổi, nhưng cô vẫn cắn răng gắng gượng đi tới phòng tắm.
Bùi Danh Chính hơi cau mày, đứng dậy, sải bước tiến lên, một tay ôm cô vào lòng: "Vẫn còn giận anh sao?"
"Nếu không thì sao?" Đường Nhật Khanh hất cằm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt mang theo vẻ quật cường, đáy mắt trong suốt lại bình tĩnh: "Lẽ nào làm thế là cách để giải quyết? Em đã nói từ lâu rồi, giữa chúng ta không chỉ có một vấn đề."
Ngoài tin tưởng lẫn nhau, cô còn đang chờ anh thẳng thắn và giải thích về chuyện ba cô qua đời, chắc chắn anh biết nhiều hơn cô.
Đường Nhật Khanh thấy Bùi Danh Chính đứng im không nói gì đẩy tay anh ra rồi đi thẳng vào phòng tắm, đóng sập cửa lại.
Cô mở vòi sen lên mức cao nhất, co người lại thành một khối, nhỏ giọng thút thít.
Cô hình như... hiểu ra rồi, vì sao lúc trước mẹ lại một mực khuyên cô quay về với Bùi Duy mà không phải là ở bên Bùi Danh Chính.
Đúng như ba viết trong nhật ký, cuối cùng Bùi Danh Chính sẽ là vương giả đứng ở đỉnh cao, còn cô so với anh thì đơn thuần đến ấu trĩ, dù cho cô rèn luyện thế nào thì rốt cục vẫn chỉ xoay quanh trong lòng bàn tay anh, không thể thoát khỏi được.
Nói theo cách thông thường chính là cô không thể khuất phục được anh, cho nên ở bên anh thì chỉ có cô chịu tổn thương.
Sau khi nghiêm túc so sánh, Đường Nhật Khanh càng hiểu được ba mẹ nhọc lòng như thế nào. Khi ra khỏi phòng tắm, trên mặt cô đã mang theo vẻ cương nghị và kiên cường hiếm thấy.
Cô nhìn bốn phía, trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của anh, chỉ còn lại bát canh gà để ở trên bàn vẫn còn đang bốc hơi nóng.
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi rồi đi xuống lầu. Thím Trương thấy cô thì trong mắt hiện lên vài phần vui mừng, lại thận trọng hỏi: "Cô Đường, cô đã uống canh gà chưa?"
Đường Nhật Khanh nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Bùi Danh Chính đâu, trả lời không liên quan: "Anh ấy đâu rồi?"
"Cậu chủ ư? Vừa rồi cậu ấy nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp nên đã ra ngoài rồi."
Đường Nhật Khanh nghe vậy lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu rồi quay về phòng ngủ tầng hai.
Nhân lúc Bùi Danh Chính không có nhà, cô phải rời khỏi đây, bất kể như thế nào, bây giờ bọn họ xa nhau vài ngày chẳng có gì là không tốt.
Cô xách vali, thu xếp nhanh mấy bộ đồ mình hay mặc, thuận tay lấy điện thoại di động gọi một chiếc xe tới.
Lúc cô xuống lầu, thím Trương đang chuẩn bị bữa tối, thấy Đường Nhật Khanh kéo vali hành lý thì lập tức kinh ngạc.
Thím Trương vội vàng bước đến: "Cô Đường, cô muốn đi đâu vậy?"
Đường Nhật Khanh nghiêm túc, nhẹ giọng trả lời: "Về nhà."
Thím Trương do dự tiếp tục hỏi: "Cậu chủ có biết không?"
Đường Nhật Khanh nghe vậy thì không đáp, chỉ kéo vali lặng lẽ đi ra ngoài.
Thím Trương thấy điệu bộ này của cô thì có lẽ đã đoán được chắc hẳn cô và Bùi Danh Chính cãi nhau, hơn nữa cô cũng chưa nói chuyện này cho Bùi Danh Chính.
