Dịch: Tiểu Băng
Thanh Châu Cổ Thành.
Ánh mắt của thiếu niên mặc áo đen vô cùng bình tĩnh.
Hắn đứng cách đó hơn năm trăm mét, nhìn chăm chú vào Tô Trường Ngự.
Hơn năm trăm mét.
Tô Trường Ngự cũng nhìn thiếu niên mặc áo đen.
Ánh mắt của hắn càng thêm bình tĩnh, cũng càng thêm lạnh nhạt, không hề có một chút sợ hãi, hay kinh ngạc nào.
Cứ như thiếu niên mặc áo đen kia chỉ là người bình thường mà thôi.
Trong mắt mọi người, khí chất cao nhân của Tô Trường Ngự càng được tăng lên nữa.
Đừng nói người ngoài, ngay cả người trong nhà lúc này cũng kinh ngạc.
Kinh ngạc nhất, chính là Từ Thu Bạch.
Thật ra Từ Thu Bạch không phải là người khó chịu, mà là người có tính cách ôn hòa, nếu không đã không kết giao bằng hữu với Lý Ngọc.
Chỉ là đối với Tô Trường Ngự và Diệp Bình, Từ Thu Bạch có cảm giác hai người này vấn đề.
Bởi vì Diệp Bình nói tư chất mình ngu dốt, mấy tháng trời mà mới vẻn vẹn chỉ lĩnh ngộ được Tứ Lôi kiếm thế và Thiên Hà kiếm thế.
Những lời này quá giả, quá thối.
Còn Tô Trường Ngự, tuy suốt chuyến đi không nói lời nào, nhưng lúc nào cũng toát ra khí chất cao nhân, làm Từ Thu Bạch càng thêm buồn bực.
Rõ ràng chỉ là Luyện Khí tầng năm, sao cứ ra vẻ mình là cao nhân vậy?
Đương nhiên, quan trọng nhất là.
Trước khi Tô Trường Ngự và Diệp Bình lên xe ngựa, Sương nhi cô nương và Ninh nhi cô nương lúc nào cũng nói chuyện phiếm với hắn.
Nhưng từ khi hai người Tô Trường Ngự và Diệp Bình lên xe, ánh mắt hai người đều chỉ toàn dành cho Tô Trường Ngự và Diệp Bình. Tuy hai người này không nói gì, nhưng chỉ cần hơi để ý là nhận ra, Sương nhi và Ninh nhi ít nhiều đã để ý tới Tô Trường Ngự và Diệp Bình.
Điều này làm cho Từ Thu Bạch rất khó chịu.
Hắn đường đường là thiếu trang chủ của Ly Kiếm sơn trang, đi tới đâu mà chẳng phải là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời)? Ở đâu mà không phải được toàn trường nhìn chăm chú?
Thế mà ở trước mặt Tô Trường Ngự, hắn thật sự không bằng người ta.
Cho nên Từ Thu Bạch rất khó chịu, hắn rất bực bội, rất ghen tỵ với Tô Trường Ngự, nhưng hắn lại không thể để lộ sự ghen ghét này ra.
Vì như thế là trái với đạo quân tử.
Nhưng lúc này, Từ Thu Bạch dao động.
Bởi vì khí chất của Tô Trường Ngự hoàn toàn không phải là giả vờ, mà là thật sự từ con người hắn sinh ra, thứ này không thể nào giả vờ ra được.
Cho nên Từ Thu Bạch thực không dám xác định Tô Trường Ngự có thật là đang giả heo ăn thịt hổ hay không.
Dưới xe ngựa.
Tô Trường Ngự nghe đám đệ tử của Tứ Lôi kiếm tông nói xong, ngước mắt nhìn về phía trước.
Vừa vặn bắt gặp ánh mắt của thiếu niên mặc áo đen.
Tự nhiên Tô Trường Ngự thấy hơi lúng túng.
Hắn không ngờ vừa ngẩng đầu là nhìn thấy đối phương.
Kiểu đối mặt này có một cảm giác như khiêu khích sao ấy.
