Sau khi đưa con gái "châu về Hợp Phố", Nghiêm Húc Minh một mình lái xe về nhà.

Đồ mua ở triển lãm còn chất đống ở ghế sau xe, trong mắt vợ trước, những thứ này đều là hàng cấm, con gái mỗi lần mua món đồ gì không muốn để cho mẹ biết, đều giao cho anh giấu đi. Nghiêm Húc Minh dứt khoát dành ra một căn phòng ngủ, chuyên dùng để con bé "tàng trữ" những món đồ "không hộ khẩu" này.

Không ai quấn quýt lấy anh nũng nịu, trong xe yên lặng đến mức gần như ngột ngạt. Bên ngoài cửa xe là thành phố phồn hoa rộn rã, ánh đèn như kim cương lấp lánh đan xen, Nghiêm Húc Minh đột nhiên cảm thấy cô độc, cứ như một chiếc thuyền con vô cùng nhỏ bé bị sóng biển nuốt lấy, mênh mông đến không thể thở nổi.

Không muốn về nhà. Anh tìm một chỗ ven đường, dừng xe, mở điện thoại. Cha mẹ? Không muốn gặp. Không phải không yêu thương bọn họ, chỉ là có vài tâm sự không thích hợp nói cho bọn họ, nói rồi lại tăng thêm muộn phiền. Bạn thời đi học? Đều là sau khi có cuộc sống riêng thì ít liên hệ hẳn, đột nhiên hẹn người ta ra cũng rất khó xử. Chỉ còn lại nhân viên, khách hàng, đối tượng hẹn hò. Xem đến mấy trăm số điện thoại đầu, vẫn không thể tìm được một người có thể không mang bất cứ mục đích gì, chỉ đơn giản cùng anh nói chuyện phiếm.

Đây chính là sự cô độc của người trưởng thành, trầm mặc không tiếng động, lại không được xem trọng. Trẻ con có thể thể kêu lên, thậm chí dùng cách thức cực đoan để thể hiện sự cô đơn của mình, cho dù không thể có được sự cảm thông nhưng chí ít cũng sẽ được tha thứ. Nhưng đổi lại là người lớn thì sẽ rất khó coi, sẽ bị xem là kì dị, sẽ khiến người khác cảm thấy mình có bệnh, không kiện toàn.

Nghiêm Húc Minh một mình chống chọi lại cảm giác này, trong nháy mắt lúc ấy, anh suýt chút nữa đầu hàng. Muốn tùy tiện tìm một người phụ nữ tái hôn, như vậy anh sẽ có người bầu bạn, chí ít là trên hình thức. Nhưng như vậy thì có ích gì? Hôn nhân không phải phép màu, tròng lên là có thể khiến hai người thân mật không kẽ hở. Không hiểu nhau thì vẫn cứ không hiểu nhau, cô độc có gấp đôi lên cũng vẫn là cô độc mà thôi.

Anh mở loa phát thanh, âm lượng bật đến mức cao nhất, tiếng nhạc ầm ĩ hòa tan tâm trạng bi quan. Anh đem những thứ còn sót lại nuốt vào bụng, tự mình tiêu hóa, lại khởi động xe, chậm rãi đi dọc theo đường phố, muốn tìm chỗ ăn tối. Đi một lúc, có lẽ theo tiềm thức, xe xuôi theo dòng xe cộ trở về nhà hàng lúc nãy cùng con gái ăn bò bít tết. Anh giảm tốc độ, đang lo không biết đi đâu, bỗng nhiên nhìn thấy ven đường có một bóng người nổi bật.

Ngô Dục hóa trang thành yêu quái tóc trắng đi trên lối đi bộ, xung quanh không có ai, chỉ có một mình cậu, tụ họp bạn bè hẳn là tàn cuộc rồi.

