Thời điểm Cố Thanh Bùi nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị tên Nguyên Dương, không quá muốn tiếp nhận.

Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chính là không quá muốn nghe thấy giọng nói của Nguyên Dương. Loại khẩu khí bốc đồng, bá đạo, đùa giỡn lưu manh này, có đôi khi hắn cảm thấy thực mới mẻ, cũng coi như một loại tình thú, song cũng có thời điểm, làm cho hắn chán ghét.

Trong khoảng thời gian chần chừ, cuộc điện thứ nhất liền trôi qua, rất nhanh, điện thoại lại vang lên. Hắn biết nếu mình không tiếp, với tính cách của Nguyên Dương, sẽ liên tục gọi tiếp. Hắn lại không tiện tắt mắy, ai biết sẽ bỏ qua cuộc gọi trọng yếu gì đây.

Thở dài, hắn tiếp điện thoại.

Lần đầu tiên hắn nghe thấy Nguyên Dương dùng ngữ điệu kích động như vậy để nói chuyện, "Alo, Cố Thanh Bùi."

"Ừ, gì thế?"

"Ông, ông đang ở nhà à?" Nguyên Dương chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, y hiện tại rối tinh rối mù*, nếu hiện giờ Bành Phóng đứng ngay trước mặt y, y tuyệt đối sẽ đánh chết thằng ranh kia không thương lượng!

* 一个头两个大  ( nhất cá đầu lưỡng cá đại): thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.

Cố Thanh Bùi nhíu nhíu mày, "Cậu nôn nóng gì vậy? Bên đó không có xảy ra việc gì đấy chứ, mấy người Vương Tấn có ổn không?"

Nguyên Dương vừa sốt ruột vừa tức giận, "Nói đến hắn để làm cái gì, hắn thật sự ổn lắm rồi."

"Vậy cậu nôn nóng như vậy để làm gì?"

"Ông, ông hôm qua có phải đã mở máy tính tôi ra không!" Nguyên Dương vốn nghĩ muốn khéo léo tìm cách mở lời một chút, chính là y cảm thấy với chỉ số thông minh của Cố Thanh Bùi, bản thân khẳng định cái gì cũng không thể che đậy được, hơn nữa y thật sự cũng không có tâm tình để vòng vo.

Trái tim Cố Thanh Bùi căng thẳng, một bàn tay không tự giác nắm chặt áo ngủ, hắn bình tĩnh nói: "Đúng vậy, sao thế."

"Ông sao lại mở máy tính của tôi!"

"Máy của tôi có vấn đề, hôm qua cần gửi gấp một email, tôi nhớ rõ trong máy tính của cậu có, cho nên mới mở ra. Đúng rồi, đổi mật mã đi."

"Cố Thanh Bùi!" Nguyên Dương rống lớn một tiếng.

Cố Thanh Bùi lãnh đạm nói: "Không có việc gì thì tôi cúp máy đây, hảo hảo chiêu đãi Vương Tấn cùng Dương luật sư, ngàn vạn lần không thể thất lễ."

"Ông không được cúp." Nguyên Dương há lớn miệng thở hổn hển, "Ông hôm qua...... Ông hôm qua có phải cùng Bành Phóng nói chuyện phiếm hay không."

"Ừ, có nói một lát."

"Hai người, hai người nói cái gì." Nguyên Dương chột dạ trong lòng, trên trán toát đầy mồ hôi.

"Chúng tôi nói cái gì, cậu hẳn là sớm đã biết rồi đó, nếu không rõ, ngày mai trở về tự xem máy tính của mình đi."

Nguyên Dương cơ hồ bị thái độ nhẹ nhàng bâng quơ này của Cố Thanh Bùi làm cho hoảng loạn, y cuống quýt giải thích lung tung: "Cái mồm thằng đó đặc biệt ngứa đòn, ông, ông đừng có suy nghĩ bậy đó."

"Hửm?" Cố Thanh Bùi dừng một chút, "Nghĩ bậy cái gì cơ?"

Nguyên Dương giật mình, thấp giọng nói: "Ông không có giận sao?"

