Cố Thanh Bùi không chịu nổi loại ánh nhìn đay nghiến này của Nguyên Dương, hắn chạy trối chết. Nguyên Dương vẫn luôn dùng ánh mắt đỏ rực trừng trừng nhìn hắn, nhưng không có ngăn cản hắn.

Ý niệm giả dối duy trì hai tháng nay của hai người rầm rầm sụp đổ, Cố Thanh Bùi rốt cục hiểu được, hắn vẫn chưa bước được ra. Mà Nguyên Dương, cũng vậy.

Chẳng qua, Nguyên Dương đã thay đổi, có sự nghiệp, có bạn gái, có rất nhiều thứ trước kia không có, hết thảy của Nguyên Dương đều đang biểu thị y đã bắt đầu hướng tới một cuộc sống hoàn toàn mới, mà bản thân thì cái gì cũng chẳng hề thay đổi, so với Nguyên Dương còn bị động hơn nhiều.

Nguyên Dương còn thích hắn sao?

Cố Thanh Bùi nghĩ đến một đống ảnh chụp trộm kia, da đầu có chút tê dại.

Thái độ của Nguyên Dương, thật sự không quá giống với thích, song lại tựa như vẫn luôn canh cánh trong lòng muốn trả thù, hắn không ngờ rằng Nguyên Dương hai năm nay, là mang theo mối hận đối với hắn mà vượt qua.

Hắn đã từng thiết tưởng vô số khả năng hai người gặp lại sau hai năm, nhưng một cái cũng chẳng hề đoán trúng.

Nguyên Dương hiện tại lấy tư thái đi săn hùng cứ trên đỉnh đầu hắn, lúc nào cũng giám thị hắn, tạo áp lực vô hình cho hắn. Hắn không biết Nguyên Dương đến tột cùng muốn làm gì, cũng không biết Nguyên Dương đến tột cùng đến khi nào sẽ hạ thủ.

Nguyên Dương hiện tại, so với anh chàng ngốc hai năm trước chỉ biết hành sự lỗ mãng, còn lợi hại hơn nhiều.

Cố Thanh Bùi về đến nhà, trong nháy mắt đóng cửa phòng lại, mới cảm giác được một tia an toàn.

Hắn còn chưa qua cơn say, vừa rồi bị Nguyên Dương chọc giận, hiện tại cảm giác càng thêm bốc lên, hắn lao vào tắm nước lạnh, lúc này mới cảm thấy đầu hạ nhiệt.

Nhào đầu lên giường, Cố Thanh Bùi một chút cũng không muốn động đậy.

Ttrong đầu hắn có quá nhiều sự tình, của công ty, của Nguyên Dương, không có cái nào có thể giải quyết thuận lợi, điều này làm cho hắn không khỏi phiền muộn trong lòng.

Hắn cầm lấy điện thoại, tính toán gọi cho trợ lý, hỏi một chút bên Vị Thủy khi nghe được tin tức hắn "Sinh bệnh" có phản ứng gì, có chênh lệch thế nào với sự mong đợi của bọn họ.

Nói chuyện vài phút, thấy ý tứ đối phương là tạm thời tin tưởng, ngày ký hợp đồng cũng dời lại một tuần.

Có một tuần, cũng có thể giải quyết rất nhiều chuyện.

Mới vừa cúp điện thoại, một dãy số xa lạ liền gọi đến.

Sau khi Cố Thanh Bùi tiếp điện, bên kia truyền đến một thanh âm nam không ra nam nữ chẳng ra nữ, rất khó nghe, cảm giác như đang bịt mũi nói, "Alo, Cố Thanh Bùi phải không?"

Trong lòng Cố Thanh Bùi lập tức nảy lên cảnh giác, bằng hữu của hắn đều là đàn ông trưởng thành, không có ai lại thấp kém đến mức giở cái trò đùa giỡn vô vị này.

"Anh là ai?"

"Ngài đừng quan tâm tôi là ai, tôi có vụ làm ăn muốn bàn với ngài, ngài khẳng định có hứng thú."

"À, tôi không có muốn làm ăn với loại người hành động quái gở như anh đâu."

"Hừ, vụ làm ăn này ngài khẳng định muốn làm."

"Nói đi, đừng lảm nhảm nữa." Cố Thanh Bùi đã cảm thấy được đối phương không có mục đích tốt.

"Kỳ thật cũng không có gì, trong tay tôi có mấy tấm ảnh đẹp mắt của ngài. Mỗi tấm năm mươi vạn, tổng cộng bốn tấm, hai trăm vạn bán cho ngài đó."

Trái tim Cố Thanh Bùi xiết căng, sắc mặt tức thì trầm  xuống, hắn bất động thanh sắc nói: "Ảnh chụp trong tay anh cũng đâu phải là một phần độc nhất, nhân viên công ty tôi năm đó, người nào cũng có một phần. Tôi tốn tiền uổng phí vào chuyện này, có nghĩa lý gì chứ?"

