Phe đối phương đông hơn, sáu chọi một, làm cho cục diện trở thành thế đối đầu giữa hai phe có nhân số hoàn toàn chênh lệch mà sự bất lợi nghiêng hẳn về phía Tiểu Bình, chỉ có một thân một mình.

Tuy vậy Tiểu Bình vẫn giữ vẻ thản nhiên cố ý đưa mắt nhìn gã cao to và có niên kỷ trội nhất trong sáu đứa bé là phe đối địch của Tiểu Bình lúc này.

Tiểu Bình cười khảy:

- Cuối cùng túc hạ cũng phải xuất đầu lộ diện làm cho Tiểu Bình này cảm thấy hãnh diện vì lần đầu tiên được diện kiến đầu lãnh đại ca Hắc Ưng Hội.

Nếu lúc mới xuất hiện, gã cao to luôn giữ nét mặt hậm hực và giận dữ thì bây giờ, ngay sau khi nghe Tiểu Bình nói dứt lời, gà chợt bĩu môi, cố tình bật ra tiếng cười khan:

- Ở khắp thôn Huỳnh Hoa này ai ai cũng biết Trương Thất ta là thủ lãnh Hắc Ưng Hội.

Vì thế, Tiểu Bình ngươi đừng gọi ta là đầu lãnh đại ca, cũng đừng gọi là túc hạ hay gì gì đó mà ta chưa từng nghe. Bằng không ngươi sẽ phải hận về những cách gọi kỳ quái của ngươi.

Tiểu Bình cười ầm lên:

- Ta thật không ngờ một đầu lãnh đại ca như Trương Thất ngươi lại là kẻ có kiến văn hủ lậu, chẳng khác nào hạng ếch nằm đáy giếng. Ngươi không biết những cách xưng hô ta vừa dùng đều là những lời thông dụng của những trang hảo hán sao? Người đứng đầu một Hắc Ưng Hội như ngươi phải được gọi là đầu lãnh đại ca, đâu thể gọi bằng hai chữ thủ lãnh tầm thường.

Gã Trương Thất thoáng lộ vẻ ngơ ngác:

- Ngươi nói thật chứ? Gọi là đầu lãnh đại ca thật sao?

Tiểu Bình vừa nhướng một bên mày vừa cười khẩy:

- Không như bọn Hắc Ưng Hội các ngươi, chỉ quanh quẩn mãi ở Huỳnh Hoa thôn bé nhỏ này. Tiểu Bình ta từ bé cho đến giờ đã từng lăn lộn khắp mọi nơi, nào là Giang Nam, nào là Tứ Xuyên, và cũng từng diện kiến biết bao anh hùng hảo hán lừng danh thiên hạ. Tiểu Bình ta vừa nói bọn ngươi nên tin là thật còn hơn là sẽ bị mọi người chê cười cho bọn ngươi chỉ là một lũ trẻ ranh chưa biết gì về giang hồ võ lâm.

Sắc mặt của Trương Thất cho thấy gã đã bị lời nói của Tiểu Bình làm cho dao động. Và nếu gã vốn là thủ lãnh của Hắc Ưng Hội mà còn bị như vậy thì đồng bọn của gã – năm đứa bé còn lại - hỏi sao không hoang mang lo lắng!

Tuy vậy vẫn có một đứa bé trong năm đứa bé kia thay vì hoang mang lo lắng như đồng bọn thì lại giận dữ kêu lên:

- Trương Thất, gọi là thủ lãnh hay là đầu lãnh đại ca thì có gì khác! Rốt cuộc ta muốn hỏi Trương Thất ngươi, tên Tiểu Bình kia đã từng lăng mạ ta và Hắc Ưng Hội, ngươi có báo thù hay không báo thù cho ta nào?

Như nhớ ra mục đích khi đến đây Trương Thất lập tức quắc mắt nhìn Tiểu Bình:

- Phải rồi, như A Hoàng vừa nhắc, ta muốn hỏi Tiểu Bình ngươi.

Tiểu Bình bất ngờ ngắt lời Trương Thất và còn khinh khi nhìn gã:

- Ngươi chịu được sao khi A Hoàng tuy là thuộc hạ nhưng lại tỏ ra không tôn trọng ngươi, không chịu gọi ngươi là đầu lãnh đại ca? Hóa ra ngươi không biết đến câu “thượng bất chính hạ tất loạn” sao?

