Vương Tấn ba ngày sau đã trở lại, vừa xuống máy bay cũng không về nhà, mà là hẹn Cố Thanh Bùi bàn hợp đồng.

Cố Thanh Bùi chủ động hạ thấp một chút vài điều khoản có lợi Vương Tấn hứa hẹn cho hắn, mục đích là có thể đạt được quyền tự chủ càng lớn hơn, đồng thời, liệt kê hợp đồng điều khoản cũng cực kỳ tường tận.

Hắn có lo lắng của riêng hắn.

Vương Tấn là một thương gia đại địa sản, có ký hợp tác cùng Nguyên Lập Giang ở rất nhiều dự án, cũng là đối thủ của nhau. Hắn mặc dù rời khỏi một khoảng thời gian, nhưng tin tức liên quan đến ngành điền sản cũng không có hoàn toàn gián đoạn. Trước khi quyết định nhậm chức tại công ty của Vương Tấn, hắn đã điều tra tổng quát, hắn phát hiện gần nhất có một dự án đấu thầu đất, là mấy công ty điền sản cỡ lớn đều muốn chen chân, mà Vương Tấn cùng Nguyên Lập Giang tại phương diện này là hai bên có thực lực cạnh tranh nhất.

Vương Tấn lúc này lôi kéo hắn sang, nói trùng hợp cũng tốt, cố ý cũng được, không có khả năng không cân nhắc đến việc tận dụng hắn đã từng trải qua công tác dưới trướng Nguyên Lập Giang, để đối phó Nguyên Lập Giang.

Người làm ăn chính là như vậy, đối với người với sự việc, sẽ đều tận dụng hết khả năng, Cố Thanh Bùi cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hắn cùng Vương Tấn trước mắt không có tình cảm tư nhân gì, hắn cũng không phải làm việc không công cho Vương Tấn, nói trắng ra là là quan hệ của ông chủ cùng nhân viên làm thuê, không tồn tại lợi dụng hay không. Chính là, hắn tuyệt đối sẽ không theo Vương Tấn đối kháng Nguyên Lập Giang, nếu như muốn độc lập tại nơi đây, thì phải trông vào thủ đoạn của chính hắn.

Trong tay hắn quả thật có không hề ít những thứ có thể đối phó Nguyên Lập Giang. Mở công ty ma, tài khoản doanh nghiệp cũng có vấn đề, nhưng nhiêu đó trong tay hắn cơ hồ vô dụng, bởi vì dựa vào sức lực của hắn, không lật được chiếc đại chiến thuyền Nguyên Lập Giang này, nhưng nếu bị Vương Tấn lợi dụng, như vậy sẽ có sự khác nhau rất lớn. Tuy rằng mấy thứ này không đến mức tạo thành ảnh hưởng cực đại với Nguyên Lập Giang, Vương Tấn cũng sẽ không muốn uy hiếp Nguyên Lập Giang, nhưng gây nên một vài phiền toái nhỏ về phương diện dư luận, khiến Nguyên Lập Giang ở trong cuộc đấu thầu phải đối mặt với nguy cơ tín dụng, ngược lại thành Vương Tấn đạt được lợi ích cực lớn.

Cố Thanh Bùi suy nghĩ rất nhiều, đương nhiên sẽ không để Vương Tấn lấy hắn làm công cụ đả kích người khác*, cho nên tự hắn thiết kế hợp đồng lao động của mình, chỉ chỉnh sửa hợp đồng cũng hết thời gian hai ngày.

*Nguyên văn:  当枪使  (đương thương sử)

Tuy rằng những thứ trước mắt đều chỉ là suy đoán của hắn, nhưng hắn hành sự hiển nhiên phải tự cho bản thân đường lui, dù cho trong tay hắn nắm giữ chứng cứ Nguyên Lập Giang thuê kẻ hại người, hắn cũng sẽ không biết tự lượng sức mình đi đối phó Nguyên Lập Giang. Hắn không phải không ghi hận Nguyên Lập Giang, nhưng thật sự là hắn không thể chọc vào. Hơn nữa, Nguyên Lập Giang dù sao cũng là cha của Nguyên Dương.

Hắn vì Vương Tấn làm việc, là phục vụ cho xí nghiệp, hắn cũng sẽ không ngốc đến mức để cho bản thân bị cuốn vào vòng lốc xoáy cạnh tranh sâu không thấy đáy giữa hai người.