Tô Trường Ngự muốn cúi đầu xuống, nhưng hắn không thể làm như vậy, vì nếu cúi đầu xuống hoặc dời mắt đi, có nghĩa chứng tỏ hắn là người nhu nhược!
Cái gì Tô mỗ cũng có thể nhường nhịn, nhưng chuyện giả trâu bò thì nhất quyết không nhường!
Hai người nhìn nhau hồi lâu.
Cách đó không xa, thiếu niên mặc áo đen cũng có ít nhiều tò mò.
Y liếc nhìn cảnh giới tu vi của Tô Trường Ngự.
Luyện Khí tầng năm.
Vốn dĩ thiếu niên không quan tâm tới cảnh giới tu vi, hắn là kiếm si, chỉ để ý tới kiếm đạo, tạo nghệ về kiếm đạo chả liên quan gì với tu vi hết.
Nhưng điều làm thiếu niên mặc áo đen khó hiểu ở chỗ kiếm ý của Tô Trường Ngự vô cùng vô cùng vô cùng yếu, thậm chí yếu đến mức y không cảm ứng nổi.
Theo đúng lý thuyết, thì tạo nghệ về kiếm đạo của Tô Trường Ngự là cực kỳ bình thường, nhưng vấn đề là Tô Trường Ngự lại dám đối mắt với y.
Đừng thấy đối mắt nho nhỏ này mà nhầm, trên thực tế đây chính là đối đầu về kiếm thế, nếu tạo nghệ về kiếm đạo của đối phương nhỏ yếu hơn y, thì sẽ không kiềm được dời mắt đi.
Nhưng Tô Trường Ngự thì không, ngược lại sự lạnh nhạt lãnh đạm trong ánh mắt của Tô Trường Ngự càng làm cho y kinh ngạc hơn.
Một tu sĩ kiếm đạo bình thường tuyệt đối không thể có được cái vẻ mặt này.
Thứ này không thể giả vờ ra được.
Bởi vì không ai có thể giả vờ tới mức chân thật như thế.
Chỉ một khắc sau, bỗng thiếu niên mặc áo đen biến sắc, y cảm ứng được một luồng kiếm thế cực kỳ đáng sợ, luồng kiếm thế này nhanh như sấm sét, ào ạt như sông lớn.
Kiếm thế kinh khủng này chỉ còn thiếu chút nữa là được ngưng tụ thành kiếm ý.
Thiếu niên mặc áo đen dời ánh mắt, chuyển qua một nam tử khác.
Người này, chính là Diệp Bình.
Diệp Bình không lớn hơn thiếu niên mặc áo đen mấy tuổi, nhưng trong đôi mắt cực kì bình tĩnh của hắn lại ẩn chứa kiếm thế ngập trời.
Rất mạnh!
Rất mạnh!
Không, không phải rất mạnh, là cực mạnh.
Y cảm ứng được, kiếm thế của Diệp Bình đã sắp ngưng tụ được thành kiếm ý.
Điều này rất đáng sợ.
Kiếm thế và kiếm ý là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cho dù là cao thủ kiếm đạo hạng nhất của Thanh Châu, Tứ Quý đạo nhân cũng là tới lúc ba trăm tuổi mới ngưng tụ ra được Tứ Lôi kiếm ý.
Ông ta mất hơn hai trăm năm mới ngưng tụ được Tứ Lôi kiếm ý.
Nhưng người nam tử trước mắt này, nhìn chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, thế mà lại tạo cho y ảo giác rằng chỉ còn kém nửa bước nữa là ngưng tụ ra kiếm ý.
Chỉ chừng hai mươi tuổi, mà làm được đến nước này, khủng bố, khủng bố, cực kỳ khủng bố.
Phải biết rằng dù ngay chính bản thân y, ba tuổi đã bắt đầu tu luyện kiếm đạo, đến bây giờ mười bốn năm, mà vẫn còn cách ngưng tụ kiếm ý tới nguyên một bước.
Cho nên Diệp Bình rất mạnh!