Trương Thất ngơ ngác:

- Thượng bất chính hạ tất loạn nghĩa là gì?

Không đạt được mục đích và thấy Trương Thất không chú tâm gì đến mình, A Hoàng càng thêm giận dữ nên kêu lên:

- Ngươi không hiểu thật sao, Trương Thất? Hắn muốn mắng ngươi, bảo ngươi không xứng là thủ lãnh Hắc Ưng Hội của bọn ta đó!

Trương Thất liền sừng sộ, lao ào ào vào Tiểu Bình:

- Ngươi dám mắng ta à? Ta ...

Tiểu Bình cũng nhanh chân lùi về, đồng thời cũng nhanh miệng cười vang:

- Thật chẳng trách bọn Hắc Ưng Hội các ngươi cho đến bây giờ vẫn chỉ là một tiểu hội vô danh, đến câu nói của cổ nhân vừa rồi cũng không hiểu? Câu nói đó nào có hàm ý mắng ngươi? Trái lại đó là lời nói nhằm ý ám chỉ thái độ không tôn trọng bậc trưởng thượng của gã A Hoàng vừa có lúc mới rồi. Ngươi phải hiểu cho minh bạch chứ! Ha ... Ha ...

Nghe vậy Trương Thất liền bán tín bán nghi dừng lại:

- Ngươi thử giải thích rõ xem nào?

Tiểu Bình mỉm cười:

- Là ta muốn nói nếu thuộc hạ của ngươi ai ai cũng có thái độ xem thường ngươi như A Hoàng vừa có, thử hỏi, một Hắc Ưng Hội không biết thế nào là tôi ti thứ bậc thì một đầu lãnh đại ca như ngươi làm sao đảm đương nổi trọng trách là làm cho Hắc Ưng Hội phát dương quang đại?

Vỡ lẽ, Trương Thất à lên một tiếng khá dài:

- Ngươi muốn nói vì ta là đầu lãnh đại ca nên bọn A Hoàng không thể xách mé gọi thẳng tên ta như A Hoàng lúc nãy?

Cảm nhận có sự thất bại và đỗ vỡ, A Hoàng một lần kêu to:

- Ngươi đừng để Tiểu Bình lung lạc. Huống chi giữa bọn ta với nhau đâu có phân biệt ai lớn ai nhỏ, ai cao ai thấp!

Tiểu Bình quay ngoắt người nhìn A Hoàng:

- Lời của ngươi thật hồ đồ. Vì giả như trong tay Hắc Ưng Hội các ngươi không phân biệt người lớn kẻ nhỏ thì ai sẽ phải tuân lệnh ai? Và điều đó phải chăng sẽ đưa đến tình trạnh trống đánh xuôi kèn thổi ngược, trong bọn ngươi sẽ không bao giờ có trạng thái nhất hô bá ứng.

A Hoàng nhún vai:

- Bảo bọn ta phải tuân lệnh Trương Thất ư? Không bao giờ có chuyện đó.

Tiểu Bình bật cười và cố tình đưa mắt nhìn Trương Thất:

- Ngươi nghĩ thế nào, Trương Thất? Xem ra ngươi chưa đủ tư cách làm đầu lãnh đại ca của Hắc Ưng Hội!

Trương Thất thoáng bối rối. Sau đó gã giận dữ lấy tay tự vỗ vào ngực và quắc mắt nhìn A Hoàng:

- Ta là đại ca, bọn ngươi phải tuân lệnh ta. Vì dù sao Hắc Ưng Hội này cũng do ta lập ra.

A Hoàng đảo mắt nhìn bốn đứa bé còn lại, miệng cười cười:

- Tụi bây nghĩ sao? Bọn mình đồng ý cùng Trương Thất lập ra Hắc Ưng Hội là để tạo thành một nhóm hầu dễ bề bênh vực lẫn nhau. Đâu phải Hắc Ưng Hội là do một mình Trương Thất lập mà bảo bọn mình phải nghe theo lệnh của y, đúng thế không?

Bốn đứa bé kia ngay tức khắc cùng nhau gật đầu:

- Đúng vậy!

Và có một đứa bé nói rõ hơn:

- Còn nói việc ai đáng là đại ca thì nếu Trương Thất không phải có thân xác to hơn, bọn ta đâu dễ gì chọn y?

Trương Thất nổi nóng:

- Ngươi vừa nói gì, Tiểu Ngụy? Ngươi thử lặp lại một lần nữa xem, thử Trương Thất này có dám đập vỡ mồm ngươi ra đấy không? Hừ!

