Editor: Hân Pi Sà

Sau khi Hứa Triệt Minh rời đi, A Đòn uống thuốc xong lại ngồi ngay ngắn trước gương, Bán Đông đứng một bên cẩn thận bôi thuốc cho A Đoàn lần nữa, đầu tiên là tay, sau đó bôi lên mặt. Loại thuốc này khi vừa bôi lên sẽ có cảm giác hơi nhoi nhói, những vẫn có thể chịu được, vốn là vết thương đã bắt đầu kết vảy nhưng xung quanh vẫn còn ửng ửng hồng.

Giờ ngọ vừa qua, trời liền chuyển đen, trong phòng A Đoàn cũng đã thắp đèn.

Hi vọng An Dương sẽ không đến, thời tiết hôm nay quả thật không được tốt.

Thoa thuốc xong A Đoàn đứng lên đi đến thư phòng, Bán Đông theo sát phía sau “Tiểu thư tay cô vẫn còn bị thương, hôm nay chỉ đọc sách thôi không cần luyện chữ được không?” A Đoàn gật đầu, nàng ngửa đầu nhìn giá sách, tùy tiện chọn một bản du ký rồi đi về phía bàn. Vừa ngồi xuống cũng chưa lật được trang nào, nghiêng đầu nhìn thấy quyển kinh Phật trước đây đến ngây người.

Hơi mím môi, quay đầu nhìn Bán Đông đang thắp thêm nến.

"Lần trước mẹ tặng vài vóc gấm bây giờ còn lại những màu nào?"

Bán Đông cũng không ngừng công việc trong tay lại, trực tiếp đáp “Chỉ còn hai màu đen huyền và tím đậm, màu xanh mà Đại thiếu gia thích cũng không còn, lần trước tiểu thư đã dùng để may áo choàng tặng thiếu gia hết rồi.”

"Tiểu thư muốn tặng hà bao cho nhị thiếu gia và tam thiếu gia sao?”

Gấm tuy tốt nhưng tiểu thư lại không thích dùng nó để may xiêm y, màu trắng để lại không dùng thì rất tiếc cho nên mới sai người đem đi nhuộm những màu mà các thiếu gia thích, khi nhàn rỗi không có việc gì làm có thể may hà bao tặng họ hay ngẫu nhiên làm một bộ y phục. Mà màu đen và tím đậm còn lại không đủ để may xiêm y nên chỉ có thể làm hà bao

A Đoàn gật đầu, nhìn thoáng qua tay mình hồi lâu mới nói: “Mang màu tím đến đây”

Vài ngày nữa nhị ca sẽ trở về cũng nên tặng hắn một chút quà.

Bán Đông đứng thẳng người đang muốn khuyên A Đoàn tay vẫn còn bị thương, việc này nên để sau này hãy làm, tuy là may một cái hà bao cũng không mất bao nhiêu thời gian. Nhưng lời còn chưa kịp nói, tiểu thư đã cúi đầu đọc quyển sách trong tay, xung quanh đều là không khí yên tĩnh đạm nhạt. Tuy rằng hầu hạ tiểu thư không lâu, nhưng Bán Đông hiểu, tiểu thư không nói lặp lại , tốt nhất là không nên khuyên.

Vâng một tiếng, liền đừng dậy thi lễ rồi đi tới phòng kho.

A Đoàn cầm lấy quyển kinh Phật bên cạnh,chọn mấy trang ra, tay đang bị thương nên không thể thêu họa tiết được chỉ có thể lồng vào bên trong. Ngón tay quét nhẹ trên mặt giấy, cong môi cười: nhớ lại dáng vẻ chọc người ta buồn cười hay trêu ghẹo khiến người khác tức giận của Tam ca, chờ huynh hoành đao lập mã (*) trên sa trường, nổi danh vạn dặm, cuối cùng chiến thắng trở về.

