Trường đại học của ta ở ngay trong thành phố, Trư Tiểu Ngải lại cùng học với ta, bất quá không phải chuyên nghiệp. Khác với mọi người, ta đã sớm đánh mất nhiệt tình ban đầu với nơi này, tiếp tục cuộc sống trong sạch đến phát chán. Ta không học ngoại trú mà cùng mọi người ở chung một phòng. Cũng không phải không muốn tự do mà đây đã là thói quen. Thứ một khi đã trở thành thói quen rồi thì cũng giống như độc dược xâm nhập tận cốt tủy vậy.

Mai Kế Nhạc là bạn cùng phòng với ta, mới đầu ta thực sự chán ghét hắn, đơn giản vì hắn giống cái kẻ đi chiếc xe màu trắng có rèm che kia. Nhưng sau đó ta lại phát hiện hắn là người dị thường hòa nhã, ở chung rất tốt. Hắn, ta, cùng Trư Tiểu Ngải cũng khá hòa hợp. Hắn luôn thổi phồng nhà mình rất đẹp, làm cho ta thực hối hận vì nghỉ hè không chạy đến Quế Lâm. Nếu ngày đó ta không trốn ở nhà, hẳn đã có thể thấy nó tráng lệ thế nào.

Mai Kế Nhạc mở cửa, mang quýt vào, nói nữ sinh lớp bên ngưỡng mộ hắn tặng cho, ai biết có thật hay không. Hắn bóc quýt, lộ ra thịt vàng, “Làm gì mà ngốc ở trong này thế hả? Tiểu Hồng đâu?”

Tiểu Hồng là bạn gái ta, bộ dáng nộn nộn, không giống những cô gái phương Bắc khỏe mạnh, là nhỏ xinh gầy yếu. Nàng đứng cùng ta còn chưa cao quá bả vai, nhỏ nhắn tinh xảo, ta thực thích ôm nàng, cái cảm giác mỏng manh dễ vỡ khiến người ta muốn nâng niu.

Có đôi khi ta chán ghét cuộc sống này, đi học, tan học, ăn, ngủ, chơi điện tử. Lão ba nói ta nên ra ngoài, tiếp thu kiến thức, thế giới này còn biết bao điều cần con người khám phá. Ta lại đối với những sự vật mới mẻ kia chả có gì hứng thú, cho dù ra ngoài cũng chẳng biết đi đâu? Ta cảm thấy bản thân giống như phế vật, ngẫu nhiên lên mạng tìm thông tin về tình hình Anh quốc, sau đó lại tự mắng mình rỗi việc, lừa mình dối người.

Ta tự thấy có lỗi với Tiểu Hồng, mỗi khi hôn nàng, ta đều không nhịn được mà đem nàng thành người ta thật sâu khát vọng ở cùng một chỗ, nhưng mở mắt ra, tất cả đều trở thành bọt biển vỡ tan. Cũng bởi vì áy náy, ta cố hết sức mình đối nàng thật tốt, coi nàng như công chúa mà sủng nịnh, thỏa mãn tất cả mong muốn của nàng.

Tình yêu của ta chung quy vẫn thiếu tình cảm mãnh liệt, quan hệ hòa hảo đến mấy rồi cũng sẽ lung lay. Thời điểm đó đến, ta liền cùng Tiểu Hồng chia tay. Nói chia tay chính là nàng, ta cũng không cự tuyệt. Nàng nói ta căn bản không cần nàng, nàng không chịu nổi sự bất an khi ở bên ta, ta không thể phủ nhận điều gì. Ta không tìm bạn gái nữa, bên người ta cũng không thiếu nữ nhân.

Có đôi khi Mai Kế Nhạc nghiêm khắc mắng ta, nói tiểu tử ngươi bộ dạng sa sút thế này, cư nhiên lại có nữ nhân thích, thật là không có thiên lí! Ta sẽ đáp lại hắn, ngươi ghen tị a! Kỳ thật, kỹ xảo xử lí nữ nhân Mai Kế Nhạc so với ta còn tốt hơn. Tiểu tử này vào lễ tình nhân đã từng ở trên khinh khí cầu cầm chín mươi chín đóa hồng đối một nữ nhân hô to “ta yêu ngươi”, loại sự tình này có đánh chết ta cũng không làm.

Có một lần Trư Tiểu Ngải cùng hắn quá chén, lúc say rượu tên này cư nhiên lộ ra thần thái nam nhân cuồng dã, hắc!

