́ng gió nổi lên

Thiên Ngạo liếc nhìn sang cô,không nói tiếng nào, đoạn ghé vào một cửa hàng thời trang lớn, kéo cô vào đó.

-Anh làm gì vậy?- Miêu Nguyệt khó hiểu nhìn hắn

-Mua đồ cho em – hắn dửng dưng đáp

-Làm gì?

-Dự tiệc.

Cô khóe môi giật giật, sao ban nãy không bảo cô thay đồ luôn chứ, không nói nên cô mặc quần jean áo pul luôn cho tiện. Thấy khách đến, một chị bán hàng xinh đẹp vui vẻ ra mời

-Nào nào hai đẹp trai đẹp gái này vào xem đi, đồ ở đây là đẹp nhất thành phố luôn, hihi.

-Chị chọ đồ cho cô ấy giúp tôi – Thiên Ngạo đẩy cô sang bên chị bán hàng, còn mình thì ngồi xuống ghế chờ đọc báo.

-Cậu muốn chọn đồ thế nào – Chị bán hàng vui vẻ hỏi

-Dự tiệc

Chị bán hàng cười đồng ý, vội dắt Miêu Nguyệt. Miêu Nguyệt vừa bị bà chị lôi thử hết bộ này đến bộ khác lại vừa bị lải nhải bên tai

-Em thật có phúc nha, bạn trai em thật ga lăng, tuy hơi ít nói nhưng vô cùng men.

Miêu Nguyệt muốn giải thích nhưng lại thôi, chỉ im lặng cho bà chị chọn đồ.

Lát sau

Miêu Nguyệt bước đến trước mặt hắn, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm kia giãn cực độ

Miêu Nguyệt mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy, đuôi váy xòe rộng, lộ hai vai trần mịn màng trắng nõn đầy nữ tính, toát ra một vẻ mị lực vô cùng. Thấy vẻ mặt của Thiên Ngạo, chị bán hàng cười tít mắt cho rằng mình đã chọn được một trang phục vô cùng đẹp cho mĩ nhân.

-Đổi, lòe loẹt quá – Hắn thở dài nói một chữ, tiếp tục đọc báo.

Chị bán hàng thật không hiểu nổi bộ này có gì không tốt, tôn hết vẻ đẹp của cô gái này luôn mà. Bất quá vì làm ăn nên chị không giám ý kiến,đành bất lực cùng Miêu Nguyệt vào trong chọn bộ khác.

Lát sau

Miêu Nguyệt giờ đây trước mặt hắn hoàn toàn khác, cô đứng như không vững, mắt không dám nhìn thẳng hắn. Vừa nãy cô nhất quyết không chịu mặc bộ này nhưng chị bán hàng đòi cô mặc cho bằng được, nói rằng bộ này nhất định khiến hắn thích. Chị bán hàng khoanh tay cười, lần này thì chắc ok rồi. Miêu Nguyệt mặc một viếc váy đen không dây ngắn đến đùi non, phía trên lộ ra vòng một đầy đặn ( tác giả vô tội ạ:3), còn phối ren làm điểm nhấn. Chưa hết, dưới chân váy còn xẻ một đường dài lộ toàn bộ một phần đùi. Miêu Nguyệt thập phần quyến rũ

Thiên Ngạo đầu đầy hắc tuyến, hắng giọng

-Đổi, hở hang quá – mắt không cho phép tiếp tục nhìn cô

Chị bán hàng mặt ủy khuất định lên tiếng, thấy cặp mắt như dao của Miêu Nguyệt nhìn mình thì lại thôi, quay vào đổi bộ khác.

Lát sau nữa

Lần này thì Thiên Ngạo cảm thấy mình đã vào nhầm chỗ. Có lẻ hắn sẽ cho người dẹp luôn cửa hàng này. Miêu Nguyệt mặc một chiếc váy màu kem cổ điển, tay ài che phủ luôn cà bàn tay, váy rộng phủ qua mắt cá, còn cả cổ váy cao đến năm phân. Thật là một cái váy kín cổng cao tường.

-Sao chị không lấy cái chăn chùm vào luôn đi – Thiên Ngạo toan kéo cô rời khỏi thì chị bán hàng vội kéo lại.

-Nè nè, cậu không nói rõ sao tôi biết chứ, thật ra bộ đầu tiên rất đẹp mà. Thấy cậu không đồng ý nên tôi nghĩ sexy một chút sẽ tốt hơn. Ai dè cậu càng không thích nên tôi nghĩ cậu thích kín đáo. Hay là giờ cậu cho tôi một gợi ý đi, tôi nhất định làm cậu hài lòng.

Thấy chị ta năn nỉ như vậy, với lại đến chỗ khác chỉ sợ không đủ thời gian. Hắn đành nói với chị ta

-Lần cuối, đơn giản thôi.

Chị bán hàng cười ra mặt, vội vàng kéo Miêu Nguyệt đi.

Lần này hắn có vẻ hài lòng. Miêu Nguyệt tinh tế trong chiếc váy trắng trang nhã, đơn giản mà quý phái, đơn giản mà hút hồn.

