Mới vừa tờ mờ sáng, sắc trời vẫn còn xanh như mực, toàn thể mọi người của Hứa gia đã đứng ở của từ đường. Cửa lớn mở rộng, đại lão gia đứng tại cửa từ đường rửa tay dâng hương, đứng phía sau là đại thiếu gia Hứa Tiêu Nhiên và hai tiểu thiếu gia song sinh Hứa Thanh Viễn, Hứa Triệt Minh.

Đại thiếu gia rất nghiêm túc, lưng thẳng tắp, tập trung tinh thần. Hai tiểu tử phía sau lại có chút ngiêng trái nghiêng phải, hai khuôn mặt bánh bao giống nhau như đúc, ánh mắt buồn ngủ mông lung, nếu không phải nhũ mẫu thỉnh thoảng đưa tay ra đỡ thì đã lăn xuống đất mà ngủ. Ba tiểu thiếu gia đều đứng sau lưng đại lão gia, còn Hứa Tâm Dao thì được nhũ mẫu bế đứng ở phía bên trong cửa viện. Về phần đại tiểu thư thì không thể xuất hiện.

Mấy ngày nay Hứa Tâm Dao cũng không cảm thấy có thay đổi gì đặc biệt, ngoại trừ đổi nơi ở mới, ngoại trừ....Không có mẫu thân bên cạnh. Khóc mãi nháo mãi, nhũ mẫu cũng không gọi mẹ đến cho mình, các tỷ tỷ quen thuộc trước kia cũng không thấy đâu, toàn bộ đã đổi thành các tỷ tỷ ở viện của đại bá mẫu. Nhũ mẫu còn khóc nói đừng đòi mẹ nữa, bằng không nhũ mẫu cũng chẳng biết làm cách nào.

Nhũ mẫu khép khép áo choàng tơ vàng bạch tước trên người Hứa Tâm Dao, nghe nói là hàng của ngoại bang. Cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu cô nương có chút rầu rĩ không vui trong lòng, tuy rằng tinh thần không được tốt nhưng quả thật đại phu nhân không hề bạc đãi nhị tiểu thư, đồ dùng hằng ngày cần gì đều có đủ, còn là những thứ tốt nhất, đãi ngộ so với đại tiểu thư xem ra còn hơn một phần. Đương nhiên là không thể so sánh với tam tiểu thư. Bất quá, người có tốt đẹp hay không thì tự lương tâm mình biết, chỉ cần không khắt khe đã là rất tốt rồi.

Cẩn thận lấy nước ấm thấm vào khăn tay cho Hứa Tâm Dao lau mắt, làm cho cô bé có thể thanh tỉnh một chút.

”Tiểu thư ngoan nào, đợi một lát là có thể trở về ngủ rồi.”

Hứa Tâm Dao ôm vai nhũ mẫu, gật gật đầu không nói gì. Thấy cô bé nhu thuận, nhũ mẫu lại nhỏ giọng ghé vào tai Hứa Tâm Dao: “Tiểu thư ngoan, chút nữa đại bá mẫu ôm tam muội muội đi ra, tieur thư tuyệt đối không được quấy khóc với đại bá mẫu, về sau nếu muốn chơi thật vui với tam muội muội thì tuyệt đối không được cướp đồ của muội muội biết không?”

Hứa Tâm Dao chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: “Có phải nếu con ngoan ngoãn chơi với tam muội muội, mẫu thân sẽ trở về hay không?”

Đôi tay đang bế Tâm Dao của nhũ mẫu trở nên căng thẳng, nhìn thoáng qua bốn phía thấy không ai chú ý bên này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn Hứa Tâm Dao: “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, sau này không được phép nhắc đến nhị phu nhân nữa, nếu tiểu thư còn nhắc lại lời này thì nhũ mẫu cũng sẽ bỏ đi, con muốn ta cũng rời đi nốt hay sao?”

Hứa Tâm Dao vội vàng lắc đầu, mím môi cam đoan: “Con hứa sẽ không đòi mẫu thân, cũng không nhắc tới mẫu thân nữa, nhũ mẫu à người đừng đi.”

Nếu nhũ mẫu cũng bỏ đi, như vậy thật sự là một người quen cũng không có.