"Cô Đường... Hay là cô ăn tối đã rồi hãy đi? Tôi đã nấu xong xuôi hết rồi."
"Không cần đâu, làm phiền thím rồi. Mấy ngày nay tâm trạng tôi không tốt nên muốn về nhà ở vài ngày, thím không cần lo lắng."
Đường Nhật Khanh từ chối, sải bước ra khỏi biệt thự, lên thẳng chiếc ô tô đang chờ bên ngoài.
Thím Trương không có cách nào khác, không ngăn cản được Đường Nhật Khanh, đành phải để cô đi như vậy. Nhưng Đường Nhật Khanh mới vừa đi khỏi thì bà đã lập tức gọi cho Bùi Danh Chính, báo lại tình hình cho anh.
Bùi Danh Chính đang bàn chi tiết về chuyện hợp tác với đối tác, nhận được tin này thì sắc mặt lạnh đi, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ đơn giản dặn dò thím Trương mấy câu rồi để điện thoại xuống, nhưng tâm sự nặng nề.
Gần đây đúng là Đường Nhật Khanh đã trải qua quá nhiều chuyện không tốt, bây giờ bọn họ ở bên nhau sẽ chỉ không ngừng khắc khẩu và chống đối lẫn nhau, chẳng bằng nhân cơ hội này để hai bên đều có thời gian yên tĩnh lại.
Đường Nhật Khanh về biệt thự, vừa đẩy cửa ra đi vào thì thấy mẹ từ trên lầu đi xuống.
"Khanh à, con sao lại..." Mẹ Đường kinh ngạc, không ngờ rằng cô lại đột nhiên kéo vali trở về.
"Mẹ, mấy ngày này tâm trạng con không tốt, con về nhà ở vài ngày."
Cô giải thích đơn giản mấy câu rồi nhấc vali đi về phòng mình trên tầng hai.
"Khanh à!" Mẹ Đường nhận ra có chỗ không đúng, lập tức tiến lên hỏi: "Con và Bùi Danh Chính gây gổ với nhau có phải không? Gần đây hai đứa giống như..."
Đường Nhật Khanh dứt khoát giải thích: "Hai bọn con không có gì cả, chỉ là vì gần đây chuyện của công ty khiến tâm trạng con không tốt cho nên muốn về nhà mấy hôm, mẹ đừng suy nghĩ nhiều."
Cô biết không thể tránh được tràng câu hỏi liên hoàn của mẹ, cho nên vừa rồi khi ngồi trên xe, cô đã suy nghĩ trước ra được lý do này.
Mẹ Đường hơi cau mày, thấy phản ứng của Đường Nhật Khanh thì cũng biết cô sẽ không nói thêm gì nữa, khẽ thở dài: "Bỏ đi, mẹ không hỏi nữa, mẹ đi chuẩn bị nước cho con tắm nhé."
"Cảm ơn mẹ." Đường Nhật Khanh uể oải đáp.
Cô nói rồi đi về phòng ngủ, vừa mới nằm xuống chưa lâu thì điện thoại di động lại rung lên.
Là Lục Nghiêu gọi điện tới.
Đường Nhật Khanh lập tức tỉnh táo lại, hít sâu một hơi rồi nghe điện: "Alo, chào anh."
"Khanh, em có khỏe không?" Trong giọng nói của Lục Nghiêu lộ ra vài phần lo lắng: "Anh ta có làm gì em không?"
"Không." Đường Nhật Khanh nhếch môi, hỏi ngược lại: "Anh thì sao, vết thương thế nào rồi?"
"Anh không sao." Lục Nghiêu đáp rồi ngừng lại một chút, vài giây sau mới nhẹ giọng: "Khanh, nếu như em muốn rời xa anh ta, anh sẵn lòng giúp em."
Những lời này rõ ràng sau khi Lục Nghiêu đã suy nghĩ tường tận rồi mới cẩn thận nói ra.
Đường Nhật Khanh nghe vậy, tim nảy mạnh một nhịp, nhất thời không nói gì.