A Hoàng nhận thấy có được sự ủng hộ của phe đông hơn nên đắc ý ngoác mồm la lớn:

- Ngươi vẫn là đại ca của bọn ta, nếu ngươi chịu giúp bọn ta đập vỡ mồm Tiểu Bình, trừng trị y vì tội dám lăng nhục Hắc Ưng Hội chúng ta. Đó là lý do ta khuyên ngươi phải nghĩ lại, chớ để Tiểu Bình là kẻ vừa từ xa đến làm cho bọn ta phải chia năm xẻ bảy.

Cảm nhận được lời kêu gọi của A Hoàng sẽ tạo bất lợi cho bản thân, Tiểu bình cố tình kêu to hơn:

- Bọn ngươi làm như thế là tiểu nhân, người quân tử chỉ động khẩu chứ không động thủ.

Hơn nữa, những gì ta vừa nói cho bọn ngươi nghe đều là những hành động cần phải có của những trang hảo hán. Không lẽ bọn ngươi không muốn sau này mỗi đứa trong bọn ngươi trở nên những trang hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, miệng hô phong hoán vũ?

A Hoàng cười thành tràng:

- Cái gì là những trang hảo hán đầu đội trời chân đạp đất? Cái gì là miệng hô phong hoán vũ? Ngươi học ở đâu những lời lẽ kỳ quái như thế vậy? Ha ... Ha ...

Bốn đứa bé kia có lẽ vì chưa từng nghe những lời như Tiểu Bình vừa nói nên cũng bật cười, phụ họa theo A Hoàng.

Phát hiện Trương Thất không cười, trái lại y vẫn tỏ vẻ hoang mang, Tiểu Bình bèn gật gù nhìn y:

- Xem ra chỉ có Trương Thất ngươi là đáng mặt anh hùng. Nếu là như vậy Tiểu Bình ta xin hứa với túc hạ sẽ truyền cho túc hạ mọi hiểu biết của ta về giới giang hồ, sẽ giúp túc hạ mở rộng tầm mắt, biết phải nói gì làm gì cho xứng hợp trang hảo hán nam nhi đại trượng phu.

Và nếu cần, Tiểu Bình này sẽ đưa túc hạ lần lượt diện kiến những bậc anh hùng thứ thiệt.

Trương Thất chợt lúng túng hỏi Tiểu Bình:

- Ngươi ... ngươi đã từng gặp những vị anh hùng thật sao? Họ ... trông họ như thế nào?

Tiểu Bình câng câng nét mặt bảo:

- Quân tử nhứt ngôn, ký xuất tứ mã nan truy. Những gì ta vừa nói không bao giờ sai.

Còn trông bọn họ như thế nào ư? Thân thì cao bảy trượng này, tay thì to lớn, một khi xòe ra thì to bằng chiếc quạt. Còn mỗi khi họ gầm thét ư, miệng họ phun ra lúc thì lửa đỏ, lúc thì kêu ầm ầm như tiếng sấm sét. Có thể nói, họ ...

Tiểu Bình đang huyên thuyên bỗng có một thanh âm trầm trầm từ khu rừng cạnh đó lầm rầm đưa đến:

- Khoác lác vừa thôi chứ, tiểu tử. Vì nói như ngươi không lẽ ai trong bọn ta cũng đều là quái nhân với hình thù dị dạng như quái vật?

Trương Thất sững sờ, nhìn Tiểu Bình:

- Ai vừa nói gì vậy?

Tiểu Bình cũng ngơ ngác và chợt rụt cổ thè lưỡi:

- Không phải ta nói! Có lý nào là ma ...?

A Hoàng chợt kêu lên:

- Nói bậy, làm gì có ma hiện giữa ban ngày? Và nếu có là ma đi chăng nữa thì đó là vì người quá khoác lác, đến ma cũng không tin nữa là ...

Trương Thất tỉnh ngộ, gườm gườm nhìn Tiểu Bình:

- Phải rồi, ta cũng nghe như vậy, rằng ngươi từ nãy giờ đã khoác lác, cố tình lừa gạt bọn ta. Xem ta ...

