Cố Thanh Bùi dùng bữa cùng Triệu Viện xong, trước tiên liền đưa Triệu Viện về nhà.
Thời điểm ăn cơm, Triệu Viện nói cho hắn hay, nàng gần đây có gặp gỡ một người, cảm giác có phần đáng để dựa vào, lại quan sát thêm một đoạn thời gian nữa, nếu cảm thấy thích hợp, liền kết hôn.
Hắn thực vui mừng cho Triệu Viện.
Mặc kệ là loại yêu thích nào, hắn cũng là đã từng yêu quý Triệu Viện. Nếu Triệu Viện có thể tìm được một người đàn ông đối xử thật lòng với nàng, hắn có thể buông chuyện đại sự trong lòng này xuống.
Đồng thời, hắn cảm thấy có chút cô quạnh.
Từ biết sau khi biết khuynh hướng giới tính bản thân, hắn cũng thử cùng kết giao với một vài cậu bé, nhưng là cơ bản đều là vụng trộm, cũng chưa từng có một lần nghiêm túc, hoặc là lâu dài. Hắn không giống với những đồng chí đồng tính luyến ái giác ngộ từ sớm, có hơn chục năm đủ để làm thời gian hòa hoãn tâm lý, hơn nữa thông qua tiếp xúc với đồng loại để hiểu biết bản thân, hiểu biết xã hội này. Hắn cơ hồ là trong thời gian rất ngắn bị ép buộc mà hiểu ra, sau đó lập tức liền gặp phải hôn nhân thất bại, phải xử lý hàng loạt những chuyện quan hệ cha mẹ, thân thích, vợ cũ khiến cho người ta đau đầu. Thời điểm đó, địa vị xã hội cùng quan hệ giao tiếp của hắn đã muốn thành hình cùng ổn định. Hắn hơn hai mươi năm làm người bình thường, có một ngày đột nhiên phát hiện bản thân kỳ thật là một kẻ "Ngoại tộc". So với việc biết được chuyện này từ thời điểm còn trẻ trung hai bàn tay trắng không có gì để mà tổn thất, hiện tại cú shock này đối với hắn còn lớn hơn gấp bội.
Hắn phải mất khoảng thời gian rất dài mới tiếp nhận được sự thật này. Đam mê mãnh liệt khi ở cùng với đàn ông quả thật khiến hắn tìm được cảm giác đúng đắn. Song chỉ e không có ai tin, hắn trong mắt người ngoài là người có tính cách vững như Thái Sơn, đã từng trải nhiều năm như vậy, nhưng trong vấn đề tình cảm lại có biết bao nhiêu hoang mang.
Bất quá, hắn vẫn là khắc phục được sự khủng hoảng cùng lo âu ấy, cũng thẳng thắn nói ra chân tướng của vụ ly hôn. Cha mẹ đều là giáo viên, tuy rất bảo thủ, nhưng lại thông tình đạt lý, hắn lại là con trai độc nhất trong nhà, sự nghiệp cũng thành công. Chuyện này chưa có phát sinh ra tình huống xung đột quá lớn đã liền được giải quyết, hắn cũng có thể bình tâm tĩnh khí mà đối diện với tính hướng bản thân.
Sau khi tiếp nhận sự khác biệt của bản thân, hắn cảm giác vô cùng thoải mái, cũng không lại vội vã kết hôn gì nữa, gặp được người phù hợp thì hò hẹn đôi lần, không hợp thì liền chia tay. Bạn trai qua lại bên hắn, cũng không tính là nhiều, chỉ có khoảng hai ba người.
Chính là, qua tuổi ba mươi, nguyện vọng muốn có hồi yêu thương ổn định lại trở nên mãnh liệt không ít. Cho nên nghe thấy Triệu Viện cũng muốn kết hôn, hắn vừa trấn an, lại vừa hâm mộ.
Sau khi tiễn Triệu Viện về nhà, khó tránh khỏi cảm thấy có chút cô đơn, hắn liền tính toán đến một quán bar bình thường vẫn hay lui tới để thả lỏng một chút, tốt nhất là gặp được ai đó trông hợp nhãn, chí ít có thể vượt qua một đêm không tồi. Còn nếu không gặp được tiếng sét ái tình, thì uống chay một ly rồi về nhà đi ngủ.
Ông chủ quán bar này là người hắn quen biết, là một nhà sản xuất âm nhạc, là một "0" bộ dạng đặc biệt MANLY, lại đã từng quyến rũ hắn. Đáng tiếc hắn không thích loại hình như vậy, hắn thích chính là các cậu bé có phần non nớt.