“Tiểu tử?” Mai Kế Nhạc vỗ bàn hô to, “Ngươi này tên lang tâm cẩu phế, Hồng muội đối ngươi như thế nào, ngay cả khuyên cũng không khuyên lấy một lời, có biết là đã làm người ta thương tâm thế nào không hả? Nói, có phải ngươi ở bên ngoài dưỡng tiểu tình nhân không, nếu không sao không cùng Hồng muội hàn gắn lại!”

“A, ngươi nhàn rỗi quá rồi sao mà đi quản ta, cả ngày Hồng muội thế này Hồng muội thế kia, nàng với ngươi là thế nào!” Ta mở chai bia, hôm nay nhất định phải chỉnh thằng nhãi này.

“Cái loại tiểu muội ngây thơ ta mới không có hứng thú, ai kêu nàng suốt ngày quấn quít lấy bạn gái ta, hại ta ngay cả cơ hội thân thiết đều không có!”

“Ngươi, đồ sắc ma, trừ bỏ chuyện kia ra, chẳng lẽ ngươi không muốn gì khác sao?”

“Mẹ nó, ngươi nói ta còn muốn cái gì? Tìm bồ không phải để kỵ sao!”

“Dâm côn”, Trư Tiểu Ngải thóa mạ, trải qua mấy tháng yêu đương, tên này trước kia mỗi ngày đều khư khư vài quyển sách đen cư nhiên lại biến thành ngây thơ, “Cả hai đứa!”

“Hắc,” Mai Kế Nhạc cười to, “Vậy ngươi là *** châm!”

Trư Tiểu Ngải thiếu chút nữa sặc cả rượu, “Thao, cho ngươi ba phần nhan sắc người đã học người ta đi mở phường nhuộm, cẩn thận ngày nào đó cái trong quần kia hỏng mất đấy!”

“A, ngươi không phải lo, ta thấy ngươi nên cẩn thận cái châm nho nhỏ của ngươi có khi nào bị bẻ gãy đấy!” Mai Kế Nhạc vui tươi hớn hở, mặt đỏ bừng bừng.

Ta cùng hiểu Mai Kế Nhạc ám chỉ cái gì, vỗ vai Trư Tiểu Ngải an ủi, “Huynh đệ dừng nóng, châm mặc dù nhỏ vậy cùng vẫn dùng được đi.”

“Mẹ ngươi, đi chết đi.” Trư Tiểu Ngải hất tay ta ra, giơ chén rượu lên định hắt.

Ta cười đến đau bụng, vội vàng trốn sau Mai Kế Nhạc. Mai Kế Nhạc đột nhiên giữ chặt cánh tay ta, hỏi, “Nói thật đi, ngươi không phải có người trong lòng rồi chứ?”

Ta không nói gì, nghĩ muốn phủ nhận cũng không xong.

“Bạn hồi trung học sao?” Ánh mắt Mai Kế Nhạc lộ ra tia gian xảo, hướng Trư Tiểu Ngải hô to, “Tiểu Trư, rốt cuộc có hay không?”

Trư Tiểu Ngải trầm tư, nói, “Đúng là có một lão bà.”

“Thấy chưa, rõ ràng là có mà!” Mai Kế Nhạc hưng phấn hỏi, “Xinh không? Có ảnh chụp không?”

Trư Tiểu Ngải nở nụ cười, “Xinh, nhưng là nam.”

Mai Kế Nhạc buông tay, ‘Thì ra là dạng này, sau này tránh xa ta ra một chút.” Hắn hai tay ôm lấy thân mình, bày ra một bộ dáng bị cường bạo.

“Mẹ nó, cái ngươi đi chết đi!” Ta thiếu chút nữa xốc bàn lên.

Một hồi đùa giỡn này, ta lại nhớ chuyện xưa, cái đã nhạt phai từ lâu lại trở nên minh bạch.

Cuốc sống đại học giống như một vở kịch, bắt đầu mau mà kết thúc cũng mau, ngay khi ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nó đã muốn khẩn cấp đuổi ta đi, bắt buộc ta tiến vào xã hội thực sự.

Ta vào làm việc cho một công ty điện tử, Mai Kế Nhạc làm cho công ty quảng cáo, Trư Tiểu Ngải cư nhiên quyết định đọc nghiên (chắc là làm nghiên cứu, khó hiểu quá đi =.=), ta cùng Mai Kế Nhạc đều vạn phần ngạc nhiên. Nhưng ngoài dự đoán nhất chính là, ta cùng Giản Thêm, bạn cùng phòng năm đó, gặp nhau ở công ty, thật không khỏi cảm thán, thế giới thật nhỏ a!