"Vì sao phải giận chứ?" Cố Thanh Bùi rót cho mình cốc nước, bôi trơn yết hầu, chậm rì rì nói: "Nếu ý cậu là ám chỉ nguyên nhân cậu bám dính lấy tôi không buông, tôi nghĩ chúng ta chẳng phải đều đã biết rồi sao? Không phải là bởi vì cậu không phục chuyện tôi quản cậu tại công ty đó ư, tôi tưởng đây là chuyện hai ta đều đã hiểu rồi chứ, có cái gì phải tức giận đâu? Bất quá Bành Phóng khẳng định là hiểu nhầm rồi, tôi hiện tại khoan dung với cậu một chút, không phải bởi vì cậu làm tôi thư thái, mà là biểu hiện của chính cậu so với trước kia đã tốt hơn nhiều. Có đôi khi khiêm tốn rất quan trọng, song không cần phải tự coi nhẹ mình, tôi là người không thích lấy việc riêng làm việc công, cậu không cần phải cảm thấy vì việc chúng ta cùng lên giường mà tôi sẽ đặc biệt chiếu cố cậu. Trước kia cũng không, sau này cũng không, cho nên đừng buông lỏng cảnh giác, hảo hảo biểu hiện, giành lấy vinh quang về cho Nguyên đổng đi."

Nguyên Dương không nói nổi sau khi nghe xong những lời này, trong lòng y là có tư vị gì. Y cảm giác một bàn tay đang kẹp lấy yết hầu mình, hơn nữa còn không ngừng xiêt chặt, khiến hắn cơ hồ ngạt thở.

Cố Thanh Bùi nói không sai, hai người bọn họ sở dĩ đến bên nhau, nguyên nhân ban đầu là cái gì, cả hai đều rành mạch, phương diện này không bao hàm tình cảm hay yêu đương chi hết, mà vẻn vẹn chỉ là một hồi chinh phục cùng đọ sức.

Cố Thanh Bùi nhất quán thông minh, sao có thể bị mình phải chịu thiệt chứ?

Đối với Cố Thanh Bùi mà nói, bọn họ chính là bạn giường miễn cưỡng hòa hợp, không hơn.

Vẻn vẹn chỉ có vậy, mà thôi.

Vậy nên chẳng ngại Bành Phóng nói ra những lời đó, tâm tư của Cố Thanh Bùi cũng sẽ không có nửa điểm dao động, bởi vì hắn cho tới bây giờ không hề đem quan hệ của bọn họ đặt ở trong lòng.

Nguyên Dương run rẩy xiết chặt nắm tay, y cắn răng nói: "Cố tổng thật sự rộng lượng."

"Không có gì rộng lượng hay không cả. Cậu nói Bành tổng không cần lo lắng, ở trong mắt tôi, các cậu vẫn còn là trẻ con, nói chuyện suồng sã một chút, có thể tha thứ. Thấy cậu vội vã hốt hoảng, tôi còn tưởng rằng Vương Tấn gặp phải chuyện không may gì chứ." Cố Thanh Bùi cười hai tiếng, trong mắt lại không có nửa phần ý cười, "Vậy cậu ngủ sớm một chút đi, ngày mai có khả năng mưa, đường núi không dễ đi, các cậu xuất phát sớm một chút, đừng để chậm trễ công tác."

Đầu Nguyên Dương cơ hồ rũ xuống đến ngực, y trầm giọng nói: "Cố Thanh Bùi, hai ta thủy chung chính là bạn tình, đúng không."

Cố Thanh Bùi đem cốc nước trên tay đặt xuống bàn trà, chiếc cốc đụng vào bàn trà vang lên lách cách, tay hắn run rẩy, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, "Nếu không thì là cái gì?"

Nguyên Dương cảm giác huyết dịch toàn thân đều đông đặc, y ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bộ dạng tôi xuất sắc như vậy, ông một chút cũng không thích tôi sao?"

Cố Thanh Bùi cười khẽ  hai tiếng, "Cậu bé ngốc, mau ngủ đi. Tôi còn có việc bận, sau này nếu không có việc quan trọng, thì đừng gọi điện thoại cho tôi." Nói xong, Cố Thanh Bùi quyết đoán ngắt điện thoại.

