Nhi bối rối, cô vừa rửa bát vừa thấp thỏm không yên. Lẽ nào hôm nay cô nhìn cũng vừa mắt nên anh ta đổi ý, muốn đem cô ra ăn thịt?

Mải suy nghĩ nên Nhi bất cẩn làm rơi bát xuống đất, vỡ tan tành.

Sau đó và giây đã thấy Huy, mắt nhìn về phía cô như có lửa.

Nhi cảm thấy sợ, đồ đạc nhà anh ta chắc hẳn cái gì cũng rất đắt. Cô lần này tiêu rồi, chết chắc rồi. Nhi ấp úng.

Tôi....tôi....

Đứng xa mấy mảnh vỡ ấy ra...

Mệnh lệnh vừa thoát khỏi cổ họng đã khiến Nhi lùi lại, cô sau đó lại thấy Huy lấy chổi với đồ hót rác, cẩn thận quét dọn.

Không mắng cô? Nhi chính là đang không tin được, rõ ràng cô thấy anh ta tức giận, ánh mắt khi nãy...

Nhi còn đang chưa kịp hiểu thì lại nghe tiếng.

Đi lên phòng đi..

Huy đem mảnh vỡ cho vào trong chiếc lọ nhựa đóng nắp lại rồi mới bỏ vào sọt rác, con người anh ta thực sự rất cẩn thận.

Nhi lên phòng, cô chọn một bộ quần áo trong tủ đồ mà Huy mua, quay đi quay lại vẫn không biết mặc gì.

Huy đã lên phòng được 5 phút nhưng vẫn thấy Nhi đứng trước tủ, anh đứng phía sau cô, khoảng cách rất gần, Vy có thể nghe được cả tiếng tim anh ta đập.

Đang nghĩ gì?

Tôi...Tôi chưa chọn được đồ.

Huy đưa tay qua vai Vy, cảm tưởng như cả người Vy đều đang nằm trong lòng anh ta. Giá như cơ thể anh ta ấm áp một chút, đằng này lạnh đến muốn đóng băng cô thành một cục.

Mặc dù vậy nhưng Nhi không dám nói gì, Huy chọn một cái váy mềm mịn rồi đưa cho Nhi.

Đi ngủ mặc cái này.

Váy hai giây, còn ngắn, rất rất ngắn. Nhi chăm chú nhìn nó, sau cùng ấp úng nhìn Huy.

- ngắn thế này...

Thay đi rồi lên giường đắp chăn lại. Đầu óc bớt suy nghĩ linh tinh đi.

Nhi cầm nó đi vào phòng thay đồ, cô đứng trước gương hai má đỏ ửng, cái váy này nói kiểu gì cũng đều là để khiêu khích người khác mà.

Cô lấp ló ở cửa nhà tắm mãi chẳng dám ra, bàn làm việc đối diện với giường ngủ, đi đến giường kiểu gì cũng sẽ bị nhìn thấy, còn đang chưa biết thế nào ₫ã thấy Huy đứng ngay trước mặt. Nhi giật mình.

Sao anh lại đứng đây? Tôi còn chưa thay đồ xong.

Bao giờ xong?

Lát...lát nữa.

Cô còn không nhanh tôi thay tại đây đấy. Lúc đấy đừng có trách tôi không nói trước.

Trên tay Huy cầm áo choàng dài,anh đợi cô cả 10 phút, kiên nhẫn không còn lấy một chút nào nữa. Vốn dĩ chờ đợi không có trong từ điển, nhưng giờ lại là chính anh đưa cô về rồi biến cô trở thành ngoại lệ.

Nhi không dám đứng ở đấy nữa mà nhanh chóng chạy lại giường, cô kéo chăn che kín người. Huy thay đồ xong đi về phía giường, thấy con nhộng to to cuốn hết chăn thì cau mày.

Nhi ngay lập tức buông chăn ra, Huy đắp chung chăn với Nhi, cả người cô run rẩy.

Có chuyện gì?

Anh ta chẳng lẽ không biết cơ thể của mình rất lạnh? Nhi nằm cách xa anh ta một chút rồi thêm một chút. Cô không muốn sáng mai cô sẽ vĩnh viễn trở thành xác ướp đâu.