Bởi vì phí tổn quán bar quá cao, phúc lợi nhân viên lại tốt, nhân viên làm việc nơi đây cũng không tính là nhiều, bartender hay nhân viên phục vụ bên trong có mấy người đều quen biết hắn. Sau khi tiến vào hắn trực tiếp ngồi tại quầy bar, một bartender nhìn thấy hắn, kinh hỉ nói: "Anh trai, lâu lắm mới thấy anh tới nha, có bận rộn gì chăng."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Bận công tác mà, còn có thể bận gì nữa đây."
"Em biết mà biết mà, vẫn như cũ chứ?"
"Ừ, cho một ly đi." Cố Thanh Bùi tửu lượng rất tốt, bất quá không ham thích rượu, cũng rất có tự chủ.
Một cậu phục vụ chạy đến cùng hắn nói chuyện phiếm, "Anh zai à, em tăm tia cho anh một bé nè, bộ dạng ưa nhìn lắm nha, tuyệt đối là loại hình anh thích, có cần em làm mối cho không nè?"
Cố Thanh Bùi nhíu mày, "Ai thế? Chỉ tôi xem coi."
Thuận theo ánh mắt cậu phục vụ nhìn qua, quả nhiên thấy một thiếu niên đang ngồi trên ghế dài chếch đối diện, bên cạnh còn có dăm ba người bạn, nam nữ đều có, mấy người đang ngồi chơi xúc xắc.
Bộ dạng quả thật rất khá, mi thanh mục tú, tóc nhìn qua thực mềm, chính là kiểu hắn thích.
Cậu phục vụ lập công nhìn hắn.
Cố Thanh Bùi cười cười, từ trong ví tiền rút ra hai tờ giấy bạc, nhét vào trong túi áo cậu, "Đi nào."
Cậu phục vụ lưu loát rót một ly rượu, bưng khay tiến qua.
Cố Thanh Bùi ngồi nghiêng, yên lặng ngắm cậu bé kia.
Cậu nhân viên sau khi đặt ly rượu xuống, ghé vào lỗ tai cậu bé nói gì đó khiến cậu ngẩng đầu lên. Cố Thanh Bùi có thể rõ ràng thấy được trong nháy mắt cậu bé nhìn thấy hắn, đôi mắt liền sáng lấp lánh.
Cố Thanh Bùi tự giễu nghĩ, đêm nay không phải vò võ một mình chốn khuê phòng* nữa rồi.
*Độc thủ không khuê ( 独守空闺): ý tứ thì như trên. Vấn đề nó là câu dùng để tả người vợ thui thủi một mình khi chồng vắng nhà =)))Cậu bé kia đứng dậy, đi về phía hắn.
Cố Thanh Bùi vỗ vỗ bả vai một người ngồi bên cạnh hắn, cười nói: "Người anh em, nhường cho tôi chỗ ngồi này được không?"
Người nọ nhìn hắn một cái, làm một động tác đã hiểu, bưng ly rượu bỏ đi.
Cậu bé kia tự nhiên mà ngồi đến bên cạnh hắn, "Anh đẹp zai chào anh, em gọi là Tiểu Dương."
"Gọi anh là Bùi ca đi, em bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi mốt."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Trẻ quá nha, còn đi học chứ?"
"Vâng ạ, ngay tại phụ cận thôi, còn anh?"
"Cũng công tác ở phụ cận thôi."
Tiểu Dương cười, lộ ra hai cái răng nanh, nhìn qua thực ngon miệng.
Cố Thanh Bùi buông ly rượu, ghé sát bên tai cậu nói: "Chúng ta đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, có được không?"
Tiểu Dương ha ha cười không ngừng, hạ giọng nói: "Nhưng mà em không đến nhà anh đâu nha, đây là nguyên tắc của em."
"Không thành vấn đề, anh cũng không mang người về nhà, khách sạn nào ở phụ cận em cứ tùy nghi mà chọn lựa." Cố Thanh Bùi quăng tiền xuống, tao nhã làm một tư thế mời.
Tiểu Dương cười hì hì nhảy khỏi ghế dựa, tiến lên phía trước ôm lấy cánh tay hắn.
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi ra ngoài. Xe Cố Thanh Bùi vẫn đỗ tại ven đường, đi một chốc liền tới.
Hắn mở cửa xe cho Tiểu Dương, "Nào, bên ngoài lạnh lắm, vào đi."
Tiểu Dương vừa muốn lên xe, trong khóe mắt hai người có thứ gì chợt lóe lên, tiếp cận Tiểu Dương liền xách cổ áo cậu quẳng sang một bên, khiến cậu sợ tới mức kêu một tiếng.
Cố Thanh Bùi đột ngột xoay người, lập tức đụng phải khuôn mặt mang đầy vẻ trêu tức kia của Nguyên Dương.
