Thời điểm buổi trưa ngày hôm sau, Cố Thanh Bùi muốn hỏi Nguyên Dương tiến triển phía bên kia một chút, nhưng lại ngại gọi điện thoại cho y, đành phải gọi Trương quản lý để nghe ngóng tình hình.

Trương quản lý cùng Vương Tấn hiển nhiên không biết Nguyên Dương nửa đêm khuya khoắt chạy về, ở đó không đến hai mươi phút lại quay trở lại, chỉ nói tình trạng tinh thần của Nguyên Dương không tốt lắm.

Cố Thanh Bùi ngẫm lại có chút sợ hãi, tình hình giao thông bên đó không tốt, xấp xỉ bốn mươi phút đi đường đều là trên đường rừng chật hẹp, tối tăm, ngoằn ngoèo, tay Nguyên Dương còn bị  thương, may mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.

Hôm qua kỳ thật không nên để cho y quay lại, vạn nhất thực sự xảy ra chuyện gì......

Cố Thanh Bùi không dám nghĩ tiếp nữa, chính là dặn ông lúc trở về ngàn vạn lần đừng để Nguyên Dương lái xe.

Buổi chiều hôm sau, Nguyên Dương đã trở lại.

Thời điểm Cố Thanh Bùi mang notebook xuất môn đi họp, mới nhìn thấy Nguyên Dương ngồi trước bàn công tác của y, nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người.

Hắn ngay cả Nguyên Dương trở về khi nào cũng không biết.

Nghe được tiếng mở cửa, Nguyên Dương quay đầu nhìn hắn một cái, vành mắt thâm quầng có điểm nặng nề, mắt đục đỏ ngầu, vẻ mặt mỏi mệt, nhìn qua trạng thái quả thật không tốt.

Cố Thanh Bùi nhìn y, bình tĩnh nói: "Về rồi à. Tôi có nghe Trương quản lý báo cáo qua, công việc rất thuận lợi."

Nguyên Dương lạnh lùng nhìn hắn, "Không sơ suất với Vương tổng, ông hài lòng rồi chứ?"

"Cũng tương đối." Cố Thanh Bùi gật gật đầu, "Mau báo cáo phí công tác đi nhé." Nói xong xoay người đi họp.

Nguyên Dương nằm nhoài trên bàn, nhìn bóng lưng Cố Thanh Bùi, mãi đến khi hắn biến mất tại ngã rẽ.

Buổi chiều sau khi tan tầm, Cố Thanh Bùi thu dọn đồ đạc tính toán về nhà.

Nguyên Dương đi đến trước bàn hắn, gõ gõ mặt bàn, "Ba tôi nói ông hôm nay qua nhà tôi lấy xe."

Cố Thanh Bùi bận rộn đến cơ hồ đã quên mất chuyện này, hắn ngẩn người, "Hôm nay?" Hắn nhìn nhìn ngoài cửa sổ, "Nghe nói hôm nay có mưa to, để hôm khác đi."

Nguyên Dương không kiên nhẫn nói: "Nói hôm nay thì là hôm nay, tôi lười gọi điện thoại giải thích với ông ấy."

Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ, "Cũng được."

Hai người xuống bãi đỗ xe ngầm, Nguyên Dương kéo cửa xe muốn lên ghế lái.

Cố Thanh Bùi một phen giữ lấy y, "Để tôi lái."

Nguyên Dương chế nhạo nói: "Sao có thể làm phiền Cố tổng lái xe cho tôi chứ."

Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: "Vết thương cũ của cậu chưa lành lại còn thêm vết mới, tôi là nghĩ đến sự an toàn của chúng ta, để tôi lái cho."

Hắn muốn lôi Nguyên Dương ra, Nguyên Dương lại giữ lấy cửa xe không chịu nhượng bộ. Trải qua mấy lần lôi kéo, Nguyên Dương phát hỏa, một tay tóm áo hắn đè hắn lên thân xe.

Cố Thanh Bùi hô hấp bất ổn nhìn y.

Khuôn mặt hai người kề gần sát, đến mức có thể cảm giác được nhiệt khí của đối phương phả lên trên mặt lẫn nhau.