Thấy Nhi cứ lùi mãi rất ồn nên Huy vươn tay kéo cô sát về phía mình, anh đặt đầu cô lên cánh tay, cũng dùng chính tay ấy ngăn không cho cô rời khỏi.

Nằm im.

Nhi bất động, cả người tiếp tục run rẩy, mấy phút qua đi nhiệt độ ấm dần lên không còn cảm thấy lạnh nữa.

Chính Huy cũng cảm thấy lạ, cơ thể anh ta như thế nào đương nhiên anh ta hiểu, lúc đầu chính là muốn làm khó Nhi một chút, để sau này cô không ồn ào nữa. Nhưng cơ thể người con gái này ấm áp đến mức có thể sưởi ấm cả anh, thật sự khiến cho suy nghĩ của người đàn ông ấy mơ hồ trong giây lát.

Nhi không dám cử động cũng không dám nói, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, cô ngoan ngoãn như con mèo nhỏ ở yên trong lòng Huy, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Huy buông cuốn tạp trí xuống thì thấy cô bé trong lòng đã say giấc, đuôi mắt co giật nhẹ. Ở cạnh anh mà còn có thể yên tâm ngủ, còn không sợ anh làm bừa. Lẽ nào chính là muốn câu dẫn anh?.Huy sau đó gạt suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, cô gái trong lòng thực sự rất đơn thuần, không thể nghĩ ra mấy trò ấy. Hương hoa nhài phảng phất, Huy nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc ấy, tâm tư muộn phiền sau một ngày dài cũng vơi đi. Ngày mai bên ngoài kia sóng gió còn rất nhiều, nhưng khi nghĩ trở về nhà có người nấu cơm đợi sẵn, có người chung chăn sưởi ấm cả cơ thể lạnh ngắt của mình, khoé miệng bất giác cong lên một đường, một nụ cười đúng nghĩa.

Nhưng sau đó biến mất vào bóng đêm, trở về với sự cô đơn thường trực, cô gái bé nhỏ vẫn ở trong lòng, chỉ là không biết người đàn ông cô ôm đang phải đối mặt với những gì.

Sáng sớm, người tỉnh giấc đầu tiên là Nhi, nhưng cô không dám nhúc nhích vì sợ Huy thức giấc. Nhưng cô còn phải chuẩn bị bữa sáng, nếu không người đàn ông này sẽ không ăn gì mà đi làm mất.

Nhi nhẹ nhẹ kéo tay Huy ra, một lực vừa đủ ngăn cô lại.

Nằm yên một lát.

Nhi nhỏ giọng.

Đề tôi đi chuẩn bị bữa sáng.

Không cần.

Nhưng...

Nói nữa tôi sẽ không đảm bảo mình không làm gì cô đâu.

Nhi chính là không dám mở miệng, im lặng trở về làm một bé mèo có thân nhiệt ấm áp.

Hôm nay tôi không cần đi làm. Có thể ở nhà chơi cùng cô.

Chơi...sao?

Nhi gượng cười, trong lòng như bị đè bởi một tảng đá.

Không muốn?

Nhi sao dám thừa nhận,cô vội gật đầu.

Muố..n, cảm...ơn anh.

Huy hài lòng, vòng tay thêm một chút lực,cảm giác này thực sự không tệ.

Nửa tiếng sau cả người Nhi bắt đầu thấy mỏi, cô khẽ cử động.

Yên nào...

Nhưng tôi...

Có chuyện gì?

Tôi muốn đi...vệ sinh..

Hai từ phía sau Nhi nói vô cùng nhỏ, cô xấu hổ đến mức đầu dính chặt vào ngực Huy.

Đáng yêu như vậy, tạm thời có thể bỏ qua..

Huy bước xuống giường, trong khi Nhi còn ngơ ngác thì anh ta đã vòng tay ôm lấy cô rồi di chuyển đến trước cửa nhà vệ sinh, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Được rồi..

Đột nhiên được đối sử tốt, đột nhiên được nhẹ nhàng khiến Nhi hơi hoảng sợ.

Cô vào nhà vệ sinh rồi nhưng tâm trạng vẫn như đang còn đi du lịch trên sao hỏa, tạm thời chưa về kịp.

Huy ở bên ngoài mở cửa sổ, ánh mắt nhìn khung cảnh bên ngoài. Tâm trạng trong trạng thái trầm ổn cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

Có chuyện gì?