Chợt hiểu mọi gắng sức từ nãy giờ đã tan theo bọt biển, Tiểu Bình từ từ lùi lại:

- Không phải ta khoác lác đâu. Ta thật sự đã gặp những trang hảo hán như ta vừa nói mà A Hoàng cười khúc khích:

- Ngươi gặp thật ư? Trên đời này có người hễ há miệng là phun ra lửa thật sao? Ngươi đúng là kẻ khoác lác. Hì ... hì ...

Cùng với tiếng cười của A Hoàng, bốn đứa bé kia và cả Trương Thất nữa đang chầm chậm tiến đến gần Tiểu Bình. Bọn chúng tuần tự hỏi, có ý châm chọc:

- Có người cao đến bảy trượng thật ư?

- Làm gì có người hễ xòe tay ra là bàn tay liền to bằng chiếc quạt?

Sau cùng Trương Thất bảo:

- Chỉ chút nữa là ta bị ngươi gạt, tội này và tội đã lăng nhục Hắc Ưng Hội bọn ta, ngươi phen này chắc chắn sẽ bị no đòn. Hừ!

Bọn Trương Thất càng tiến đến gần chừng nào thì Tiểu Bình càng phập phồng lo sợ chừng nấy. Bất đắc dĩ Tiểu Bình phải cố làm tỉnh quát lên:

- Được rồi, để bọn ngươi tin là ta không hề khoác lác, hừ, nếu bọn ngươi dám chạm vào ta thì ta sẽ cho bọn ngươi biết thế nào là công phu lợi hại, được gọi là Hắc Hổ Thâu Tâm.

Xem đây!

Tiểu Bình đang khuỳnh tay khuỳnh chân và chuẩn bị phô diễn cái gọi là công phu Hắc Hổ Thâu Tâm lợi hại thì nghe tiếng cười của Trương Thất vụt thét lên:

- Để xem ngươi có phải là kẻ khoác lác hay không thì biết, đây này!

Với vóc dáng cao to hơn hẳn Tiểu Bình, một nắm đấm được kể là to lớn của Trương Thất liền giáng ngay mặt Tiểu Bình.

Bịch!

Đấm trúng Tiểu Bình một quyền, Trương Thất chợt hăng hắc cười lên:

- Công phụ lợi hại của ngươi đâu rồi? Hay chỉ là khoác lác thế thôi hả? Trúng nữa này!

Ha ... ha ...

Đến lúc này, vốn là đứa bé nhanh mồm nhanh miệng nên cũng nhanh chân, Tiểu Bình vừa the thé kêu vừa cúi người chui lòn qua cánh tay đang quai ra của Trương Thất:

- Có nói nhiều với bọn vô tri vô giác các ngươi cũng bằng thừa, lão gia tạm tha bọn ngươi phen này, lần sau sẽ xử trị luôn một thể.

Nhờ có vóc dáng thấp bé hơn nên Tiểu Bình dễ dàng chui qua tay Trương Thất, tránh thoát nắm đấm thứ hai của y.

Tuy nhiên, A Hoàng bỗng từ đâu xuất hiện chắn ngay trước mặt Tiểu Bình. A Hoàng cười hể hả:

- Ngươi tha bọn ta nhưng bọn ta đâu dễ gì tha cho ngươi? Xem đây Đến lượt A Hoàng vung nắm đấm nhắm ngay vào mặt Tiểu Bình.

Bịch!

Bị đòn đau, Tiểu Bình liền nổi xung xông vào A Hoàng :

- A ... bọn ngươi dám ỷ chúng hiếp cô sao? Đồ vô sỉ, hèn mạt, hạ lưu. Lão gia nhất định không tha cho bọn ngươi! Đỡ! Xem chiêu! Đỡ! Đỡ!

Vừa kêu be be Tiểu Bình vừa vung hai nắm tay thụi liên tu bất tận vào A Hoàng, bất kể là thụi vào đâu.

A Hoàng cũng nổi hung, vừa đỡ gạt vừa trả đòn vừa gào toáng lên:

- A ... tiểu tạp chủng ngươi còn dám to mồm mắng bọn ta ư? Đánh này, Tiểu Ngụy, Tiểu Ngưu. Hãy mau dần cho tiểu tạp chủng một trận. Đánh này, đánh này!

Vậy là bốn đứa trẻ kia cùng với Trương Thất liều xông vào, quất túi bụi vào khắp người Tiểu Bình.

