Phương Nghị chưa có động tĩnh là vì anh bận suy nghĩ. Ân Đồng đã có người yêu, lại còn ra mắt bố mẹ! Anh đau lòng nhìn người con gái mình chưa kịp theo đuổi, cô ấy tốt đẹp đến thế kia. Phương Nghị giấu chặt cảm giác buồn vì thất tình, tập trung nghiên cứu chuyện Ân Đồng vừa kể. Trong chuyện này, anh đánh giá Lạc Huân quá tự tin và gấp gáp, Ân Đồng quá ngây thơ và Hạ Tiểu Nhu quá thủ đoạn. 

Lạc Huân là tổng giám đốc Evergreen, quyền lực nắm trong tay, luôn điều khiển mọi việc theo ý mình. Lạc Huân tin tưởng nếu anh đưa Ân Đồng về ra mắt bố mẹ, ông bà Lạc sẽ đồng ý, cho dù hai người không đồng ý anh cũng sẽ mặc kệ, tiếp tục qua lại với Ân Đồng. Thế nhưng anh chỉ muốn có kết quả nhanh chóng, chưa đủ tinh tế để nghĩ đến cảm giác của Ân Đồng. Cô ấy sẽ mãi mãi không thoải mái nếu không có sự ủng hộ của ông bà Lạc. Nếu Phương Nghị là Lạc Huân, Phương Nghị sẽ làm hai việc. Thứ nhất, chuẩn bị tốt tâm lý cho ông bà Lạc từ trước đó, không để đến buổi sinh nhật mới làm ông bà Lạc rơi vào tình huống bị động, sinh ra cảm giác chán ghét với Ân Đồng. Thứ hai, đi mua quà cùng Ân Đồng, không thể giao cô ấy cho Hạ Tiểu Nhu. Lạc tổng trước giờ làm việc luôn có sự táo bạo và đột phá, lần này lại quá nôn nóng mà mắc sai lầm.

Ân Đồng vẫn luôn dễ tin người và ngây thơ như vậy, cô ấy căn bản không đề phòng người xung quanh. Ắt hẳn cho đến giờ Ân Đồng luôn nghĩ người làm sai là mình, không phải vị hôn thê “tốt bụng” của bạn trai.

Hạ Tiểu Nhu quả có tính toán kĩ lưỡng, diễn một vai hiền hậu tốt bụng đạt như vậy, lấy thiện cảm từ cả hai phía. Từ chuyện lần trước ở Bách Hợp, Phương Nghị đã cảnh giác Hạ Tiểu Nhu. Vị tiểu thư này không chỉ hiếu thắng và kiêu ngạo mà còn lòng dạ âm hiểm. Có đánh chết anh cũng không tin Hạ Tiểu Nhu không biết mẫu mới nhất của miumiu mùa này là hoa hải đường!

Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ và giả thiết của Phương Nghị, anh đang lựa chọn lời an ủi Ân Đồng. Không thể nói bạn trai cô quá nôn nóng, cô quá ngờ nghệch và Hạ Tiểu Nhu quá giả tạo được. Phương Nghị biết tính tự ti của Ân Đồng, càng nói cô ấy không có lỗi như cách của Lạc Huân sẽ càng làm cô ấy ái ngại, chi bằng cho cô ấy một phạm một lỗi nhỏ, Ân Đồng sẽ thấy dễ chịu hơn “Trong chuyện này lỗi của cô là sơ suất không tìm hiểu rõ ràng, nhưng không biết thì không có tội. Cô chỉ cần tỏ thành ý, tìm hiểu bố mẹ anh ấy thật nhiều, lần sau nắm chắc phần thắng. Có bài học lần này làm kinh nghiệm, tôi tin cô sẽ thành công”

“Thật sao? Tôi không có niềm tin vào bản thân mình, không dám tin mình xứng với anh ấy, càng không dám tin bố mẹ anh ấy sẽ chấp nhận tôi.” Lạc Huân luôn nói cô là người anh chọn, nhưng còn bố mẹ anh ấy thì sao?

