̣t BăngHôm sau, Miêu Nguyệt mở mắt dậy đã là gần trưa. Cô làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu liền bắt gặp Chung Hạ Nhi đang tưới chậu kiểng ở phòng khách. Sao cô ta rảnh rỗi vậy nhỉ?Ở đây không có người giúp việc, chỉ có người đến dọn dẹp hàng ngày rồi về ngay thôi.
Nghe tiếng bước chân ở cầu thang, Chung Hạ Nhi vui vẻ quay lại, cười nói với Miêu Nguyệt:
-Em cũng thật là, ngủ giờ này mới dậy. Nếu như không phải Thiên Ngạo không cho chị lên kêu em thì chị sẽ tét mông em dậy.
Miêu Nguyệt mặt tỉnh như đá nghiêng đầu chẳng nói gì, đi xuống phòng bếp.
-Súp của em ở trên bàn ấy, là chị nấu, em ăn thử xem. – Hạ Nhi buông bình tưới, đi tới bàn ăn cùng cô.
Miêu Nguyệt khó hiểu nhìn nụ cười lúc nào cũng rực rỡ trên môi của cô ta lại nhìn bát súp đậy trong lồng bàn. Cô ta tốt vậy sao, không ghen à? Mà cứ cẩn thận vẫn hơn. Miêu Nguyệt cầm thìa bằng tay trái, tay phải miết vòng quanh bát. Không có độc. Xác định xong cô mới thư thả ăn.
Chung Hạ Nhi chống cằm nhìn cô, thỉnh thoảng lại đổi tư thế. Miêu Nguyệt cũng hơi khó chịu khi bị nhìn chằm chằm như vậy nhưng vẫn mặc kệ cô ta tiếp tục ăn.
-Miêu Nguyệt. Em cũng thuận tay trái à? Thiên Ngạo cũng vậy đấy. Hì..nghe nói những người thuận tay trái đều có năng khiếu. Haizz, tiếc là chị không có phúc.
Miêu Nguyệt nghe nhưng chẳng thèm chú ý. Thiên Ngạo thuận tay trái cô biết, hắn luôn dùng lực nhiều hơn ở tay trái. Ngay khi đưa tay chạm vào mặt cô đều là tay trái. Nhưng phúc cái gì chứ, ở STĐ đến năm mươi phần trăm thuận tay trái mà.
-Con nhỏ này, em ít nói y hệt Thiên Ngạo. Trông xem, mặt cứ như tiền chẳng tốt chút nào. Già sớm đó! – Chung Hạ Nhi nhăn mặt nói, tay tiện thể ký đầu cô một ác.
What? Cô ta đang làm cái gì thế? Coi cô là trẻ con sao? Miêu Nguyệt trừng mắt nhìn lại thấy nụ cười kia nên đành nhịn xuống, cắn răng ăn thêm hai thìa liền đứng dậy đi ra ngoài. Hạ Nhi nhìn theo khó hiểu, chớp mắt mấy hiệp rồi cũng đi theo.
Ngoài sân vườn, Lập Nam và Thiên Ngạo đang bàn chuyện:
-Cậu chủ, lần này cậu không thể không đi
-Nhưng hiện giờ tôi không muốn
-Cậu lo lắng Miêu Nguyệt tiểu thư sao?
Thiên Ngạo chợt dừng động tác nâng tách vài dây sau đó lại tiếp tục kề miệng uống một ngụm, im lặng không trả lời.
-Cậu chủ, nếu cậu lo lắng Chung tiểu thư gây khó dễ cho Miêu tiểu thư thì cứ giao cho tôi, nhất định sẽ không để Miêu tiểu thư mất sợi tóc nào. Hơn nữa Chung tiểu thư từ nhỏ thường gần cậu, chẳng lẽ cậu chủ lại không biết tính cách cô ấy sao? Cô ấy hiền lành, nhu mì sẽ không hãm hại ai, cũng không đủ tàn nhẫn hãm hại ai. Vả lại Miêu tiểu thư đâu phải người dễ bắt nạt. Vụ của Phùng Thảo Mạt cũng thấy rồi. Cô ta giờ đang ở bệnh viện tâm thần, sống còn không bằng chết. – Lập Nam vừa đả kích vừa đùa cợt
Thiên Ngạo mặt không đổi sắc, khóe môi chỉ cong lên vài điểm:
-Cậu đặt vé máy bay đi, mai tôi sẽ đi. – Nói rồi đứng dậy xoay ngoài vào trong nhà.