Vào tình thế này đáng lý ra Tiểu Bình phải bỏ chạy thì ngược lại Tiểu Bình đã bất ngờ chui rúc đầu sát vào người A Hoàng. Tiểu Bình còn phẫn nộ gầm lên:

- Súc sinh! Sao ngươi dám mắng ta là tiểu tạp chủng? Vậy ngươi đừng trách ta.

Trong khi vẫn để cho bọn Trương Thất tha hồ đánh đấm khắp người, từ phía sau và từ hai bên, Tiểu Bình vẫn cứ rúc đầu vào người A Hoàng.

Và không hiểu Tiểu Bình đã hành động như thế nào mà bọn Trương Thất chợt nghe A Hoàng bỗng thét lên:

- A ... a ... a ...

Tiếng kêu thảm thiết đó cho thấy A Hoàng đang rất đau đớn khiến Trương Thất vì hoang mang lo lắng phải lớn tiếng hỏi:

- Ngươi bị sao rồi, A Hoàng? Hay Tiểu Bình thật sự có công phu lợi hại?

A Hoàng đau đến chảy nước mắt, cố kêu lên:

- Ta bị ... ta bị ...

Chưa kịp nói thêm lời nào A Hoàng lại há miệng gào lên:

- A ... a ... a ...

Nhìn Tiểu Bình vẫn cứ rúc đầu vào sát người A Hoàng và không thấy Tiểu Bình có hành động gì cụ thể, Trương Thất chợt biến sắc:

- Ôi chao, không lẽ Tiểu Bình thật sự có công phu lợi hại như y đã nói?

A Hoàng vẫn cứ kêu vẫn rú và tiếng kêu của A Hoàng càng lúc càng nghe thảm thiết.

- A ... a ...

Đến một lúc, khi đã cố hết sức để nhịn chịu cơn đau, A Hoàng bật gào lên:

- Y cắn ta ...! Y không phải tiểu tạp chủng thông thường ...! Y là cẩu ... cẩu tạp chủng!

Bọn Trương Thất lúc bấy giờ mới vỡ lẽ và cũng đến lúc này Tiểu Bình mới chịu ngóc đầu lên, nhưng là để bật phát ra tiếng gầm gừ uất hận:

- Phải! Vì ta là tiểu tạp chủng như ngươi nói nên ta phải biến thành cẩu tạp chủng để trừng trị ngươi.

Đoạn Tiểu Bình lại cúi thấp đầu, lại rúc sát vào người A Hoàng:

A Hoàng một lần nữa giảy nãy kêu thét lên:

- A ... a ...! Trương Thất ... Tiểu Ngụy ... A ... Mau cứu ta ...

Hiểu rõ Tiểu Bình đang giở trò gì, Trương Thất chợt gào lên, ra lệnh cho bốn đứa bé kia.

- Bọn ta phải mau cứu A Hoàng, đánh đi, hãy dần tiểu tử một trận ra trò. Nào, đánh, đánh ...

Theo gương Trương Thất, cả lũ trẻ đều xông vào và nện cật lực vào người Tiểu Bình.

Mọi chuyện chỉ kết thúc khi Tiểu Bình dần dần lả đi vì kiệt lực, cũng là lúc A Hoàng sập xuống đất ngất đi vì đau đớn đến tận cùng.

Khắp miệng Tiểu Bình đều dính đầy máu cho thấy Tiểu Bình đã dùng miệng cắn từng miếng thật sâu vào da thịt A Hoàng.

Ghê sợ trước tình cảnh này và nhất là phải lo lắng cho tình trạng hôn mê ngất lịm của A Hoàng, bọn Trương Thất vội vã xốc A Hoàng lên vai và bỏ chạy.

Có lẽ do quá mệt lả nên hai mắt chợt hoa lên, Tiểu Bình có cảm giác như có một bóng người đang đứng thật gần và đang nhìn y.

Tiểu Bình tự nhủ, bọn Trương Thất quả nhiên đã bỏ đi rồi, vậy thì hình người nó đang nhìn thấy chỉ là do nó bị hoa mắt nên mới tự mường tượng như thế mà thôi.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Tiểu Bình nghe có tiếng người nói lọt vào tai nó:

- Phải chi ngươi đừng khoác lác, phải chi ngươi mau lo chạy ngay từ đầu, thì ngươi đâu lâm phải cảnh ngộ này. Cũng là đáng cho ngươi thôi ...

Tiểu Bình chợt hiểu.

Nó cố ưỡn người và cất tiếng:

- Chưa đánh đã chạy, đó nào là phải hành vi của trang hảo hán nam nhi đại trượng phu?