Thấy cô bé hoảng sợ như vậy, biết là đứa nhỏ rất để ý đến bản thân mình mới có thể như thế, nhũ mẫu cũng cảm thấy tâm mềm nhũn. Nhị tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là không được sinh ra từ trong bụng đại phu nhân. Là đích nữ, cố tình lại là chi thứ hai, hơn nữa lại có một mẫu thân đầu óc không sáng suốt, một cô nương tốt như vậy tương lai về sau cũng coi như bỏ đi rồi.

Bên này nhũ mẫu ngọt nhạt an ủi tâm tình Hứa Tâm Dao, bên kia quá trình tế tổ cũng đang diễn ra. Trần thị ôm Đoàn Nhi quỳ xuống bồ đoàn, cung kính dập đầu lạy ba cái rồi lại theo thứ tự từ trái sang phải quỳ xuống bái lạy linh bài của các vị tổ tông. Cuối cùng đại lão gia tuyên bố tên của nữ nhi Hứa Phượng Chỉ, tộc trưởng viết tên của Đoàn Nhi lên gia phả mới coi như đã xong một phần thủ tục.

Đại lão gia khuôn mặt bình tĩnh lấy khối Mặc Ngọc ra đặt lên hương án để cầu nguyện.

Chân mày nhíu chặt, tuy rằng lúc trước quả thật vì muốn tránh mặt nhị lão gia mới chạy ra bên ngoài nhiều ngày như vậy, nhưng chủ yếu là để tìm cho Đoàn Nhi một miếng ngọc Phỉ Thuý thật tốt. Cực nhọc vất vả là vậy, công lao cũng chưa kể, vậy mà phu nhân hỏi cũng không hỏi trực tiếp đem đổi ngọc bội của Đoàn Nhi. Không thèm hỏi qua người làm cha này có đồng ý hay không.

Trần thị cùng đại lão gia là phu thê cũng đã vài năm, nhìn hắn hai tay nắm chặt liền biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, sao lại không biết hắn giờ phút này đang rất không bằng lòng. Ôm Đoàn Nhi đi tới trước mặt đại lão gia, nhẹ khều tay Đoàn Nhi nói nhỏ cùng đại lão gia: “Đoàn Nhi con mau nhìn xem, phụ thân của con đang ghen tỵ kìa, con nói xem có xấu hổ không, xấu hổ không đây!”

Đoàn Nhi phải trải qua một loạt nghi lễ lúc trước cũng đã sớm tỉnh, cũng may cô bé tính tình nhu thuận ngoan ngoãn, không khóc không quấy, cứ để mặc Trần thị ôm quỳ xuống cũng không làm loạn. Lúc này ánh mắt có chút mơ hồ nhìn đại lão gia, đôi mắt to đen láy nhiễm một tầng hơi nước, mắt mở một nửa, sau đó cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái.

Nghiêng cái đầu nhỏ, nhắm mắt lại thiếp đi, thấy thế Trần thị vội vàng đặt tay cô bé xuống, lão gia cũng đưa tay kéo quần áo cô nhóc kín lại tránh khỏi bị gió lạnh, dáng vẻ rất nâng niu, không giống như lúc chăm sóc ba nhi tử kia, tuy rằng cũng rất cẩn thận nhưng động tác cũng không có nhẹ nhàng đến vậy.

Đại phu nhân Trần Kiều trợn mắt nhìn đại lão gia rồi cầm lấy miếng ngọc bội kia đưa ra ánh nắng, quay lại hỏi đại lão gia: “Trước không nói đến miếng ngọc bội này là ai đưa tới, chỉ nói phẩm chất sáng bóng và độ trong suốt của nó thôi, so với miếng ngọc bội của chàng chẳng phải là tốt hơn nhiều sao? Nếu đã tốt hơn vì sao không muốn để Đoàn Nhi dùng? Hay bởi vì chàng là cha nên muốn ngăn cản?”

Đại lão gia nhìn theo tay Trần thị, xuyên qua ánh nắng, giống như ko phải đen bình thường mà là đen nồng như mực. Chim phượng hoàng tung cánh thoạt nhìn hơi đen hơn nhưng móng vuốt và lông chim lại rất sắc nét, không thể không thừa nhận đây quả là một khối ngọc thượng hạng, điêu khắc cũng là tinh xảo nhất.

Cho dù không tính đến việc nó được Thái Tử mang tặng, nếu nói khối ngọc này có thể làm đồ vật gia truyền cũng tuyệt đối không khoa trương chút nào.