…
Miêu Nguyệt đang ngồi nghịch bể cá cảnh, mũi nhỏ chun chun như mèo con khiến người ta nhìn mà yêu. Còn Hạ Nhi lại ngồi ngăy ngắn trên sofa xem chương trình thời trang. Hoắc Thiên Ngạo tựa người vào mép cửa ngắm mèo nhỏ ( chị Nguyệt đấy ạ:3), khóe môi vô thức mà nở nụ cười.
Phía bên này Hạ Nhi nhìn thấy một màn nhu tình, trong lòng xót xa, thì ra cũng chỉ mình cô đa tình thôi.
-Ngạo, Nguyệt! ở nhà mãi cũng chán, hay chúng ta đi chơi đâu đó được không – Chung Hạ Nhi hít một hơi sâu can đảm nói ra.
Thiên Ngạo và Miêu Nguyệt không hẹn mà nhìn nhau, lại nhìn Chung Hạ Nhi khó hiểu. Đi chơi?
Nhận thấy sắc mặt mọi người như vậy, cô cười thầm nghĩ rằng mấy tên đầu đá này chắc không phải chưa đi đâu với nhau chứ.
-Thế này đi, mai là thứ 7, công viên trò chơi mở đấy, cùng nhau đi có được không?
Miêu Nguyệt cau mày nhìn, thờ ơ tiếp tục nghịch bể cá.
-Không thích sao? Hay đi biển? Leo núi? Câu cá? Dã ngoại.. – Chung Hạ Nhi liên tục đưa ra ý kiến và đương nhiên là không ai đồng tình.
-Cái gì cũng không ưng..haizz. Hay.. đi trượt băng nhá.
Trượt băng?
Miêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ta, mắt hiện ý tán thành. Cô rất tích trò này, so với pha chế độc có thể nói là thích thú như nhau. Nhận thấy đồng ý từ Miêu Nguyệt, Chung Hạ Nhi cười tít mặt, nụ cười thật muốn đốt tim người. Và đương nhiên Miêu Nguyệt đi thi hai người còn lại ( Thiên Ngạo và Lập Nam) cũng sẽ đi.
….
Thứ 7…
-Nguyệt! Em mặc thế mà chịu được à? Cả anh nữa – Chung Hạ Nhi xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, miệng thở ra một hơi lạnh. Thật không hiểu hai người này làm sao. Miêu Nguyệt quần da, áo pul cộc còn Thiên Ngạo cũng chĩ jean tối áo pul trong khi Hạ Nhi ngoài mặc ấm còn phải quấn theo khăn quàng cổ, chụp tai và bao tay. Cô tặc lưỡi, lại nhìn sang Lập Nam đỡ kinh dị hơn là có mặc áo khoác. Đây là những con người của băng sao?
Cả bốn người đã mang xong giày. Lập Nam đưa mắt nhìn cậu chủ rồi kéo tay Chung Hạ Nhi ra trượt trước, dĩ nhiên là vang theo tiếng la của Chung tiểu thư.
-Này…từ từ thôi được không – Hạ Nhi vất vả để đứng vững lại bị Lập Nam kéo đi trông thật khó coi
-Chung tiểu thư, không phải cô không biết trượt băng chứ?
-Tôi..tôi trượt không giỏi – Hạ Nhi đáp bằng nụ cười trừ và khóe mắt cong
Lập Nam đầu chảy vạch đen, đại tiểu thư, cô không trượt không giỏi lại còn rủ toàn cao thủ đi để xấu mặt sao?
….
Phía kia Miêu Nguyệt nhìn thấy chợt bật cười, thật ra vị Chung tiểu thư này thú vị vậy, cũng không có gì xấu. Cô lui lại lấy đà liền trượt đi bỏ mặc Hoắc thiếu gia chau mày vị bị bỏ rơi.
-Đua không? Xem ai đến cái cây kia trước – Một lát sau Thiên Ngạo đã đuổi kịp cô, nở nụ cười ma mị khiêu khích
-Được – Cô cũng không thèm kiêng nể mà chấp nhận lời thách đấu, liền tăng tốc trượt nhanh hơn
Thiên Ngạo lại bị bỏ phía sau bất đắc dĩ cười, một lúc lâu mới đuổi theo.
….
-Lập Nam, cậu ghét tôi đấy phải không – Chung Hạ Nhi mặt đen thui chất vấn
-Tiểu thư à, do cô trượt yếu lại đổ lỗi cho tôi
-Cậu không thể nhường tôi sao, được được.. không thèm chơi cùng cậu. Tôi rủ hai người kia cùng đua, họ chắc chắn nhường tôi
Hai người kia có khái niệm nhường ai ư? Lập Nam chỉ biết lắc đầu nhìn Hạ Nhi kéo từng bước nặng nhọc đến hướng hai chấm đen xa tít.
….