Đối phương tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ hỏi vấn đề này, tức khắc nói: "Đúng vậy, người có những tấm hình này quả thật không ít, nhưng dám tung lên mạng, dám đem ra uy hiếp ngài, liệu có được mấy người? Tôi biết, đây là chuyện phạm pháp, bọn họ không dám làm, nhưng tôi thì có. Ngài nếu không trả tiền, tôi liền đem những tấm hình này in ra thành trăm bức, rải từ trên xuống dưới công ty ngài, đến lúc đó người biết sẽ lại càng nhiều thêm."

Cố Thanh Bùi chú ý người này sau khi nói chuyện nhiều hơn, có thể nghe ra một ít khẩu âm phía nam, hơn nữa rõ ràng văn hóa trình độ không cao, song, lời gã nói rất có đạo lý.

Ánh chụp của hắn khi ấy không có bị truyền bá diện tích lớn, một là vì hắn tại công ty có quan hệ tốt với nhân viên, còn một cái nữa, có thể là Nguyên Lập Giang hoặc Nguyên Dương tiến hành khống chế. Người quen biết chuyện hắn lúc đó không ít, nhưng cũng không liều lĩnh đem ảnh chụp truyền bá bậy bạ, dù sao nếu không có bất luận thâm cừu đại hận gì, một khi bị vạch trần ai cũng đều bất lợi.

Cho nên phạm vi phát tán ảnh chụp lúc ấy, hẳn là chính là trong hơn mấy trăm đến một ngàn người, dù sao hắn cũng không phải người có tiếng tăm gì, cuối cùng liền biến mất không tăm tích.

Nhưng người lưu lại những thứ đó tuyệt đối không phải số ít.

Chính là tựa như này người này nói, dám đem ra uy hiếp hắn, cơ hồ là không có, bởi vì sự tống tiền này, là phạm pháp.

Loại người này không cần nhiều, hắn cho tới giờ vẫn lo lắng hãi hùng e sợ gặp phải một kẻ như vậy.

Cố Thanh Bùi điều chỉnh cảm xúc một chút, không để lộ nửa điểm bối rối, "Anh nói cũng có đạo lý, nhưng mà tôi hôm nay đưa anh tiền, ngày nào đó anh không có tiền lại lấy ảnh ra đòi tôi thêm nữa. Đây là cái hang không đáy, làm sao bảo đảm anh sau này không tới tìm tôi nữa chứ?"

"Hắc hắc, tôi cam đoan sau này không tới tìm ngài lúc nào chứ? Cố tổng, ngài có tiền như vậy, tiếp tế một chút cho quần chúng cùng khổ cũng có quan hệ gì đâu."

Cố Thanh Bùi nheo mắt lại, thằng ranh này lòng tham không đáy, nếu thực sự cho gã tiền, sau này liền vĩnh viễn không có chừng mực. Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Chúng ta trước kia không có xích mích gì chứ."

Đầu kia sững lại một chút, không chút suy nghĩ liền bình chân như vại nói: "Không có."

Quả nhiên là người quen biết trước kia, có thể là ai chứ?

Người có trình độ văn hóa không cao như vậy Cố Thanh Bùi quen biết cũng không nhiều, bằng hữu của hắn dù không nhất định phải đại phú đại quý, nhưng chí ít về mặt giao lưu phải không có chướng ngại.

Song người hắn mỗi ngày tiếp xúc lại không ít, hắn nghĩ trái nghĩ phải, cũng nghĩ không ra nổi.

"Anh em đây chính là thiếu tiền, muốn kiếm chút đỉnh từ ngài, ngài nếu cảm thấy quá nhiều, thì đưa một trăm vạn đi, đến khi xài hết thì tôi lại đến tìm ngài. Cố tổng, xin chớ có keo kiệt, ngài giàu có như vậy, tiền cũng kiếm được nhiều, cũng đừng có không nỡ bỏ ra a, bằng không những tấm ảnh này được tung lên chỗ ngài, khi đó tiền cũng chẳng thể giải quyết được đâu."

Cố Thanh Bùi trầm mặc một chút, sau đó nói: "Anh nói không sai, bất quá tôi nhất thời không lấy được nhiều tiền mặt như vậy."

Người nọ phát ra tiếng cười chướng tai, "Lừa ai vậy chứ, ông chủ lớn như ngài một trăm vạn mà lấy không được sao."

"Quả thật lấy không ra, tôi hiện tại chính là thế chấp khắp chốn. Anh ít nhất cũng phải cho tôi thời gian mấy ngày để chuẩn bị chút chứ."

"Ngài muốn mấy ngày?"

"Một tuần đi."