Vương Tấn đối với điều khoản hợp đồng không có quá nhiều dị nghị, trong suốt quá trình khóe miệng vẫn mang nụ cười. Hai người ký hợp đồng xong, Vương Tấn trao cho Cố Thanh Bùi chút lễ vật đã chuyên tâm chọn lựa, chúc mừng hắn gia nhập liên minh, cũng hy vọng hắn mau chóng nhậm chức, bắt đầu tập trung vào dự án.

Cân nhắc đến việc công ty Vương Tấn cách nơi hắn ở có chút xa, Cố Thanh Bùi tính toán dọn đến phụ cận công ty. Vừa vặn mấy năm trước thời điểm hắn còn ở xí nghiệp quốc doanh, công ty có phân cho một căn nhà, cách công ty Vương Tấn không xa, hắn trang hoàng xong vẫn chưa từng vào ở, giờ quả thật cũng nên thay đổi môi trường.

Gian nhà này làm cho hắn mỗi lần trở về, đều có cảm giác khó chịu nghẹt thở, bởi vì mỗi một góc nơi đây, đều có khí tức của một người khác.

Hắn cùng Vương Tấn ước định ngày thứ hai đi làm. Nhân thời gian mấy ngày còn lại, đi đặt mua một vài đồ gia dụng cùng vật dụng sinh hoạt, sau đó thu dọn chút đồ thường dùng, xách theo một rương da lớn dọn qua.

Thoát ly khỏi khung cảnh tràn ngập quá nhiều hồi ức, hắn cảm giác nhẹ nhõm không ít.

Buổi tối hắn gọi điện thoại cho một bằng hữu khoảng thời gian trước có hỏi thăm động tĩnh của hắn, hẹn ra ngoài dùng cơm, đồng thời còn gọi thêm mấy người khác nữa.

Cái gọi là bằng hữu của hắn, cũng bất quá là những người có lui tới trong kinh doanh hoặc những người không chừng sẽ hữu dụng một ngày nào đó, từ lúc hắn gặp chuyện không may vẫn luôn muốn buôn chuyện về hắn. Hiện tại là thời điểm để thỏa mãn những người này một chút, vừa vặn mượn miệng bọn họ tuyên truyền một hồi, khiến những kẻ chê cười hắn phải á khẩu.

Thời tiết dần ấm lên. Buổi tối dự tiệc, hắn mặc áo vest sáng màu, bên trong là áo lông cừu vàng nhạt, toàn thân hiển lộ kiên cường tuấn dật, tiêu sái mê người, giơ tay nhấc chân đều bộc lộ mị lực thuần nam tính trưởng thành tao nhã.

Thời điểm hắn lững thững xuyên qua đại sảnh, tiến vào gian phòng, hắn nhìn qua xuân quang đắc ý, đầy mặt vinh quang, không có lấy một tia thảm hại nhếch nhác, nào thấy được nửa điểm nản lòng sa sút?

Những kẻ tham dự nhiều ít đều thực ngoài ý muốn, không thấy được náo nhiệt tự nhiên thất vọng không thôi.

Cố Thanh Bùi quần thảo trong vòng nghi vấn chế giễu của mọi người, thủy chung mặt mang nụ cười, thành thạo điêu luyện, giữa cơn mưa gió giải quyết sạch sẽ từng vấn đề khắc nghiệt, hơn nữa còn để lộ ra tin tức bản thân sắp gia nhập công ty của Vương Tấn.

Mục đích của hắn quả thật đã đạt được.

Giả như thiếu đi cái danh tiếng Vương Tấn này, hắn hôm nay nhất định mất hết thể diện, bởi chính bản thân hắn cũng không đủ sức lực, nhưng hiện tại, hắn chẳng những không phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng tiêu cực, địa vị ngược lại được gia tăng. Những tấm ảnh khiến hắn sợ sệt thật sâu khi trước, chỉ cần chính hắn có thể thản nhiên, người khác cũng không thể tổn thương hắn nửa phần.

Trên đường rời tiệc về nhà, Cố Thanh Bùi rốt cuộc giữ không nổi nụ cười giả dối trên mặt nữa, hắn chỉ cảm thấy mỏi mệt vô tận. Dù cho hắn lần thứ hai danh lợi song thu, sau khi về nhà, cũng sẽ không còn một người biết lạnh biết nóng, cùng hắn nấu một bữa ăn nóng hổi nữa.

Trong thời gian một năm ngắn ngủn, hắn lại mất đi quá nhiều, nhiều đến khi hắn nhận ra, thì đã thống khổ không thôi.