Đi làm sáu năm, ta đã trở thành quản lí. Năm ấy công ty nhận thêm một sinh viên học viện tài chính và kinh tế, tên là Lâm Linh, lớn lên nhìn cũng được, người lại hào phóng, liền trở thành mục tiêu theo đuổi của nam nhân trong công ty. Ta vẫn chưa có bạn gái, dù không phải kim cương cũng miễn cưỡng là ngọc thạch vương lão ngũ, trong nhà thúc giục, ta liền cùng Tiểu Linh kết giao.

(Kim cương vương lão ngũ: là người đàn ông hoàn hảo. Không phải kim cương cũng miễn cưỡng là ngọc thạch vương lão ngũ: dù không phải là người đàn ông hoàn hảo nhưng cũng là mẫu người lí tưởng.)

Quan hệ của chúng ta khá hòa hợp, chưa bao giờ cãi vã. Lão ba rất vừa ý nàng, thậm chí trước mặt nàng nói với ta, muốn ta chọn Tiểu Linh làm vợ! Ta ngược lại ngượng ngùng đứng lên.

Người thì phải lập gia đình, dù có muốn trẻ con mãi cũng không được.

Chúng ta quen được hai năm, nàng đã là của ta, hơn nữa lão ba thúc giục, mùa đông năm ba mươi tuổi, ta cầu hôn nàng. Khi nhận nhẫn của ta, nàng nở nụ cười trong nước mắt. Ta lau đi nước mắt của nàng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấy, đem nàng khóa trong áo khoác. Ta tháo bao tay của nàng, vì nàng đeo nhẫn.

“Ta sẽ bảo hộ ngươi” ta nói.

Nàng cười, ý cười thật sâu in trong mắt ta, “Ngươi khi nào học được kiểu đó của Mai Kế Nhạc vậy? Nam nhân các ngươi đều cùng một dạng”

“Vậy ngươi còn dám không?”

“Sao không dám? Về sau tiền lương phải giao hết cho ta, không cho ngươi ra ngoài xằng bậy!”

“Ôi, lão bà cho ta một con đường sống đi!” Ta dùng giọng điệu cầu xin, nàng lập tức nở nụ cười.

“Không thương lượng, muốn kết hôn với ta thì chuẩn bị tâm lí cho tốt một chút.”

“Lão ba mà biết ta cười nữ lang về nhà, sẽ không trúng gió mà chết chứ.”

“Ngươi xuống địa ngục đi!”

Lão ba dạo này thân thể kém đi nhiều, mùa thu năm đó bị bệnh, đi đứng không nhanh nhẹn nữa, ta cũng muốn kết hôn cho lão ba vui vẻ. Hôn lễ dự định sẽ diễn ra vào đầu xuân, ta đắm chìm trong cảm giác hôn nhân, cùng Tiểu Linh vội vàng chuẩn bị. Ta mua đồ dùng mới, chỉnh trang lại phòng ngủ, phòng khách, chỉ chờ nữ chủ nhân mới vào ở.

Qua tết âm lịch, công việc lại vội vàng, ta cũng ra ngoài thường xuyên hơn. Một ngày hai tư giờ cũng làm không xong đống văn kiện xếp thành núi nhỏ, bởi vì có hôn sự kích thích, ta cũng tinh lực dư thừa, nhiệt tình mười phần. Ngày hôm qua làm đến tận hai giờ sáng, hôm nay lại đúng tám giờ đi làm, ta cũng bội phục chính mình.

Giản Thêm cùng ta một tổ, cùng nhau lo hợp đồng này. Hắn làm việc rất tốt, chung tổ khá tiện nghi, ngồi ở văn phòng xem báo cáo cũng thoải mái vài phần.

“Tu chỉnh lại dung nhan đi,” Giản Thêm nói, “Cũng không phải nhân viên mới.”

“Ta đến kí hợp đồng, không phải đi bồi rượu.” Nhìn lại chính mình, không bẩn không loạn, đầu tóc sạch sẽ, rất tốt a.

“Phi, hợp đồng nếu không kí được là lỗi của ngươi!”

“Ha ha ha ha ———”

“Chuyện kết hôn thế nào?”

“Uy, đang làm việc không bàn chuyện riêng, hợp đồng nếu không kí được hẳn là lỗi của ngươi.”

“Thao, ngươi đi chết đi! —— Người đến rồi, ngươi cho ta chút đứng đắn coi.”

Ta cười gượng hai tiếng, sửa soạn lại tây trang. Rất nhanh có ba người bước đến, hai người ngoại quốc, một người Trung, mái tóc nhuộm không thể lẫn vào đâu được.

La Dận?!

Trong đầu ta lập tức hiện lên cái tên này, đối phương cũng thấy ta, ngây người kinh ngạc. Ai cũng không ngờ sau nhiều năm xa cách lại có thể gặp nhau đột nhột như vậy, kí ức một thời ngây dại kia lại tràn về....