"Nhảm nhí." Người nọ quát: "Nhiều nhất cho ngài thời gian hai ngày, nói cho ngài hay đừng có mà giở trò với tôi, có câu nói rằng, người nào chuyên nghiệp nấy*, bản lĩnh của Cố tổng ngài, là kiếm nhiều tiền, kỹ năng của anh em tôi, là trước nay chưa từng khiếp hãi loại công việc này. Đừng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nói cho ngài biết, thứ nhất là vô dụng, thứ hai là phiền phức của ngài sẽ càng lớn thêm, ngài hiểu rõ rồi chứ, tiêu tiền tiêu tai, một vụ mua bán rất tốt nha."

*Nguyên văn:  术业有专攻  ( thuật nghiệp hữu chuyên công): mang nghĩa, mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn riêng.

Cố Thanh Bùi nhàn nhạt nói: "Được rồi, anh nói hai ngày thì hai ngày, giao tiền thế nào đây?"

"Ngài trước cứ chuẩn bị tiền, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ lại."

Treo điện thoại, Cố Thanh Bùi thở dài một hơi, ngay cả tức giận cũng không nổi.

Nhân sinh bất quá chính là một quá trình không ngừng sản sinh phiền toái cùng giải quyết phiền toái, hắn sẽ không bị chút gập ghềnh nhỏ này đánh ngã, nhất định phải nghĩ ra biện pháp......

Cố Thanh Bùi suy nghĩ nửa ngày, gọi điện thoại cho một người bạn luật sư của hắn. Bởi vì công việc quanh năm của hắn có quan hệ rất nhiều đến kiện tụng, quen biết cũng rất nhiều người trong giới tư pháp. Những người này nhiều biện pháp, lá gan lớn, tuyệt đối có thể cho hắn một ý kiến tốt.

Bằng hữu hắn khi nghe xong chuyện này liền nổi giận, nói lập tức tìm người cho hắn, sự việc sau khi bắt được người rồi sẽ liền dễ xử lý.

Cố Thanh Bùi vẫn không quá yên tâm, dặn dò gã bắt được người trước tiên đừng động thủ, hắn còn muốn nói chuyện cùng người nọ.

Hiện tại hắn bị vây trong tình thế xấu, đàm phán cũng bất lợi với bản thân, nhưng nếu có thể khống chế được người, vừa đấm vừa xoa, ném cho đối phương chút tiền, có thể bảo đảm đối phương vừa sẽ không trả thù, sau này cũng không dám lại đến phiền hắn.

Hắn mới vừa cúp điện thoại, điện thoại của Nguyên Dương liền gọi đến, Cố Thanh Bùi ấn tắt, còn kéo dãy số này vào sổ đen. Hắn mới vừa làm xong này hết thảy, máy bàn trong nhà liền reo vang.

Lồng ngực Cố Thanh Bùi nghẹn một nỗi ức chế còn chưa tan, hai ba bước lao tới trước điện thoại, lạnh nhạt nói: "Cậu còn muốn gì đây?"

Thanh âm của Nguyên Dương nghe lên u ám, toạc móng heo nói: "Ông đừng có làm gì, chuyện này giao cho tôi."

Cố Thanh Bùi ngẩn người, kế tiếp phản ứng lại, gầm thấp nói: "Cậu nghe trộm điện thoại của tôi!"

"Phải, có bản lĩnh thì kiện đi." Nguyên Dương một chút cảm giác tội lỗi cũng không có, nói xong câu đó, liền ngắt máy.

"Cậu con mẹ nó......" Cố Thanh Bùi cũng không biết có thể mắng cái gì, đối phó Nguyên Dương, đánh chửi cho tới bây giờ chưa từng có hiệu quả.

Chuyện này hắn một chút cũng không muốn để Nguyên Dương tham dự vào, bối cảnh toàn thể sự kiện này đều không tách rời với chuyện tồi tệ Nguyên Dương đã từng làm với hắn. Vốn dĩ sự tồn tại của đống ảnh này đã luôn nhắc về những chuyện ngày xưa giữa hai người, lúc này hắn lại còn bị bức ép đối diện với đầu sỏ chân chính lắc lư trước mặt, đây là sự châm chọc lớn đến cỡ nào.

Cảm giác kia khẳng định sẽ không dễ chịu, cho nên hắn căn bản không muốn để Nguyên Dương quản.

Thời gian hai ngày chưa tới, kẻ tống tiền đã được tìm ra, tốc độ so với Cố Thanh Bùi nghĩ còn nhanh hơn rất nhiều.