Rắn rết như Hạ Tiểu Nhu còn lấy được lòng bà Lạc, hàng thật giá thật như cô sợ gì! Đương nhiên anh không dám nói thẳng, chỉ ẩn ý bảo “Ông bà Lạc sống trên đời mấy chục năm, quản lý cả đế chế Lạc thị, ăn muối còn nhiều hơn chúng ta ăn cơm, từ từ rồi họ sẽ nhận ra ai là người tốt ai là người xấu thôi. Cô phải tự tin lên, nghiên cứu thông tin khách hàng kĩ lưỡng, đối xử chân thành, lấy sự hài lòng của khách làm mục tiêu. Đây chẳng phải là điều cô làm hàng ngày sao, còn sợ gì nữa?”

“Nhưng khách hàng lần này yêu cầu quá cao!” Ân Đồng do dự.

“Môn đăng hộ đối không phải là tất cả, hơn nữa cô có sự ủng hộ tuyệt đối từ Lạc tổng. Có “nguồn nhân lực, vật lực, tài lực” hùng mạnh như vậy, cô thắng một nửa rồi. Khách hàng ngang ngược vô lý cô còn giải quyết được, tôi tin ông bà Lạc là người nói lý, sẽ không quá khó đâu.” 

“Cám ơn anh, quản lý Phương. Mấy ngày nay tôi thật không nghĩ ra cách, có anh chỉ dẫn liền sáng tỏ ra nhiều!” Ân Đồng cười nhẹ nhõm.

Phương Nghị cũng cười “Vì tôi là người ngoài cuộc nên không bị tâm trạng ảnh hưởng, nhìn ra dễ hơn. Tôi giúp cô vì không muốn nghe khách hàng khiển trách nữa thôi, ha ha!” Còn vì tôi yêu em, tôi muốn thấy nụ cười của em.

“Cảm ơn anh, quân sư Phương!” Ân Đồng cúi đầu chào, vui vẻ tan ca.

Phương Nghị rảo bước về nhà.Tokyo về đêm vẫn sáng lộng lẫy rực rỡ, người đi làm về chạy rầm rập trong nhà ga. Đất nước nổi tiếng làm việc khắc nghiệt này vẫn vậy, vẫn ép người ta làm việc đến tối mịt, rồi mệt mỏi, rồi tự sát. Phương Nghị không như vậy, anh luôn biết cân bằng giữa cuộc sống cá nhân và công việc. May mắn hơn, Evergreen là một môi trường làm việc vô cùng tốt, anh rất thích được thể hiện bản thân mình trong công việc, rất hưởng thụ. Thế nhưng bây giờ anh đang buồn vì một chuyện khác.

Mở công tắt đèn, Phương Nghị đặt vài lon bia mua ở tiệm tiện lợi xuống bàn. Bữa tối được khách sạn cung cấp, anh cũng không đói. Anh là một người đàn ông lành mạnh, không có thói quen hút thuốc, tụ tập uống rượu hay cờ bạc. Mỗi khi có chuyện không vui, anh chỉ mua bia về uống một mình gặm nhấm. Phương Nghị ít khi để bản thân lâm vào trạng thái buồn bực không kiểm soát, như đã nói, anh quản lý cuộc sống và cân bằng tâm trạng rất tốt. Hôm nay, anh phá lệ một lần.

Không phải anh không tin vào năng lực bản thân của mình khi so sánh với Lạc tổng. Anh chỉ không ngậm thìa vàng như anh ấy, không suất như anh ấy, còn lại về tính tình, anh hoàn toàn có thể khiến Ân Đồng hạnh phúc, thậm chí không phải lo lắng việc không môn đăng hộ đối. Cái anh thua là thời gian, và tình yêu sâu nặng của Ân Đồng dành cho Lạc Huân. Nếu cả hai có cùng xuất phát điểm, anh sẽ chiến đấu đến cùng để làm Ân Đồng động lòng nghiêng về phía mình. Hiện tại Lạc Huân đã bỏ xa anh, anh không muốn tranh giành thứ không thuộc về mình.