Cuộc đua của hai người kia vẫn đang diễn ra, Thiên Ngạo dĩ nhiên đã bám sát đuôi Miêu Nguyệt. Cô không biết nên trách loại giày dởm này hay trách trình độ trượt băng của hắn quá cao được. Nhìn bộ dạng bỡn cợt phía sau cô lại càng không thể thua, không thì cô nhất định ê cả mặt.
Chung Hạ Nhi khó khăn lắm mới leo đến tình dốc lại thấy hai người kia đã là hai chấm đen giữa dốc thì hậm hực mà ngồi bệt xuống luôn. Thật quá đáng mà. Không chờ mình sao. Lập Nam tèn tèn theo sau thấy thế cười một tràng lớn cùng ngồi xuống
-Chung tiểu thư, liệu mười năm nữa cô có đuổi kịp họ không?
Đúng vậy..cả mười năm nữa cô cũng chẳng thể đuổi kịp anh. Cô không đủ năng lực để bên anh. Nhưng cô rất muốn! Hạ Nhi cười tự giễu.
-Này…tôi chỉ vô ý nói đùa, cô không cần để ý – Lập Nam nói vội cữu vãn
-Không..cậu nói đúng. Tôi chẳng thể theo kịp Ngạo
-Cô…
-Nhưng thuộc hạ của Ngạo thì chắc tôi cũng miễn cưỡng kịp nhỉ – Chưa để cho Lập Nam nói hết câu cô đã nói chen vào, liền nở một nụ cười tỏa nắng
Lập nam nắng ngập đầu, ý cô ta..thôi bỏ đi, mày đang nghĩ cái gì thế
…….
-Hoắc Thiên Ngạo, anh vượt thì vượt luôn đi. Đang trêu tức tôi sao? – Miêu Nguyệt rốt cuộc chịu không nổi liền quay mặt lại nói tên kia một câu
-Thật ra tôi cũng muốn vượt, nhưng vượt không được mà – Hắn làm vẻ đau khổ lùi lại một chút
Bộ dạng của hắn làm cô phát điên, Miêu Nguyệt hết sức đạp đà đi xuống, tốc độ kinh hoàng. Nhưng không đúng, không đúng rồi…
Thiên Ngạo bật cười nhìn theo mèo nhò, thấy cô càng nhanh lại càng thích thú. Hắn đạp đà đuổi theo. Lẽ ra đã đến kịp nhưng lại càng bị bỏ xa, Tại sao lại nhanh như vậy chứ? Không lẽ vì tức giận mà cô vượt hẳn hắn. Không đúng, Miêu Nguyệt rõ ràng đang mất khả năng điều khiển. Nhìn dáng trượt xiêu vẹo của cô Thiên Ngạo vô cùng khẩn trương, tăng toàn bộ khả năng mà đuổi tới, nhưng dáng nhỏ ấy lại càng nhỏ đi nhỏ đi.
Chết tiệt, sao lại như thế này. Miêu Nguyệt cố gìm lại độ trượt của giày nhưng không thể, lại không thể tháo giày ra được. Cô dùng toàn lực dẫm mạnh xuống hòng làm bể bánh trượt nhưng hoàn toàn vô ích. Chỉ còn cách té để dừng lại nhưng như thế vô cùng nguy hiểm, Rõ ràng giày này có vấn đề rồi
Trên đỉnh dốc Lập Nam và Chung Hạ Nhi cũng đã nhận ra. Lập Nam tức tốc phi đường tắt xuống, nét mặt khẩn trương, Chung Hạ Nhi lại hốt hoảng không biết nên làm gì, trình trượt của cô kém như vậy mà phóng xuống chỉ có nước đi gặp tổ tiên. Phải làm sao? Làm sao?
Miêu Nguyệt vẫn cố gắng gìm lại và tạo ma sát mạnh nhất có thể, thế nhưng cô lại cảm nhận được điều tồi tệ hơn xảy ra, cái cây lớn phía trước, chắc chắn không thể tránh. Hơn nữa giày trượt đã bắt đầu bung bánh.
Thiên Ngạo như phát điên lao xuống, Nguyệt có chuyện gì, hắn nhất định cho khu trượt băng này thành hố nước cống.
Cây lớn cách Miêu Nguyệt chỉ còn đúng 10m, thôi rồi, với tốc độ này e rằng chưa đầy 30 giây đã va vào rồi. Cô chắp đan hai tay trước trán và cố xoay lưng lại để giảm thương tích nhất có thể.
6m
….
4m…
2m
“Binhhhh”
Miêu Nguyệt đúng là va vào một vật, nhưng rất mềm, vật đó không chịu nổi sức nặng mà ôm cả cô lăn xuống chân dốc.