Thời điểm ngày thứ hai đi làm, Vương Tấn tại hội nghị thường kỳ long trọng giới thiệu hắn nhậm chức. Tại nơi đây tuyệt đại đa số công nhân đều căn bản không biết hắn, cũng sẽ không biết lời đồn "Ảnh s*x" gì đó của hắn, nhưng Cố Thanh Bùi biết, cái thứ tin đồn này, là sinh sản không ngừng, rất nhanh tất cả mọi người trong công ty đều sẽ biết. Hắn trước đó, phải ngăn chặn điều đó lại, khiến cho bọn họ sinh ra lòng kính nể với mình, thì chiếc ghế này mới có thể ngồi vũng chắc được.

Cố Thanh Bùi làm một bài diễn thuyết nhậm chức xao động lòng người, tài ăn nói tuyệt hảo lại thêm vẻ ngoài có đủ mị lực, khiến sự xuất hiện của Cố Thanh Bùi tạo thành một luồng xôn xao không nhỏ trên dưới điền sản Khánh Đạt.

Sau khi hội nghị thường kỳ công ty kết thúc, Vương Tấn triệu tập họp nhân viên cốt cán bộ quản lý tiền vốn, chính thức giới thiệu ông chủ mới cho bọn họ. Cố Thanh Bùi tại cuộc họp đĩnh đạc nói, hắn từng công tác hơn mười năm tại xí nghiệp quốc doanh xếp hạng 50 trong top 500 thế giới, những điều hắn đã hấp thu cùng vận dụng tại đó đều là lý luận quản lý quốc tế tiên tiến nhất, vô luận là đi đến nơi đâu, cũng đủ để mê hoặc người.

Sau khi cấp dưới có được hiểu biết đại thể đối với hắn, Vương Tấn dặn hắn mau chóng nhập vào công tác, xong liền đi trước.

Ở công ty Vương Tấn chững chạc nghiêm trang, có phần uy nghiêm, hắn nhìn ra được nhân viên công ty đều có chút sợ Vương Tấn. Như vậy càng tốt, chí ít ở công ty Vương Tấn sẽ không quá mức suồng sã, hơn nữa Vương Tấn quả thật bề bộn nhiều việc, hắn một tuần chưa hẳn đã có thể gặp Vương Tấn được mấy lần, điều này không khỏi làm cho hắn nhẹ phào nhẹ nhõm.

Vương Tấn cấp cho hắn một thư ký chuyên dụng, là một chị gái lớn hơn hắn mấy tuổi, xem ra Vương Tấn đối hắn thật đúng là "Có tâm". Thư ký đem tư liệu của một vài dự án cần thực hiện gấp đặt hết lên bàn hắn, Cố Thanh Bùi một bên uống trà, một bên tùy tiện lật mở, cũng không ngoài ý muốn phát hiện ra đó là văn kiện đấu thầu đất cạnh tranh cùng Nguyên Lập Giang.

Cố Thanh Bùi nhàn nhạt cười, cầm lấy văn kiện bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng.

Không cần dùng những thủ đoạn rối rắm, năng lực của hắn cộng thêm thực lực của Khánh Đạt, hắn đối với chuyện trúng thầu có tự tin cực lớn.

Xem xong tư liệu dự án, hắn liền yêu cầu cấp dưới chuẩn bị toàn bộ tư liệu liên quan đến hoạt động kinh doanh sản xuất mấy năm gần đây, cùng với tình hình cụ thể xí nghiệp đấu thầu, càng đầy đủ càng tốt. Ngoài ra hắn còn muốn làm một bản phân tích đối với năng lực đầu tư dự án của Khánh Đạt.

Hắn dùng thời gian hai ngày làm quen dự án, hơn nữa rất nhanh liền cùng những người này bắt đầu tăng ca thêm giờ.

Cách ngày mở đấu thầu chỉ còn lại hai tuần, hắn xem qua hai phương án bỏ thầu đề xuất lúc trước, cũng không quá thỏa mãn. hắn dù rằng chỉ công tác dưới tay Nguyên Lập Giang một năm, nhưng đối với phong cách hành sự của Nguyên Lập Giang hiểu rất rõ. Bọn họ một mực hạ thấp thành quả lợi nhuận cuối cùng sẽ trực tiếp dẫn đến giảm chất lượng, loại văn kiện đấu thầu kiểu này nhất định sẽ bị Nguyên Lập Giang công kích đến hỏng bét.

