Tới tận hơn bốn giờ chiều cùng ngày, nhiệt độ thân thể Cố Thanh Bùi rốt cục hạ xuống, người cũng chậm rãi tỉnh lại.
Nguyên Dương lúc này đang ôm máy tính chơi game, người bên thân mới vừa mở mắt, y liền phát hiện. Y nhanh chóng buông máy tính, mắt không hề chớp một cái nhìn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cảm giác toàn thân đều phi thường phi thường không thoải mái, chỗ nào cũng bất bình thường, đầu đau đến như muốn nổ tung, miệng khô lưỡi khô, thân thể vừa lạnh vừa nóng, hơn nữa toàn thân đều đau, đặc biệt là hạ thân, chỉ cần hơi chút động đậy, thật giống như bị rời ra từng khúc vậy.
Mình bị làm sao thế này?
Sau hai ba giây ngẩn ngơ ngắn ngủi, ánh mắt hắn dần có tiêu cự, in vào tầm mắt hắn chính là khuôn mặt của Nguyên Dương.
Cố Thanh Bùi chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng, toàn thân liền bắt đầu chuếnh choáng.
Trong đầu hắn xuất hiện đứt quãng rất nhiều đoạn hình ảnh ngắn, hết thảy đều nói cho hắn biết, hắn đã lên giường cùng Nguyên Dương, không đúng, phải nói là hắn bị Nguyên Dương cưỡng bức.
Trong nháy mắt hắn liền cảm thấy giận dữ công tâm, kém chút nữa muốn hộc máu.
Nguyên Dương chớp chớp mắt, "Ông tỉnh rồi hả? Không phải là bị sốt đến hồ đồ đó chứ."
Trong mắt Cố Thanh Bùi giăng đầy tơ máu, hung tợn nhìn y. Mẹ nó đây có phải là ác mộng hay không vậy, hắn như thế nào lại suy bại đến nông nỗi này, bị một thằng nhóc MB hạ dược, sau đó bị một thằng trẻ ranh đè! Hắn hiện tại thật muốn giết chết Nguyên Dương.
Nguyên Dương nhíu nhíu đầu mày nhìn biểu tình hung ác của hắn, "Xem ra là tỉnh rồi."
"Mày......" Cố Thanh Bùi muốn nói, lại phát hiện yết hầu bản thân khô rát, cơ hồ không thể phát ra tiếng, nghĩ muốn ngồi dậy quăng cho Nguyên Dương hai cái tát, song toàn thân vô lực, hắn thiếu chút nữa ngất xỉu.
Cố Thanh Bùi hắn đời này chưa bao giờ thảm hại như thế, Nguyên Dương cư nhiên dám nhục nhã hắn như vậy!
Nguyên Dương bĩu môi, "Ông muốn uống nước, hay là ăn cái gì không?"
Cố Thanh Bùi khàn khàn nói: "Cút."
Nguyên Dương nói: "Tôi cút thì ai tới chiếu cố ông đây, lúc này cũng đừng có mà cậy mạnh."
Y đứng dậy rót cho Cố Thanh Bùi cốc nước, sau đó đỡ người dậy, đem cốc ghé đến bên miệng Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi dù cho đầu óc có bị thiêu đốt đến choáng váng, nhưng tính cách trời sinh trầm ổn nghiêm ngặt của công trình sư vẫn khiến cho hắn trấn định lại. Sự tình là đã xảy ra, giận dữ cũng không giải quyết được vấn đề, hắn nhất định phải mai chóng khỏe lại, dùng đầu óc thanh tỉnh đáp trả lại sự tình đã phát sinh.
Hắn nhất định phải khiến cho Nguyên Dương gặp báo ứng.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Dương một cái, uống chỗ nước được mang tới.
Nguyên Dương hỏi: "Ông muốn ăn cơm không? Tôi sẽ bảo khách sạn đưa lên chút ít."
Cố Thanh Bùi nhắm mắt lại, "Cháo, sữa."
Nguyên Dương cầm lấy điện thoại đặt đồ mang lên.
Trong phòng im ắng một mảnh gượng gạo.
Nguyên Dương nhìn mặt nghiêng nhắm chặt hai mắt của Cố Thanh Bùi, trên khuôn mặt kia viết đầy phẫn nộ cùng cự tuyệt. Trong lòng y không quá thoải mái, mở miệng nói: "Tôi sớm đã cảnh cáo ông, chớ chọc giận tôi, ai bảo ông không biết tự lượng sức chứ."
