Trong lòng Lục Nghiêu run lên, trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, cảm giác chua xót khó gọi tên ngập tràn trong lồng ngực.
Anh đã từng nói rõ với Bùi Danh Chính là, nếu anh ta không bảo vệ được cô, nhất định anh sẽ cạnh tranh công khai với anh ta.
Nhưng bây giờ nhìn Đường Nhật Khanh đau khổ đến vậy, bao nhiêu lời hào sảng khí phách lại không thể nói ra.
Cho dù anh đơn phương thì sao, rốt cuộc Đường Nhật Khanh cũng chỉ yêu Bùi Danh Chính, đó là sự thật không thể thay đổi được.
"Tại sao anh lại muốn làm hại ba tôi, tại sao lại muốn làm hại nhà họ Đường..." Đường Nhật Khanh hơi mở mắt, nhưng tầm mắt mông lung, nước mắt không ngăn được ứa ra ngoài.
"Anh có biết em thích anh bao nhiêu không... có biết em thất vọng vì anh như thế nào không... em cứ tưởng chúng ta sẽ tự nhiên phát triển, nào ngờ vừa mới bắt đầu... anh lại gài bẫy em..."
Một khi tâm trạng đã bộc phát thì không dừng lại được, giọng nói của Đường Nhật Khanh càng lúc càng lớn, tâm trạng cũng trở nên kích động.
Nhất thời Lục Nghiêu không biết phải làm sao, cũng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng anh đành nhẹ giọng nói: "Khanh..."
"Bùi Danh Chính... anh trả lời em đi, tại sao, tại sao lại đối xử với em như vậy? Với nhà họ Đường như vậy?"
Những lời chất vấn tuôn trào, cô vừa khóc vừa hỏi, Lục Nghiêu cũng thấy bất đắc dĩ, đành phải đưa tay kia ra vỗ nhẹ sau lưng cô, động viên cô.
Cuối cùng, cô cũng mệt, tất cả sức lực đã hao tổn gần hết sau khi gào khóc, nước mắt cũng ngừng rơi, cô hơi tựa người trên gối, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhìn cô gái dần dần bình tĩnh lại, Lục Nghiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, anh lấy áo khoác mà cô vừa cởi ra treo ở một bên, dém chăn lại cho cô rồi tắt đèn.
Sau khi làm xong tất cả, anh ngồi ở trên ghế salon bên cạnh, nhìn cô gái trên giường, tâm trạng phức tạp không tả xiết.
Lúc này đây anh vừa muốn đi nhưng lại không yên lòng.
Cuối cùng, anh cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn cho trợ lý, còn mình tựa lưng lên ghế sô pha, trong đầu bỗng lướt qua những hình ảnh thời đại học cùng với Đường Nhật Khanh.
Anh thích cô, chưa bao giờ thay đổi, mấy năm qua anh chưa từng gặp một cô gái nào có thể khiến cho mình động lòng như thế, nhưng đến khi nhìn thấy Đường Nhật Khanh, cảm xúc kích động sôi sục nguyên thủy nhất vẫn tồn tại như xưa.
Quả nhiên, anh không bỏ được, cho dù hiện tại trong lòng cô có một người khác, anh chỉ cần được yên lặng đứng cạnh cô là đã tốt lắm rồi.
Mấy tiếng sau, đã quá nửa đêm, thím Trương tỉnh giấc, đi ngang qua phòng khách thấy tủ giày vẫn thế, bà vội vàng lên lầu hai, quả nhiên không thấy Đường Nhật Khanh trong phòng ngủ.
Cô không về!
Trong lúc hoảng loạn, thím Trương không biết phải làm sao, bà do dự mãi rồi dè dặt gọi điện thoại cho Bùi Danh Chính.
Không ngờ Bùi Danh Chính lại nghe máy rất nhanh: "Có chuyện gì?"
"Tiên sinh, cô Đường đi cùng với cậu không? Vừa nãy tôi phát hiện nửa đêm rồi mà cô ấy chưa về."
Nghe vậy Bùi Danh Chính nhíu mày, anh lạnh giọng nói: "Cô ấy chưa về sao?"
Rõ ràng buổi trưa họ còn gặp nhau cùng ăn cơm, cho dù buổi chiều cô ấy không quay lại thì đến tối cũng nên về rồi chứ.
"Phải, cũng không gọi điện thoại về nhà."
Siết chặt điện thoại trong tay, Bùi Danh Chính trầm giọng nói: "Được, tôi biết rồi, thím đi ngủ đi, tôi sẽ xử lý."
Anh cúp điện thoại, Triệu Đình Phong ở bên nhíu mày, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gấp à?"
"Thím trong nhà gọi điện sang, Đường Nhật Khanh vẫn chưa về." Bùi Danh Chính đứng dậy, cất bước đi: "Tôi phải đi tìm cô ấy đã."
"Này lão Bùi, không phải chứ!" Triệu Đình Phong đi lên kéo Bùi Danh Chính lại: "Giờ đã hơn nửa đêm rồi, anh đi đâu tìm người? Anh nghĩ kỹ đi, cô ấy không về nhà anh thì chắc là về nhà mình thôi, ba cô ấy vừa mới mất không bao lâu, công việc lại xảy ra vấn đề, bên này còn chiến tranh lạnh với anh, anh nói cô ấy không về nhà mình thì đi đâu? Cái này còn không rõ hả?"