Nhân vật đó chợt bỉu môi, Tiểu Bình nhìn rõ như thế và cũng nhờ đó Tiểu Bình dần dần nhìn rõ nhân dạng của nhân vật nọ. Đó là một nhân vật trông thật lam lũ, mặt mũi tay chân thì lấm đầy bụi đất, y phục thì rách rưới và dơ bẩn, không khác gì diện mạo. Và người dơ bẩn thì lời lẽ cũng dơ bẩn. Y bỉu môi bảo Tiểu Bình:

- Ngươi chỉ là một đứa bé, hãy thôi làm như những con vẹt, chỉ biết nhái lại những lời nói trống rỗng mà không hiểu được gì từ những kẻ cục súc thô lỗ. Còn như muốn học, muốn bắt chước, hãy học những điều tốc, sẽ giúp ngươi sau này thành thân.

Tiểu Bình khinh khỉnh nhìn kẻ dơ bẩn:

- Tại hạ học gì, bắt chước những gì là tùy tại hạ! Các hạ hãy nên tự lo cho bản thân thì hơn!

Nhân vật dơ bẩn lam lũ liền nhún vai và buông ra tràng cười dài. Tràng cười không những dài thật dài mà còn to như tiếng sấm động khiến Tiểu bình thoạt nghe cứ ngỡ đang gặp cảnh đất long trời lở:

- Chỉ vì ta thấy thương hại cho tâm trí còn non nớt của ngươi nên mới hạ cố bảo ban ngươi một đôi lời. Còn ngươi nghe hay không thì tùy ngươi! Và chưa hết đâu, bọn trẻ kia như đang quay lại, ngươi còn phải chịu nhiều trận đòn đau hơn lúc nãy bội phần. Ngươi cứ chờ thì biết! Ha ... ha ...

Tràng cười làm cho hai mắt của Tiểu Bình lại hoa lên, khiến hình ảnh của nhân vật dơ bẩn đó một hóa thành hai, ba. Cũng thế, tai của Tiểu Bình bị ù choáng, khiến nó đang lên tiếng đáp lại cũng không thể nghe rõ bản thân nó đang nói gì:

- Sĩ khả sát bất khả nhục. Tại hạ dù chết quyết không tha thứ cho kẻ nào dám mở miệng bảo tại hạ là tiểu tạp chủng. Kẻ nào dám nói như thế về tại hạ, kẻ đó phải chết.

Cũng may, đến khi nhân vật kia lên tiếng bảo thì tai của Tiểu Bình cũng đến lúc bớt ù choáng, nó nghe nhân vật đó bảo:

- Ngươi vẫn nói ra những lời mà ta tin chắc đến ngươi cũng không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì! Và ba chữ “tiểu tạp chủng”, ta nghĩ có lẽ ngươi cũng chưa hiểu!

Tiểu Bình gằn giọng:

- Các hạ lầm rồi! Tại hạ thừa hiểu. Và chỉ khi các hạ lâm vào cảnh không rõ thân sinh phụ mẫu như tại hạ, không rõ bản thân từ đâu mà có, ắt sẽ cảm nhận hết nỗi thống hận vì bị mắng bằng ba chữ “tiểu tạp chủng” khả ố đó.

Nhân vật nọ giương mắt nhìn Tiểu Bình:

- Ngươi là một cô nhi?

Tiểu Bình nhếch môi cười lạt:

- Tư sự thầm kín của tại hạ, xin miễn được đề cập đến.

Vẫn nhìn Tiểu Bình như đã nhìn, nhân vật nọ thở dài:

- Thảo nào ngươi đã tỏ ra liều lĩnh, khiến bọn kia mắng là tiểu tạp chủng! Ta ...

Tiểu Bình chợt bước lùi lại:

- Nếu các hạ định dựa vào chuyện này mà sỉ nhục tại hạ ...

Nhân vật nọ vội xua tay:

- Tại sao ta lại sỉ nhục ngươi? Mà thôi, ngươi nói cũng đúng, chuyện của ngươi ta không nên xen vào. Bất quá ta chỉ muốn khuyên ngươi, hãy thôi dùng những lời lẽ sáo rỗng mà ngươi có lẽ đã nghe quá nhiều người dùng đến. Chúng sẽ không giúp ích gì được cho một đứa bé như ngươi, nếu không tính đến những việc những lời của ngươi chỉ làm người nghe bực mình.