Nguyên Dương nghiến răng nghiến lợi, "Đừng mẹ nó quản chuyện của tôi, ông tưởng mình là ai chứ."

Cố Thanh Bùi nhìn bộ dáng nhe nanh múa vuốt của y, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ là lo lắng cho an toàn của mình."

"Không đâm chết ông được đâu." Nguyên Dương kéo cửa ghế sau, thô bạo mà đem hắn đẩy vào, bản thân thì ngồi vào ghế lái.

Y bực bội đầy một bụng, lái xe khó tránh khỏi có chút xúc động. Cố Thanh Bùi yên lặng thắt dây an toàn, hắn trước giờ chưa từng thấy tắc đường cũng là một chuyện khiến hắn an tâm đến vậy, chí ít tốc độ xe chậm, cho dù đâm phải chỗ nào cũng chỉ là thương tổn nhỏ.

May sao một đường thông thuận không trở ngại đến được nhà Nguyên Dương.

Nguyên Lập Giang đã chuẩn bị xe xong xuôi, đỗ trong ga ra nhà ông.

Cố Thanh Bùi nhìn thấy chiếc xe mắt liền sáng rực. Biểu tượng của quyền lợi cùng địa vị, không có mấy người đàn ông không ham muốn.

Hắn cười nói với Nguyên Lập Giang: "Nguyên đổng, thật không biết nên cảm tạ ngài thế nào đây."

Nguyên Lập Giang ha ha cười nói: "Cái này coi như là tôi phát thưởng cuối năm cho cậu đi, chỉ có một lần thôi a, sau này không có nữa đâu."

Nguyên Lập Giang tặng chiếc xe này, thứ nhất đương nhiên là để bồi thường cho Cố Thanh Bùi chiếc Porsche bị Nguyên Dương đập nát bét, thứ hai cũng là khen thưởng cùng đền bù cho Cố Thanh Bùi đã mang Nguyên Dương theo một thời gian dài như vậy. Ông cũng biết con mình đức hạnh như thế nào, Cố Thanh Bùi tuyệt đối đã không được sống yên ổn, nếu chi mấy trăm vạn có thể mua được lòng người, để Cố Thanh Bùi tiếp tục cam tâm tình nguyện làm bảo mẫu cho Nguyên Dương, cũng rất đáng giá.

Cố Thanh Bùi không chút khách khí tiếp nhận. Nếu để hắn lựa chọn, hắn thà rằng không bao giờ tiếp nhận củ khoai lang bỏng tay Nguyên Dương này, cũng chẳng muốn chiếc xe này.

Ngô Cảnh Lan giữ hắn lại ăn cơm chiều.

Em trai em gái Nguyên Dương nghe nói đang đi nghỉ ở chỗ nhà bà ngoại, cũng không ở Bắc Kinh. Cố Thanh Bùi lúc này mới nhớ ra, giờ là kỳ nghỉ của học sinh, qua nửa tháng nữa sẽ là lễ mừng năm mới.

Bọn họ dùng xong cơm mới phát hiện, bên ngoài đã muốn nổi mưa to, kèm theo sấm sét lấp lóe, có chút đáng sợ.

Mùa đông rất ít khi có thời tiết như vậy, khí hậu bên ngoài ác liệt đến đâu chỉ nghĩ cũng đủ hiểu.

Cố Thanh Bùi ngồi đến hơn mười giờ, mưa vẫn không có chiều hướng ngừng lại, hắn cảm thấy thời gian thật sự đã quá muộn, liền chuẩn bị cáo biệt.

Ngô Cảnh Lan đến bên cửa sổ nhìn nhìn, "Mưa quá lớn, tầm nhìn cực thấp, thời tiết thế này tốt nhất đừng lái xe. Cố tổng, chi bằng cậu đêm nay lưu lại đi, phòng trống trong nhà nhiều lắm."

Cố Thanh Bùi cười nói: "Không cần đâu, Nguyên Dương ở lại là được, tôi tự mình lái xe về, thời tiết xấu đến mấy tôi cũng từng lái xe qua, huống chi lại còn trong thành phố, không có việc gì đâu."

Nguyên Dương nói: "Tôi đưa ông đi, bằng không ngày mai ông không có xe đi làm."