Ông một chút cũng không thích tôi sao?

Ông một chút cũng không thích tôi sao?

Ông một chút cũng không thích tôi sao?

Trong đầu Cố Thanh Bùi ong ong ong ong vang, có một thanh âm càng không ngừng lặp lại những lời này, từng lần từng lần, làm cho hắn muốn phát hỏa.

Nguyên Dương tự tin tới mức nào, mà có thể hỏi ra được câu này chứ?

Hắn sao có thể thích một gã tiểu lưu manh ấu trĩ mà tùy hứng, bá đạo mà vô lại, nhỏ hơn mình những mười một tuổi chứ? Hắn sao lại phải thích một người khắp chốn mang đến thêm phiền toái, làm cho hắn đau đầu không thôi chứ? Hắn cũng không phải bị hội chứng bảo mẫu.

Dù cho hắn vẫn luôn thích tìm những cậu bé trẻ trung xinh đẹp qua đêm, nhưng bạn đời trong lý tưởng chân chính của hắn, phải là một người chín chắn ổn trọng, quan tâm phóng khoáng, hơn nữa còn có thể trò chuyện hòa hợp với hắn, thật giống như...... Thật giống như Vương Tấn vậy.

Dù sao, tuyệt đối cũng sẽ không giống như Nguyên Dương.

Chính là trong lòng vì cái gì lại phiền muộn đến hoảng hốt như vậy?

Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, một con cún nuôi lâu còn có cảm tình, huống chi là người chứ, có lẽ là bởi vì Nguyên Dương cả ngày lắc lư trong nhà hắn, làm cho hắn nhiều ít sinh ra  chút cảm tình.

Bất quá, cũng chỉ như vậy.

Quan hệ của Hắn cùng Nguyên Dương, nhiều nhất cũng chỉ có thể đến như vậy.

Nguyên Dương đầu bên kia, cứng đờ nhìn điện thoại bị ngắt ước chừng ba bốn giây.

Y chợt bật dậy, hung hăng đem di động quăng xuống đất, sau đó giơ chân đạp đổ một chiếc ghế dựa gần mình nhất. Cảm xúc nóng nảy phẫn nộ lại chẳng thể vãn hồi, y tóm cả áo khoác lẫn chìa khóa xe, như một cơn gió lao ra khỏi cửa.

Y muốn gặp Cố Thanh Bùi, ngay lập tức.

Cảm giác trái tim bị hung hăng đè ép, là cảm giác tệ hại y chưa từng trải nghiệm qua. Trong dĩ vãng dù có gặp phải kẻ địch cường đại đến mấy, sự đả kích cũng chỉ nằm ở bên ngoài, y chỉ cần có thân thể cường tráng cùng thân thủ nhanh nhẹn, là có thể chống đỡ, chính là chưa từng có người nào giống như Cố Thanh Bùi, có thể khiến y khó chịu từ tận bên trong. Mỗi một câu của Cố Thanh Bùi đều đánh thẳng vào con tim y, làm cho toàn thân y giống như treo giữa không trung, lửng lơ nửa vời, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Y trước giờ chưa từng cảm nhận qua cảm giác này, y không biết đây là cái gì, y cũng chẳng hay đây là vì cái gì.

Y chỉ biết rằng, chuyện Cố Thanh Bùi chẳng hề để tâm đến y, khiến y phẫn nộ tới cực điểm.

Mà giả như Cố Thanh Bùi ngoan ngoãn phục tùng y, y sẽ liền nguyện ý đem tất cả những thứ Cố Thanh Bùi muốn đưa đến trước mặt hắn.

Thời điểm Nguyên Dương nắm bánh lái, tay vẫn còn run rẩy.

Y đây là...... Y đây là đã thích Cố Thanh Bùi ư?

Không có khả năng, người mà y không có khả năng thích nhất, chính là cái gã Cố Thanh Bùi khắp chốn khích bác, chèn ép khinh thường, chế nhạo y kia.