Tiểu Bình cố che giấu tâm trạng bối rối bằng cách vờ biện minh:

- Tại hạ đã gặp không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, họ cũng nói như tại hạ, đâu khác gì.

Nhân vật nọ mỉm cười:

- Nhưng ngươi quên rằng ngươi chi là một đứa bé, những lời đó hoàn toàn không hợp với ngươi. Huống chi ...

Tiểu Bình nhăn nhó:

- Huống chi thế nào?

Nhân vật nọ thu nụ cười về, để rồi nghiêm giọng bảo Tiểu Bình:

- Ta nói ra hy vọng ngươi đừng giận, kỳ thực những gì ngươi cố học và nói theo những nhân vật mà ngươi cho họ là anh hùng hảo hán hóa ra lại là những lời mà bọn hảo hán anh hùng không phải lúc nào cũng thốt ra. Ta muốn nói đến câu “thượng bất chính hạ tất loạn” mà lúc nãy ngươi đã dùng, đó là câu nói hoàn toàn sai nếu so với tình huống lúc này!

Nói đến đây, nhân vật nọ chợt chép miệng và nhẹ nhàng cho một tay vào bọc áo:

- Mà thôi, vị tất ngươi có thể hiểu những gì ta vừa nói. Nhưng để giải thích cho ngươi hiểu rõ hơn thì ta lại không có thời giờ. Còn bây giờ để giúp ngươi phần nào lấy lại thể trạng vừa mất, ta có một vật này tặng ngươi.

Tiểu Bình ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay của nhân vật nọ đang từ từ xòe ra, vật mà nhân vật nọ vừa đề cập đến hóa ra chỉ là một chiếc lá đã úa khô. Tiểu Bình chợt nhận ra bản thân nó đang buột miệng hỏi:

- Các hạ tặng cho tại hạ một chiếc lá đã úa khô là có ý gì?

Nhân vật nọ mỉm cười, đặt chiếc là vào tay Tiểu Bình:

- Chiếc lá này tuy ta không dám bảo đó là thần đan hay hiệu dược nhưng nếu ngươi tin ta và muốn sau này trở thành bậc anh hùng hảo hán thì hãy mau chóng ngậm chiếc lá vào miệng. Liệu ngươi có đủ đởm lược để dùng không?

Thấy Tiểu Bình vẫn để lộ vẻ nghi ngại, nhân vật nọ chợt cười vang và cũng là tràng cười làm cho Tiểu Bình nhức óc đinh tai:

- Ngươi không dám dùng cũng phải vì chiếc lá này lẽ đương nhiên không thể nào có năng lực giúp ngươi có thể há miệng phun ra lửa hoặc hoán vũ hô phong. Ha ... ha ...

Tiểu Bình đỏ bừng mặt vì hiểu nhân vật nọ đang cười chế giễu nó.

Nó nhìn vào chiếc lá, sau đó ném luôn vào miệng và kêu lên cho dù chính bản thân nó cũng không thể nghe rõ tiếng nó kêu:

- Ngậm thì ngậm, đã là anh hùng thì có bước vào núi kiếm rừng đao cũng đâu có gì là sợ?

Không biết nhân vật nọ có nghe tiếng Tiểu Bình kêu hay không, vì nhân vật nọ vẫn mãi cười. Không những thế, nhân vật nọ tuy vẫn tiếp tục cười nhưng chân thì đã từ từ bước đi, thoạt đầu là chậm sau nhanh dần, khiến Tiểu Bình càng nhìn càng ngỡ ngàng và nghĩ bản thân đang bị hoa mắt. Bởi bóng hình của nhân vật nọ càng di chuyển nhanh chừng nào thì càng trở nên nhập nhoạng mơ hồ chừng ấy, như thể đó là bóng u linh vậy.

- A! Tiểu tạp chủng vẫn còn đây. Đại thúc, chính tiểu tạp chủng này lúc nãy đã gây thương tích cho A Hoàng.

Tiếng la ó của Trương Thất đột ngột vang lên khiến Tiểu Bình giật mình sực tỉnh. Và Tiểu Bình đưa mắt nhìn về phía vừa có tiếng gã Trương Thất kêu. Nó thấy Trương Thất lần này quay lại với bọn Tiểu Ngụy, Tiểu Ngưu. Không những thế, đứng ngay phía sau bọn trẻ con là một nhân vật đại hán mắt to mày rậm với một chiếc gậy dài cầm lăm lăm trên tay.

