Thẳng đến thời gian bữa trưa, Cố Thanh Bùi suốt sáng cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Nguyên Dương, không biết là chạy đến góc nào hút thuốc, hay là lại sinh hờn dỗi mà bỏ đi.

Mắt không thấy tâm không phiền, hơn nữa hắn lại có lý do khấu trừ tiền lương của Nguyên Dương. Phỏng chừng ba nghìn đồng tiền lương này, tới cuối tháng một xu cũng không dư thừa, nếu khi đó Nguyên Dương còn sống được thực phóng khoáng, hắn sẽ hỏi thử y xem là ăn của ai ở chỗ ai. Nếu như sống không tốt, thì chính là hợp ý hắn.

Trước kia thời điểm hắn ở xí nghiệp nhà nước, quản người chính là dựa vào đủ loại quy định cứng nhắc áp chế. Không phục? Trừ lương. Không tuân thủ quy củ? Trừ lương. Coi thường quy định? Trừ lương. Không chỉ là khấu trừ lương tháng, khảo sát hiệu quả năng suất lao động kém, tiền thưởng vĩnh viễn có ít nhất, thăng chức tăng lương vĩnh viễn không có phần. Cứ trị người như vậy, hai ba lượt có thể sẽ nề nếp. Không nề nếp, thì hoặc là từ chức, hoặc là mãi đứng một góc chịu thất bại. tóm lại, vô luận như thế nào, mục đích chuẩn hóa quản lý công ty của hắn đều có thể đạt tới. Chính là cái chiêu trừ tiền lương này lúc trước đối với Nguyên Dương hiển nhiên sử dụng không được tốt lắm, cho nên thế nào cũng phải khiến y cảm thấy tiền lương là hữu dụng mới được.

Tuy hy vọng thành công của chiêu thức ấy không lớn, nhưng chí ít làm ra chút ảnh hưởng với Nguyên Dương. Nguyên Dương là người cực kỳ ngạo mạn như vậy, tuyệt đối sẽ không chịu thua, hắn sẽ nhìn xem Nguyên Dương sống dựa vào ba nghìn một tháng như thế nào.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Cố Thanh Bùi ngồi trong văn phòng nghỉ ngơi, tính toán tiêu hóa một chút xong liền đi ngủ một giấc, mấy ngày nay bởi vì chuyện Nguyên Dương, nghỉ ngơi vẫn không được tốt lắm.

Nghỉ ngơi hai mươi phút, hắn dự định tiến gian nghỉ trưa. Hắn đặt thêm mấy bộ áo ngủ trong phòng, dù sao tây trang là ủi phẳng phiu cũng không thể mặc đi ngủ, ngủ dậy sẽ nhìn không nổi.

Thời điểm hắn đang cởi quần áo thay đồ ngủ, cửa đột nhiên bị mở ra.

Cố Thanh Bùi kinh ngạc quay đầu lại, Nguyên Dương đang cau mày đứng ở cửa.

Cố Thanh Bùi mặc quần lót co giãn màu đen, hai chân dài cùng eo hông nhỏ gầy hiển hiện. Hắn chân trần đứng trên sàn nhà, cầm trong tay áo ngủ vải bông, bởi vì cởi ca vát mà không cẩn thận làm tóc mái rối loạn rũ xuống trán. Ánh mắt luôn ẩn tàng rất nhiều cảm xúc cũng bị hắn hạ xuống, khiến cho hắn nhìn qua trẻ đi vài tuổi. Trút bỏ một tầng da tây trang kia, che giấu hết sạch khí chất tinh anh trên thân hắn, bộ dáng nửa thân trần ngơ ngẩn kia lại có thêm vài phần tự nhiên cùng tùy tính.

Nguyên Dương không nghĩ tới một người mặc quần áo cùng cởi quần áo lại có sự chênh lệch lớn như vậy. Thật giống như thân tây trang kia là võ trang trên thân Cố Thanh Bùi, một khi loại bỏ, con người này, ở bề ngoài chí ít sẽ không còn có loại khí thế áp bức người nữa.

Chẳng lẽ đối phó với gã đàn ông này là cần phải đem hắn lột sạch bách ư?

Nguyên Dương sau khi ý thức được bản thân lại sinh ra ý tưởng như thế, liền bị chính bản thân làm hoảng sợ.

Đều là do cái thằng ngốc Bành Phóng kia, cái miệng bắn bậy bắn bạ.