Anh kéo laptop sang đặt lên đùi, vào trang web của Evergreen tìm tất cả thông tin hình ảnh về ông bà Lạc. Anh đặc biệt để ý kĩ những tấm hình tiệc liên hoan cuối năm, tiệc khánh thành chi nhánh mới, hội nghị toàn ngành khách sạn… Có những thông tin không ghi rõ ràng, chỉ có cách nhận biết bằng năng lực quan sát nhạy bén. Phương Nghị chăm chú cả đêm, phát hiện ra bà Lạc không thích dùng nhãn hiệu cao cấp phổ biến, những trang phục, phụ kiện bà dùng đều là đặt may thủ công, chỉ có một sản phẩm duy nhất. Đáng lẽ người bình thường như Phương Nghị không thể phân biệt được, nhưng khách hàng của anh toàn nhân vật giàu có, mấy năm tôi luyện cũng ra được ánh nhìn này.  

Lạc thị đúng là nhà giàu lâu đời, những hàng hiệu nhan nhản đã nhìn chán mắt, bà Lạc chỉ chú trọng sản phẩm làm riêng vừa vóc dáng, chất liệu organic lại độc đáo không đụng hàng. Có được manh mối này, Ân Đồng sẽ biết cách thân thiện với ông bà Lạc.

Phương Nghị khui lon bia mới, tựa vào ghế sofa, thở dài, Ân Đồng, anh sẽ đứng phía sau em, giúp đỡ em vô điều kiện. Em nhất định phải hạnh phúc!

Ân Đồng không phải là một cô gái không hiểu chuyện, cô biết mình cần Lạc Huân, nhưng bà Lạc cũng cần anh ấy. Cảm giác nuôi đứa con gần 30 năm trời lại vì một cô gái mà nổi nóng với mình thật không dễ chịu chút nào. Ân Đồng luôn bảo anh về nhà lớn dỗ ngọt mẹ mình, có khi cô nhất quyết không mở cửa cho anh vào nhà. Lạc Huân khi bình tĩnh lại đã bớt nóng nảy hơn, cũng muốn hoàn thành đại cuộc nên mấy hôm nay đều về ăn cơm với ông bà Lạc, còn cố tình mua bánh ngọt bà Lạc thích ăn nhất.

“Mấy hôm nay con cứ về đây ăn cơm, không phải dạo này Evergreen bận lắm sao? Hay có chuyện gì muốn thỉnh cầu mẹ?” Bà Lạc quá hiểu con mình.

“Ân Đồng là cô gái tốt, cô ấy bảo con về nhà ăn cơm với mẹ. Chuyện hôm đó là cô ấy không biết, mẹ thông cảm, đừng trách cô ấy.”

Bà Lạc cũng ngẫm nghĩ về chuyện hôm ấy nhiều lần. Khách quan mà nói, bà không nên trách Ân Đổng, chuyện riêng nhà bà, cô ấy không biết cũng không có lỗi. Nhưng bà giận là giận con mình tiền trảm hậu tấu, bỗng dưng nói không kết hôn với hôn thê Hạ Tiểu Nhu, lại dẫn cô gái khác về nhà. Bao nhiêu năm nay bà luôn yêu quý Hạ Tiểu Nhu, xem như con dâu nhà họ Lạc. Hạ Tiểu Nhu xinh đẹp danh giá lễ phép, có điểm gì để chê? Bà có cảm giác bị qua mặt, nếu con trai nói trước với bà, bà có thể không quá sốc như vậy.

Lạc phu nhân rất tiếc Hạ Tiểu Nhu, thế nhưng cô bé cứ lắc đầu nguầy nguậy, không chịu con trai bà, còn nói làm anh em thì chơi vui, chứ không có tình cảm nam nữ gì. Hạ Tiểu Nhu không dại lật bài ngửa khi chưa nắm chắc phần thắng, đây còn chưa phải đòn quyết định. Bọn trẻ đã lớn, bà không thể can thiệp nhưng nhất thời không chấp nhận được.

Nhưng xem ra cô gái kêu cái gì Ân Đồng kia cũng không tệ, làm sao bà không nhìn ra đứa con trai lười biếng hỏi thăm cha mẹ này vì cái gì mà thường xuyên về nhà ăn cơm. Ân Đồng nắm bắt được điểm mấu chốt, cho bà Lạc cảm thấy dù con trai mình có bạn gái cũng không lạnh nhạt với mẹ. 

