Không đến năm phút xe đã dừng lại, Vệ Đình theo Đinh Bùi Quân vào một PUB có tên là “Vô chủ chi gia”. Có lẽ vì là cuối tuần nên bên trong đầy khách, hai người đành phải ngồi ở trước quầy bar. Vệ Đình vừa ngồi xuống, “ba” một tiếng lớn một cái cốc to không biết ở đâu ra xuất hiện ngay trước mặt, doạ y một cú sốc.

“Tử Bội, muốn doạ chết người à?” Đinh Bùi Quân có chút bất đắc dĩ mở miệng. “Lấy lại đi, đổi sang bia”.

Đằng sau quầy bar là một cô gái thoạt nhìn rất trẻ, tóc nhuộm màu đỏ vang, bên tai trái đeo một cái khuyên hình ngọn tháp, tai phải đeo hai khuyên tròn, mặc áo ba lỗ màu đen, mắt kẻ màu lam thẫm, lông mi dài mà cong, cánh môi phấn nộn tô một lớp son, thoạt nhìn thật giống như búp bê Barbie.

Đáng tiếc khi mở miệng thì quá là sát phong cảnh, búp bê Barbie giọng trầm khàn, giống như là bị cảm hay viêm họng gì đó, thật sự là không tương xứng với tuổi bề ngoài. Vệ Đình nghĩ, cô gái này hẳn là hút thuốc rất nhiều.

“Bạn mới?” Cô gái tên Tử Bội lười biếng liếc mắt nhìn Vệ Đình một cái, quay đầu nói với Đinh Bùi Quân. “Sao lại keo kiệt như vậy? Chỉ mời bia?”

Đinh Bùi Quân không thèm để ý, vì thế cô chỉ có thể quay sang Vệ Đình, tựa tiếu phi tiếu nhìn y. “Anh muốn uống cái gì? Cứ việc gọi, không cần nghe theo anh ấy”.

Vệ Đình nói. “Bia”.

Vẻ mặt Tử Bội hơi đổi, khoé môi xả ra một nụ cười không thú vị. “Thật ngoan a”. Sau đó đổi một cốc bia, để trước mặt Vệ Đình.

Vệ Đình không yên lòng nâng cốc, âm nhạc rất ồn, người xung quanh cũng náo nhiệt, còn có người hút thuốc nên khiến cho cả quán bar như chìm trong sương khói.

Đinh Bùi Quân đi WC, Tử Bội nhân cơ hội ngồi xuống đối diện Vệ Đình, hỏi y thuốc lá.

Vệ Đình cảm thấy cô nói vậy chỉ là lấy cớ, nhưng vẫn lấy thuốc ra.

“Anh thật sự là bạn của Đinh Bùi Quân?” Tử Bội châm thuốc, ánh mắt trống rỗng.

“Đúng”. Vệ Đình có hơi hưng phấn. Y biết cô gái tên Tử Bội này là đang thăm dò y, mà y tựa hồ cũng đã chuẩn bị điều tương tự.

Đó là trò chơi của gián điệp cùng gián điệp.

“Quen thế nào?”

“….Trên bàn rượu”. Vệ Đình không nói rõ sự tình lúc đó, chỉ hàm hồ trả lời cho qua, dù sao cũng không hẳn là sai.

“Hai người hiện tại… là quan hệ đó sao?”

Vệ Đình không thừa nhận cũng không phủ nhận, cúi đầu uống bia trốn tránh không đáp. Lòng bàn tay đã toát mồ hôi, y biết Tử Bội hiểu lầm, y nghĩ giao tình giữa cô và Đinh Bùi Quân chắc chắn rất sâu, bằng không sẽ không hỏi đến loại chuyện này.

Y nghĩ, Đinh Bùi Quân không phải sẽ thường xuyên mang những người khác nhau đến nơi này uống rượu chứ? Những người đó, có phải phần lớn đều là nam nhân không?