Sau khi nói xong, y có chút hối hận, điều y muốn nói không phải như vậy, dù sao...... mà cho dù có như thế, khẳng định cũng không nên nói ra như vậy.
Cố Thanh Bùi mở to mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn y, "Cậu không phải ngại đồng tính luyến ái ghê tởm hay sao, Nguyên công tử vì trả đũa tôi, ngay cả bản thân cũng đều hy sinh, thật sự là tinh thần rất đáng khen."
Trên mặt Nguyên Dương có chút không nén được giận, chuyện này y vô luận như thế nào cũng không có cách giải thích. Ngay cả chính y cũng đều không hiểu nổi mình lúc đó là bị làm sao, y cho tới bây giờ chưa từng có bất cứ ý nghĩ gì đối với đồng tính, như thế nào lại khống chế không được mà xâm phạm Cố Thanh Bùi.
Y đến bây giờ cũng không có cách nào giải thích với bản thân, chứ đừng nói với người khác.
Ánh mắt Cố Thanh Bùi lạnh như băng, nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Nguyên công tử thật có bản lĩnh, hiệp này cậu thắng, nói đi, cậu muốn thế nào?"
Nguyên Dương ngẩn người.
Y muốn thế nào?
Y lúc ban đầu chính là chán ghét Cố Thanh Bùi dám cả gan quản thúc, sai khiến y khắp chốn. Sau lại bởi vì Cố Thanh Bùi năm lần bảy lượt khiêu khích, lòng y liền sinh phẫn nộ, mới ngẫm nghĩ biện pháp trừng trị Cố Thanh Bùi, xả hận một phen.
Hiện tại người cũng đã trừng trị, giận cũng đã xả. Kỳ thật cuộc sống ở công ty cũng không khó khăn như vậy, hiện tại, y muốn thế nào đây?
Y rầu rĩ nói: "Về sau ít quản tôi thôi."
"Được, tôi sau này cũng không quản cậu nữa, cậu cũng không cần phải đưa đón tôi đi làm nữa, cậu thích làm gì thì làm cái đó, như vậy cậu vừa lòng chưa?"
Nguyên Dương nhíu nhíu đầu mày, "Tôi vẫn sẽ đưa đón ông."
"Làm sao dám làm phiền Nguyên công tử chứ." Cố Thanh Bùi châm chọc nói.
Nguyên Dương vừa muốn mở miệng, di động của Cố Thanh Bùi lại vang lên.
Cố Thanh Bùi cầm lấy di động, phát hiện là Triệu Viện gọi đến. Hắn hắng hắng giọng, tiếp điện thoại, "Alo? Viện Viện."
"Thanh Bùi, ế? Anh bị cảm à?"
Nguyên Dương nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Cố Thanh Bùi, ánh mắt trân trối.
Cũng giống như hắn trước giờ chưa từng biết Cố Thanh Bùi có thể ở trên giường quyến rũ đến vậy, hắn cũng không biết Cố Thanh Bùi có thể dùng ngữ khí ôn nhu đến thế để nói chuyện cùng người khác.
"Ừ, có chút không hợp khí hậu."
"Anh đi đâu vậy? Công tác à?"
"Ừ, anh đi công tác ở Hàng Châu."
"Thực đáng tiếc, mẹ em gửi cho một ít thịt khô quê nhà, em còn đang định mang qua cho anh đây."
Cố Thanh Bùi cười hai tiếng, thanh âm rất khàn, "Em là không biết làm, muốn để anh nấu cho ăn chứ gì."
Triệu Viện cười nói: "Sao có thể để người bệnh nấu cơm chứ. Anh ở chỗ nào tại Hàng Châu vậy? Em qua xem anh."
"Không cần đâu, ngày mai anh có thể sẽ về rồi, không có bệnh nặng gì đâu, uống thuốc là được rồi."
"Em chính là muốn qua gặp anh."
Cố Thanh Bùi dừng một chút, nói: "Em không phải là......"
Triệu Viện thở dài, "Ừm, em cãi nhau với anh ấy, vẫn là anh tốt nhất, chẳng bao giờ cãi vã với em cả."
Cố Thanh Bùi nói: " Em phải sửa cái tính cách đó đi, ngày mai hoặc là ngày mốt trở về chúng ta sẽ gặp mặt được không?"
"OK, em sẽ qua sân bay đón anh nhé?"
"Không cần, công ty có người tới đón, chờ anh trở lại Bắc Kinh sẽ điện thoại cho em."