Lạc Huân nhận ra mẹ đang lung lay, tiếp luôn “Chẳng lẽ mẹ không tin vào tài năng của con mình có thể quản lý tốt Lạc thị mà phải dựa vào Hạ thị mới thành công? Con đồng ý Tiểu Nhu rất tốt, nhưng con không có tình cảm với em ấy. Ân Đồng có thua kém gì, cô ấy lại dịu dàng mềm mại, con muốn che chở cho cô ấy cả đời. Ân Đồng cũng không phải gia đình hạ lưu, bố mẹ cô ấy ở Đài Bắc đều là giáo sư đại học, mẹ còn muốn gì nữa. Tại sao con biết Tiểu Nhu hơn 20 năm mà chỉ muốn kết hôn với Ân Đồng vừa gặp chưa đến một năm, mẹ cũng hiểu. Hôn nhân không phải nói có xứng hay không, mà là có hợp hay không. Con kết hôn với Tiểu Nhu sẽ không hạnh phúc, nhưng con đến với Ân Đồng sẽ vừa vui vẻ, vừa kinh doanh tốt Lạc thị, con có thể đảm bảo!”

“Sau này dắt nó đi gặp bạn bè sẽ khó giới thiệu…” Bà Lạc chống chế yếu đuối.

“Mẹ gặp cô ấy chưa được một buổi đã vội đánh giá. Cô ấy đối xử với ai cũng thật lòng, chưa nghe người nào phàn nàn. Mẹ đánh giá thấp khả năng tiếp khách của tiếp tân Evergreen tức là xem thường khả năng quản lý của con rồi.” Lạc Huân đánh trúng niềm tự hào của mẹ anh.

Bà Lạc biết mình khó có thể thay đổi cậu con trai cứng rắn của mình, thôi thì con cái lớn tự có phúc của nó. “Quà sinh nhật mẹ vẫn chưa nhận được, không có thành ý!”

Lạc Huân làm sao không nghe ra mẹ đang mở đường cho mình “Cuối tuần này được không? Con hẹn cô ấy ra gặp bố mẹ nhé?”

Bà Lạc bất đắc dĩ đồng ý. Ông Lạc trước giờ vẫn nghe lời vợ, hơn nữa chỉ gặp một lần, ông biết Ân Đồng là cô gái tốt liền không có ý kiến.

Dưới sự chỉ điểm của Phương Nghị, Ân Đồng mua một chiếc vòng tay bằng đá thiên nhiên. Không phải loại đá sang trọng đắt tiền gì, nhưng có tác dụng tăng tuần hoàn máu, đặc biệt là chỉ bán ở khu vực làng cổ cách Tokyo rất xa, cô nhờ người bạn đang làm việc ở đó mới mua được. Quà ra mắt ông Lạc càng dễ dàng hơn, nhân viên Lạc thị ai cũng biết ông ấy thích trà. Ân Đồng nhờ mẹ ở Đài Loan mua trà ngon, gửi chuyển phát nhanh đến Tokyo. Cách uống trà ở Nhật và Đài Loan khác nhau, ông Lạc vẫn thích vị trà ở Đài Loan hơn. 

Khi ông bà Lạc đến, Lạc Huân và Ân Đồng đã lễ phép ngồi chờ. Nhà hàng này Ân Đồng chọn, cô cố ý chọn nhà hàng bán thức ăn organic, nuôi trồng riêng, chú trọng bảo vệ sức khỏe. Bữa cơm không quá thân mật cũng không quá khách sáo. Ân Đồng không hoạt bát như Hạ Tiểu Nhu, nhưng mỗi câu nói đều thận trọng an toàn, khi cười lên cũng làm người đối diện cảm thấy dễ chịu. Ông bà Lạc tuy hài lòng với quà ra mắt lần này của Ân Đồng nhưng không thể hiện ra mặt. Họ không nói đồng ý Ân Đồng, chỉ là không ngăn cản nữa, nói “Lần sau có thời gian ghé nhà ăn cơm.”

Ân Đồng căng thẳng nắm tay Lạc Huân dưới bàn, cô biết mình đã qua được ải.