Thiên Ngạo chẳng thèm hỏi giá tiền, đưa luôn cho chị ta một bao nhiêu tờ cũng không rõ, chỉ thấy chị ta ngơ ngác không ngậm nổi miệng. Thật ra cái váy đó chỉ đáng 20 đô, không nhiều như thế này đâu. Hời rồi, hời rồi

Thiên Ngạo lái xe đến một nhà hàng Pháp sang trọng. Bên trong dường là tiệc lớn, khách rất đông. Hắn cùng cô bước vào, Hai hàng tiếp tân vui vẻ cúi chào.

Thấy Hoắc Thiên Ngạo đến, rất nhiều doanh nhân vây kín hắn hỏi han. Hắn chỉ trả lời cho có rồi cùng cô đi đến đại sảnh. Một người đàn ông trung niên thấy hắn liền hào hứng đến chào

-Con rể, đến rồi sao – ông ta nói một câu khiến đôi mắt của hắn ánh lên tia sát khi, mọi người xung quanh không khỏi tránh xa một chút

Thiên Ngạo cô nhịn xuống cơn tức, mỉm cười nói:

-Chung tổng, tôi và Chung tiểu thư cũng chưa có kết hôn,ông gọi như vậy có phải hơi sớm rồi không? (tổng ở đây nghĩa tồng giám đốc, gọi tắt)

Sắc mặt ông ta nghệch ra, chừng sau liền vui vẻ nói:

-Quả thực sớm, quả thực sớm… Hoắc Thiếu gia, tôi thất lễ rồi

Hắn cười như không:

-Không dám.

Chung Hiểu toan mời hắn ngồi lại thấy cô gái bên cạnh khoác tay hắn, không khỏi xuất hiện vẻ lo lắng

-Xin hỏi tiểu thư đây là?

Hoắc Thiên Ngạo quay sàng nhìn cô, mặt vẫn lạnh băng đáp:

-Đây là Miêu Nguyệt, trợ lý của tôi, vừa mới đi làm nên đưa cô ta đến đây để học hỏi.

Chung Hiểu à một tiếng lại cười chào với cô. Miêu Nguyệt cũng gật đầu với hắn.

Buổi tiệc bắt đầu được một nửa thời gian thì Chung Hiểu lân la mời rượu hắn hỏi chuyện

-Thiên Ngạo, lần này tập đoàn Đông Thị và MSM hợp tác không phải lần đầu, ta cũng không có gì lo lắng. Chỉ là... hai bên cứ hợp tác thế này không khỏi người ta vị nghị. Nếu như có một mối quan hệ rõ ràng thì thật tốt. Chuyện hôn lễ giữa cháu và Hạ Nhi nên sớm tổ chức đi thôi.

Thiên Ngạo mặt không đổi sắc, liếc sang Miêu Nguyệt đang cạnh hắn uống vang trắng. Cô lại vờ như không thấy để ý tới hắn nhà nhã uống rượu. Chung Hiểu đợi mãi cũng không thấy hắn trả lời trong lòng thầm rủa. Nếu không phải vì lợi ích của MSM, mơ mà hắn gả con gái cưng cho tên mặt đá này.

-Âyyô, đây là tiểu thư nào, sao bác không giới thiệu cho con – một kẻ mặc vest trắng dáng vẻ phong trần đi đến, ánh mắt lộ liễu nhìn khắp người Miêu Nguyệt không chút kiêng dè. Cô khó chịu đinh đi ra chỗ khác nhưng đã bị Miêu Nguyệt giữ lại.

-Thật ngại quá, đây là Chung Lượng, cháu họ của bác – Chung Hiểu cười khan giản thích, lòng thầm nghĩ tên cháu này làm mất hết thể diện của mình. – Đây là Hoắc thiếu gia, con mau chào đi

-Hửm? – Chung Lượng nấc lên một tiếng, mùi rượu bay loạn xạ, mắt lại không thèm liếc đến Thiên Ngạo mà chỉ chằm chằm nhìn Miêu Nguyệt, cười dâm ô – Tiểu thư xinh đẹp, hay hôm nay đi chơi cùng bổn thiếu gia đi- nói xong lại nấc một cái

Miêu Nguyệt đối với bộ dáng của hắn vô cùng chán ghét, nagy cả nhìn cũng không thèm nhìn. Thấy tình thế như vậy, Thiên Ngạo kéo cô sát mình hơn, mỉm cười nói với Chung Hiểu:

-Phía Đông thị còn có việc, chúng tôi xin phép đi trước. – xong không chờ ông ta ói gì đã rời đi.

Chung Hiểu phía sau tức giận đến nổi cả gân xanh, giữ chặt thằng cháu đang la hét đòi đi chơi với tiểu thư kia. Đợi Thiên Ngạo đi khuất, ông ta ném Chung Lượng cho tên vệ sĩ,tức giận bỏ đi đâu đó.

Cô gái kia đối với hắn chắc hắn không bình thường, nếu không sao hắn phải giải vây giúp. Hơn nữa ông chưa từng nghe nói qua Thiên Ngạo mê nữ sắc, chỉ e cô ta đối với MSM là một mối hiểm họa. Ông ta cần phải trừ đi mối họa này thôi, đoạn rút điện thoại ra gọi…

- Alô! Hoắc Nghiêm à, có một chuyện tôi nghĩ nên nói với cậu.