Nghiêm Húc Minh lướt ngang qua cậu, cậu cũng không phát hiện. Vốn có thể giả vờ không nhìn thấy, cứ lái xe qua là được, nhưng Nghiêm Húc Minh không biết phát điên cái gì mà dừng xe lại, hạ cửa kính xuống, cố ý xuất hiện trong tầm mắt đối phương.

"Đi đâu vậy?"

"Thầy Nghiêm?" Ngô Dục liếc thấy anh, đôi con ngươi màu xanh lam đẹp đẽ tựa hồ có một tia kinh hỉ. "Tôi... tôi về nhà."

"Lên xe đi. Tôi đưa cậu về."

Ngô Dục chần chờ hai giây, không từ chối, nắm lấy tay nắm cửa sau xe. Chợt nhớ ra Từ Tử Lăng hôm nay không ở đây, chỉ có một mình cậu, lại còn ngồi phía sau để người ta làm tài xế chuyên trách thì không thích hợp lắm, cậu bèn ngồi vào ghế phó lái.

Mới vừa khởi động xe, Nghiêm Húc Minh đã hối hận ngay, thầm mắng mình. Người trẻ tuổi ở xa như vậy, anh như thế rõ ràng là tự tìm phiền phức. Có điều thằng nhóc này cũng thật không khách khí, giả như cậu ta khách sáo hai câu, có lẽ Nghiêm Húc Minh cũng bỏ đi.

Lẽ nào anh đã cô độc đến mức phải tùy tiện tìm một người xa lạ nói chuyện? Anh tự giễu nghĩ.

Cũng may Ngô Dục rất yên tĩnh, không hỏi bất kỳ vấn đề nào khiến anh khó chịu.

Xe dần dần chạy khỏi khu trung tâm náo nhiệt, con đường trống trải kéo dài, Nghiêm Húc Minh bắt đầu thấy mệt mỏi.

"Cậu ăn rồi?" Anh hỏi bâng quơ.

Ngô Dục gật gù, "Ngài vẫn chưa ăn sao?" Cậu mơ hồ nhớ lại, lúc nãy ở nhà hàng, trên bàn chỉ có một phần bít tết.

"Vẫn chưa ăn."

"Vậy đi chỗ cũ nhé?"

Nghiêm Húc Minh nghe liền hiểu, cậu đang nói đến quán nướng dưới lầu nhà cậu, nay đã thành chỗ cũ rồi.

"Được."

Ngô Dục vừa mở miệng nói chuyện, trong xe bỗng có một mùi hương nhàn nhạt.

"Cậu uống rượu à?"

"Lúc nãy hát karaoke có uống một ít rượu nhẹ." Rượu nồng độ thấp, căn bản không khác gì nước trái cây, Ngô Dục hà hơi vào lòng bàn tay, vẫn có thể ngửi thấy.

"Cậu thường tham gia loại hoạt động này sao?"

"Triển lãm manga?" Ngô Dục lắc đầu, "Bạn học rủ tôi đi, tôi cũng không biết tôi cos cái gì."

Hóa ra cậu và Nghiêm Húc Minh giống nhau, đều là đi cùng người khác.

"Hơn nửa đêm, cậu ăn mặc như ma quỷ, lại đi đến chỗ vắng người, tài xế đứng đắn nào dám chở cậu."

Ngô Dục nở nụ cười, "Ý ngài là ngài không đứng đắn sao, thầy Nghiêm?"

Nghiêm Húc Minh không cẩn thận đào hố chôn mình, "Nếu cậu là nữ quỷ, liền biết tôi có đứng đắn hay không." Anh thuận thế đùa giỡn.

Ngô Dục so với anh còn thoải mái hơn, "Ngài cứ coi tôi là nữ cũng được."

Nghiêm Húc Minh không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy cậu, bị bóng lưng của cậu hấp dẫn, anh cảm thấy hoang đường, không nói tiếp nữa. Anh nghĩ, giả dụ Ngô Dục là phụ nữ, nhất định cũng là loại vạn người mê anh không trèo cao nổi.