Y như thế nào có thể thích một người đàn ông chứ. Ai lúc trẻ mà chẳng phóng túng vài năm, y cùng Cố Thanh Bùi, cũng không tính là quá khác thường, nhưng nếu muốn y trải qua một đời cùng một người đàn ông, y trước giờ chưa từng nghĩ đến.

Không có khả năng, y đối với phụ nữ vẫn là có cảm giác, y không nên...... Y sẽ không đi thích một người đàn ông!

Nguyên Dương kiên quyết phủ định điểm này. Nếu y thật sự thích Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi không biết sẽ đắc ý đến cỡ nào, y thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng kiêu ngạo tự đắc, vênh mặt hất hàm sai khiến của Cố Thanh Bùi.

Y không dễ dàng gì mới đem Cố Thanh Bùi đè được dưới thân, sao có thể cho phép Cố Thanh Bùi lại cưỡi lên cổ y được.

Đúng, là ham muốn chinh phục, y đối với Cố Thanh Bùi, từ đầu tới đuôi, đều là dục vọng chinh phục không ngừng.

Nhưng ý niệm muốn được lập tức nhìn thấy Cố Thanh Bùi trong đầu y, như thế nào cũng không dập tắt được. Y lái xe, dọc theo đường cao tốc tối tăm lao nhanh về phía trước.

Y muốn được nhìn thấy khuôn mặt Cố Thanh Bùi, muốn nhìn một chút biểu tình trên khuôn mặt kia, xem có phải cũng bình thản không gợn sóng giống như trong điện thoại hay không. Có phải Cố Thanh Bùi đối với y chưa từng có lấy một điểm động tâm, có phải đối với Cố Thanh Bùi mà nói, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ y, căn bản chẳng hề quan trọng gì hay không.

Con mắt Nguyên Dương chuyển hồng, gắt gao nắm bánh lái, khí lực cực lớn, thậm chí có thể nghe được tiếng khớp xương chuyển động.

Nguyên Dương là đang phân cao thấp, từ đầu tới cuối, đều đang phân cao thấp cùng Cố Thanh Bùi.

Y cơ hồ là cố chấp cho rằng, nếu y thích Cố Thanh Bùi mà Cố Thanh Bùi không thích y, thì y đã thua rồi.

Y quen thói đọ sức cùng Cố Thanh Bùi, như thế nào cũng không nguyện ý nhận thua tại chuyện này.

Cố Thanh Bùi ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên bị tiếng mở cửa làm bừng tỉnh. Quá nửa đêm đột nhiên có người xông vào cửa, thật sự làm cho người ta kinh hãi. Hắn nhảy xuống giường, đi một vòng không tìm được vũ khí thuận tiện gì, miễn cưỡng cầm lấy một chiếc sừng trâu điêu khắc trang trí trên tủ đầu giường.

Vừa ra khỏi phòng, đèn phòng khách bật sáng, giọng nói của Nguyên Dương giữa đêm phá lệ vang dội, "Cố Thanh Bùi."

Cố Thanh Bùi ngẩn người, hắn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, Nguyên Dương không phải đang ở chốn cách đây hơn hai trăm km đi công tác hay sao? Như thế nào lại đột nhiên quay về rồi?

Không đợi hắn nghĩ nhiều, Nguyên Dương đã muốn ào đến phòng ngủ.

Y cực kỳ nôn nóng, thậm chí ngay cả giày cũng chưa cởi.

Cố Thanh Bùi xoa xoa mắt, đầu óc còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, "Cậu, cậu sao lại quay về thế?"

Nguyên Dương sải một bước dài xông đến, y nghĩ muốn chất vấn Cố Thanh Bùi có phải không chút để tâm gì tới y hay không, nhưng lời này nên hỏi như thế nào, lại thành một vấn đề nan giải.

Y không muốn thể hiện rằng mình để ý, bởi vì Cố Thanh Bùi vốn không quan tâm.

Nguyên Dương đột nhiên cảm thấy được mũi cay xè, trái tim khó chịu như bị kim châm.

Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: "Nói chuyện a, đột nhiên chạy về đây làm gì thế?"

Nguyên Dương gắt gao nhìn hắn chằm chắm, những lời muốn nói, vừa vặn nghẹn lại nơi cổ họng.