Cố Thanh Bùi mang theo một đống cán bộ trẻ trung chủ chốt làm từ báo giá công trình đến tuyển dụng tài liệu rồi lại đến thời gian tiến độ, từng mục tỉ mỉ chi tiết, cố gắng đạt được lợi nhuận, đồng thời lại đủ sức cạnh tranh.

Tác phong của hai nhà còn lại hắn không biết, nhưng trong lúc đối phó Nguyên Lập Giang, hắn chí ít cũng nghe ngóng được về đối thủ.

Thời gian đảo mắt liền qua một tuần, Cố Thanh Bùi dùng thực lực của bản thân chinh phục cấp dưới trực tiếp của hắn, chậm rãi ở công ty đạt được một địa vị.

Mà Nguyên Dương từ sau lần đó, không còn liên hệ với hắn nữa.

Từ khi hắn cùng Nguyên Dương quen biết tới nay, đây là lần duy nhất trong khoảng thời gian hơn mười ngày hai người chẳng hề liên hệ cũng như không gặp mặt.

Cố Thanh Bùi rất hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, hắn chỉ mong sao bản thân suốt 24 giờ đều việc để làm, như vậy hắn sẽ không rảnh để nghĩ tới Nguyên Dương. Chính là thi thoảng vào thời điểm ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nhớ tới Nguyên Dương, lại vẫn như cũ là sự khó chịu cùng tịch mịch không thể ngăn nổi.

Buổi tối có một bữa tiệc, Vương Tấn muốn dẫn hắn tham dự, Cố Thanh Bùi sau khi tan tầm tắm rửa một cái, ở văn phòng ngủ nửa giờ, thư ký gọi hắn dậy, nói lái xe đang ở dưới lầu chờ hắn.

Thời điểm Cố Thanh Bùi đến khách sạn, Vương Tấn đã sớm tới rồi, vừa thấy Cố Thanh Bùi, liền kéo hắn qua, đưa hắn giới thiệu cho hết tổng nọ trưởng kia. Hắn chung quy mơ hồ cảm thấy được ánh mắt vài người nhìn hắn có quái dị, nhưng hắn vẫn trấn định tự nhiên, biểu hiện đến hoàn toàn kín kẽ.

Thời điểm một bàn người ngồi quanh dùng bữa chuyện trò vui vẻ, một cục trưởng cục XX đi WC xong trở lại, uống chút rượu, liền cất giọng nói: "Ai, khéo quá nha, anh Nguyên đang ở ngay cách vách chúng ta, lão Lưu, vương tổng, theo tôi đi mời rượu đi."

Sắc mặt Cố Thanh Bùi khẽ biến, có thể khiến cho cục trưởng kia gọi một tiếng "Anh", lại còn mang họ Nguyên, tại thành Bắc Kinh phỏng chừng không có được mấy người.

Người cùng bàn đều biết Vương Tấn gần đây có đối đầu với Nguyên Lập Giang, cũng chưa nhúc nhích, đều nhìn Vương Tấn. Vương Tấn mặt không đổi sắc cười nói: "Thực khéo a, mau đi thôi, thế nào cũng phải mời Nguyên đổng một ly. Thanh Bùi, tôi cũng không phải là muốn trốn rượu a, bất quá kế tiếp cậu phải thay tôi uống rồi." Vương Tấn ha ha cười vỗ vỗ bả vai Cố Thanh Bùi, ý bảo hắn đừng đi.

Vương Tấn đương nhiên là suy nghĩ cho hắn, nhưng hắn sao có thể không đi được.

Trên bàn phần lớn đều là dân Bắc Kinh, cơ bản đều biết hắn từng là cấp dưới của Nguyên Lập Giang, ông chủ cũ ở ngay cách vách, hắn nếu cứ ngồi im không nhúc nhích như vậy, vậy chẳng khác nào xác nhận rằng hắn bị Nguyên Lập Giang đuổi khỏi cửa, quẫn bách không có mặt mũi nào gặp lại.

Bất kể là xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thể trốn không gặp mặt, mà nghĩ lại, hắn cần phải phóng khoáng mà đi mời Nguyên Lập Giang một chén rượu!

Hắn còn chưa động, một quan viên tỉnh khác ngồi bên cạnh liền lôi kéo hắn, "Cố tổng a, chúng ta cũng đi theo xã giao đi, anh Lưu, giúp chúng tôi giới thiệu chút với Nguyên đổng nha."