(*) Hoành đao lập mã: hiên ngang phóng ngựa, cầm vũ khí chiến đấu trên sa trường

nói là không cho An Dương đến, nhưng khi A Đoàn ở bên này vừa cắt xong chất liệu, An Dương đã đến, nghe nha hoàn bẩm báo lại liền đứng dậy ra ngoài nghênh đón, nàng từ bên ngoài chạy vọt đến. Vừa thấy A Đoàn mặt liền tươi tỉnh như hoa, vừa cởi áo choàng vừa không ngừng hỏi “Hôm nay người cảm thấy thế nào, mặt có còn đau không, lưng còn đau không?”

"Ta kể cho ngươi nghe, lão thái y kia biết mà nhất định giấu giếm không chịu nói!”

"Cuối cùng hắn bị ta phá đến không chịu được liền đem tất cả dược liệu tốt nhất trong nhà giao ra!”

Cũng không đợi A Đoàn nói, đã nhét vào tay nàng một chiếc bình bạch ngọc nhỏ “Đây, chính là cái này! Ta cũng đã hỏi những vị thái y khác, là thứ tốt đấy, nói cái gì mà có thể tái tạo cơ, ta nghe không hiểu nhưng dù sao tất cả mọi người đều nói là đồ tốt, ngay cả khi lão thái y kia mang lọ thuốc này ra hai tay còn run nữa!”

A Đoàn dở khóc dở cười nhận lấy, chiếc bình bạch ngọc thượng hạng vẫn còn vương lại hơi ấm của An Dương, cũng không cần mở ra nhìn khẳng định là đồ tốt. Đoán chừng vị thái y kia đang khóc thầm trong lòng, A Đoàn biết không phải là hắn không cho mà do vết thương của mình cũng chưa cần phải dùng đến loại dược quý giá như vậy, nhưng cứ bị An Dương ồn ào đến không chịu được đành phải mang ra.

Khẽ lắc đầu rồi đặt nó trên bàn, một lát nữa gọi người mang trả về cùng tốt. Tiến lên một bước giúp An Dương chỉnh lại phần tóc rối do bị gió thổi “không phải đã bảo ngươi đừng đến sao? Trời cũng sắp mưa rồi, bây giờ mùa thu gió rất lạnh, cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn.”

An Dương phất tay nói không cần quan tâm "Ta cũng không phải là đi bộ đến, là đi xe ngựa đấy ! Hơn nữa nếu trời mưa, cùng lắm thì không hồi cung thôi chúng ta cũng không phải là chưa ngủ cùng nhau bao giờ.” Lại cắn môi dưới, lôi kéo A Đoàn nghiêm túc nói “Ngày hôm qua mẫu hậu cũng đã giáo huấn ta, ta biết sai rồi.”

"Xin lỗi ngươi, ngươi đừng tức giận cũng đừng trách trách ta, về sau ta sẽ không dám nữa."

An Dương công chúa chưa từng để ý nhiều như vậy, ngay cả khi ở cùng Hoàng thượng cũng không có. A Đoàn nghiêng đầu cười: “Ta không có tức giận, ngươi lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa là tốt rồi”

"Được!" Trịnh trọng gật đầu.

Biết A Đoàn không trách mình, An Dương cũng có thể cười vui vẻ, nhưng cũng chỉ cười một hồi lại quen thói cắn môi, ánh mắt lơ đễnh nhìn khắp bốn phía “Các ca ca của ngươi đâu? Bọn họ có trách ta không?” Mắt to gắt gao nhìn chằm chằm A Đoàn, không bỏ sót một tia khác thường nào của nàng, A Đoàn chớp mắt hỏi lại “Vì sao lại trách ngươi chứ?”

"Là ta tự mình chạy đến cứu ngươi , chứ không phải là ngươi lôi ta đến làm đệm lưng”

"Bọn họ có lý do gì trách ngươi?"

Lại cau mày không hiểu "Vì sao lại hỏi các ca ca của ta? Muốn hỏi cũng là hỏi phụ mẫu của ta chứ?”

Nghe thấy lời A Đoàn , An Dương nghiêng đầu tự cho là không ai thấy khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, qua một hồi mới trả lời “không có gì, chỉ là các ca ca của ngươi không để ý ta cũng chẳng nhìn ta mộtcái, ta đều nghĩ là do họ giận ta. Mà bọn họ tức giận cũng đúng, nếu đó là thật, ngươi cứ nói ta, ta đibồi tội là được.”