Đại lão gia không được tự nhiên nghiêng đầu, không muốn thừa nhận.

Trần thị tâm tình rất tốt, thấy dáng vẻ đại lão gia đuối lý lại không chịu thừa nhận thì cảm thấy buồn cười, liên tiếp trêu ghẹo hắn, cũng không chú ý mọi việc xung quanh.

Hứa Tâm Dao nhìn chằm chằm miếng ngọc bội kia, nghi hoặc nhìn thoáng qua miếng ngọc bội màu xanh trên cổ mình, lại ngẩng đầu nhìn mấy miếng ngọc bội của ba huynh đệ kia.

Đều là màu xanh, vì sao lại không giống của tam muội muội, hơn nữa miếng ngọc bội của tam muội muội thật xinh đẹp...

Hâm mộ nhìn hồi lâu, lại kéo tay áo nhũ mẫu: “Nhũ mẫu, con cũng muốn một miếng ngọc bội như vậy, con nói với đại bá mẫu có được không?”

Nhũ mẫu cả kinh, đưa tay che miệng Hứa Tâm Dao lại, nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu thư quên vừa rồi nhũ mẫu dạy con thế nào sao? Tuyệt đối không được cướp đồ của muội muội, cũng tuyệt đối không thể quấy rầy đại bá mẫu!”

Cũng không hiểu tại sao, Hứa Tâm Dao bỗng trở nên cáu gắt, dùng sức kéo tay nhũ mẫu ra: “Con không có cướp đồ của muội muội, con chỉ nói là cũng muốn có một cái như thế. Hơn nữa mẫu thân cũng từng nói ngọc bội của con so với của ba ca ca đều rất tốt, nếu không thì lấy cái của con đổi với muội muội là được.”

”Lấy của con đổi cho muội muội, vậy không phải là cướp rồi.”

”Nói bậy!” Nhũ mẫu không cần nghĩ ngợi trực tiếp phản bác.

”Ngọc bội của tam tiểu thư trên đời này không gì có thể so sánh, cái của con vốn là kém hơn, con đừng mơ tưởng đến miếng ngọc bội kia nữa, đại bá mẫu không có khả năng cho con đâu, không cần suy nghĩ nữa!” Cũng không thèm nhìn sắc mặt Hứa Tâm Dao dặn dò lại một lần nữa: “Tuyệt đối không được cướp thứ gì của muội muội đó, biết chưa?”

Hứa Tâm Dao không nói lời nào, chỉ mở to mắt nhìn nhũ mẫu. Nhũ mẫu nóng nảy, một lần nữa mở miệng dặn: “Tuyệt đối không được cướp đồ của muội muội, có nghe hay không?”

”Nghe rồi!”

Hứa Tâm Dao cao giọng trả lời một câu, sau đó dùng sức từ trên người nhũ mẫu nhảy xuống đất, quay đầu chạy về hướng nhà mình, hai hốc mắt đỏ lên. Nhũ mẫu thấy vậy cũng chẳng kịp chào hỏi, vội vàng đuổi theo Hứa Tâm Dao.

”Mẫu thân, con rất nhớ người...”

”Con chỉ muốn có một miếng ngọc bội giống của muội muội mà thôi, đâu phải là cướp chứ? Mẫu thân chẳng phải đã nói chỉ cần Dao Dao muốn đều cho con sao? Mẫu thân người đang ở đâu? Dao Dao rất nhớ người...”

Hôm nay Hứa gia náo nhiệt lạ thường, người đến người đi. Cơ bản là những người lần trước đến dự lễ tắm rửa ba ngày của Đoàn Nhi hôm nay lại tới nữa, nhưng tất cả mọi người đối với chuyện phát sinh hôm đó đều không đề cập đến. Nay Hứa gia chính là nổi bật nhất, những người kia đều biểu lộ thái độ Hứa gia chính là thiên hạ tôn quý nhất, ai còn dám nhắc lại chuyện rủi ro ấy nữa.

Tất cả đều vây quanh bên người Đoàn Nhi, nhìn ngắm cô bé, khen ngợi cô bé, lời hay ý đẹp một câu lại nối tiếp một câu. Có lời nói lấy lòng Đoàn Nhi, cũng có lời lấy lòng Trần thị. Tuy rằng không có nói rõ nhưng những đại gia môn khác đều biết đại phu nhân với nhị phu nhân là bằng mặt không bằng lòng. Cũng là do nhị phu nhân chỉ là xuất thân từ môn hộ nhỏ mà luôn muốn chiếm tiện nghi của người khác, lại cố tình cáo mượn oai hùm, nay nàng ta xảy ra chuyện cũng chẳng ai thèm nói tốt cho nàng câu nào.