Cố Thanh Bùi có chút cận thị, số độ dù không nặng, tuy hắn có thể thấy rõ là Nguyên Dương, nhưng vẫn là không tự giác nheo mắt lại. ánh mắt bởi vì nheo nhỏ lại mà có lộ ra vài phần mê man, "Cậu...... Cậu làm gì vậy?"

"Tìm ông."

"Có việc gì không? Buổi chiều rồi nói sau, tôi muốn nghỉ ngơi." Cố Thanh Bùi cong thắt lưng mặc quần vào. Động tác này kéo dài đường cong từ phần lưng cùng khớp chân hắn, xương cột sống hơi hơi gồ lên, phần eo không có nửa điểm sẹo lồi, giống như một cánh tay là có thể ôm lấy......

Nguyên Dương lại bắt đầu chửi Bành Phóng trong lòng. Dù cho y không phải đồng tính luyến ái, nhưng thời điểm y ý thức được người trước mắt không phải một gã đồng tính đơn thuần, mà là một gã đồng tính cảm thấy hứng thú với đàn ông, y thật sự không có cách nào nghĩ đến chỗ khác.

Huống chi, y cũng không biết dạng như Cố Thanh Bùi, đến tột cùng là nằm trên hay nằm dưới. Tưởng tượng cái gã đàn ông ở trước mắt áp chế y khắp chốn, làm cho y phẫn nộ không chịu nổi lại có thể mở rộng hai chân để một thằng đàn ông khác xâm phạm, y liền cảm thấy tiếp thụ không nổi, y quả thực không có cách nào tưởng tượng ra hình ảnh như vậy.

Thật giống như một đối thủ có thể đánh nhau cùng y lại bị một gã lâu la đầu đường xó chợ đánh ngã, với hắn mà nói đây là một loại vũ nhục.

Ngữ khí của Nguyên Dương đột nhiên trở nên vừa cấp bách lại thô bạo, "Gọi điện báo cáo với ba tôi xong, giờ ông còn muốn ngủ trưa hả?"

Cố Thanh Bùi nhún vai, vừa mặc áo ngủ vừa nói: "Giữa hai sự kiện này căn bản không có tính liên quan. Cậu nếu muốn thảo luận chuyện này, trước đi ra ngoài đi, chờ tôi tỉnh ngủ sẽ gọi cậu."

"Tôi cũng muốn ngủ, sau này buổi trưa tôi cũng ngủ ở nơi này. Ông thích ngủ đâu thì ra chỗ đó mà ngủ." Nguyên Dương một phen đẩy hắn ra leo lên giường.

Cố Thanh Bùi ngẩn người, dở khóc dở cười, "Nơi này là văn phòng tổng tài, theo lý thuyết tôi không chấp thuận cho cậu tiến vào, thì cậu sẽ không được tiến vào."

"Ông có thể làm gì chứ? Trừ tiền lương tôi hử, tiếp tục trừ đi a." Nguyên Dương đứng dậy cởi giày, sau đó cởi cả áo khoác. Thời điểm đang muốn theo thói quen cởi khuy áo, ý thức ra điều gì, y liếc nhìn Cố Thanh Bùi một cái, cài lại nằm xuống.

Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: "Sao không cởi quần áo ra thế? Sợ bị tôi nhìn à?"

Nguyên Dương trừng mắt liếc hắn một cái, "Tôi sợ ông á? Thúi lắm. Có cần cởi sạch cho ông trắng mắt không?"

Cố Thanh Bùi cười khẽ, "Tôi hình như quên không nói với cậu, tôi đối với loại hình như cậu là không có hứng thú."

Nguyên Dương cười lạnh, "Vậy ông là thích dạng người như hôm đó hả? Là ông làm hắn a hay là hắn làm ông a."

Cố Thanh Bùi hừ cười nói: "Riêng tư cá nhân, không tiện trả lời."

Trong lòng Nguyên Dương dâng lên một luồng lửa không rõ căn nguyên, "Cái loại người như ông, toàn đi lừa đám trẻ con nít ranh thèm tiền để chúng nó đè."

Cố Thanh Bùi mặt không đổi sắc nói: "Cũng không lừa tiền của cậu, nên cũng không cần phải báo cáo rõ ràng với cậu."

Sắc mặt Nguyên Dương trầm xuống, "Thực mẹ nó ghê tởm."