Nghe Triệu Đình Phong nói vậy, bước chân Bùi Danh Chính hơi chần chừ, mày nhíu chặt, không nói gì.
Triệu Đình Phong lại tiếp tục khuyên nhủ: "Tôi nói này, bây giờ nửa đêm anh cũng không thể đi đập cửa nhà người ta được, vậy đi, anh ở đây với tôi nửa tiếng nữa, đến sáng hẵng đi tìm người, nhân tiện mang bữa sáng gì đó, tỏ vẻ săn sóc..."
Nghe vậy, rốt cuộc Bùi Danh Chính cũng quay về, ngồi xuống ghế salon lần nữa, anh ngước mắt nhìn qua cửa sổ kính trong suốt, nhìn đám người uốn éo dưới sàn nhảy trong quán bar lầu một, bất kể ngày đêm, đôi mày càng nhíu chặt.
Trong lòng càng thêm phiền chán, Bùi Danh Chính trầm giọng nói: "Anh cứ ngồi ở đây đi, tôi đi."
Nếu không phải vì tức giận khi nghe thấy những lời Đường Nhật Khanh nói với mẹ Đường, thì đang yên đang lành anh không về nhà mà chạy tới chỗ Triệu Đình Phong làm gì, cái nơi gà chó múa may này không gợi được chút hứng thú nào từ anh cả, còn không bằng tìm bừa một khách sạn nào đó để nghỉ ngơi.
"Lão Bùi, anh đi đâu thế?" Triệu Đình Phong vội bước đuổi theo.
Bùi Danh Chính trầm giọng: "Tìm một khách sạn yên tĩnh, nghỉ ngơi mấy tiếng, rồi đi tìm Đường Nhật Khanh."
Triệu Đình Phong tiện tay lấy một tấm thẻ trên bàn: "Vừa lúc bên tôi có thẻ VIP của khách sạn này, có thể vào ở luôn, phòng sạch sẽ, khách sạn này do bạn tôi mới mở."
Triệu Đình Phong, cái khác không nói, nhưng lại quen biết với nhiều loại người hơn so với Bùi Danh Chính chuyên chỉ giao lưu trong giới thương nhân, mà những chuyện ngày thường như vậy cái gì cũng tiện.
Thấy Bùi Danh Chính không nhận, Triệu Đình Phong tiến lên kín đáo đưa tấm thẻ cho anh: "Đi đi, tôi không tiễn, chỗ tôi đang đắt khách quá, không đi được."
Bùi Danh Chính không lên tiếng, anh bước ra, đi xuyên qua đại sảnh lầu một của quán bar huyên náo, ngửi mùi thuốc lá mùi rượu và hơi người, bất giác nhíu mày.
Đúng là cần phải sửa sang lại bản thân một chút, vậy thì mai đi gặp Đường Nhật Khanh mới không đến mức quá tàn tạ.
Sáng sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên len theo khe hở rèm cửa sổ vào phòng, Đường Nhật Khanh trở mình, từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là một căn phòng hoàn toàn xa lạ, Đường Nhật Khanh từ từ hồi phục tinh thần, bầu không khí xa lạ khiến cô theo bản năng ngồi dậy.
Cô... đang ở đâu đây?
Tầm mắt đảo nhanh xung quanh, cuối cùng rơi xuống người Lục Nghiêu đang ngồi trên ghế salon đối diện với giường, cô hoảng hốt, lập tức tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Lục Nghiêu, những ký ức hôm qua mới từ từ ùa về trong đầu.
Lục Nghiêu nghe được tiếng động, anh đang chợp mắt, mở bừng mắt ra, nhẹ nhàng nói: "Em tỉnh rồi à?"
Đường Nhật Khanh hít một hơi thật sâu, thấy áo quần trên người mình vẫn chỉnh tề, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Ừm... anh, hôm qua...."
Lục Nghiêu khẽ cong môi: "Em uống nhiều nên anh đưa em vào khách sạn, để em một mình ở đây thì anh không yên tâm, cho nên anh mới ngồi trên salon với em một buổi tối."
Đường Nhật Khanh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cũng thấy xấu hổ vì những suy nghĩ mới lóe lên trong đầu mình vừa nãy.
Lục Nghiêu đứng dậy, vận động xương cốt, ngủ ngồi một đêm khiến người anh đau nhức không thôi, anh đi đến bên cạnh cô, cầm lấy một cái cốc sạch rồi rót nước ấm đưa đến trước mặt Đường Nhật Khanh: “Uống nước trước đi, em đau đầu à?"
Đối mặt với sự quan tâm của người đàn ông này, Đường Nhật Khanh khó mà thích ứng được, cô hít một hơi, cầm lấy ly nước nhưng trong đầu lại nhớ ra chuyện khác.
"Hôm qua... em có nói linh tinh cái gì không?"
Tửu lượng của cô không tốt, hôm qua lại uống nhiều như vậy, chỉ sợ trước mặt Lục Nghiêu đã nói linh tinh gì rồi.