Nhà Nguyên Dương cùng nhà Cố Thanh Bùi đi đến công ty cơ hồ là một cái tam giác đều. Sáng mai Nguyên Dương từ nhà xuất phát, đón Cố Thanh Bùi rồi mới đến công ty, ít nhất phải mất gần hai tiếng, buổi sáng khẳng định không kịp.

Ngô Cảnh Lan khuyên nhủ: "Đừng đi, cả hai đừng có đi, rất nguy hiểm, hà tất phải mạo hiểm như vậy chứ. Mưa lớn thế này, không chừng có đoạn đường nào ngập nước rồi, xe của cả hai nếu bị ngập ở giữa đường thì phải làm sao? Mưa to gió lớn như vậy, không ai rảnh để ý hai người đâu."

Ngô Cảnh Lan là kiểu phụ nữ hùng hổ, có chút cường thế, chẳng những kinh doanh giỏi giang, tính cách cũng không hề thua kém đàn ông, một khi bà mở miệng, liền không để cho người khác có được cơ hội bác bỏ.

Trái lại Nguyên Lập Giang, bình thường luôn ôn hòa lễ độ, phong độ lịch lãm, chỉ có khi chạm đến ranh giới quyền lợi thì ông mới bộc lộ bộ mặt thật. Cặp vợ chồng này, ai nấy cũng đều rất lợi hại.

Nguyên Lập Giang lại cười nói: "Cố tổng, cậu cùng Nguyên Dương lưu lại đi, tôi sẽ cho người dọn dẹp phòng khách, rất nhanh sẽ xong. Dù sao cứ đối phó qua đêm nay, ngày mai hết mưa, nước đọng hẳn sẽ rút xuống. Cậu sinh sống ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy rồi, không phải không có kinh nghiệm, mưa lớn như vậy, khả năng ô tô chết máy rất cao, cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ."

Cố Thanh Bùi không thể chối từ, đành phải lưu lại.

Nhà Nguyên Dương gồm có ba tầng, vợ chồng Nguyên Lập Giang ở tầng hai, Nguyên Dương cùng em trai em gái ở tầng ba, mỗi tầng đều có ít nhất hai gian phòng cho khách. Bảo mẫu thu dọn một gian cho Cố Thanh Bùi, ngay tại cách vách phòng Nguyên Dương.

Nguyên Dương dẫn Cố Thanh Bùi lên lầu, Nguyên Dương mở ra một cánh cửa, quay đầu nhìn hắn, Cố Thanh Bùi tưởng là phòng khách, gật gật đầu, "Cám ơn." Sau đó liền tiến vào.

Không nghĩ tới Nguyên Dương cũng theo đuôi đi vào.

Đèn bật sáng, Cố Thanh Bùi nhìn quanh gian phòng ngủ cỡ siêu lớn này, lập tức ý thức được đây là phòng của Nguyên Dương.

Trong tủ thủy linh trưng bày bên trái, dựng đầy mô hình chiến binh cùng Gundam, còn có một ít vũ khí súng ống không biết thật hay giả.

Cố Thanh Bùi lui về phía sau một bước, "Đây là phòng cậu hả."

"Ừ." Nguyên Dương dựa lưng vào cửa, chặn đường ra lại, y nhìn ra Cố Thanh Bùi đang muốn chạy, mà y thì không tính toán để Cố Thanh Bùi thoát ra ngoài.

Cố Thanh Bùi nhíu mày nhắc nhở y: "Chúng ta hiện tại đang ở cùng chỗ với cha mẹ cậu đấy."

"Bọn họ ở phòng xa nhất phía nam, tôi có ở chỗ này hét lớn một câu, bọn họ cũng chẳng nghe thấy cái gì." Nguyên Dương nhếch miệng cười, "Cố tổng, ông đang lo lắng cái gì thế? Sợ để cho người ta biết ông kỳ thật thích nhất là bị đàn ông chơi bằng cổng hậu sao?"

Cố Thanh Bùi cười lạnh một tiếng, "Tôi là sợ cha mẹ cậu chịu không nổi kích thích." Cố Thanh Bùi đặc biệt cường điệu hai chữ "Cha mẹ", hy vọng có thể làm cho Nguyên Dương có chút kiêng dè.