"OK, anh phải nhớ giữ gìn thân thể nha, uống thuốc đúng giờ đấy."
"Anh biết rồi, bye bye."
Cố Thanh Bùi sau khi cúp điện thoại, phát hiện Nguyên Dương đang chòng chọc nhìn hắn, sắc mặt không tốt lắm. Hắn không để ý, bỏ di động qua một bên.
Nguyên Dương lạnh nhạt nói: "Tình nhân nào vậy a, nói chuyện thắm thiết thế."
Cố Thanh Bùi lãnh đạm nói: "Không liên quan đến cậu. Chúng ta mới nãy nói đến chỗ nào rồi? À, đúng rồi, sau này không cần cậu đưa đón tôi nữa, cậu thích làm gì thì làm, đến hay không cũng tùy ý. Tôi sẽ giải thích với Nguyên đổng, tôi tư lịch không đủ, không xứng giáo dục Nguyên công tử, ông ấy nên tìm ai đó chức cao hơn đi."
Trong lòng Nguyên Dương dâng lên một đống lửa, "Được lắm, tôi sẽ chờ đến lúc ba tôi mau chóng thả tôi đi, ông tưởng rằng tôi nguyện ý suốt ngày phải chịu đựng ông sao?"
Cố Thanh Bùi ở trong lòng cười lạnh, muốn chạy ư? Không dễ dàng vậy đâu. Tiện nghi của Cố Thanh Bùi hắn không phải là cứ chiếm không như vậy là được, nếu đòi lại chút đỉnh từ trên thân Nguyên Dương, hắn sẽ không họ Cố nữa.
Nguyên Dương bực bội nhìn chằm chằm di động đặt ở bên cạnh người Cố Thanh Bùi, rốt cục nhịn không được vươn tay đoạt lấy.
Cố Thanh Bùi giật mình, "Cậu làm cái gì đấy?"
Nguyên Dương mở ra bản ghi điện thoại, quả nhiên nhìn thấy một số liên lạc tên là "Viện Viện", hiển nhiên là tên phụ nữ, vừa rồi trong phòng yên tĩnh, tuy rằng y nghe không rõ lắm đầu kia điện thoại kia đang nói cái gì, nhưng có thể nghe ra là giọng nữ. Y không hiểu nổi, Cố Thanh Bùi không phải GAY sao, chẳng lẽ vẫn còn có bạn gái?
Cố Thanh Bùi nổi nóng nói: "Trả di động cho tôi."
Nguyên Dương dựng lông mày, "‘ Viện Viện ’? Thực thân thiết a. Ông không phải đồng tính luyến ái sao, còn chim chuột gì với đàn bà chứ."
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Có quan hệ gì với cậu chứ?" Hắn dừng một chút, mỉm cười, "Nguyên công tử không phải là cảm thấy, ngủ với tôi một lần là liền còn có lập trường hỏi chuyện riêng tư của tôi đấy chứ?"
Nguyên Dương thẹn quá hóa giận, "Thối lắm, tôi mẹ nó là muốn xem coi ông có phải là muốn lừa gạt phụ nữ hay không thôi."
Cố Thanh Bùi vươn tay, đoạt lại di động, "Tôi nói lại lần nữa, không liên quan đến cậu." Hắn nằm lại giường, xoay người, dùng bóng lưng công khai cự tuyệt Nguyên Dương.
Nguyên Dương trừng mắt nói: "Tôi nói cho ông hay, cái công ty nát kia tôi một ngày cũng không nghĩ ở lại thêm, ông tốt nhất là nói chuyện rõ ràng với ba tôi đi."
Cố Thanh Bùi không nói gì, hắn nghĩ muốn tiếp tục ngủ một giấc, có lẽ ngày mai có thể khỏe lại.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Nguyên Dương mở cửa, bên ngoài là nhân viên phục vụ mang cháo đến.
Nguyên Dương đem cháo cùng sữa bỏ xuống bên giường, nhìn Cố Thanh Bùi đưa lưng về phía y, trong lòng nổi bão, "Này, dậy ăn đi."
Cố Thanh Bùi không nói chuyện.
Nguyên Dương liền tiến đến lôi hắn dậy, "Ăn cơm!"
Cố Thanh Bùi căn bản không buồn nhìn y, "Tôi muốn thì sẽ tự ăn. Phải rồi, cậu còn ở trong phòng tôi làm cái gì?"
