Chân Lộ

Chương 7: Lại là sát!

Giết người, mà lại còn giết ở giữa thanh thiên bạch nhật? Thật sự ban đầu mà nói, Vô Thường không hề muốn, bất quá hắn không thể chống cự.

Là một Pháp sư, Vô Thường liên kết với các “linh” như một người bạn vĩnh viễn bên mình suốt đời, hắn không thể phản bội “linh” và “linh” cũng không phản bội hắn.

Đã là bạn, vậy thì hắn cần gì “linh” có khả năng liền cho, ngược lại “linh” cần gì hắn chỉ cần hắn có cũng nên cho, nếu hắn không cho thì tức tình bạn giữa họ sẽ rạng nứt, “linh” sẽ rời xa hắn.

Sự tình diễn ra tại khu đường phố nơi đó, dựa theo các hành động, mối quan hệ, lời nói, cử chỉ, tình cảm, chức vị, cảnh quan, triết lý nhân sinh, đôi bên nhận thức, diễn biến sự tình,... bốn tên hộ vệ làm không sai, thậm chỉ cả câu khuyến kích cuối cùng của tên hô vệ cũng như vậy, không hề sai, Vô Thường biết và chấp nhận, hắn cùng lắm thì chỉ cần tẩm cho bốn người hộ vệ và tất cả người xung quanh một trận ra bả là được, không nhất thiết phải giết bất cứ ai vì họ không hề đáng chết một chút nào. Thế nhưng…

Vạn vật đều có linh, và người chết cũng có chính “linh” của mình. Giây phút Vô Thường ôm trọn cục đá sắp va vào mặt, cũng là lúc bốn vong linh nữ tử mang theo nỗi oán khí vô cùng khủng bố từ lòng đất chui lên quấn quanh người Vô Thường. Từng âm thanh khóc thét, kêu gào, sợ hãi, từng ký ức, từng cảm xúc như hòa vào Vô Thường, cho Vô Thường quay về quá khứ của họ để cảm nhận nỗi đau mà họ từng nhận lấy đến từ bốn người hộ vệ.

Một giây đã để Vô Thường nổi giận cho bạn mình và tổng cộng 23 giây để hoàn toàn giết chết 4 tên đốn mạt đã cưỡng hiếp “ bốn Vô Thường” cho đến chết. Đó là lý do vì sao Vô Thường lại giết người một cách ngu ngốc giữa ban ngày như vậy.

-Muốn sống thì câm họng lại, nếu không thì nam giết nữ hiếp, hiểu chứ?

-Dạ… vâng, chúng… chúng tôi ngàn vạn lần không dám.

Vô Thường tiếp cận một căn nhà nhỏ khá gần hiện trường, mục đích chính yếu là tắm rửa và thay trang phục dơ bẩn trên người bằng cách uy hiếp trắng trợn một nhà ba người có con nhỏ.

Đổi xong trang phục, Vô Thường nhớ rõ vị trí ngôi nhà này đê lần sau còn trả ơn liền hướng thẳng đến cổng Bắc, một trong bốn cổng của Châu Nam thành rất gần ở đó.

-Hử, khá là bất ngờ với cô nàng này

Nhìn thấy đằng xa một thiếu nữ không đẹp, mặt mày nhem nhuốt, lại có phần xanh xao, hoảng sợ, kế bên nàng còn có một thi thể trung niên khá bốc mùì khiến các binh lính giữ cửa thành không khỏi tiến đến ép người, đòi bức hai mẹ con nàng ra khỏi thành.

Vô Thường nhất thời đi nhanh đến.

-Biến, cút ra khỏi thành. Mẹ nó xác chết chắc cả tuần không đem thiêu luôn đi, bán bán cái củ giềng à con điên này.

-Nhấc cái mông lên và biến nhanh.

Hai trong bốn người mang giáp sắt gác cổng thành gay gắt lớn tiếng, dự là chuẩn bị khiêng hai mẹ con thiếu nữ ra ngoài thành ném đi.

-Ê hình như đó chẳng phải mẹ con nhà họ Lâm bên cạnh nhà lão Nhị Cẩu sao?