Cố Thanh Bùi kinh ngạc nhìn y, Nguyên Dương nhếch khóe miệng cười cười, "Cố tổng, tiêu sái ghê a, chưa đến nửa đêm đã ra ngoài kiếm ăn rồi."
Tiểu Dương bị quẳng sang một bên đang định phát hỏa, vừa thấy mặt Nguyên Dương, nhất thời không hé răng.
Cố Thanh Bùi nhanh chóng tỉnh táo lại, "Nguyên Dương, cậu thật sự là khuyết thiếu giáo dục." Hắn đi đến bên người Tiểu Dương hỏi: "Em không bị ngã chứ."
Tiểu Dương ủy khuất lắc lắc đầu, giận mà không dám nói gì.
"Không có việc gì là tốt rồi, chúng ta đi thôi." Cố Thanh Bùi muốn mang người nhanh chóng bỏ đi, Nguyên Dương lại chắn trước cửa xe, một bàn tay khoát lên trên cửa xe, nheo mắt nhìn bọn họ. Cố Thanh Bùi nhíu mày nhìn Nguyên Dương một cái, "Tránh ra."
"Cố tổng, sao lại nói đi là đi luôn thế, không cần tôi đưa về nhà sao?"
"Đã hết giờ làm rồi, không cần nữa."
"Sao thế được, ông có uống rượu mà?"
Cố Thanh Bùi châm chọc nói: "So với cậu ấy à, tôi uống chỉ là nước lọc thôi." Cách khá xa song hắn vẫn có thể ngửi được mùi rượu trên người Nguyên Dương.
"Đúng rồi, lần trước ông có nói muốn cùng uống với tôi, hôm nay thử luôn đi."
Cố Thanh Bùi nhăn mày, "Tôi không rảnh, cậu rốt cuộc có để tôi đi không đây."
"Tôi không cho đấy, ông tính sao đây hở?"
Đây hoàn toàn chính là muốn tìm phiền phức. Cố Thanh Bùi nghẹn một bụng thịnh nộ, nghĩ muốn hất hai bàn tay của Nguyên Dương ra. Thằng oắt con này mẹ nó thật quá đáng ghét, may sao không phải con của hắn.
Tiểu Dương khẽ khàng nói: "Em về trước đây."
Cố Thanh Bùi đỡ eo cậu, "Đừng, để anh đưa em đi, chúng ta bắt taxi nào."
Nói xong hắn kéo Tiểu Dương muốn đi gọi taxi.
Nguyên Dương sải một bước tiến đến, ôm lấy cánh tay Cố Thanh Bùi, ám muội cười thấp: "Cố tổng, với quan hệ của đôi ta mà ông lại đi tìm gã trai khác ngay trước mặt tôi, vậy có hợp lý hay không?"
Thân thể Cố Thanh Bùi chấn động. Tuy vẫn ôm chút kỳ vọng, hy vọng Nguyên Dương sẽ không suy đoán ra, bất quá liên kết hoàn cảnh lại với nhau thế này, trừ phi là đồ ngốc, bằng không không có khả năng nhìn không ra được hắn cùng Tiểu Dương là muốn đi làm cái gì.
Dù rằng bị Nguyên Dương biết được tính hướng bản thân, là một phiền toái không nhỏ. Bất quá nếu đã muốn biết, ưu sầu cũng vô dụng, hắn cấp tốc điều chỉnh tốt tâm tính, hắn không tin bản thân ứng phó không nổi Nguyên Dương.
Hắn xoay người cười nói: "Tiểu Nguyên, cậu nói hai chúng ta là quan hệ gì chứ?"
"Cố tổng, đừng có qua sông đoạn cầu như thế. Lại nói tôi còn có vấn đề muốn hỏi ông đây, ông cùng thằng đó là cái quan hệ gì?"
"Chúng tôi là bạn."
"A, bạn ông đi đường đều kéo tay ông như thế hả?" Nguyên Dương nghĩ đến tình cảnh mới nãy, nhịn không được bật cười, Cố Thanh Bùi chẳng những là GAY, mà lại còn là kẻ có khẩu vị kém như thế. Cái thứ nhóc con ẻo lả thế này, chính là loại hắn thích ư?
"Đúng thế, tôi đi đường rất thích cùng bạn bè nắm tay đó, đường rộng như thế này, đâu có chắn hết lối của cậu đâu?"
Nguyên Dương lộ ra nụ cười ác liệt: "Tôi nói chắn thì là chắn." Y duỗi tay, đẩy Tiểu Dương một phen, chuyển sang một biểu tình hung ác, lạnh giọng nói: "Mẹ nó đừng có chạm vào người của tao, cút."
Tiểu Dương sợ tới mức xoay người chạy biến.
Mặt Cố Thanh Bùi liền tái mét.