Nguyên Dương ngẩn người, Cố Thanh Bùi đã muốn tỉnh, y quả thật tìm không ra lý do tiếp tục ở tại chốn này nữa.
Y cũng chẳng thích chiếu cố Cố Thanh Bùi.
Y hung hăng đá vào chân giường, ôm lấy máy tính, đạp cửa bỏ đi.
Cố Thanh Bùi thở ra một hơi thật dài, hai tay nắm chặt ga giường.
Động tác Vừa rồi của Nguyên Dương, tác động đến có bắp toàn thân hắn. Nơi hạ thể riêng tư truyền đến sự đau nhức khiến người xấu hổ nhục nhã, một lần nữa nhắc nhở hắn tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hắn dù rằng bị hạ dược, nhưng không phải là toàn bộ không nhớ được, thậm chí trái ngược, hắn đối với rất nhiều chi tiết trong đêm đó đều ghi nhớ đến phi thường rõ ràng. Hoặc giả cũng không phải hắn nhớ rõ, mà là thân thể hắn nhớ rõ.
Hắn nhớ rõ hắn từng bị khoái cảm điên cuồng tra tấn như thế nào, hắn nhớ rõ những lời ô ngôn uế ngữ Nguyên Dương từng nói, hắn nhớ rõ thân thể hắn đã bị tốc độ cùng lực đạo như thế nào xâm phạm, hắn nhớ rõ hai người bọn họ đã triền miên ra sao.
Cái ký ức chết tiệt này, đã muốn ghi dấu ấn toàn bộ trên người hắn, vô luận hắn có muốn quên đi đến cỡ nào, cũng đều làm không được.
Dù chỉ là ngẫm lại, hắn liền cảm giác bất cứ chỗ nào trên toàn thân cũng đều phát nhiệt, trong thân thể có một cỗ xao động mờ mịt không thể nói rõ.
Nhất định là bởi vì hắn phát sốt, hắn sốt đến hồ đồ, hoàn toàn là sốt đến hồ đồ rồi.
Dám nhục nhã hắn như vậy, hắn tuyệt đối muốn cho Nguyên Dương phải trả giá đắt.
Nguyên Dương trở lại gian phòng thuê kia của y cùng Bành Phóng, đem máy tính quẳng lên giường, còn mình thì lại cáu kính đi qua đi lại mấy lượt trong phòng.
Cái gã Cố Thanh Bùi khốn kiếp này thời điểm hôn mê còn đáng yêu hơn.
Ả đàn bà ngu ngốc kêu Viện Viện kia là ai chứ? Ả không biết Cố Thanh Bùi là đồng tính luyến ái sao? Hai người còn mèo mỡ cái rắm a.
Nguyên Dương từ trong tủ lạnh mini lấy ra một chai rượu, tự rót cho mình một ly.
Ánh mắt y lướt tới trên giường, chiếc máy tính kia đang im lặng nằm ở nơi đó.
Chuyện đoạn video kia không thể nói cho Cố Thanh Bùi, y ngẫm nghĩ. Đây hẳn là nhược điểm trọng yếu nhất, chưa đến thời điểm thì chưa nên lấy ra.
Có thứ này, nếu Cố Thanh Bùi lại dám ngang ngược, hoặc là không nghe lời y nói......
Nguyên Dương nhịn không được đi tới mở máy tính ra, ma xui quỷ khiến y lại bật đoạn vid kia lên.
Bộ dáng ý loạn tình mê của Cố Thanh Bùi giống như vươn tay là có thể chạm đến*, cùng với người đàn ông ăn nói khắt khe kia như thể hai người khác nhau.
*Nguyên văn 触手可及 (xúc thủ khả cập): ý chỉ khoảng cách rất gần, vươn tay ra là có thể chạm được.Nếu Cố Thanh Bùi vẫn như thế này thì thật là tốt......
Người đàn ông quyến rũ đến cực điểm trong đoạn vid, chỉ cách hắn có mười mét, người đàn ông kia hiện tại cũng đồng dạng toàn thân lửa nóng, đồng dạng hư nhuyễn vô lực, y có thể tùy tiện đùa nghịch, y có thể dùng bất cứ tư thế nào hung hăng xâm phạm, khiến cho trên khuôn mặt người đàn ông kia chỉ có tình dục, chứ không phải là biểu tình lãnh đạm mỉa mai.
Y thật muốn...... Y thật muốn được nếm trải lần nữa.
Nguyên Dương nện một quyền lên tường. Y đến tột cùng là làm sao vậy!