-À, đúng thật, nhưng mà kể ra cũng tội, nợ nần nhiều quá nên thành ra vậy a, ta nếu nhớ không lầm thì ba hôm trước mẹ con họ còn lủi thủi ăn xin ở một góc đường Tô Phương, thoáng cái người mẹ lại ra đi bỏ đứa con, thật tội nghiệp.

-Đời, khó đoán, khó đoán.

Một số người dân không giàu có dường như nhận thức được hai mẹ con thiếu nữ liền bàn tán qua lại với nhau.

-Mẹ, không tự cút được thì để ta giúp ngươi một tay.

-Không, đừng, van xin ngài…

-À, ừm, xin lỗi hai vị đại ca. Ta tên tiểu Tam, là người hầu cẩu Nhậm Thiên Tâm công tử của Kiếm Trận Kiếm Phủ.

Vô Thường đi đến xen ngang.

-Ta được thiếu gia sai bảo là mua lại hai mẹ con vị cô nương này, cho nên là mong hai vị đại ca để ta mang họ rời đi, không làm vướng nơi này của hai vị.

Với bộ quần áo như kẻ thứ dân bên đường này, Vô Thường chỉ còn biện pháp tốt nhất nhằm để tránh sự việc từ bé xé ra to đó chính là sự khiêm nhường, và Vô Thường đang làm rất tốt điều đó

-Nhậm gia, người hầu của một trong lục kiệt Nhậm Thiên Tâm?

Nghe đến tên Nhậm Thiên Tâm hai vị binh lính lập tức biến sắc, họ khẽ suy nghĩ chút liền cũng lựa chọn không nhùng nhằng làm khó.

Hai người khẽ cười gượng có phần gì đó không tự nhiên và muốn tránh xa nói

-Nếu là Nhậm Thiên Tâm công tử muốn họ thì ngươi cứ mang họ đi. Hai ta cũng rãnh việc, ha hả.

Sau đó cả hai cùng nhanh chóng quay lại vị trí của mình.

Lục Kiệt chính là tên gọi chung của sáu người con cháu thế gia dưới 20 tuổi có chiến lực và thiên phú mạnh nhất Châu Nam thành, được người dân trong thành tôn xưng, ngưỡng mộ.

Nhị ca của Nhậm Vô Thường, Nhậm Thiên Tâm, 19 tuổi, là đại diện của Kiếm Trận Tướng Phủ và là một trong Lục Kiệt nổi danh. Hai vị binh lính thiên phú chỉ thuộc hạng tàng tàng, chức vụ bé nhỏ gác cổng, gia thế cùi mía không thể tả cho nên là gặp người hầu của một trong Lục Kiệt tốt nhất nên tránh xa, dù là người hầu giả hay thật cũng nên tránh xa.

“Mẹ nó, đến tên hầu thôi mà còn đẹp trai đến như vậy, đời như đống phân vậy, chó thật” Hai tên binh lính nhìn Vô Thường, trong lòng có cảm giác cay đắng không nói nên lời.

-Cảm tạ hai vị.

Khẽ mỉm cười vui với hai vị binh lính, Vô Thường thêm một lần nữa ngồi xuống, tay hắn nâng nhẹ cằm thiếu nữ, gương mặt hắn và nàng cũng dí sát lại gần trong gang tất nói.

-Nào hầu gái, hãy theo ta về phủ để ta giúp ngươi an táng mẫu thân ngươi.

Nói xong, Vô Thường cũng tự ý bế thi thể mẫu thân thiếu nữ lên, quay người bước đi.

Thiếu nữ không xinh lại lấm lem người nhìn bóng lưng Vô Thường mà trong đôi mắt không khỏi hoảng sợ, mọi hình ảnh giết người ghê rợn khi nãy tức khắc ùa về, nhưng chỉ vài giây, thiếu nữ cắn răng quyết tâm nhấc chân đi theo Vô Thường.