Đầu giây bên kia nghe hốt hoảng.

Anh Huy,không hay rồi. Công ty đêm qua bị đột nhập,,mất đi một số giấy tờ quan trọng.

Trên mặt anh ta thoáng qua sự lạnh lẽo khó lường, trong khoé mắt hiện lên vài tia máu.

Kiểm tra lại toàn bộ hệ thống anh ninh.

Huy tắt điện thoại,ánh mắt lướt qua cánh cửa nhà vệ sinh rồi mở cửa tủ lấy quần áo. Ít phút sau anh ta rời khỏi.

Nhi từ nhà vệ sinh đi ra chỉ kịp nhìn thấy bóng xe tời khỏi cổng. Vừa nói không đi, mới nói sẽ ở nhà cùng cô chơi gì đó, sau đó lại không nói không rằng mà bỏ đi. Con người này,không biết nên nói gì.

Huy tới công ty, vừa thấy anh ta nhân viên bảo an đã đứng không vững,hơi thở cũng trở nên nặng nề như bị ai bóp cổ. Huy đứng trước mặt họ, mắt không chút biểu cảm.

Các người chưa nhận được lương sao?

Tất cả bọn họ cúi rạp xuống, liên tục xin lỗi.

Huy dường như không quan tâm đến sợ hãi của họ, anh ta di chuyển qua lại trước mặt họ.

Xem ra tôi đã quá tin tưởng các người rồi. Hay các người nghỉ bản thân chỉ là một nhân viên bảo an nhỏ bé,trách nhiệm cũng không cần đè nặng lên mình.

Âm thanh từ đầu tới cuối đều trầm ổn nhưng lạ̣i khiến cho người ta suy sụp, run rẩy.

Xin lỗi...xin lỗi...

Huy đi đến văn phòng an ninh, nơi mà các nhân viên ở đó đều tái mặt. Một người quản lý ở đó tới trước mặt anh, thận trọng dò xét.

Chúng ta có cần báo công an không?

Không tra ra được gì? Thiết bị công nghệ tiên tiến nhất của mấy người chỉ để chưng bày cho vui mắt?

Lần này không giống, có tổ chức, tuyệt đối không phải mấy tay trộm vặt.

Báo công an đi, mấy thứ liên quan đến tín chấp thu dọn cho ổn định. Kiểm tra xem mất những gì. Mấy thứ này các người làm được đúng không?

Được. Được ạ.

Vô dụng..

Tất cả giấy tờ mấu chốt Huy đều để ở nhà. Mạng lưới an ninh ở nhà anh ta cao thủ muốn phá cũng không phải một hai ngày mà làm được. Để bước chân vào trong nhà đã là cả một vấn đề rồi.

Lần này cũng là anh ta sơ xuất tin tưởng vào đám người kia, sau lần này phải kiểm tra lại toàn bộ hệ thống, ai không đủ khả năng ở lại thì sẽ phải rời đi.

Anh ta giao lại cho bên an ninh giải quyết làm việc với công an, sau đó trở về nhà. Vừa mờ cửa đã thấy Nhi đang chăm chú đào bới đất. Cái bộ dạng lấm lem kia nhìn sao cảm thấy đáng yêu như vậy, anh từ từ tiến lại gần, âm thanh châm chọc.

Không phải nói nhà này chỗ nào cũng là cài an ninh hay sao? Cô không hỏi mà tự ý đào bới, nếu đào phải bom thì...

Đồ làm vườn trên tay Nhi rơi xuống, cô vô thức lùi lại mấy bước cho đến khi cả người chạm vào vòm ngực vững chắc, cánh tay Huy vươn về phía trước giữ cô ở yên trong lòng.

Muốn làm gì?

Tôi chỉ muốn...trồng hoa.

Cảm thấy nơi này vô vị? Không thích hợp?

Không phải...Còn muốn trồng thêm rau.

Huy xoay người Nhi lại, ép cô nhìn mình, anh ta dường như biết được điểm mạnh của bản thân, chỉ có Nhi ngơ ngác lạc vào đôi mắt ấy.

Nói cho cô biết, người của tôi chỉ có tôi được làm cho họ mệt mỏi. Còn những người xung quanh hay chính bản thân họ cũng không được phép.