Trên thế giới không có mấy tội phạm IQ cao, đại bộ phận bởi vì thiếu tiền mà bí quá hoá liều, kiếm được chính là nhất thời may mắn, tại thời điểm gây án, sơ suất cũng có thể tóm được cả đám. Từ trong điện thoại Cố Thanh Bùi có thể nghe ra người này không được hưởng qua giáo dục gì, đương nhiên cũng sẽ không có bản lĩnh xóa dấu vết gì đó, thực dễ dàng tóm được người ra từ điện thoại.

Người mà luật sư bạn hắn tìm cho chính là một gã xã hội đen, quen biết rộng, tin tức linh thông, rất nhanh liền tra ra người này nguyên lai là một nhân viên bảo vệ của công ty bọn họ, sau bởi vì gây chuyện mà bị tạm giam 15 ngày, sau đó bị công ty sa thải, song khẳng định vẫn còn có liên hệ với một vài người trong công ty, trong tay cũng có ảnh chụp. Kế đó một mực vất vưởng sống trong xã hội, gần đây thua cá độ, liền nghĩ đến việc lấy ảnh của Cố Thanh Bùi để kiếm tiền.

Cố Thanh Bùi hồi tưởng một lượt, tựa hồ trước kia quả thật là có một nhân viên như vậy, nhưng công việc của hắn quá nhiều, đã không còn nhớ rõ nữa.

Lái xe hơn nửa giờ, Cố Thanh Bùi đi vào một tiểu khu ký túc kiểu cũ, gã bảo vệ kia đang bị nhốt tại đây chờ hắn.

Cố Thanh Bùi đeo kính râm, đè thấp vành mũ, bước nhanh dựa theo địa chỉ tìm được tòa nhà kia, hắn ấn chuông cửa tầng một, bên trong là không có người đáp.

Không phải nói là đợi hắn sao?

Cố Thanh Bùi nghi hoặc vài giây, đột nhiên chú ý tới cửa đang khép hờ, không khóa.

Cố Thanh Bùi do dự vài giây, vẫn là đẩy cửa đi vào. Ngoài ý muốn chính là, trong phòng có người, hơn nữa có đến năm sáu người, đang song song giằng co, không một ai lên tiếng.

Cố Thanh Bùi liếc mắt liền nhìn thấy Nguyên Dương ngồi trên sofa cùng hai người đàn ông vạm vỡ bên cạnh kia.

Dẫn đầu bên kia hẳn là đại ca xã hội đen, còn kẻ bịt miệng trói gô cổ, chính là gã bảo vệ.

Cố Thanh Bùi quét mắt nhìn người nọ một cái, quả thật có vài phần quen mắt.

Hắn sau phút kinh ngạc ban đầu, chốc lát liền khôi phục  bình tĩnh, hắn nhìn nhìn Nguyên Dương, lại nhìn nhìn những người khác, "Vụ gì đây."

Đại ca kia chỉ vào Nguyên Dương, "Cố tổng, y nói mình là bằng hữu của ngài, bảo chúng tôi đưa người giao cho y xử lý, ngài có quen biết y không?"

Đâu phải chỉ là quen biết. Cố Thanh Bùi cười khổ trong lòng.

Hắn gật gật đầu, "Người quen."

Đại ca kia nhún vai, "Ok, vị này nhìn cũng không dễ chọc, người chúng tôi đã bắt được, hiện tại giao cho ngài. Ngài xử trí thế nào, xin cứ tự lo liệu, không có việc gì, tôi xin đi trước."

Cố Thanh Bùi cười cười, từ trong túi lấy ra một phong bì, nhét vào trong tay đại ca kia, "Vất vả cho các anh em rồi."

Người nọ nhếch miệng cười, "Khách khí gì chứ." Nói xong nhận lấy phong bì bước đi.

Cố Thanh Bùi cùng Nguyên Dương nhìn nhau. Cố Thanh Bùi mở miệng nói: "Chuyện này để tự tôi xử lý, cậu đi đi."

Nguyên Dương nhíu mày nói: "Chuyện này, tôi vĩnh viễn chịu toàn bộ trách nhiệm."

"Không cần." Cố Thanh Bùi không để ý đến y, ngồi xổm xuống trước mặt gã bảo vệ kia, kéo mảnh vải bịt miệng gã ra, "Hiện tại có phải có thể nói chuyện được rồi không?"

Trên trán gã bảo vệ nổi đầy gân xanh, xem ra cũng là hạng người không dễ dàng nhận thua, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thanh Bùi một cái, "Bố đây đã dám làm, thì cũng đếch sợ chúng mày đâu."

Cố Thanh Bùi nhíu mày, "Tôi là người văn minh, tôi có thể bàn điều kiện với anh, nhưng mà, anh chớ nên được một tấc lại muốn tiến một thước. Trung Quốc lớn như vậy, đào chỗ nào cũng ra được một cái hố chôn người, anh......"

Hắn còn chưa nói xong, Nguyên Dương đã muốn nhìn không được, tóm tay hắn lôi dậy.