“Anh xem”, Tử Bội đột nhiên ghé sát vào, ở bên tai y nói. “Rất nhiều người đều để ý đến anh, bộ dáng anh được lắm, lại nghe lời như vậy, Đinh Bùi Quân đối với tốt lắm đi? Anh không phải sẽ cảm thấy anh ấy thực sự yêu anh đấy chứ?”

Vệ Đình mí mắt giật giật, thật sự không biết những lời này của cô có ý gì.

Tử Bội cười ha hả, trong mắt sóng quang lưu chuyển, có đùa cợt, có lãnh đạm, có lúc lại chợt loé lên. Đinh Bùi Quân vừa lúc trở về, thấy thế không khỏi hỏi. “Hai người nói gì mà vui vẻ vậy?”

Tử Bội không trả lời, bỏ đi chỗ khác.

Đinh Bùi Quân tựa hồ đã quen, ngồi xuống cầm cốc bia uống một ngụm, rút điếu thuốc ra hút. Vệ Đình cẩn thận hỏi. “Cô ấy là bạn anh à?”

Đinh Bùi Quân cười cười. “Em họ tôi”.

Vệ Đình trợn mắt.

“Không phải đã nói với cậu tôi có rất nhiều anh chị em sao?” Đinh Bùi Quân nhả ra một làn khói. “Cô ấy là em họ nhỏ nhất của tôi. Cậu thích loại hình này không? Vừa rồi thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, muốn tôi giới thiệu cho không?”

Vệ Đình vô lực lắc đầu, thì thào nói. “Chúng tôi không thích hợp…. không hợp”.

Loại con gái này, y thực sự chơi không nổi.

Đinh Bùi Quân nhìn y, sau đó cười rộ lên, dưới ánh đèn lại mang theo loại lỗi giác đắc ý mà không mất đi tao nhã.

Vệ Đình nhìn hắn cười, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.

ID: Khuynh gia bại sản

ID: Đào nhạc ti

Vệ Đình ngồi trước máy tính, một bên uống bia một bên rất nhanh gõ bàn phím.

Đào nhạc ti: Lâu rồi không thấy cậu online, rất bận sao?

Khuynh gia bại sản: Xem đĩa, không có thời gian nói chuyện.

Đào nhạc ti: @[email protected] Đĩa gì?

Khuynh gia bại sản: Hành động, cậu không có hứng thú đâu… Đúng rồi, cậu từng có người theo đuổi chưa?

Đào nhạc ti: Vô nghĩa! Cậu muốn theo đuổi tôi?

Khuynh gia bại sản: Không, là có người theo đuổi tôi.

Đào nhạc ti:

Khuynh gia bại sản: Gì đấy?

Đào nhạc ti: Ký hiệu biểu tình, không thấy thì thôi. Người theo đuổi cậu đẹp không? Có tiền không?

Khuynh gia bại sản: Bộ dạng cũng được, so với tôi có tiền hơn, đối với tôi tốt lắm.

Đào nhạc ti: Vậy cùng một chỗ đi, còn muốn gì nữa?

Khuynh gia bại sản: Đối với người đó không quá tin tưởng, có thể người ta cũng không thích tôi.

Đào nhạc ti: Vì sao?

Khuynh gia bại sản: Tôi biết người ta trước đó thích một người khác.

Đào nhạc ti: Rồi sao?

Khuynh gia bại sản: Người kia là nam nhân.

Mới vừa đánh xong mấy chữ này liền hối hận vô cùng, Vệ Đình nhìn tin nhắn được gửi đi, hệ thống thông báo đối phương đã log out, không thể nhận tin.

Vệ Đình nhẹ nhõm thở ra một hơi, tuy nói internet là hư ảo, y cùng với cái tên Đào nhạc ti kia cũng chỉ là tán gẫu hợp nhau mà thôi. Song phương đều không biết trong hiện thực đối phương là ai, nhưng những lời này nói ra quả thực là nhất thời xúc động.

Vệ Đình cảm thấy mình sắp hỏng rồi.