Lúc Tiểu Bình đưa mắt nhìn cũng là lúc nhân vật đại hán nọ hét to:

- Súc sinh, có phải chính ngươi đã hại A Hoàng? A Hoàng có thù oán gì với ngươi hử?

Nhưng càng hét đại hán càng hùng dũng những bước chân to lớn tiến thật nhanh về phía Tiểu Bình. Chiếc gậy cũng được vung cao lúc đại hán há miệng gầm vang:

- Ngươi dám hại A Hoàng, chứng tỏ ngươi to gan lớn mật. Ta phải dần ngươi một trận để xem lần sau ngươi còn dám như thế nữa không?

Và ngay sau khi đại hán dứt lời thì chiếc gậy cũng đi nốt quãng đường cuối cùng để lao thẳng vào Tiểu Bình.

Ngay từ lúc thấy bọn Trương Thất xuất hiện với sự có mặt của đại hán, thái độ giận dữ của đại hán đã cho Tiểu Bình những cảm nhận bất an, đủ để cho Tiểu Bình phải đề phòng.

Vì thế, lúc đại hán vung gậy cũng là lúc Tiểu Bình cật lực co chân nhảy lùi.

Tuy nhiên phần thì do đại hán là người lớn, những bước chân của đại hán đều quá mau lẹ ngoài ý nghĩ của Tiểu Bình, và phần khác là do chiều dài của chiếc gậy khiến khoảng cách giữa đại hán và Tiểu Bình thu ngắn quá nhanh, mọi phản ứng của Tiểu Bình gần như là vô dụng đối với động thái quá ư quyết liệt của đại hán. Và kết quả, một đầu của chiếc gậy cũng chạm thật mạnh vào Tiểu Bình.

Bộp!

Tiểu Bình đau buốt đến giật thót cả người. Nhưng nỗi đau đó vẫn chưa thấm vào đâu nếu so với những gì Tiểu Bình sắp chịu đựng. Nói một cách khác thì một gậy đó chỉ là phần mở đầu cho một trận mưa đòn đương nhiên phải được tiếp diễn.

Tiểu Bình thấy đại hán vẫn chạy áp vào và chiếc gậy vẫn được đại hán vung cao với cơn phẫn nộ như đã dâng đến đỉnh điểm:

- A ... súc sinh có ý định tránh đòn ư? Được lắm, để xem ngươi có tránh được không dù chỉ là một trượng của ta.

Cùng với tiếng quát, một gậy cực mạnh liền được đại hán cật lực quật vào Tiểu Bình.

Và thế là hết lượt này đến lượt khác, đại hán cứ vung tay loạn gậy quật tới tấp vào Tiểu Bình.

Binh binh ...

Diễn biến xảy ra quá nhanh khiến Tiểu Bình nếu ngay từ đầu chưa kịp mở miệng kêu hoặc thanh minh thì càng về sau Tiểu Bình càng không còn cơ hội để kêu.

Không nghĩ Tiểu Bình vì quá đau nên không thể kêu, đại hán lại nghĩ Tiểu Bình vì quá gan lì nên không thèm kêu, không chịu mở miệng van xin. Đó là nguyên nhân khiến đại hán thêm giận dữ, thêm phẫn nộ.

- Quả là ta chưa từng thấy một đứa bé nào bướng bỉnh như ngươi. Ngữ này nếu không phải hạng không có thân sinh phụ mẫu giáo dưỡng thì cũng là dòng dõi của hạng đạo tặc giết người cướp của. Ta phải đánh chết ngươi, đánh chết hạng cẩu tạp chủng là ngươi! Đánh này, đánh này Binh, binh, binh ...

Trận mưa gậy sẽ còn tiếp tục nếu đúng lúc tối hậu không có một câu nói bất ngờ vang lên:

- Nhân huynh định đánh đứa bé này cho đến chết thật sao? Nếu đừng cho bổn công tử là người đa sự, mong nhân huynh hãy nghe bổn công tử nói một lời.

Câu nói tuy không thật sự lớn lối nhưng cuối cùng cũng làm cho trận mưa đòn dừng lại.

Và Tiểu Bình chỉ kịp nhìn thấy nhân dạng và phong thái đầy uy lẫm của một vị công tử xa lạ, thì toàn thần liền ngã gục xuống, chìm vào cơn mê lịm ...