Trong giọng nói mình có chút mong đợi mà ngay cả An Dương cũng không biết.

A Đoàn lại càng mềm lòng, lắc đầu nói “không có đâu. Đại ca đang vội chuẩn bị cho kì thi hương, ta ở nhà còn không thể gặp được huynh ấy, mỗi ngày cũng chỉ gặp được một lần lúc ăn cơm.” Dừng mộtchút lại nói tiếp “Đại ca thật sự rất mệt, phụ thân kỳ vọng vào hắn rất nhiều, không chỉ là được đề tên trên bảng vàng đâu.”

An Dương chớp chớp mắt, có chút thất vọng trả lời "Khoa thi quả thật rất quan trọng, không nên tùy tiện quấy rầy sẽ tốt hơn.”

Mấy buổi chiều gần đây, hai người cũng không phải đến lớp. An Dương tuy rằng là học cưỡi ngựa nhưng tất cả cái khác đều là các sư phó riêng. Hoàng hậu nương nương đã nói nên mấy ngày nay An Dương không lên lớp nhưng các sư phó đều sắp xếp lại bài học cho nàng. An Dương ngồi bên bàn học bài của mình, A Đoàn lại tiếp tục thêu hà bao.

Hai người làm hai việc khác nhau, trong phòng yên tĩnh không có bất kì âm thanh khác. Lúc Giang Vạn Lí trở lại cũng không vào thỉnh an, chỉ đứng trước tấm bình phong phất tay ra dấu với Bán Đông, đúng lúc An Đoàn nhìn thấy, gật đầu với hắn, lại nhìn An Dương đang chuyên tâm, buông hà bao trong tay xuống, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tay đang bị thương nên không thể ủ ấm trên lò sưởi, A Đoàn cầm đỡ tách trà nóng.

“nói đi”

Giang Vạn Lí vẫn còn thở hồng hộc, chắc là vừa chạy đến, sửa sang lại một chút mới nói “Ở thư viện đãđiều tra rõ ràng, là do con gái của một vị qua ngũ phẩm đồn ra, nhà họ không có đụng chạm gì với chúng ta, cũng không có lá gan đó nên nô tài đã tra xét theo hướng khác”

Dừng một chút mới nhỏ giọng nói "Nàng gần đây qua lại rất thân thiết với đại tiểu thư."

không nói rõ ra nhưng nhiêu đó cũng đủ, A Đoàn gật đầu, cũng không bất ngờ lắm, chỉ là có đau lòng không thể nói rõ, tuy đoán được là nàng, nhưng khi biết rõ là đại tỷ, lại không muốn tin. Quả thật khônghiểu, mình với nàng chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn nhưng từ đầu khi mình về nhà, nàng đã nhìn mình không thuận mắt, cũng không hiểu tại sao.

Trước kia cũng từng nói với mẫu thân về chuyện này . Lúc ấy mẫu thân chỉ cười nói, mỗi người mỗi người đều có một phần nội tâm u ám, chỉ là nó lớn hay bé, nếu bị nó không chế sẽ đánh mất đi những thứ tốt đẹp, cả người đều trở nên xấu xa

Hứa Tĩnh Ngữ chính là loại này, hoàn hoàn bị ghen tị khống chế, thay đổi đáng sợ, biết rõ không thể nhưng vẫn lao vào.

Hơn nữa mấy năm nay mẫu thân lại vô tình hay cố ý buông thả, nên lá gan nàng cũng lớn hơn, lớn đến độ nàng cho rằng cho dù mình làm gì thì cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua như vậy, Thở dài một hơi, lắc đầu tạm thời đem chuyện Hứa Tỉnh Ngữ để sang một bên, tiếp tục hỏi Giang Vạn Lí “Nhị phu nhân bên đó thế nào?”

Giang Vạn Lí trả lời “ Nô tài cũng đã hỏi thăm ít chuyện bên chỗ nhị phu nhân, gần đây nàng đang xem xét việc hôn sự của Nhị tiểu thư, cũng có một vài người được chọn. Nô tài cũng nghe nói gia thế của những người đó, nói thật là vô cùng bình thường, nếu không có tật xấu gì cũng không thể khiến người ta thích được, nếu chọn để làm chồng Nhị tiểu tiểu thư thì quả thật đáng tiếc.”