”Một ngày quan trọng như thế này, vậy mà sao nhị phu nhân vẫn còn ở biệt viện chưa chịu trở về?” Một vị phu nhân đột nhiên nhắc tới Trương thị, nụ cười trên mặt kia nhìn thế nào cũng thấy thật quỷ dị.

Trần thị dừng lại một chút, cười nhạt mở miệng: “Tuy rằng ta và muội ấy là chị em dâu nhưng mà thanh quan còn khó quản chuyện nhà. Chuyện của muội ấy và nhị lão gia, ta chỉ là tẩu tử sao có thể nhúng tay vào? Ta chỉ có thể ở bên cạnh khuyên nhủ. Nhưng mà hai người họ đã quyết định như vậy ta cũng chỉ có thể đứng nhìn.”

Vốn mọi người đều cho rằng chuyện xảy ra trong lễ tắm rửa ba ngày là do Trương thị gây ra, sở dĩ đại phu nhân bắt nàng đến biệt viện là để xả giận cho nữ nhi, ai ngờ lại là bởi vì nhị lão gia ở bên ngoài bao nuôi nhân tình. Cứ tưởng tin lão gia xin nghỉ vài ngày là đưa ra để che mắt mọi người, kết quả lại là sự thật, tất cả mọi người đều biết.

Nhị phu nhân cũng là do quá tức giận, cũng không thèm quay về nhà mẹ đẻ mà trực tiếp bỏ đến ở tại biệt viện.

Chuyện này nhị lão gia cũng quả thật vô liêm sỉ. Nhị phu nhân dù tốt xấu thế nào cũng là vợ chính thức được cưới hỏi đàng hoàng. Mặc dù tính tình của nhị phu nhân có hơi hung dữ, muốn bắt nạt cả tướng công nhưng tức giận vài ngày không phải vẫn nên đón về sao? Kết quả là nhị lão gia cứ để mặc như thế, cả mấy ngày liền cũng không thèm trở về phủ Quốc công, chỉ lo cùng nhân tình ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt.

Mọi người lúc này mới hoàn toàn tin tưởng, nhị phu nhân thật sự là bị nhị lão gia làm cho tức giận quá nên mới bỏ đi.

”Haizz...Mọi người nói xem chuyện này nhị phu nhân có phải là trộm gà không thành còn mất nắm gạo không? Vốn nghĩ nhị lão gia sẽ phải đến đón nàng ta trở về, chuyện này cũng chưa thèm tính, ai biết nhị lão gia căn bản cũng không thèm đến đón.”

Lại là một người sung sướng khi thấy người khắc gặp hoạ.

Trần thị tuy rằng hận Trương thị, nhưng người cũng đã không còn, cũng không muốn hơn thua từng tiếng nói với người khác, cười cười chuyển đề tài sang chuyện khác. Bây giờ cũng chưa thể nói Trương thị đã không còn, để qua một thời gian nữa mới có thể báo tang. Hiện tại người đã đem chôn, sau này tiến vào mộ phần tổ tiên Hứa gia cũng chỉ là một cỗ quan tài rỗng.

Nàng ta đã muốn hại con gái của mình, vậy thì dù có chết cũng không được phép làm ma của Hứa gia.

Yến tiệc diễn ra quá nửa, bên ngoài có tên nô tài chạy vào bẩm báo nói là thánh chỉ đến. Bên này khách khứa cũng chẳng lấy đó làm lạ, vừa sinh ra đã được Hoàng Thượng ban tên, lễ cúng mụ ba ngày được Hoàng Hậu nương nương thưởng ngọc như ý, ngày đầy tháng hôm nay không có thánh chỉ đến mới là chuyện đáng ngạc nhiên. Trần thị vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhận chỉ thì toàn thân lẫn đầu óc đều trở nên mông lung, không hiểu tại sao lại có chuyện như vậy!

Hoàng Thượng thế nhưng lại hạ chỉ muốn Đoàn Nhi năm tháng sau vào cung để hoàng hậu nuôi dưỡng.