Lưu tổng kia đã uống nhiều, không cẩn thận mồm miệng nói: "Ha ha ha, còn phải nhờ tôi giới thiệu sao, Cố tổng trước kia từng là cấp dưới của Nguyên đổng, anh nên nhờ cậu ta giới thiệu mới đúng."

Sắc mặt Vương Tấn hơi trầm xuống, không quá cao hứng.

Cục trưởng kia vội vàng lôi kéo Lưu tổng, Lưu tổng cũng ý thức lại, không khí có chút xấu hổ.

Cố Thanh Bùi cười nói: "Nói ra thực có điểm ngượng ngùng. Nguyên đổng vẫn luôn luyến tiếc tôi đi, gần đây còn gọi điện thoại bảo tôi quay về, nhưng Vương tổng đối với tôi có ơn tri ngộ, tôi cũng không có gì để báo đáp, chỉ có thể tự nguyện làm trợ thủ đắc lực cho ngài ấy. Các ngài nhìn xem, một là ông chủ trước hết lòng cất nhắc, một là ông chủ hiện tại ân trọng như núi, khiến tôi thật quá khó xử. Con người a, thật là mâu thuẫn." Nói xong còn tự giễu cười cười.

Người biết nội tình buộc phải cảm thán trong lòng người này da mặt thực dày, ở mặt ngoài lại ra sức tâng bốc một phen.

Cố Thanh Bùi đến cuối cùng vẫn là cùng đi theo Vương Tấn, trong nháy mắt cửa mở, hắn cùng Nguyên Lập Giang bốn mắt tiếp xúc.

Nguyên Lập Giang đã uống chút rượu, sắc mặt ửng hồng, nụ cười trên mặt còn chưa cởi bỏ, trong phút chốc nhìn đến Cố Thanh Bùi, liền cương cứng lại.

Nhưng Nguyên Lập Giang cũng là một nhân vật, lập tức nở nụ cười, "Ôi, Vương lão đệ, Triệu cục trưởng, Lưu tổng, hôm nay là mùng mấy a, thật quá khéo. Há? Đây không phải Cố tổng sao không? Tôi cứ tưởng cậu đã về quê rồi."

Hơn chục người chen chúc trong gian phòng, khó tránh khỏi có chút chật chội, ánh mắt người biết nội tình đều dò qua xét lại giữa Nguyên Lập Giang cùng Cố Thanh Bùi, hưng phấn mà chờ xem náo nhiệt.

Cố Thanh Bùi cười nói: "Đúng, mấy ngày hôm trước có trở về cùng cha mẹ, không có cách nào cả, năm mới tôi cũng không nhàn rỗi, có thời gian thế nào cũng phải trở về làm tròn đạo hiếu. Đáng tiếc a, còn chưa có ở lại đủ, Vương tổng đã gọi tôi quay lại rồi. Nhất niên chi kế tại vu xuân* mà, rất nhiều dự án đều đang chờ đươm hoa kết trái, thật sự một thời điểm rất tốt."

*Nhất niên chi kế tại vu xuân ( 一年之计 在于春): Cường điệu vị trí quan trọng của mùa xuân trong bốn mùa. Ý chỉ kế hoạch một năm cần phải bố trí sắp xếp vào mùa xuân.

Câu cuối cùng kia của Cố Thanh Bùi nói đến ý vị thâm trường, Nguyên Lập Giang hơi nheo mắt lại.

Vương Tấn cười nói: "Nguyên đổng, nào, tôi mang theo Cố tổng của chúng tôi đến kính rượu ngài đây." Anh đặc biệt cường điệu mấy chữ "Cố tổng của chúng tôi", làm cho ánh mắt của Nguyên Lập Giang lại sa sầm thêm vài phần.

Hai người khách khách khí khí mời Nguyên Lập Giang một chén rượu, Nguyên Lập Giang còn chưa chưa kịp nhìn Cố Thanh Bùi được mấy lần, đã bị những người khác cuốn lấy thay nhau lên kính rượu.

Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi mượn  rượu đi vòng một lượt quanh bàn, dù người quen hay không cũng khách sáo một phen.

Hoàn toàn là một màn xã giao, không có kẽ hở để cho Nguyên Lập Giang cùng Cố Thanh Bùi đối đầu, nhưng đối với Cố Thanh Bùi mà nói, mục đích thắng lợi giành lại được thể diện, đã muốn đạt thành.

Nguyên Lập Giang trong tiến trình nói chuyện liếc nhìn Cố Thanh Bùi một cái, Cố Thanh Bùi cũng nhìn ông, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, tràn ngập mùi thuốc súng.