Nguyên Dương trở tay khóa cửa lại, vừa sải bước chân dài, đi về phía Cố Thanh Bùi, vừa cởi  áo, tiện tay ném xuống đất, lộ ra thân trên rắn chắc cường tráng, "Đừng nhiều lời, nếu chúng ta là bạn tình, một khi có nhu cầu thì ông phải thỏa mãn tôi."

Cố Thanh Bùi giễu cợt cười cười, đưa tay cởi khuy áo, "Cậu nói rất có lý."

Nguyên Dương nắm lấy vạt áo trước của hắn, một phen lột áo hắn ra.

Cố Thanh Bùi ôm cổ y, dùng sức chặn miệng y lại.

Nguyên Dương ôm eo hắn đè ngã xuống giường, thô bạo xé kéo quần áo trên người hắn, giống như đống quần áo này có cừu oán với y, đều là chướng ngại ngăn cản y càng thêm tiếp cận với Cố Thanh Bùi.

Hai người đối với thân thể của nhau đều đã tương đối quen thuộc, Nguyên Dương rất nhanh liền tiến vào thân thể Cố Thanh Bùi, bạo ngược xâm phạm.

Đây là lần làm tình lặng lẽ nhất từ trước đến nay của bọn họ, không có những lời hạ lưu chòng ghẹo đắc ý của Nguyên Dương, cũng không có những cuộc đấu võ mồm không khoan nhượng giữa hai người. Bọn họ chính là quen thuộc mà khiêu khích dục vọng đối phương, liều mạng muốn giành được càng nhiều khoái cảm từ trên thân đối phương, tựa như chỉ khi bị khoái cảm vô tận hoàn toàn bao phủ, mới có thể quên đi thất vọng, khổ sở cùng phẫn hận mà bọn họ vừa mới nãy nhận được từ đối phương.

Thời điểm cao trào mãnh liệt kéo tới, Cố Thanh Bùi gắt gao ôm lấy cổ Nguyên Dương, giống như người chết đuối ôm lấy mảnh gỗ trôi, lồng ngực hai người dính sát vào nhau, tựa như hai con rắn quấn quýt tứ chi. Thân thể co rút, cảm giác kịch liệt đến khó có thể hình dung, kích thích như đại dướng đánh úp lại, bọn họ ngay trong khoái cảm như nhấn chìm người kia cùng nhau lên đến đỉnh.

Một hồi tình ái thỏa mãn tràn trề qua đi, Nguyên Dương đè trên người Cố Thanh Bùi, hai người há miệng thở gấp, không một ai nói gì.

Thế giới tĩnh lặng giống như chỉ còn lại có đôi bên, bọn họ nghe tiếng tim đập của đối phương, cũng nghe tiếng của chính bản thân mình.

Qua hơn nửa ngày, Nguyên Dương mới xiết chặt cánh tay, gắt gao ôm Cố Thanh Bùi vào lòng, y lẩm bẩm nói: "Ông dám chán ghét tôi, tôi sẽ liền làm chết ông."

Cố Thanh Bùi không biết có nghe thấy không, một lời cũng chưa nói.

Nguyên Dương dùng gò má cọ vào cổ Cố Thanh Bùi, "Tôi sẽ không dọn đi đâu, ông đừng có hòng vứt bỏ tôi đi tìm kẻ khắc, nhất là cái gã Vương Tấn kia, đáng đời ông......"

Cố Thanh Bùi chậm rãi trở mình, hắn vuốt ve khuôn mặt Nguyên Dương, sau đó ngậm lấy bờ môi y.

Nguyên Dương mở to ánh mắt mệt mỏi nhìn hắn.

Cố Thanh Bùi dùng tay kia che khuất  ánh mắt y, dịu dàng hôn y.

Nguyên Dương liền cảm thấy sống mũi cay xè, trong lòng khó chịu đến vô pháp hình dung, thanh âm y có chút run rẩy, "Cùng lắm thì tôi về sau không cưỡng ép ông nữa, ông dựa vào cái gì chán ghét tôi chứ......"

Cố Thanh Bùi khẽ thở dài, dùng âm thanh thấp đến cơ hồ không nghe được nói câu "Cậu bé ngốc".