Nhi biết là Huy đang tức giận, cô mà không gọi anh xuống ăn cơm được bà nội chắc chắn sẽ mắng cô mất.

- - Tôi xin lỗi, sau này sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.

Cái giọng nói biết lỗi đáng yêu này làm sao khiến cho người ta có thể không hết giận.

- em nhất định muốn tôi xuống dưới đó ăn cơm?

Nhi gật đầu, mắt mở to tròn mong chờ.

Huy đưa tay chỉ lên má mình.

- Vậy thì thơm vào đây một cái.

- Sao cơ?

- em không muốn thì thôi vậy.

Đây là lần đầu tiên Nhi chủ động khi cô còn tỉnh táo, khẽ chạm nhẹ môi mình lên má anh, Huy sau đó khẽ nghiêng mặt một chút, môi hai người chạm vào nhau. Cái hôn ấy sao mà nhẹ nhàng, sao mà ngọt ngào quá.

Nhi đỏ mặt quay đi chỗ khác, khiến cho ai đó thôi không giận hờn nữa mà bật cười.

- Em ngượng ngùng cái gì chứ? Cũng đâu phải là lần đầu tiên.

- xuống ăn cơm thôi, lâu quá rồi.

- em xuống trước đi, tôi thay đồ xong sẽ xuống.

Nhi đứng dậy, cô vừa mở cửa bước ra ngoài thì Ngọc đứng ở ngay trước cửa. Đúng như vừa làm chuyện gì đó mờ ám bị người khác phát hiện vậy.

- hai người làm gì ở trong đó mà lâu quá vậy?

Cũng may lúc ấy Nhi nhanh trí.

- tôi giúp anh ấy sắp xếp lại một số đồ, anh ấy vốn rất ghét bừa bãi nên muốn tôi làm ngay.

- cô đi xuống dưới nhà đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh ấy.

- vâng.

Ngọc mở cửa bước vào Nhi đi xuống dưới. Nhìn thấy Ngọc Huy không mấy hài lòng.

- Bây giờ anh phải đi tắm, em vào trong này có chút không tiện.

- em lấy quần áo của mình đi sang phòng bà nội. Em thực sự không muốn tự biến mình trở thành cái gai trong mắt của anh. Cũng không muốn chút tự trọng cuối cùng của mình bị phá hủy.

- Vậy em lấy đi. Nếu như muốn đi đâu chơi thì có thể nói với anh. Anh sẽ cho tài xế đưa em đi.

- em đi cả một đoạn đường xa như vậy, đến cả một ngày dành cho em anh cũng không nỡ bỏ ra hay sao?

- người bảo em về không phải là anh đúng không?

- anh Huy.

- đừng có hét lên với anh.

- anh đã thay đổi rồi, đã không còn là người tất cả mọi thứ đều nhường nhịn em. Đã không còn là người trong mắt chỉ có mình em nữa rồi.

- Sai. Anh chưa từng nói là trong mắt anh chỉ có mình em. Tất cả đều là do em tự suy diễn. Lấy đồ rồi đi ra ngoài đi anh còn phải đi tắm.

- là vì cô ta đúng không? Chỉ vì một con nhỏ giúp việc mà anh nhẫn tâm đối xử với em như vậy hay sao?

Chẳng còn thấy gì trong đôi mắt Huy hỏi sự lạnh buốt.

- không được xúc phạm đến cô ấy. Nếu không đừng có trách anh.

- Vậy là anh thực sự thích cô ta?

- đó không phải là chuyện em có thể quản.

- em nhất định sẽ không để cô ta yên đâu. Em có gì thua kém cô ta chứ? Bao nhiêu lâu rồi tại sao anh vẫn hờ hững với em như vậy?

- chúng ta không phù hợp, đừng cố gượng ép. Như em dám kiếm chuyện với cô ấy thì đừng có trách.

Khi nói xong câu ấy thì Huy đi vào trong nhà tắm rồi đóng cửa lại. Thực sự không muốn lãng phí quá nhiều thời gian của mình vào những chuyện vô bổ. Trước giờ anh chỉ có công việc, bây giờ phần lớn thời gian và cả suy nghĩ đều dành cho thỏ con rồi, hoàn toàn không có chỗ trống để suy nghĩ đến người khác.

Ngọc điên cuồng lấy hết quần áo trong tủ ném vào vali. Cô ta đi xuống nhà, cố gắng kiềm chế để không đi tìm Nhi và cho cô một cái tát. Ngay lúc này cô ta hiểu được rằng bản thân cô ta so với Nhi ở trong lòng của Huy thì cô ta không là gì cả.

Bà nội nhìn thấy cô ta đi xuống thì hỏi.

- thằng nhóc đó vẫn chưa xuống được hay sao? Sắp một tiếng đồng hồ đến nơi rồi.

Cô ta cố gắng kiềm chế nói giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.

- Anh ấy đang đi tắm rồi ạ, lát nữa sẽ xuống đây thôi.

Nhi dọn hết đồ ăn lên trên bàn rồi nhưng cô không dám ngồi xuống bàn. Mắt cô thực sự không có kém đến mức không nhìn thấy thái độ rõ ràng của Ngọc.

Một lát sau Huy đi xuống, khi ấy Nhi mới dám ngồi xuống bên cạnh anh.

Bà Nội lên tiếng trước.

- ăn cơm thôi. Ngọc ăn tự nhiên nha con.

- Vâng ạ.

Không khí bữa cơm hôm ấy thực sự rất quái dị. Không có lấy một tiếng động, không có bất cứ lời nói nào, mặt người nào người đấy vô cùng căng thẳng vô cùng hình sự. Nhi thực sự mong muốn những ngày tháng khi bà nội và Ngọc chưa tới. Thoải mái biết bao nhiêu, vui vẻ biết nhường nào.

Ăn cơm xong vẫn là Nhi dọn dẹp và rửa bát, công việc của cô cô không ý kiến, nhưng người nào đó thì cực kỳ cực kỳ không hài lòng.

Huy đi lên phòng, bà nội sau đó cũng đi lên theo, bà không gõ cửa mà tự động mở cửa đi vào.

- bà muốn nói chuyện với con.

- bà ngồi xuống ghế đi, con cũng muốn nói chuyện với bà.

- Tại sao con lại đối xử với con bé Ngọc như vậy? Hai đứa trước đây không phải là thân thiết hay sao? Tại sao mới chỉ về đây một thời gian mà con đã cư xử với nó không khác gì người ngoài. Thậm chí còn không bằng người ngoài.

Huy biết bà đang ám chỉ 2 chữ người ngoài ấy chính là Nhi. Nhưng trong lòng của anh chưa từng xem cô là người ngoài. Nhi chính là người con gái khiến cho anh rung động, anh nhất định sẽ bảo vệ cô.

- con với Ngọc chỉ có thể là mối quan hệ bạn bè. Dù có bất cứ lý do gì cũng không thể gượng ép. Vậy nên bà hãy từ bỏ ý định vun đắp về mối quan hệ không có tương lai này đi.

- con không cảm thấy là con bé rất đáng thương hay sao? Nó đi một quãng đường xa như thế là vì cái gì?

- Là tự cô ấy và bà, con không hề yêu cầu cô ấy trở về đây, càng chưa bao giờ hứa hẹn bất cứ điều gì với cô ấy. Con đã có người trong lòng mình rồi, vậy nên tất cả những gì mà bà muốn làm đều chỉ phí công mà thôi.