Tuy rằng cũng khôngthích Hứa Tâm Dao nhưng Giang Vạn Lí vẫn là ăn ngay nói thật, tuy nói là nhị phòng , đến cùng cũng không phải là đích nữ. Nhị phu nhân kia lại học ít, hiểu biết nông cạn, coi trọng mấy vị quan tứ phẩm dưới trướng thái tử, còn những cái khác đều không nói đến.

Nếu Giang Vạn Lí đã có thể nhanh chóng tra được thì nhị phu nhân bên kia nhất định đã để cho nhiều ngươi biết, Hứa Tâm Dao khẳng định cũng biết, cho nên nàng mới nóng vội như vậy?

Hơi rũ mắt nhìn cốc trà đã lạnh tong tay “Nhị tiểu thư gần đây có qua lại với đại tiểu thư không?”

Giọng nói của A Đoàn rất bình tĩnh, thần thái cũng không nhìn ra có gì khác thường, Giang Vạn Lí nhíu mày trả lời “Có lẽ thời gian quá gấp nô tài không tra được rõ ràng, quãng thời gian này, đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư không có qua lại, ngay cả ở thư viện cũng không gặp nhau. Chỉ có ngày đó cùng nhau đến thăm tiểu thư là có gặp qua thôi.”

Vậy vì sao Hứa Tâm Dao lại tiếp lời với Hứa Tĩnh Ngữ?

A Đoàn không nói, chỉ ngồi nhìn chén trà trong tay đến xuất thần, ngón tay tùy ý gõ nhẹ trên chén.

Giang Vạn Lí biết không nên nóng vội, nhưng mà vội vã chạy đến đây như vậy là muốn biết tiểu thư sẽxử lí chuyện này như thế nào? Nếu như tiểu thư không quản, hắn sẽ không màng trách phạt mà làm liều nhanh chóng đem chuyện này giải quyết cho xong. Quá một khắc A Đoàn vẫn không nói gì, chỉ là ngồi đến xuất thần, Giang Vạn Lí cũng không chờ nữa.

"Tiểu thư, chuyện này người định xử lí thế nào?”

A Đoàn vẫn không để ý tới Giang Vạn Lí, một mình suy ngẫm, khẽ bĩu môi, Giang Vạn Lí cũng khôngdámthúc giục nữa , chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Lại qua một hồi lâu, âm thanh gõ nhẹ cốc trà biến mất, nâng mắt nhìn tiểu thư nhướn mày cười.

Là có manh mối ?

Vội vàng hỏi lại "Tiểu thư định xử lý như thế nào?" Trong mắt là nóng lòng muốn thử, hận không thể lập tức tự mình đi làm.

Nhìn bộ dạng gấp gáp của Giang Vạn Lí, A Đoàn liền muốn trêu ghẹo hắn một chút “Ta hiện tại là mộtngười đang bị thương, tại sao phải lo chuyện này?” rõ ràng là cố ý mà! Giang Vạn Lí tức giận ngửa đầu “Tiểu thư!”

“hiện tại không phải là lúc để đùa giỡn!”

"thật là muốn chọc ngươi một chút cũng không phải dễ" Liếc mắt nhìn Giang Vạn Lí một cái, A Đoàn đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ. Bên ngoài đang lất phất mưa, đứng gần cửa sổ cũng có thể cảm nhận sự ướt át. Vươn tay thăm dò, hạt mưa rơi xuống lòng bàn tay, có chút lạnh có chút đau. A Đoàn cũng không thu tay về, mặc cho vết thương bị nước mưa xối rửa.

A nương chờ không mấy năm nay, cũng đến lúc nàng có thể xem trò vui rồi.

Ngửa đầu nhẹ giọng nói.

"không cần lo, cũng không cần ngăn chặn lời đồn, ta muốn ngươi chăm thêm một ngọn lửa, cháy càng lớn càng tốt, tốt nhất là mọi người đều biết."