Nếu thật sự đối địch với nhau, thiếu niên mặc áo đen cảm thấy mình không có bao nhiêu phần thắng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, thiếu niên mặc áo đen nở nụ cười.
Không sai, y nở nụ cười.
Ánh mắt y không thể che giấu nổi sự vui vẻ.
Y tới Thanh Châu, không phải để giành hạng nhất, cũng không phải để khiêu khích mặt mũi của kiếm tu Thanh Châu.
Mà là để tìm ra tu sĩ có kiếm đạo mạnh hơn mình.
Y muốn ma luyện kiếm đạo của mình.
Nên nhất định phải tìm được kiếm tu mạnh hơn y, chẳng những mạnh hơn y, mà tuổi còn không được lớn hơn y quá nhiều, nếu không thì không có ý nghĩa.
Y đã đợi ở đây hơn mười ngày, mà chưa gặp được kiếm tu nào mạnh hơn mình.
Y rất thất vọng, cực kỳ thất vọng.
Nhưng bây giờ y đã thấy hy vọng.
Bởi vì y đã gặp được rồi.
Gặp được người y vẫn luôn chờ đợi.
Gượm đã...!
Chợt thiếu niên mặc áo đen nghĩ đến cái gì đó.
Y lại quay qua nhìn Tô Trường Ngự.
Y cảm nhận được kiếm thế của Diệp Bình, đích xác là một cường giả kiếm đạo trẻ tuổi.
Nhưng người có thể đi cùng với cường giả kiếm đạo, tuyệt đối cũng sẽ không kém người ta.
Nhưng y lại không cảm ứng được kiếm thế của Tô Trường Ngự.
Như thế chứng minh một điều.
Tạo nghệ kiếm đạo của Tô Trường Ngự mạnh mẽ tới mức y không thể nào cảm ứng nổi.
Đúng, đúng là như vậy, chỉ có một loại khả năng này mà thôi.
Tô Trường Ngự mới là cường giả thật sự.
Bằng không, làm sao có thể có khí chất này? Sao có thể dám đối mắt với y?
Đã suy nghĩ thông, ánh mắt thiếu niên mặc áo đen càng thêm mừng rỡ.
So với Diệp Bình, thiếu niên mặc áo đen muốn khiêu chiến Tô Trường Ngự hơn.
"Tại hạ là kiếm sĩ vô danh, tới Thanh Châu để ma luyện kiếm đạo, các hạ có thể chỉ điểm một chút hay chăng?"
Thiếu niên lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên y lên tiếng, hơn nữa còn là chủ động khiêu chiến.
Ngay lập tức, xung quanh ồn ào xôn xao.
"Xem ra người này quả thật là cao thủ kiếm đạo tuyệt thế."
"Đúng vậy, thiếu niên mặc áo đen này đã thắng liên tiếp hơn hai trăm trận, tất cả các tông môn của Thanh Châu y đều chẳng thèm ngó tới, thế mà đối với người này, y lại cung kính như vậy, hẳn là y đã cảm ứng được kiếm thế của người này."
"Ừm, đúng đó. Cao thủ kiếm đạo thực sự dù không ra tay, nhưng trong cơ thể vẫn luôn ngưng tụ kiếm thế, nếu hai cao thủ kiếm đạo đứng chung một chỗ, thì không cần ra tay, cũng đã có thể phân ra cao thấp, xem ra thiếu niên mặc áo đen đã cảm ứng được kiếm thế của đối phương."
"Hít! Ta đã nói vì sao lúc chiếc xe ngựa này xuất hiện, ta liền cảm ứng được một luồng kiếm thế cường đại, thì ra là hắn."
"??? Đại ca, đừng cố giả trâu bò nữa được không, ngươi mà cảm ứng được kiếm thế? Ngươi cảm ứng được một cọng lông thì đã phước rồi, cọng lông đó ngươi hiểu không?"
Không ít người trong đám người bàn tán nãy giờ đã cảm thấy Tô Trường Ngự là cao nhân tuyệt thế.
Mà ở cách đó không xa.