Tiễn ông bà Lạc ra về, hai người ở lại trong phòng ăn ôm chặt lấy nhau. Thời gian khó nhọc đã qua, không ngờ ông bà Lạc là người biết lý lẽ, không quá khắt khe. Cộng thêm Lạc Huân trước giờ muốn làm chuyện gì không ai ngăn cản được, chuyện lần này coi như thành công. Ân Đồng biết mình còn phải cảm ơn Phương Nghị, nhờ có anh mà cô có niềm tin vào bản thân mình, thể hiện cho bà Lạc thấy mình là người không tồi. 

Lạc Huân nuốt lấy môi Ân Đồng “Cảm ơn em, cảm ơn em đã không bỏ cuộc, cảm ơn em đã dũng cảm đến cùng vì chúng ta”

Ân Đồng tựa vào ngực anh thở nhẹ nhõm “Vì anh luôn bên cạnh em, hứa sẽ che mưa đỡ gió cho em. Cũng có lúc em muốn buông xuôi, nhưng em không đành lòng, em muốn tiếp tục nuôi dưỡng tình cảm này. Khi có chuyện xảy ra, anh đã gánh vác phần khó khăn nhất, làm sao em có thể dừng bước. Em nhận ra, lựa chọn tin tưởng anh luôn là lựa chọn đúng đắn”

Lạc Huân nhìn người trong lòng vô hạn thương yêu, anh đã có quyết định chính xác nhất cuộc đời mình, lựa chọn Ân Đồng và làm cho cô ấy hạnh phúc.

Chiều cuối tuần Hạ Tiểu Nhu không bận rộn gì, đang mải hưởng thụ giây phút điên cuồng của cô gái trẻ, mua sắm. Cô dạo vài cửa hàng thời trang chọn trang phục mùa hè, quần áo không bao giờ là đủ với phụ nữ. Trung tâm thương mại này có quán café và nhà hàng cao cấp ở tầng trên cùng, mua sắm xong, Hạ Tiểu Nhu đang ngồi thưởng thức khung cảnh xung quanh và thỏa mãn nhìn chiến lợi phẩm của mình. Chưa đến giờ cơm tối, quán café cô đang ngồi và cả nhà hàng bên cạnh cũng không có mấy người. Bỗng cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, hình bóng in trong trái tim cô hơn 20 năm.

Lạc Huân đang trò chuyện với quản lý của nhà hàng, anh đặc biệt mặc một bộ tuxedo sang trọng, cầm bó hoa to và một hộp nhỏ trên tay đưa cho quản lý, dặn dò vài thứ. Trước mắt Hạ Tiểu Nhu là một mảnh tối sầm, còn là tình huống gì nữa đây, chắc chắn anh đang chuẩn bị cầu hôn người yêu, người ấy không phải là cô, là Ân Đồng. 

Hạ Tiểu Nhu không ngờ anh gấp gáp đến thế, mau chóng muốn đem Ân Đồng về nhà. Cô tưởng vở kịch lần trước đã hạ thấp hình ảnh của Ân Đồng, ông bà Lạc sẽ không chấp nhận sớm như vậy. Không ngờ Ân Đồng có bản lĩnh thu phục được bố mẹ Lạc Huân. Cô sắp thua sao? Không được, cô không thể thua, còn nước còn tát, cô phải làm đến cùng!

Hạ Tiểu Nhu kín đáo rời khỏi tiệm café, không thể để Lạc Huân biết cô ở đây. Cô về đến nhà, chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn ra bếp, dùng con dao mũi nhọn, đâm vào mu bàn tay mình!

Tối nay Ân Đồng thật xinh đẹp, cô gái của anh trang điểm nhẹ nhàng, bẽn lẽn đến mặt hồng lên từng hồi. Hai người vừa ăn vừa ngắm phong cảnh bên dưới, nhà hàng này thật tuyệt vời. Lúc Ân Đồng đi vệ sinh, điện thoại của Lạc Huân rung lên, anh cau mày, không muốn ai quấy rầy bữa tối nay. Thấy người gọi là cô em Hạ Tiểu Nhu, anh bắt máy.

“Huân, Huân ca ca,… em đang ở nhà, bị thương, máu chảy rất nhiều. Bố mẹ em đi du lịch rồi, anh đến đưa em đi bệnh viện được không?” Giọng Hạ Tiểu Nhu hoảng loạn trong điện thoại.