Hàn quang trong mắt Cố Thanh Bùi chợt lóe, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật sự ngại quá đi, cậu cũng đừng có tự mình tìm đến ghê tởm nữa." Nói xong hắn không đợi Nguyên Dương phản ứng lại, trực tiếp leo lên giường.

Nguyên Dương quát: "Ông mẹ nó làm gì đấy, ai cho ông lên đây."

Cố Thanh Bùi chỉ chỉ giường, "Đây là của tôi, tôi muốn ngủ trưa, cậu thích ở trong này cùng ngủ với một gã đồng tính luyến ái, tôi cũng không ngăn cản. Bất quá đều là cậu tự tìm đến." Nói xong hắn xốc chăn lên chui vào, nhắm mắt lại nằm xuống.

Nguyên Dương có chút sững sờ, nhìn mắt Cố Thanh Bùi nhắm chặt, lông mi thon dài hơi hơi chớp động, cánh mũi theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng.

Tính nết Nguyên Dương là cực kỳ không chịu thua, lúc này chính là có muốn chạy cũng không thể chạy, nếu không liền rơi xuống thế yếu. Y nghiến răng, cũng chui vào trong chăn, bất quá nằm ở một đầu khác của giường đôi, chia đều chăn với Cố Thanh Bùi.

Cho dù là giường đôi, chính là cũng chỉ có một mét rưỡi, vốn chỉ dùng để nghỉ trưa, một người dư dả có thừa, chính là sau khi hai gã đàn ông lớn đùng cùng nằm, không gian thật sự chật hẹp đến đáng thương. Nguyên Dương chỉ cần nhẹ nhàng động một cái, liền có thể chạm phải cánh tay Cố Thanh Bùi, y liền nằm thẳng đơ giống như cương thi, không muốn đụng chạm đến bất cứ bộ vị nào trên thân thể Cố Thanh Bùi.

Bởi vì dù rằng chẳng đụng tới, y vẫn có thể cảm giác được nhiệt lượng tỏa ra từ làn da của Cố Thanh Bùi.

Cái loại nhiệt lượng rất chân thật, rất rõ rệt này, nếu trực tiếp đụng vào, khẳng định là nóng hổi......

Cố Thanh Bùi thật sự là kẻ bị người ta xâm phạm ư? Hắn vừa rồi tuy rằng không thừa nhận, nhưng con mẹ nó cũng không phủ nhận. Người Cố Thanh Bùi như thế, cũng sẽ giống như một ả đàn bà mở rộng chân, hoặc là nằm úp sấp, hoặc là......

Nguyên Dương không thể khắc chế bản thân phác thảo ra trong đầu hình ảnh Cố Thanh Bùi bị đàn ông đùa bỡn. Ngăn cản bản thân như thế nào cũng đều không nổi, tư duy của y tựa như ngựa hoang thoát cương không thể khống chế. Khuôn mặt khiến y hận đến nghiến răng nghiến lợi kia của Cố Thanh Bùi càng không ngừng xuất hiện, biến ảo, cái khuôn mặt luôn mang theo nụ cười thong dong, châm chọc, đạo đức giả, xảo trá kia, nếu xuất hiện biểu tình cao trào, sẽ trông như thế nào chứ?

Y thật sự...... thật sự rất hiếu kỳ.

Cái gã đàn ông khiến y mỗi ngày đều khó chịu, mỗi ngày đều muốn động thủ. Cái gã chèn ép khiến y uất ức, vắt hết tâm tư, hao tâm tổn trí muốn đối phó. Cái gã mà hắn xem như một đối thủ đáng để đọ sức, ở trên giường có lẽ là bộ dáng hoàn toàn bất đồng, có lẽ sẽ giống một con chó cái cầu xin đàn ông làm tình. Chỉ cần tưởng tượng đến điều này, Nguyên Dương chẳng hiểu sao liền không có cách nào bình tĩnh.

Y chợt nghĩ ra một ý tưởng thực dọa người, chính là nếu đối thủ khắp chốn gây phiền cho y bình thường rất khó đánh bại, ở trên giường xâm phạm một hồi là có thể giải quyết.

Ý tưởng này khiến trong lòng y càng thêm chán ghét Cố Thanh Bùi. Nếu không phải phát hiện Cố Thanh Bùi là đồng tính luyến, y sao có thể nghĩ ra một ý tưởng ghê tởm như vậy.

Cố Thanh Bùi ngủ bên cạnh y, giống như một quả bom, làm cho toàn thân y khó chịu.