Tô Trường Ngự nghe thiếu niên mặc áo đen khiêu chiến thì đờ ra.
Không phải chứ? Chỉ nhìn mi một cái, mà mi cũng khiêu chiến?
Chẳng lẽ mi không nhìn ra ta chỉ là một phế vật Luyện Khí tầng năm sao?
Ngươi không cảm ứng được kiếm thế của tiểu sư đệ đứng bên cạnh ta hả?
Vậy mà mi còn dám xưng là cao thủ kiếm đạo?
Sao tiểu sư đệ ở bên cạnh ta đây mi không khiêu chiến, mà lại nhất quyết chọn ta?
Chọn quả hồng mềm mà bóp hả?
Tô Trường Ngự đờ đẫn.
Hắn rơi vào tình thế tiến thối lưỡng nan.
Nếu từ chối khiêu chiến, coi như đi tong.
Chưa nói Lý Ngọc và đám tu sĩ xung quanh sẽ coi thường, e là ngay cả tiểu sư đệ cũng nghĩ mình là phế vật!
Nhưng mà tiếp nhận khiêu chiến, thế thì còn tiêu nhanh hơn.
Tô Trường Ngự thà tìm một chỗ mát mẻ nằm xuống, để mùi thi thể của hắn khỏi ảnh hưởng tới người khác.
Bản dịch sớm nhất tại reader của B ạch Ng ọc S ách.
Ngay khi Tô Trường Ngự đang định lên tiếng từ chối.
Diệp Bình chợt lên tiếng.
"Đại sư huynh, người kiếm thuật cao siêu, đối địch với người này, thắng mà không võ, hay là để đệ ra tiếp chiến thay huynh?"
Diệp Bình nói.
Hắn nhìn ra được, Tô Trường Ngự căn bản là không sợ người này, nhưng mãi vẫn không lên tiếng trả lời, nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì... thiếu niên mặc áo đen này, không xứng để Đại sư huynh xuất kiếm.
Đúng thế.
Đại sư huynh là cao nhân kiếm đạo tuyệt thế, sao có thể tùy tiện ai tới cũng nghênh chiến!
Kiếm của Tô Trường Ngự, chỉ đấu với cao nhân kiếm đạo tuyệt thế mà thôi.
Loại người bình thường như này, có thắng cũng không võ, còn thua… à, trên cơ bản là không có chuyện này.
Nghĩ thông điều này, Diệp Bình liền chủ động đề nghị cho mình tiếp chiến.
Nghe thấy tiểu sư đệ bảo muốn thay mình tiếp chiến.
Tô Trường Ngự mừng rỡ vô cùng.
Ý kiến này thật hay.
Rất hay, chính là như vậy đó.
Giả trâu bò ta bao.
Đánh nhau giao cho ngươi.
Phân công rõ ràng, rất tốt, vô cùng tốt.
Tô Trường Ngự mừng rỡ trong lòng.
Hắn lập tức lên tiếng.
Đúng thế, trận chiến này sư đệ ngươi ra đi, coi như là một loại ma luyện.
Nhưng trong bụng nghĩ như thế.
Lời ra khỏi miệng lại thay đổi.
"Trẻ tuổi khí thịnh không phải là chuyện xấu, nhưng quá rêu rao cũng không phải là chuyện tốt, sư đệ, đệ hãy nhìn cho kĩ, cái gì mới là kiếm đạo thật sự."
Hắn nói.
Ngay lập tức, lời của hắn đã kích lên ngàn tầng sóng.
Không có ai ngờ.
Tô Trường Ngự... Thật sự nghênh chiến.
Hơn nữa, lời nói của hắn làm cho ai ai cũng cảm thấy vô cùng rung động.
Cái gì là... kiếm đạo thật sự?
Tất cả cảc tu sĩ đều mở thật to mắt.
Mong đợi trận đại chiến này.
Dù sao Tô Trường Ngự quả thật đã giả trâu bò tới mức cực hạn.
Sau khi Tô Trường Ngự nói xong lời kia.
Tất cả mọi người vô cùng bối rối.