Giọng điệu thân quen của Vô Thường, thiếu nữ đơn nhiên biết là ai, nàng mặc dù sợ hãi nhưng xét cho cùng cũng đã hết đường, nếu không theo thiếu gia ác độc thì sẽ đi đâu, mẫu thân đã chết hơn 1 ngày sẽ như thế nào, ai sẽ là người tốt thứ ba mua nàng?

Làm ra được lựa chọn trong tình thế sợ sệt như thế này, thiếu nữ tuy xấu nhưng có một trái tim khá mạnh mẽ, và điều này, Vô Thường rất thích.

Kiếm Trận Tướng Phủ.

-Thiếu gia.

Đứng trước cổng phụ của phủ, một trong bốn vị gác cổng kính lễ với Vô Thường, còn ba người còn lại thì không.

-Ừm.

Gật đầu thiện cảm với vị gác cổng trung niên kia, Vô Thường nhanh chóng dẫn Lâm Tĩnh Hoa vào.

Lâm Tĩnh Hoa là tên của thiếu nữ mà Vô Thường đã hỏi khi lên đang đi trên đường.

-Đứng lại, ngươi không thể vào.

Trung niên gác cổng còn giữ lễ nghi với thiếu gia phế vật như Vô Thường thì không có ý kiến gì việc hắn dẫn người vào, nhưng đối với ba tên gác cổng còn lại đều đã chẳng còn chút gì tôn trọng với thể loại thiếu gia “thường dân” lại khác, họ ít nhiều muốn gây khó dễ, vui đùa với Vô Thường để giải khuây.

-Còn không dừng lại…

Vô Thường chưa kịp quay đầu lại.

Thiếu nữ vốn dĩ đã kinh hãi vì tiếng hãi dừng bước, thế nhưng muốn kiếm chuyện vẫn là muốn kiếm chuyện, một trong ba tên gác cổng là người trẻ tuổi nhất tiến đến tát thật mạnh vào gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tĩnh Hoa.

“Chát” một tiếng vang dội, Lâm Tĩnh Hoa ôm mặt đau đớn ngã xuống đất khóc thút thít, miệng nhỏ cũng đã nhuộm máu đỏ.

-Giữ giúp ta.

-Xengggg.

Vô Thường đưa thi thể mẫu thân Lâm Tĩnh Hoa cho vị trung niên gác cổng thân thiện, đồng thời rút trường kiếm của trung niên ra cầm trên tay, một đôi mắt quá mức tối tăm nhìn chằm chằm ba tên gác cổng rất gần hắn.

-Khốn, người ngượm gì mà gớm ghiếc, dơ hết cả tay của bổn đại gia.

Tên gác cổng trẻ tuổi đánh người xong còn phủi phủi tay, nhổ môt ngụm nước bọt xỉ nhục Lâm Tĩnh Hoa.

-Tiện nhân nơi nào dám đến Kiếm Trận Tướng Phủ, đánh hết ả đi.

Hai tên gác cổng khác cũng cười ác nói, đồng thời nham hiểm tiến lên cùng tên gác cổng trẻ tuổi.

Ba tên gác cổng này rõ là biết Lâm Tĩnh Hoa theo Vô Thường chứ không phải tư dưng chạy đến, nhưng vì thích trêu đùa thiếu gia phế vật, họ không đ-ng tay chân lên được người Vô Thường thì đành đung lên người người hầu, nô lệ của hắn.

-Này...

Ba người đang cảm thấy vui vẻ thì bất giác một giọng nói âm u, không sự sống vang lên từ phía sau.

-Cái giề?

-Thế lào?

-Seo hử?

Ba người đồng thời làm vẻ mặt mất nhã hứng quay lại phía sau, họ tin chắc đây là giong nói của Vô Thường, của một vị thiếu gia trong phủ nhưng họ thích làm vậy.

Thiếu gia phế vật thì không ai quan tâm, mà đa không ai quan tâm thì cho dù có bị kẻ hầu khiếu khích cung chẳng ai quản.

Vút!

Một tiếng xé gió hiển hiện, ba cái đầu người cùng lúc bay lên bầu trời một đoạn ngắn sau đó rơi rụng xuống mặt đất lăn vài vòng. Trên gương mặt ba cái đầu vẫn còn đó một nét mặt không rõ chuyện gì xảy ra cùng đôi mắt trừng lớn khó tin không thể nhắm lại.

Phụt… phụt…

Ba tia máu lớn bắn ra từ ba bộ thân thể không đầu, một giây qua đi chúng ngã xuống mặt đất, huyết đỏ thẩm nhuộm xuống từng đường kẻ gạch đá.

-Một lũ vô dụng.

-Tiểu Tĩnh, chúng ta đi.

Vô Thường cảm thấy thất vọng, vẫy tay với Lâm Tĩnh Hoa gọi người.

-Cảm tạ.

Trả kiếm cho vị trung niên đã mềm nhũng hai chân, hai mắt sợ hãi run lên cằm cặp nhìn hắn, Vô Thường khinh cái xác tiến vào bên trong phủ.

-D… dạ thiếu gia.

Lâm Tĩnh Hoa mặt mày trắng bệch như kẻ gần chết nhưng vẫn cố nén run chạy theo sau Vô Thường.

Cảnh tượng thật sự quá kinh khủng đối với bất kỳ người nào ít thấy việc đổ máu.

-Á… Á…

Vô Thường rời đi không lâu, chỉ khoảng một phút sau, hai tiếng hét thất thanh vang lên đến từ hai thiếu nữ xinh đẹp động lòng người trong nhóm ba thiếu nữ xinh đẹp tựa như tranh vẽ.

Nhìn ba thi thể không đầu máu chảy lênh loáng, lại nhìn ba cái đầu người không nhắm mắt nằm ở vị trí khác nhau xa xa, Nhậm Tử Y, 18 tuổi, con gái Nhị thúc Vô Thường (em trai của cha Vô Thường) cũng tức là biểu muội của Vô Thường nhíu nặng mày, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vị trung niên đang còn không biết trời đất trăng sao gì ngoài cảnh tượng giết người của vị thiếu gia được người xưng là “phế vật” quát lớn.

-Chuyện gì xảy ra, tại sao ba người kia chết, là người gây ra?

Dù quát lên khá to nhưng năng lực của Nhậm Tử Y vẫn còn không đủ sức để kêu gọi người gác cổng trung niên tỉnh dậy.

-Tử Y tiểu thư, người không cần lo lắng.

Một lão giả nhăn nheo gương mặt, mái tóc đen dài từ trên môt ngọn cây lớn gần đó nhảy xuống kính lễ trước mặt Tử Yên.

-Phúc lão, chuyện này như thế nào, vì sao ba người gác cổng của chúng ta đều chết chỉ còn một người?

Mặc dù đối diện với một vị Linh Nhân hàng thật nhưng Nhậm Tử Yên không sợ sệt, ngược lại còn hùng hồn hơn trước.

Lão giả được gọi là Phúc lão cũng tự biết bản thân thân phận so sánh với thiếu nữ cách biệt liền cúi người nói

-Ba người họ đắc tôi với Nhậm Vô Thường thiếu gia nên đã bị thiếu gia dùng kiếm chém đầu.

-Nhậm Vô Thường? Là con thứ ba của đại bá?

“Nhậm Vô Thường không phải được xưng là phế vật thường trốn tránh người sao, hắn thì làm gì có năng lực và đảm lượng giết người?” Nhậm Tử Y vô cùng kinh ngạc, chuyện này dường như có thứ gì đó khác thường.

-Vâng thưa tiểu thư, đây là sự tình diễn ra trước mắt lão nô, tuyệt không sai.

-Ta hiểu rồi, ngươi có thể lui.

Ngẫm nghĩ đôi chút sự tình, Nhậm Tử Y cùng hai biểu muội của mình bước vào phủ mất hút.

“Chuyện này tốt nhất ta nên báo lại cho lão gia, Vô Thường thiếu gia có lẽ là một người thích ẩn nhẫn”

Nhìn bóng lưng yểu điệu của Nhậm Tử Y, Phúc lão lập tức hóa thành đạo tàn ảnh hướng bay lên các toàn kiến trúc rời đi.